Chương 993: Thiên cấp thượng phẩm

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên Tượng lão tổ dưới sự khuyên can của Liễu Thiên Linh đúng là vẫn bỏ đi chủ ý tìm tới Thương Hải tông, mà là tự mình tiếp thay Liễu Thiên Linh trấn thủ hỏa mạch phong ấn.

Có Thiên Tượng lão tổ tự mình trấn giữ hòa mạch phong ấn, trừ phi là Đạo Thắng lão tổ tới, Bắc Hải không người nào dám đến khiêu khích lão nhân gia ông ta, hỏa mạch phong ấn hiển nhiên không việc gì.

Mà Liễu Thiên Linh cùng Huyền Vi chân nhân được rót cho một viên Chung Đỉnh đan rồi bị đuổi về Thiên Linh sơn. Quách Thiên Sơn lão tổ ở Hàn Băng đảo đã bị triệu hồi khẩn cấp. Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ cũng đã đem Chân Linh phái nhóm đoán đan kỳ tu sĩ đầu tiên tu luyện hỏa chúc tính pháp quyết, cùng với một nhóm luyện đan sư, luyện khí sư không phải là hỏa chúc tính pháp quyết nhưng tu vi cũng đạt tới đoán đan kỳ tập họp ở Huyền Khôn đảo, tùy thời có thể chạy tới tây Bắc Hải vực, mà hai người họ thì trải qua dẫn đầu hướng tây Bắc Hải vực tới.

Sau khi Liễu Thiên Linh trở về Thiên Linh sơn, hộ phái đại trận toàn diện khai khai, đồng thời phát ra lệnh triệu tập của chưởng môn. Toàn bộ Chân Linh phái trên dưới tiến vào tình trạng giới bị toàn diện. Thiên Phong lão tổ đang trên đường từ Trung Thổ trở về.

Sau đó Liễu Thiên Linh lấy danh nghĩa của Chân Linh phái chưởng môn truyền lệnh toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới, đem sự tình Trương Hi Di lúc trước ám sát Chân Linh phái chưởng môn, ý đồ mưu hại Chân Linh phái mấy vị pháp tướng tu sĩ báo cho toàn bộ Bắc Hải. Hơn nữa còn nói nếu là Thượng Hải tông không cho một câu trả lời hợp lý, Chân Linh phái trên dưới không tiếc cùng Thương Hải tông đánh một trận, đồng thời cũng đem tin tức dãy núi lửa đáy biển của tây Bắc Hải vực sắp bộc phát thông truyền toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới, mời toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới đi tây Bắc Hải vực bắt lại thiên địa linh hỏa có thể đại quy mô xuất hiện.

Cùng lúc đó, nguyên vốn toàn bộ Bắc Hải tu luyện giới lấy được tin tức Thương Hải tông còn nửa tin nửa ngờ, sau đó lại nhận thêm đên lệnh truyền của Chân Linh phái chưởng môn thì không còn hoài nghi nữa, lập tức bắt đầu hành động. Độn quang thoáng hiện giăng khắp nơi ở bầu trời của các môn phái thế lực, không ít pháp tướng tu sĩ đã đi về phía tây Bắc Hải vực. Tuy nhiên tu sĩ còn thừa lại cần điều động tập họp, đã xa xa rơi ở phía sau Chân Linh phái tu sĩ trên Huyền Khôn đảo đợi lệnh.

Về phần chuyện Trương Hi Di ám sát Liễu Thiên Linh cũng như mưu hại Chân Linh phái mấy vị lão tổ, ha, Trương Hi Di này thật đúng là dám làm, thế nào cũng chưa có thành công đây?

Tuy nhiên chuyện này lại cùng bản phái có quan hệ gì, hơn nữa chính là vừa xem náo nhiệt, nhưng mà cuối cùng đạo nghĩa còn muốn nói, đến lúc đó ngoài miệng không tránh được phải khiển trách Thương Hải tông mấy câu, trên thực tế giữ vững trung lập cũng được.

Các phái lão tổ trên tâm tư căn bản đại đồng tiểu dị, tuy nhiên Chân Linh phái có lẽ muốn chính là loại thái độ này của các phái, chỉ cần đứng ở chế cao điểm của đạo nghĩa, chèn ép Thương Hải tông trở thành chuyện thuận lý thành chương.

Mà lúc này đám người Lục Bình đã lại một lần nữa quay trở về trong dãy núi lửa, mọi người đang tung hoành bay theo trong dãy núi rộng lớn này, nắm chặc thời gian tìm kiếm tung tích có thể núi lửa bộc phát, hiển nhiên cũng đã cảm nhận được thời gian cấp bách.

Lục Bình nhìn trước mắt chỗ ngọn núi này mặc dù đã ngưng phún phát, nhưng dãy núi cực lớn vẫn ở chỗ cũ không ngừng mang thăng, hắn xoay người hướng Lục Cầm nhi nói:

– Cầm nhi, ngươi hãy đến chỗ khác xem một chút, hai canh giờ sau khi, bất kể là có thu hoạch hay không, lập tức rút lui ra khỏi cái hải vực này!

Lục Bình dứt lời tế lên Nạp Xuyên đỉnh. Nạp Xuyên đỉnh ở giữa không trung phồng lớn cao đến một trượng. Cả người Lục Bình nhảy vào bên trong ở đỉnh, vẫn lạc miệng núi lửa.

Theo Nạp Xuyên đỉnh vẫn lạc, Lục Bình mặc dù ở trong Nạp Xuyên đỉnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ bốn phía càng ngày càng cao, cả người mình liền giống như lọt vào trong một chảo gia nhiệt vậy.

Lục Bình hết sức khống chế tốc độ của Nạp Xuyên đỉnh vẫn lạc, đồng thời còn muốn hiệp trợ Nạp Xuyên đỉnh ngăn cản bốn phía nhiệt độ nóng bỏng. Mặc dù Lục Bình Thủy chúc tính chân nguyên có hiệu dụng cực lớn ngăn cản bốn phía nhiệt độ nham tương nướng chín, nhưng chân nguyên quanh thân lấy một loại tốc độ tiêu hao cực nhanh.

Đây là Lục Bình chưa rơi vào trong nham tương của miệng núi lửa, nếu là rơi vào bên trong, chân nguyên quanh thân của hắn cho dù là quá hùng hồn đi nữa, có thể chống đỡ được thời gian quá lâu hay không cũng một con số chưa thể đoán biết. Cho nên Lục Bình nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tìm ra linh hỏa núp trong nham tương.

Phác thông!

Một tiếng muộn hưởng truyền tới, Lục Bình cảm giác toàn bộ Nạp Xuyên đỉnh đột nhiên bắt đầu trên dưới chìm nổi dâng lên. Nhiệt độ chung quanh đỉnh lần nữa tăng cao, Lục Bình có thể rõ ràng nhận ra được tốc độ tiêu hao của chân nguyên tự thân đột nhiên tăng nhanh. Lục Bình biết mình bây giờ đã lọt vào trong nham tương của núi lửa.

Thần niệm của Lục Bình nhanh chóng tràn ra khai rộng đi về bốn phương tám hướng, thậm chí hết sức đi thăm dò về phía chỗ sâu của nham tương, ý đồ phát hiện tung tích linh hỏa, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Lục Bình đưa tay vỗ một cái trên vách của Nạp Xuyên đỉnh. Một cổ chân nguyên màu tím xanh rót vào trong đạo Nạp Xuyên đỉnh. Nhiệt độ nguyên vốn kéo dài lên cao nhất thời lấy được hóa giải. Lục Bình giẫm dưới chân một cái, Nạp Xuyên đỉnh nhất thời trầm xuống mười mấy trượng trong nham tương.

– Di!

Lục Bình thần niệm tựa hồ bắt được cái gì, vội vàng Ngự sử Nạp Xuyên đỉnh đuổi theo, cũng phát hiện có một viên hạt châu màu lửa đỏ lớn chừng quả đấm như ẩn như hiện trong nham tương.

Hạt châu này hiển nhiên không phải là thiên địa linh hỏa, chẳng qua là đây rốt cuộc là vật gì? Kiến thức của Lục Bình hiện nay có thể nói là rộng rãi, nhưng cũng không biết được hạt châu này là vật ra sao.

Nhưng có thể sự tồn tại trong nhiệt độ nham tương nơi này, bản thân của hạt châu này được xem là một loại bảo vật.

Lục Bình hết sức Ngự sử thần niệm trói buộc hạt châu này, rồi sau đó một cổ chân nguyên nồng đặc từ chỗ miệng của Nạp Xuyên đỉnh nổ lên, ở miệng đỉnh tạo ra một không gian nho nhỏ. Nạp Xuyên đỉnh nhanh chóng khai ích đem hạt châu này nhiếp vào trong luyện đan lô.

Lục Bình đem hạt châu này cầm trong tay cẩn thận suy nghĩ, lại là trừ có thể nhận ra được trong hạt châu này tích chứa đại lượng hóa chúc tính năng lượng ra, còn không rõ hạt châu này rốt cuộc có chỗ dùng gì.

Nạp Xuyên đỉnh tiếp tục chìm trong nham tương, cũng may phẩm chất của Nạp Xuyên đỉnh đủ cao, hơn nữa Lục Bình Thủy chúc tính chân nguyên vừa vặn có thể khắc chế hỏa tính của nham tương. Mà chân nguyên của Lục Bình cũng đủ hùng hồn, lúc này mới có thể chống đỡ đến bây giờ.

Giữa thoáng qua đã hơn một canh giờ, khoảng cách hai canh giờ chỉ còn lại cuối cùng thời gian có hơn nửa canh giờ, nhưng Lục Bình đối với tung tích của linh hỏa như cũ là không đầu mối chút nào.

Tuy nhiên Lục Bình ở khoảng thời gian này cũng cũng không phải nói không thu hoạch được gì, ít nhất Lục Bình có thể nhận ra được sau khi mình không ngừng đem chân nguyên độ vào trong Nạp Xuyên đỉnh, dưới nhiệt độ nham tương nướng chín vô cùng tận chung quanh Nạp Xuyên đỉnh, một ít tạp chất trong Nạp Xuyên đỉnh từ không phát hiện trước đó đang chậm rãi bị tắm luyện ra. Mà phẩm chất của Nạp Xuyên đỉnh tựa hồ cũng ở đây lấy một loại tốc độ chậm rãi đề thăng.

Trong lúc Nạp Xuyên đỉnh dưới nham tương nướng chín quanh thân bắt đầu chậm chạp phiếm hồng, trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Bình, vách trong của Nạp Xuyên đỉnh cũng có một bộ hình vẽ từ từ bắt đầu nổi lên, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng.

Đây là…

Trên mặt của Lục Bình vui mừng cùng khiếp sợ thường xuyên đan vào, cuối cùng cũng chậm rãi đem hết thảy tâm tình toàn bộ thu liễm.

Chính vào lúc này, thần niệm của Lục Bình tán dật chỗ sâu của nham tương đột nhiên truyền tới một trận đau đớn kịch liệt. Loại đau đớn này cùng cảm giác bị hỏa diễm đốt cháy sinh ra giống nhau như đúc.

Nguyên vốn thần niệm của Lục Bình trong nham tương mặc dù bị ảnh hưởng cực lớn, nhưng loại ảnh hưởng này cuối cùng cũng chỉ là trở ngại phạm vi thần niệm dò xét mà thôi. Bản thân của nham tương cũng nguy hại đối với thần niệm của Lục Bình là vi hồ kỳ vi.

Đồ có thể làm thương hại tới thần niệm của Lục Bình, mặc dù không phải là linh hỏa, chỉ sợ cũng các loại kỳ trân dị bảo gì, đủ Lục Bình quyết định đi dò tìm rồi.

Lục Bình dẫn động chân nguyên trong cơ thể, Nạp Xuyên đỉnh lần nữa trầm xuống mười mấy trượng. Chân nguyên trong cơ thể tiêu hao càng thêm kịch liệt, long chi pháp trong tâm hạch không gian liên kết qua lại Thuần Dương chi châu cũng không kịp chơi đùa. Một hớp bản nguyên khí phun ra, chân nguyên trong huyết mạch của Lục Bình nguyên vốn đối mặt khô kiệt nhất thời hoạt trải qua.

Thần niệm của Lục Bình hết sức khai rộng đi về phía chỗ sâu của nham tương, rốt cục từ đó bắt được vật lúc trước kia có thể đả thương thần niệm của hắn.

Thần niệm của Lục Bình lần nữa đổi lấy cảm giác bị đốt cháy. Ánh mắt của Lục Bình nhất thời sáng lên, lần này hắn thà bị chịu được đốt cháy đau này, hết sức khiến cho thần niệm tiến lên quấn quanh ở vật này.

Quả thật chính là một đóa linh hỏa, không muốn lại sẽ là vật này!

Cũng có một số loại trong thiên địa linh hỏa có thể tạo thành tổn thương đối với thần niệm, chỉ là bởi vì phẩm chất tự thân cao thấp mà sự tổn thương đối với thần niệm của tu sĩ cũng có phân chia to bằng kích cỡ bằng vào khoảng. Nhưng nếu nói linh hỏa là vật tổn thương lớn nhất đối với thần niệm của tu sĩ ra sao, như vậy không nghi ngờ chút nào chính là Bích Lân Hồn Hỏa!

Thiên cấp thượng phẩm thiên địa linh hỏa!

Lục Bình lúc này đã không cách nào hình dung may mắn của mình, trong một ngọn núi lửa không muốn lại liên tiếp phát hiện Tứ Thốn linh diễm cùng với Bích Lân Hồn Hỏa hai loại linh hỏa cực kỳ đặc biệt, nói ra không biết phải tiến sát bao nhiêu tu sĩ.

Nguyên vốn đối với tu vi địa vị của Lục Bình hiện nay, trừ thiên địa linh hỏa cần luyện đan ra, đại đa số linh vật trong thiên hạ đã không hề được hắn đặc biệt coi trọng nữa, dù sao những thứ linh vật này đối với tu sĩ tự thân đã không tính ảnh hưởng quyết định.

Nhưng mà đối với một tên luyện đan sự mà nói, Tứ Thốn linh diễm chính là số rất ít hỏa diễm có thể đưa tới hứng thú cho Lục Bình, cũng giống như thế, với một tên tu sĩ đối với thần niệm tranh đấu cực kỳ xem trọng mà nói, Bích Lân Hồn Hỏa cũng một loại linh vật được người cực kỳ xem trọng.

Chỗ đặc biệt của Bích Lân Hồn Hỏa là đối với thần niệm của tu sĩ có sát thương cực lớn. Cảnh này khiến Bích Lân Hồn Hỏa tự thân trở thành vũ khí tốt nhất với thần niệm của tu sĩ, vô luận là công kích cùng phòng ngự, Bích Lân Hồn Hỏa triển hiện uy lực khiến cho tất cả tu sĩ nể trọng thần niệm đều ném chuột sợ vỡ đồ.

Thần niệm của Lục Bình nguyên vốn khác hẳn với thường nhân, nếu là có thể đem Bích Lân Hồn Hỏa luyện hóa như trong thần niệm, Lục Bình tự tin chính là pháp tướng đại tu sĩ cũng không cách nào thương kỳ chút nào trong tranh đấu thần niệm.

Vật này nhất định phải lấy được tới tay!

Lục Bình một bộ biểu lộ khoát đi ra ngoài, dưới chân đột nhiên giẫm một cái. Nạp Xuyên đỉnh lần nữa trầm xuống, lúc này đã đến chỗ sâu của nham tương khoảng cách miệng núi lửa sâu hơn trăm trượng. Cho dù là phẩm chất của Nạp Xuyên đỉnh cực kỳ cao, lúc này cũng đã bị đốt đỏ bừng. Trong lúc mồ hôi quanh thân Lục Bình như mưa vẫn lạc trong đỉnh, Thủy Mạc Thiên Hoa hộ thân đại thần thông chống đỡ lên đã bị nhiệt độ từng tầng một ho cho khô. Mà chân nguyên của Lục Bình thu nhập không gián đoạn, lại từng tầng một đêm Thủy Mạc Thiên Hoa chống đỡ dâng lên.

Chính là chỗ này!

Lục Bình đột nhiên khai ích Nạp Xuyên đỉnh, mười hai viên Nguyên Thần châu từ trong đỉnh bắn tán loạn ra. Một đạo bạch quang từ trong một đóa hoa sen sau lưng Lục Bình chợt lóe lên bắn ra, nhất thời nhắm trúng một đóa hỏa diễm kia phảng phất như hư vô vậy, rồi sau đó Nguyên Thần châu đoàn đoàn vây quanh một đóa hỏa diễm này. Linh Lung tửu đỉnh chỗ sâu Nạp Xuyên đỉnh hút một cái, rồi sau đó thật nhanh lui về trong đạo đỉnh.

Bích Lân Hồn Hỏa rốt cục cũng nhịn không được nữa, bị nhiếp vào đến trong Nạp Xuyên đỉnh.

Lục Bình không còn kịp tra xét hỏa diễm loạn đụng chung quanh trong Nạp Xuyên đỉnh nữa. Quanh thân Nạp Xuyên đỉnh chấn động cả lên, nhanh chóng bắn nhanh đi về phía mặt ngoài nham tương của miệng núi lửa.

Cùng lúc đó, ở bầu trời của tây Bắc Hải vực đã có hơn mười vị pháp tướng lão tổ tụ tập trên bầu trời hỏa mạch do Thiên Tượng lão tổ trấn thủ.

Tuy nhiên trong các phái lão tổ này cũng không người nào chạy tới xâm nhập đáy biển tiến vào trong dãy núi lửa đáy biển đi tìm tòi thiên địa linh hỏa, mà là lẳng lặng chờ trên mặt biển, tựa hồ đang chờ một nhà môn phái kia ra mặt đi cùng Thiên Tượng lão tổ đàm phán.

Ngược lại không phải là bọn họ không thể tiến vào trong dãy núi đáy biển, mà là sau khi trải qua chuyện Trương Hi Di lúc trước, đông đảo lão tổ cũng mỗi người đều lòng dạ nghĩ xa hơn: phá vỡ phong ấn của hỏa mạch hiển nhiên có thể mai táng Chân Linh phái pháp tướng tu sĩ sưu tầm linh hỏa trong dãy núi lửa lúc này. Nhưng lúc này có Thiên Tượng trấn giữ hiển nhiên không ai đánh lại chủ ý hỏa mạch. Nhưng nếu là sau khi những người khác tiến vào dãy núi lửa đáy biển, Chân Linh phái cũng đột nhiên rút lui ra khỏi rồi sau đó dẫn động linh mạch lại nên làm gì bây giờ?

Trên mặt biển lẳng lặng đột nhiên toàn nổi lên gió nhẹ, Đạo Thắng lão tổ đột ngột xuất hiện trước người tất cả pháp tướng tu sĩ như vậy.

– Ra mắt Đạo Thắng đạo hữu! – Ra mắt Đạo Thắng tiền bối!

Mười mấy vị pháp tướng tu sĩ đồng loạt hành lễ, có thể thấy địa vị của Đạo Thắng lão tổ trong Bắc Hải.

Mặc dù thật ra thì Chân Linh phái đã trở thành danh phó đệ nhất đại phái, Thiên Tượng lão tổ cũng hai vị pháp tướng đại tu sĩ mà Bắc Hải có chừng. Huyền Linh phái hiện nay lại là ngày càng không xuống, nhưng Đạo Thắng lão tổ là người thứ nhất có uy danh hiển hách ở Bắc Hải cũng không bị ảnh hưởng chút nào. Cho dù là Thiên Tượng lão tổ thành tựu pháp tướng đại tu sĩ cũng vẫn không cách nào rung chuyển địa vị của Đạo Thắng lão tổ ở Bắc Hải!