Chương 734: Ai là hung thủ

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong mười tám nhà trung tiểu hình môn phái của Hà Bắc tu luyện giới, thì có sáu nhà được xếp vào trung hình môn phái. Và sáu trung hình môn phái này lại được chia làm ba nhà xếp trên (thượng) cùng ba nhà xếp dưới (hạ). Ba nhà xếp trên bao gồm có Linh
Vũ tông, Thái Hoa tông, Nhạc Châu phái. Trong ba phái này bởi vì đều có pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ trấn giữ, cho nên mới được xem là ba nhà xếp trên.

Nguyên mỗi nhà trong ba nhà xếp trên này chỉ có một vị đại tu sĩ trấn giữ, ba nhà tự kiềm chế lẫn nhau, duy trì sự cân bằng tổng thể của Hà Bắc tu luyện giới. Họ cũng chính là người nắm quyền phát biểu chủ yếu của Hà Bắc tu luyện giới.

Ba nhà xếp dưới bao gồm Vân Đô phái, Cố thị gia tộc và Thương Linh môn. Ba phái này không có đại tu sĩ trấn giữ, nhưng mỗi một môn phái đều có ít nhất ba vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ trấn giữ.

Cố thị gia tộc cùng Thương Linh môn có thực lực không phân cao thấp, đều có ba vị pháp tướng trung kỳ lão tổ. Chẳng qua là Thương Linh môn dựa vào việc có nhiều hơn một hai vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ mà được xếp trước.

Nhưng khi ma la tứ ngược Hà Bắc, Linh Vũ tông vì để giảm bớt tổn thất của môn phái, đã để lộ ra một vị đại tu sĩ Vũ Linh Phong lão tổ mà họ nhất mực che giấu trước đây.

Vũ Linh Phong lão tổ xuất hiện, cố nhiên khiến cho Linh Vũ tông trở thành môn phái gặp ma la tai ương nhẹ nhất trong Hà Bắc tu luyện giới, dĩ nhiên là trừ Doanh Sơn Tiên Viện mới vừa tấn cấp quật khởi sau ma la chi tai ra. Nhưng điều đó cũng hoàn toàn đánh vỡ thế thăng bằng của Hà Bắc tu luyện giới. Linh Vũ tông trong lúc nhất thời bị đẩy tới đầu gió đỉnh sóng.

Lần này phát ra hành động tiêu trừ ma la trong Doanh Ngọc chiều trạch, chính là hành động vội vàng và bất đắc dĩ mà Linh Vũ tông phải chọn lựa nhằm chưởng khống Hà Bắc tu luyện giới.

Lúc này ở ngoài mấy dặm, một nhóm sáu vị đoán đan hậu kỳ tu sĩ đang hò hét cùng vây quanh sáu con tu la, sau đó triển khai công kích.

Sáu con tu la này trong có ba con lớn, thực lực ước chừng đoán đan hậu kỳ tu sĩ, và có hai con yếu hơn, nhưng cũng có đoán đan trung kỳ tu vi.

Tuy nói từ tình thế ở hiện trường mà xét, sáu vị nhân tộc tu sĩ rõ ràng là chiếm cứ ưu thế, nhưng những con tu la này lại dựa vào một độn thuật xuất thần nhập quỷ khiến cho sáu người này thủy chung không cách nào chuyển hóa thành chiến thắng thực sự.

Đang lúc này, bốn phía chiến trường đột nhiên nổi lên mấy tiếng gầm lớn và rất dài bất đồng. Một người cầm đầu trong sáu vị nhân tộc tu sĩ chính là Cố Hồn chân nhân mà Lục Bình lúc trước quen biết đã lâu, sau khi nghe được tiếng động từ bốn phía kéo tới, trong đầu Cố Hồn chân nhân lập tức trầm xuống, nhưng ngay sau đó tình huống tựa hồ bắt đầu phát triển theo phương hướng càng xấu hơn.

Khoảng cách từ tiếng gầm rống trầm muộn truyền tới càng ngày càng gần, mặt đất dần dần truyền tới sự chấn động càng lúc càng kịch liệt hơn. Cố Hồn chân nhân hét lớn:

– Mau, đi mau, có nhóm lớn hung thú đang kéo tới nơi này!

Không cần Cố Hồn chân nhân nói nhiều, sáu người khác chia ra thoát khỏi đối thủ, phi độn lên bầu trời. Nhưng sáu con tu la này cũng là là thứ không chết không thôi, thấy sáu người muốn chạy trốn, lập tức liền đuổi theo bám riết đánh rát, khiến cho việc rút chạy của mọi người bị dừng lại.

Cố Hồn chân nhân vung pháp bảo trong tay lên, đem một con tu la trước người từ trong sương mù ép ra, không đợi đối phương cận thân, pháp bảo đã đánh nát bả vai của con tu la này.

Thoát khỏi con tu la này dây dưa, Cố Hồn chân nhân tế lên pháp bảo muốn cứu một tên con em Cố gia khác ở bên cạnh, nhưng không đợi y xuất thủ, tổng cộng có mười con hung thú thân hình khổng lồ đã mang theo uy thế vô cùng xông vào trong chiến đoàn, vô luận là tu sĩ còn tu la đều loạn đả một trận.

Hai tên tu sĩ không cẩn thận lập tức bị hai con tu la cùng bốn con hung thú vây đánh loạn, đợi đến những người khác trái cứu giúp, thì đã sớm bị chà đạp thành thịt nát.

Cũng may ba bên hỗn chiến, tổn thất không chỉ có nhân tộc tu sĩ, mười con hung thủ không đầu không đuôi đánh vào, cũng khiến cho hai con tu la bị đánh chết tại chỗ. Mà hung thú cũng bị nhân tộc cùng tu la công kích ngã ra giãy chết năm con.

Đang lúc này, một tiếng thét dài xa xa truyền tới. Một đạo kiếm quang mang theo uy thế vô cùng hoa phá trường không, nhất cử xuyên thủng hai con hung thú cao khoảng hai trương nặng hơn vạn cân còn sót lại trong ánh mắt trợn trừng của bốn tên tu sĩ.

Trong tiếng gào thét rung trời của hai con hung thú, chúng tựa như bị đẩy kim sơn ngã ngọc trụ lăn quay ra trên đám ao đầm bùn lầy, vẩy ra máu tươi đỏ lòm, trong nháy mắt nhiễm đỏ diện tích mười trượng.

Cố Hồn chân nhân phản ứng nhanh nhất, đánh ra một toa xuyên thủng người một tên tu la cách đó không xa, đồng thời ánh mắt nhìn về phương hướng phi kiêm bay tới, miệng quát:

– Là Doanh Sơn Tiên Viện Huyền Bình trưởng lão đến!

Doanh Sơn Tiên Viện Huyền Bình trưởng lão coi như là nhân vật phong vân trong đoán đan hậu kỳ tu sĩ của Hà Bắc tu luyện giới hai năm gần đây. Mà người này lại chính là đạp trên Cố gia Cố thị tạm hùng mà nổi danh trong tu luyện giới.

Thu Thủy kiếm bay ngược về, bị Lục Bình chân đạp Y Nhân kiếm bắt gọn vào trong tay, cười “ha hả” nói:

– Cố huynh, tại hạ mạo muội xuất thủ, kính xin chữ vị không lấy làm phiền lòng!

Cố Hồn đem pháp bảo cầm trong tay đón đỡ một con tu la tập sát, cứu được một tên đồng bạn ở lằn ranh tử vong, cười khổ nói:

– Huyền Bình huynh chớ có khiêm nhường, kính xin Huyền Bình huynh mau mau xuất thủ tương trợ, không ngờ bọn ta vận khí kém như vậy, không ngờ lại bị hung thú cùng tu la trong ngoài giáp công rồi.

– Lúc này còn bốn tên tu sĩ sót lại đã có hai người đã bị thương. Người vẫn còn giữ đầy đủ chiến lực thì chỉ còn lại có Cố Hồn chân nhân cùng một gã tu sĩ đoán đan chín tầng khác.

Lục Bình cũng không nói thêm gì nữa, Thu Thủy Y Nhân kiếm song kiếm đều xuất hiện, đem một con Phong tu la xuất hiện khắp chung quanh nhất cử vây lại ở giữa không trung, rồi mặc cho đối phương tả xung hữu đột nhưng thủy chung đều bị Tam Thanh Chân Đông của hắn nhận ra ở giữa không trung.

Chỉ có mấy cú đánh đối mặt, con tu la này liền nào đầu vào chỗ không trung đã sớm bị Thủy Y kiếm mai phục, mang theo một tia không giải thích được phong hóa thi thể.

Lúc này còn có ba con hung thú cùng hai con tu la vẫn hỗn chiến cùng bốn người Cố Hồn chân nhân. Lục Bình vỗ vào hai thanh phi kiếm một cái, phi kiếm nhất thời hóa thành hai con thanh giao giương nanh múa vuốt giảo sát về phía hai con hung thú trong đó.

Hai tên tu sĩ được Lục Bình cứu cảm kích nhìn hắn một cái, rồi sau đó chia ra xoay người đi trợ giúp Cố Hồn chân nhân cùng vị đoán đan chín tầng tu sĩ khác bên kia.

Có Lục Bình gia nhập, đám người Cố Hồn chân nhân nhanh chóng liên vãn hồi cục diện. Bốn người hai hai hợp lực, nhất cử chém giết hai con đoán đan hậu kỳ tu la còn thừa lại. Mà một con tu la khác cũng đấu cùng một con hung thú lưỡng lại câu thương, rồi sau đó bị Cố Hồn chân nhân đâm một toa xuyên suốt cả người.

Bốn người quay người đang muốn tương trợ Lục Bình, thì thấy hai con thanh giao mỗi bên phát ra một tiếng kiếm ngân vang, đợi đến sau khi thanh giao do vô số kiếm quang tạo thành tản ra, thì hai con hung thú đã biến thành hai đống thịt vụn, khiến cho bốn người nhìn mà không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Bọn bốn người Cố Hồn chân nhân tiến lên cám ơn Lục Bình, đồng thời hướng Lục Bình giới thiệu ba người kia. Vị đoán đan chín tầng tu sĩ kia là Vân Đô phái tu sĩ. Còn trong hai người khác, một người chính là con em của Cố gia, cũng là một trong mười tám nhà tiến vào Doanh Ngọc chiểu trạch lần này, mà một người khác còn lại là tu sĩ của Thương Linh môn.

Cố Hồn cảm kích hướng Lục Bình chắp tay một cái, nói:

– Lần này nếu không phải Huyền Bình huynh xuất thủ tương trợ, hậu quả thiết tưởng bọn ta sẽ không chịu nổi.

Lục Bình khoát khoát tay, nói:

– Đáng phải như thế, ai, nếu là tại hạ sớm tới một bước, có lẽ có thể cứu hai vị đạo hữu mới vừa rồi cũng chưa biết chừng.

Tên Vân Đô phái đoán đến tầng chín tu sĩ Lưu Vân chân nhân kia khoát khoát tay, nói:

– Lục huynh không cần tự trách, cũng là Phi Vân sư đệ cùng Mục Cường đạo hữu vận số không tốt, không ngờ lại bị bốn con hung thú cùng hai con tu la vây công cùng một lúc.

Lúc này Lục Bình lại có chút nghi hoặc và hơi chần chờ hỏi:

– Xin chư vị thứ cho tại hạ lỗ mãng. Tại sao mấy vị sau khi trêu chọc tu la, lại đi trêu chọc hung thú, đây là chuyện quá nguy hiểm rồi!

Lời của Lục Bình làm cho bốn người còn sống đều ngẩn ra, Lưu Vân chân nhân cười khổ nói:

– Huyền Bình huynh hiểu lầm rồi. Bọn ta chỉ có sáu người, thực lực cũng chỉ là cao hơn một chút so với sáu con tu la kia, lại làm sao đi trêu chọc hung thú?

Thật sự là bởi vì lúc bọn ta đang cùng với tu la đại chiến, mười con hung thú kia vọt tới, bọn ta tránh né không kịp, nhắc tới cũng xui xẻo, sao phải đụng phải chuyện này?

Cố Hồn chân nhân thở dài một hơi, tiếp theo Lưu Vân chân nhân nói, dường như ám chỉ điều gì đó:

– Đúng vậy, đây cũng quá trùng hợp rồi!

– Thì ra là như vậy!

Lục Bình tựa hồ không nghe được Cố Hồn chân nhân trong lời có kèm ý khác, mà suy tư chốc lát, nói:

– Hung thủ không có linh trí, mười con hung thú bất đồng có thể tụ tập chung một chỗ, như vậy mà nói chỉ có xuất hiện ba trường hợp.

Cố Hồn chân nhân nhìn Lục Bình một cái, chầm chậm nói:

– A, Lục huynh đối với hung thú cũng có hiểu biết?

Lục Bình cũng không thèm để ý gì nhiều, gật đầu một cái, nói:

– Xem ra là hiểu sơ lược một ít, như vậy mà nói hung thủ tụ tập chung một chỗ nhiều nhất có thể chính là bị ngoại lai uy hiếp không thể ngăn trở, khiến cho hung thủ không quan tâm đến tàn sát lẫn nhau nữa, mà đồng loạt chạy trốn. Nếu là ở một chỗ chứa đầy hung thú, khả năng rất lớn sẽ tạo thành thú triều.

Lúc này Lưu Vân chân nhân cũng nghe được ngầm ý của Lục Bình, nói:

– Như vậy có nghĩa là còn có tình huống khác?

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Còn có một loại chính là bị người chỉ huy!

Lưu Vân chân nhân kỳ quái nói:

– Ai còn có thể chỉ huy được những thứ hung thú không có linh trí này?

Lục Bình cười nói:

– Lưu Vân đạo huynh quên Doanh Ngọc chiểu trạch này nguyên vốn bị ai coi là hậu hoa viên của nhà mình rồi sao?

Lưu Vân chân nhân trong ánh mắt lóe lên một đạo lệ quang, nói:

– Ngọc Lan hà yêu tộc?

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Đúng vậy, tuy nhiên trừ Ngọc Lan hà yêu tộc, còn có kẻ tựa hồ cũng có thể chỉ huy được những hung thú này.

Cố Hồn chân nhân hai mắt híp lại, nói:

– Là ai?

– Ngự Thú Linh Tông!

Lục Bình lẳng lặng nói, nhưng lại làm cho bốn người khác đều lấy làm kinh hãi.

Cố Hồn chân nhân suy tư chốc lát, nói:

– Không có khả năng là Ngự Thú Linh Tông. Ngự Thú Linh tông mặc dù làm việc cứng rắn tàn nhẫn trong tu luyện giới, nhưng cũng cực kỳ bí ẩn, cực ít giao thiệp cùng những môn phái tu sĩ khác, hơn nữa cho tới bây giờ không chủ động khiêu khích người khác.

Lưu Vân chân nhân gật đầu một cái, nói:

– Tám thành chính là Ngọc Lan hà yêu tộc rồi. Lần này Hà Bắc tu luyện giới ta nguyên vốn chính là muốn thừa cơ hội tiêu trừ ma la, đem phiến ao đầm này hoàn toàn chiếm và nhập vào phạm vi thế lực của nhân tộc tu sĩ. Ngọc Lan hà yêu tộc kinh doanh nơi đây nhiều năm, hiển nhiên không chịu bỏ qua.

Lục Bình thấy mấy người khác tựa hồ cũng đều đồng ý suy đoán của Lưu Vân chân nhân, vì vậy cười nói:

– Có lẽ chúng ta có thể nhìn tận mắt những người đứng sau lưng này cũng không chừng!

Cố Hồn chân nhân cùng Lưu Vân chân nhân liếc mắt nhìn lẫn nhau, rồi sau đó Cố Hồn chân nhân quay đầu nhìn về phía Lục Bình, nói:

– Huyền Bình trưởng lão có biện pháp gì?

Lục Bình cùng đám bốn người Cố Hồn chân nhân cáo từ lẫn nhau, rồi sau đó phi độn về phương hướng tây nam. Bọn bốn người Cố Hồn chân nhân thì bay về phía đông nam. Trong chốc lát, hai phe nhân mã liên biến mất trong khoảng thiên địa trầm trầm này.

Gió thổi nhè nhẹ dậy lên không khí máu tanh đầy trời, chỉ để lại thi thể hung thú đầy đất cho thấy mới vừa ở chỗ này có một cuộc đấu pháp bên bờ sinh tử.

Trong lúc hoảng hốt, mãnh đất vừa xảy ra trận đấu pháp quyết liệt này cũng chẳng biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện hai người áo đen. Người này lấy vải đen che mặt, không biết vật chế mặt nạ là thứ gì, lại có thể phòng ngừa thần niệm của tu sĩ dò xét.

Sau khi hai tên người áo đen xuất hiện, họ không có bất kỳ động tác gì, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, đối với thi thể hung thú to lớn sau lưng coi như có nhìn cũng không thấy.

Chỉ chốc lát sau, một người tu sĩ đột nhiên khàn giọng nói:

– Tới rồi!

Một đoàn sương mù dày đặc ngưng tụ phảng phất bị gió thổi tới vậy, lập tức ở trước mặt hai người nổi lên, rồi sau đó một tên tu sĩ mặc áo quân màu vàng nhạt từ trong sương mù dày đặc đi ra.

Sau khi thấy hai tên tu sĩ áo đen, người này hơi có chút oán trách nói:

– Mười con hung thú cấp bậc đoán đan kỳ, trong ngày thường đều là thứ hung ác dữ dằn, nhưng lại bị người ta dễ dàng chém chết như vậy. Điều này làm cho ta làm thế nào trở về giao phó đây? Các ngươi lúc trước không phải là tự tin đán đán nói không có vấn đề hay sao, sao nửa đường lại tuôn ra một người tên là Huyền Bình tu sĩ? Bây giờ tốt rồi, chẳng những hung thú trong tay ta chưởng khống đều bị giết, sau khi trở về còn phải bị trách phạt.

Người áo đen cũng không để ý tới lời oán trách của người này, một người trong đó trực tiếp mở miệng hỏi:

– Lần này nhiều nhất bất quá là đúng dịp thôi, Huyền Bình chân nhân kia thực lực đích xác không thể ngờ. Nhưng người này phần nhiều là đơn độc hành động, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với kế hoạch của bọn ta. Ngược lại, hành động sau này của bọn ta sẽ không thể bị ảnh hưởng nữa, không biết người bố trí xong rồi chứ?