Chương 581: Thời khắc nguy cơ nhất

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một tấm lưới do vô số điện xà kết lại mà thành lôi điện võng, đem cự viên đoàn đoàn bao phủ, không ngừng bao vây co rúc lại.

Trung tâm của lôi điện võng không ngừng vang lên tiếng nổ lớn. Đây là Thiên Tượng lão tổ pháp tướng cự viên vẫn ở chỗ cũ ngăn cản điện xà vây công.

Trong lúc điện xà càng ép càng gần, mặt ngoài Thiên Tượng lão tổ cự viên pháp tướng từ chân nguyên biến ảo thành bộ lông màu vàng chợt nổ lên, giống như từng mũi tên một bị dây cung kéo chặc.

Thân thể của cự viên đột nhiên rùng mình một cái, vô số bộ lông màu vàng bắn nhanh đi bốn phương tám hướng. Mỗi một cọng lông phát đều đánh trúng một tia điện xà, đồng thời vô số điện xà cơ hồ trong lúc nhất thời bạo tán thành một đoàn lội quang.

Vô số lôi quang cầu liền lẫn nhau, hợp thành một lôi cầu to lớn, tiếp theo lại biến thành từng đạo một lôi tác, che lấp toàn thân trên dưới của cự viên.

Cự viên nhìn lôi tác rơi xuống trên người, thân thể chợt nằm sấp trên đất, tiếp theo đột nhiên bạo khởi, tung người tiến lên, song chưởng chợt bắt lại một đạo lôi tác kéo xé ra phía ngoài. Cự viên kêu đau một tiếng. Một tiếng “tích ba”, dây sét đã bị cự viên kéo thành hai đoạn, song chưởng của cự viên cũng bị lôi điện chém thành một đoàn đen nhánh.

Toàn thân trên dưới chân nguyên của cự viên dũng động. Chân nguyên màu vàng kim phảng phất chất lỏng vậy chảy tới song chưởng, song chưởng đen nhanh nhất thời lần nữa hóa thành màu vàng.

Sau khi cự viên mới vừa xé đứt một cái lôi thằng trong đó, còn thừa lại hai cái lôi thằng cấp tốc thu nhỏ lại, trói buột toàn bộ cự viên.

Nhưng mà ngay tại lúc lôi thằng cấp tốc thu nhỏ, thân hình của cự viên không ngờ lại cũng lập tức rút nhỏ một phần ba, nguyên vốn lôi thằng có thể trói buộc cự viên lập tức lại lỏng ra.

Cự viên nhân cơ hội lần nữa xé đứt một cái lôi thằng, ngay tại lúc cái lôi thằng thứ hai gảy lìa trong nháy mắt, cái lôi thằng thứ ba cũng đột nhiên biến đổi phương thức, kết thành thằng quyển tự động tán nứt ra, biến thành một cái lôi tiên dài ba trượng.

“Ba!”

Lôi tiên thừa dịp khi cự viễn kéo đoạn dây sét thứ hai, một roi quất vào trên sau lưng của cự viên.

Sau đó một vết roi to lớn xuất hiện phía sau cự viên, vô số chân nguyên màu vàng kim hóa thành mảnh vụn phiêu tán khắp mọi nơi. Cự viên chợt lảo đảo về phía trước một cái, thiếu chút muốn té ngã trên đất.

Lôi tiên lần nữa nâng lên giữa không trung, dây roi thật dài thư triển ra, lại một lần nữa đánh tới sau lưng của cự viên.

Mắt thấy lôi tiên muốn lần nữa rút ra đánh vào trên sau lưng của cự viên, thân thể của cự viên nguyên vốn tránh né không kịp chợt xoay người lại, cũng nắm chặt dây roi bay múa trong tay.

Vô số tiếng nổ dồn từ trong song chưởng của cự viên nắm chặc lôi tiên truyền ra. Ánh sáng màu vàng kim mặt ngoài của cự viên dưới lôi điện oanh kích trong phút chốc tiêu tán hầu như không còn, mà ngay sau đó một cỗ màu vàng đỏ lại từ ngực của cự viên bộc phát ra, tràn ngập toàn thân cự viên.

Lôi tiên trong tay của cự viên ra sức giãy giụa, liên tiếp để bắn ra ba đạo lôi điện. Mỗi lần sau khi lôi tiên thả ra một đạo lôi quang sét đánh, màu sắc của lôi tiến lại trở nên cạn một phần.

Mà ngực của cự viên cũng liên tiếp tuôn ra ba đạo ánh sáng màu màu đỏ kim, lần lượt lần nữa bổ sung tới chân nguyên màu vàng kim bị lôi điện đánh mà hao hết.

Sau đó uy năng của ba đạo lôi quang, lôi tiên giảm nhiều, cự viên nhân cơ hội đem một lôi tiên giẫm ở dưới chân, rồi sau đó hai tay nắm chặc một đầu khác của lôi tiên ra sức xé, lôi tiến nhất thời bị kéo cắt thành hai khúc.

Lục Bình ở một bên thấy rõ, mỗi khi Thiên Tượng lão tổ pháp tướng cự viên đánh tan một lần lôi điện oanh kích, trong lúc mơ hồ thì có một cỗ khí tức huyền ảo oanh lượn quanh người của cự viên, theo số lần đánh tan lôi điện của cự viên tăng nhiều. Một cỗ khí tức huyền ảo này cũng biến thành càng lúc càng lớn mạnh.

Cái này có lẽ chính là thuần dương khí mà Thiên Tượng lão tổ đã từng giải thích qua với Lục Bình.

Những thứ thuần dương khí này tích chứa trong lối điện, quá trình lôi điện bị đánh tan, thật ra thì chính là một quá trình tu sĩ thu thập thuần dương khí. Đáng tiếc chính là những thứ thuần dương khí này mặc dù oanh lượn quanh trên bên người của Thiên Tượng lão tổ, nhưng tình cảnh bây giờ của Thiên Tượng lão tổ hiển nhiên căn bản không còn kịp luyện hóa nữa, bởi vì sau khi cự viên pháp tướng vượt qua đợt lôi kiếp thứ ba, đạo thứ tư, đạo thứ năm cùng đạo lôi kiếp thứ sáu theo sát tới, màu vàng trên cự viên nhảy vọt xuống. Hai cánh tay, đùi phải, bả vai trước sau bị lôi kiếp bổ phải tiêu tán, lại ba lần được chân nguyên màu đỏ kim bộc phát ra từ nơi ngực của cự viên bổ sung trở lại, nhưng ba lần này phun ra chân nguyên cũng từ màu đỏ kim lúc trước từ từ trở nên màu máu đó.

Sau khi vượt qua đạo lôi kiến thứ sáu, ngực của cự viên phún ra chân nguyên đã không còn là màu đỏ kim nữa, mà là chỉ mang theo một ít màu vàng trong màu đỏ tươi. Cự viên màu vàng kim lúc này cũng biến thành một con cự viên chỉ hiện lên kim sắc hồng mao.

Thần sắc của Lục Bình cũng biến thành càng lúc càng ngưng trọng. Ngay từ đầu Thiên Tượng lão tổ pháp tướng cự viên sở dĩ là màu vàng kim là bởi vì toàn bộ pháp tướng cử viên từ chân nguyên của Thiên Tượng lão tổ biến ảo mà thành.

Sau khi theo chân nguyên tiêu hao, Thiên Tượng lão tổ liền bắt đầu vận dụng mấy trăm năm qua ngưng tụ mà thành huyết mạch tinh hoa.

Những huyết mạch tinh hoa này nguyên bổn chính là chân nguyên ngưng tụ huyết mạch một điểm một giọt đầu tiên là hội tụ trong kim đan, rồi sau đó kim đan vỡ mà sinh pháp tướng. Những huyết mạch tinh hoa này liền trở thành pháp tướng căn bản.

Hiện nay Thiên Tượng lão tổ hiển nhiên đã đến lằn ranh chân nguyên hao hết, cũng chỉ có thể đem huyết mạch tinh hoa lần lượt kích thích. Như thế, dĩ nhiên làm cho chân nguyên pháp lực của Thiên Tượng lão tổ lần nữa lấy được bổ sung, nhưng cũng khiến cho thành tựu pháp tướng căn bản lần lượt bị suy yếu, cho dù sau đó Thiên Tượng lão tổ may mắn vượt qua lối kiếp, không có mấy chục năm thậm chí trên trăm năm nghỉ ngơi lấy sức, chỉ sợ cũng khó khăn lấy khối phục như cũ. Hơn nữa cho dù là lần nữa ngưng luyện huyết mạch tinh hoa dùng để bổ sung căn bản, cũng khó mà đặc tâm ứng thủ giống như trước, thực lực tu sĩ tất nhiên sẽ bị đại phúc độ suy yếu.

Mây đen trong bầu trời không ngừng từ bốn phương tám hướng tụ tập tới, nhưng mây đen ở đỉnh đầu của cự viên ngược lại càng lúc càng áp súc lại, vô số tia chớp lôi quang lóe ra trong mây đen.

Thiên Tượng lão tổ pháp tướng cử viên vào lúc này tựa hồ cũng cảm giác được có chỗ không giống bình thường, lúc ngẩng đầu nhìn lại, không biết khi nào mây đen ngay chính giữa đỉnh đầu của cự viên, vô số lôi quang hội tụ rồi nồng súc, dần dần tạo thành một đoàn lôi quang phảng phất như chất lỏng vậy.

Lục Bình có chút mê hoặc nhìn chỗ lôi đoàn trong mây đen ở đỉnh đầu của Thiên Tượng lão tổ pháp tướng lộ ra càng lúc càng sáng ngời, trong tai cũng đột nhiên nghe Thiên Tượng lão tổ thở dài một tiếng:

– Đây là lôi quang hóa dịch sao? Trước đó lão phu tin thề đán đán cho là mình chuẩn bị đủ đầy đủ, mà ở trước mặt oai thiên địa này, nhân lực cuối cùng lại cũng lộ ra nhỏ bé.

Khi Lục Bình quay đầu nhìn, chẳng biết lúc nào Thiên Tượng lão tố đã từ trong pháp tướng xuất hiện, mà cự viên pháp tướng đã trôi lơ lửng ở đỉnh đầu của Thiên Tượng lão tổ.

Thiên Tượng lão tổ đang ngửa mặt lên trời nhìn về phía lỗi quang đoàn ngay chính giữa mây đen đỉnh đầu lộ ra càng lúc càng chói mắt, chỉ thấy ông ta lúc này sắc mặt tái nhợt, hai mắt đầy máu, áo quần trước người cũng lấm tấm văng đầy vết máu đỏ thẫm, lúc trước râu tóc đen nhánh chẳng biết lúc nào đã hoa râm hơn phân nửa.

Thiên Tượng lão tổ thở dài một tiếng, nói:

– Lần này sợ là khó tránh khỏi nữa rồi!

Lục Bình đứng ở nơi xa cách mười mấy trượng bên cạnh Thiên Tượng lão tổ, nghe vậy trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi:

– Sao sư bá tổ nói ra lời này? Lúc này lối kiếp đã qua hai phần ba, nếu là sư bá tổ kiên trì chốc lát nữa, bổn phái sẽ bởi vì có sư bá tổ mà nghênh đón được thời cơ quật khởi tốt nhất.

Thiên Tượng lão tổ nhìn lội quang cầu trong bầu trời lúc trước chỉ lớn khoảng đầu lâu từ từ trở nên lớn đến diện tích ba thước, cười khổ một tiếng, nói:

– Không phải đơn giản như người tưởng tượng vậy. Uy lực của chín đạo lôi kiếp từ từ tăng cường, tới cuối cùng ba đạo thông linh lôi kiếp này, uy năng cơ hồ có thể dùng hủy diệt thiên địa để hình dung. Lão phu vốn đã đem pháp tướng trung kỳ kiếp số suy đoán cũng khá lớn, nhưng cuối cùng vẫn còn coi thường uy năng của nó, có thể chống đỡ đến bây giờ, lão phu bây giờ chân nguyên đã hao hết, thân thể bị tổn thương, chân chính đến lúc nó mạnh hết đà rồi.

Lục Bình cúi đầu trầm tư chốc lát, nói:

– Chẳng lẽ trên người sự bá lại không thể có đan dược nhanh chóng hồi phục chân nguyên cùng tu bổ thân thể sao?

Thiên Tượng lão tổ nhìn Lục Bình một cái, nói:

– Sao không có được chứ. Thiên Lô sư thúc tổ của người đã từng hao tốn hơn mười năm thu thập linh thảo, hữu dụng gần một năm này mới luyện chế được sáu viên Thuấn Nguyên đan. Vì thế Thiên Lô lão tổ còn từ chỗ lão sư của người lấy được một viên Linh Yêu quả trân quý của bà ta. Chẳng qua là lúc này lại là chỉ còn dư lại một viên.

Nhìn một viên đạn hoàn màu tím lớn khoảng quả nho còn sót lại trong tay, Thiên Tượng lão tổ cũng đem viên đan dược kia giao cho Lục Bình, nói:

– Lão phu chính là phục dụng viên đạn hoàn này, nhiều nhất cũng bất quá ai chết giãy giụa qua đạo lôi kiếp thứ bảy, đúng là vẫn còn chạy không khỏi số mệnh vẫn lạc. Viên này đúng là đan dược di túc trân quý, có thể trong thời gian cực ngắn bổ sung chân nguyên cho pháp tướng sơ kỳ tu sĩ. Chính là pháp tướng trung kỳ tu sĩ cũng có thể trong nháy mắt khối phục một phần năm đến một phần ba chân nguyên không đều, chính là Thiên Lô sư đệ nhiều năm dốc hết tâm huyết đắc ý làm, người lại cầm trong tay, tránh cho ở trong tay lão phu lần nữa lãng phí.

Lối quang cầu trong bầu trời tựa hồ đã hóa thành một giọt đại thủy cầu cơ hồ có thể sánh ngang cùng trăng tròn sáng ngời, treo ở phần dưới của mây đen đã tạo thành cái phễu lớn, bất cứ lúc nào cũng sẽ rớt xuống vậy.

Thiên Tượng lão tổ nhìn Lục Bình đang trầm tư một cái, cười nói:

– Lão phu biết tiểu tử ngươi là luyện đan đại sư, nghe theo như lời của Thiên Cầm cùng Thiên Lô, trên thân cổ quái ly kỳ không ít, nhưng pháp tướng kỳ cuối cùng không thể so với đoán đan kỳ, chờ tương lại người đạt tới cảnh giới này, thì có thể hiểu chênh lệch cực lớn giữa hai người.

Đang nghe Thiên Lô lão tổ đã từng ở chỗ của lão sư có được một viên Linh Yêu quả, phản ứng đầu tiên của Lục Bình chính là mình năm đó trên pháp tướng đại hội của lão sư hiến tặng cho lão sư ba viên Linh Yêu đào.

Thấy Thiên Tượng lão tổ đem một viên đan dược màu tím đưa đến trước người của Lục Bình, trên mặt hắn cũng đột nhiên cười một tiếng, nói:

– Sư bá tổ, tu luyện nguyên vốn cùng thiên địa kiếm mệnh, nếu là không đến một khắc cuối cùng lại bỏ qua, thì bản sắc của tu sĩ ở đâu? Sư bá tổ mấy trăm năm này cùng nhau đi tới, đạo lý này hiển nhiên nếu so với đệ tử hiểu càng thêm khắc sâu, sao phải ở tối hậu quan đầu này nhưng cũng không dám bác thượng đánh một trận chứ?

Thiên Tượng lão tổ cười khổ một tiếng, đang muốn nói những gì, sắc mặt cũng đột nhiên ngẩn ra, nhìn vật xuất hiện trong tay của Lục Bình. May là ông ta tu đạo chín trăm năm, trải qua vô số tang thương ở tu luyện giới, đã sớm nhìn sinh tử phai nhạt, trong nháy mắt này không ngờ lại cũng không cách nào cầm giữ tâm cảnh của mình, kinh thanh hỏi:

– Cái này, không ngờ lại là Linh Yêu quả?

Lục Bình cười “ha ha” một tiếng, nói:

– Sư bá tổ có lẽ không biết, Linh Yêu quả kia nguyên vốn năm đó đệ tử sau khi tìm được từ một chỗ trong di tích, làm lễ vật hiến tặng cho lão sư thành tựu pháp tướng. Chẳng qua là đệ tử năm đó vào thời điểm hiến tặng Linh Yêu đào cho lão sư, trong tay dĩ nhiên cũng còn cất giấu riêng.

Linh Yêu đào xuất hiện hiển nhiên làm cho Thiên Tượng lão tổ xúc động rất lớn. Nhưng mà Thiên Tượng lão tổ dù sao cũng đã trải qua mấy trăm năm mưa gió nhiệm vụ, một đạo tâm đã sớm rèn luyện vững chắc vô cùng, sau khi thấy ba viên Linh Yêu đào trong nháy mắt đó đưa tới đạo tâm ba động, Thiên Tượng lão tổ rất nhanh nở nụ cười “Ha ha”, nói:

– Ngươi thật đúng là muốn đem ba viên Linh Yêu đào này giao cho lão phu sao? Ngươi phải biết, trong tu luyện giới, Linh Yêu quả một mực chính là bảo vật có thể gặp mà không thể cầu. Hơn nữa mỗi một loại Linh Yêu quả đều là vật chuẩn bị để luyện chế đan dược tăng cường cường độ thân thể. Nếu bây giờ lão phu dùng, tương lai chờ người đạt đến độ cao như lão phu vậy, có thể lại không có loại linh quả này xuất hiện nữa!

Lục Bình nhìn một chút một giọt dịch quang treo ở dưới cùng của mây đen giống như ứa ra một giọt lệ quang cực lớn kia, thấy Thiên Tượng lão tổ không thèm để ý, vẫn còn hỏi thăm ý kiến của hắn nữa, không khỏi lo lắng nói:

– Sư bá tổ, lôi kiếp đang ở trước mắt, hay là người trước tiên hãy đối phó lôi kiếp rồi sau lại nói. Về phần Linh Yêu đào mặc dù hiếm quý, nhưng rốt cuộc là vật ngoại thân, nếu là sư bá tổ thành tựu đại tu sĩ, chẳng lẽ còn không có chỗ tốt cho đệ tử hay sao?

Thiên Tượng lão tổ sâu hoắm nhìn Lục Bình một cái, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, nói:

– Cũng tốt, bên khiến cho lão phu cũng bác thượng đánh một trận, vì bản phái lão phu kiếm một kiếm cái mạng này!

Đầu tiên Thiên Tượng lão tổ đem viên Thuấn Nguyên đan kia nuốt vào trong bụng. Một cỗ khí tức khổng lồ đột nhiên lấy thân thể của Thiên Tượng lão tổ làm trung tâm, chèn ép đi bốn phía.

Đứng ở mười mấy trường bên ngoài Lục Bình bị cổ khí tức này liên lụy. Mặc dù Lục Bình hết sức ngăn cản, nhưng vẫn là thân bất do kỷ liên tiếp thối lui ra mấy trượng sau lưng trên mặt biển. Trên mặt biển bị bước chân của Lục Bình lui về phía sau liên tục đạp vô số đóa bọt sóng.

Trong lòng của Lục Bình vô cùng rung động, chân chính thực lực của pháp tướng kỳ tu sĩ cho đến giờ phút này hắn mới có một nhận biết tương đối thẳng.

Chỉ là sau khi chân nguyên chợt khôi phục tràn ra khí tức thì có thể làm Lục Bình ở trong nháy mắt đó mất đi chưởng không đối với tự thân thân thể.

Lục Bình biết được đây là Thuấn Nguyên đan ở trong nháy mắt khôi phục chân nguyên trong cơ thể của tu sĩ đưa tới cơn gió lốc chân nguyên.

Thuấn Nguyên đan, Lục Bình cũng từng nghe thấy khi lãnh giáo thuật luyện đan của Thiên Lô lão tổ. Ở lúc đầu luyện Tiếp Nguyên đan, Thuấn Nguyên đan được luyện chế ra để hại người sử dụng.

Loại đan dược này nếu là sau khi bị đoán đan kỳ tu sĩ trở xuống ngộ dùng, bởi vì huyết mạch trong cơ thể không cách nào chịu đựng chân nguyên chảy ngược đột nhiên khổng lồ đến như vậy, tu sĩ dùng đan dược chẳng qua là trong nháy mắt, sẽ gặp bởi vì chân nguyên tăng vọt cuối cùng bạo thế mà chết.

Không chỉ có là đoán đan kỳ tu sĩ, chính là một ít tu sĩ thông qua ngoại lực bí thuật mà miễn cưỡng thành tựu pháp tướng, sau khi ngộ dùng cho dù không bạo thể mà chết, cũng từng xuất hiện tình huống tâm hạch không gian bị chân nguyên khổng lồ trùng khoa mà hủy hết tu vi.

Vì vậy, thời điểm Thuận Nguyên đan mới vừa xuất hiện ở tu luyện giới, lại lấy được một danh hiệu mười phần tà ý cực kỳ vang dội, gọi là “Thuấn Bạo đan!”

Thuấn Nguyên đan từ bề ngoài xem ra, thay vì nó dùng để khôi phục chân nguyên đan dược cực kỳ tương tự, một loại cấp đại sư trở xuống luyện đan sư, nếu là tu vi không đạt tới đoán đan trung kỳ trở lên, đồng thời trong tay cũng không nắm giữ một hai loại Giám Đan thuật truyền thừa cực ít ở luyện đan giới, thường thường đều rất khó đem từ Phục Nguyên đan, Hồi Nguyên đan các loại đan dược bình thường khác phân biệt ra.

Luyện đan sư còn như vậy, huống chi là những tu sĩ khác!