Chương 426: Thiên Tượng mưu tính

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình cung kính đem một tờ năm năm Thọ đan đan phương giao cho Thiên Lô lão tổ. Ý niệm của Thiên Lô lão tổ chợt động, đã ở trong ngọc giản tra xét toàn bộ nội dung của đơn phương.

Chỉ chốc lát sau, Thiên Lô lão tổ thần sắc bình tĩnh đem ngọc giản ghi lại đan phương để xuống, một bên Thiên Tuyết lão tổ có chút gấp gáp, hỏi:

– Như thế nào? Đan phương vẫn còn thể sử dụng chứ?

Thiên Lô lão tổ vẫn bình tĩnh như cũ, đáp:

– Cũng không tệ lắm, cũng không lập lại so với nhưng đan phương trước, có thể sử dụng!

Thiên Tuyết lão tổ thể hiện sự vui mừng ra mặt, luôn miệng nói:

– Tốt, Tốt!

Thiên Lô lão tổ mặc dù vẫn vận đậm phong khinh như cũ, nhưng Lục Bình vẫn có thể từ việc Thiên Lô lão tổ nắm thật chặt ngọc giản trong tay mà nhìn ra lúc này thần tình của Thiên Lô lão tổ cũng không bình tĩnh như cố tình thể hiện như vậy.

Hai vị lão tổ thu liễm tâm tình kích động của mỗi người. Thiên Tuyết lão tổ nhìn Lục Bình đứng ở dưới một chút, cười nói:

– Tiểu hoạt đầu, cái bản lĩnh gian hoạt này quả nhiên là được mấy phần chân truyền của nha đâu Liễu Thiên Linh kia. Chẳng qua là hỏa hầu vẫn còn kém xa. Cũng được, vốn như lời lão tổ đã nói, ngươi hãy đi vào chọn lựa bảo vật, tuy nhiên cũng đừng có mơ mà lấy nhiều, ba món chính là ba món.

Dứt lời, không đợi Lục Bình có điều phản ứng, Cái đạo hắc sắc môn hộ lúc trước mở ra ở trước mặt Lục Bình kia phảng phất như một con cự thú vậy, hớp một cái liền nuốt Lục Bình vào trong.

Sau khi Lục Bình bị Thiên Tuyết lão tổ kéo đi vào trong, Thiên Tuyết lão tổ lúc này mới hướng Thiên Lô lão tố đứng ở bên cạnh nói:

– Không ngờ bảo bối trong tay tiểu tử này thật là không ít, năm xưa có cái nhã hào “Đa bảo đồng tử”, quả thật cũng không nhục cho hắn.

Thiên Lô lão tổ thản nhiên nói:

– Tên tiểu tử này trưởng thành và cũng không trải qua bất kỳ chỗ đặc thù nào. Thành tựu của hắn có thể coi như là chính tự thân hắn chấn đao chấn thương liều mạng mà có được. Một thân bảo vật cũng là do hắn tự kiếm được. Cho dù đúng là biết được trên người hắn có chút đồ mà bọn ta cần, nhưng làm thế nào có thể mở miệng để đòi hắn chứ? Lần này hắn có thể tự mình lấy ra, cũng cho thấy tên tiểu tử này đối với môn phái có tình cảm rất sâu. Tu sĩ ở trong tu luyện giới đi càng xa, tiến càng cao, thì tâm cảnh sẽ càng phát lạnh lùng. Đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Với cách làm người của tiểu tử này, nếu trong tương lai có thể thuận lợi trưởng thành, vô luận là để cho hắn đứng ở trước đài, hay là ở phía sau màn, thì đều đối với môn phái có ích trăm điều mà không một điều hại.

Thiên Tuyết lão tổ nghe xong gật đầu một cái, nói:

– Huyền Phong cũng cùng với ta nói một ít về chuyện của đứa bé này ở Đông hải. Nghe nói ở Vẫn Lạc bí cảnh, hắn kinh doanh được nhất phương thể lực, cũng đã lọt được vào pháp nhân của Bắc Minh. Huyền Phong năm đó bởi vì chuyện của nha đầu Huyền Cầm, đối với hai người Thiên Lâm cùng Thiên Linh cũng không thích, không ngờ đối với đứa bé này cũng rất coi trọng, đây cũng là điều khiến cho ta phải kinh ngạc một phen.

Thiên Lô lão tổ cười nói:

– Chuyện này ta cũng có nghe nói. Ta nghe nói Thiên Tượng lão tổ vì vậy còn diện kiến qua tiểu tử này. Nghe nói tiểu tử này còn từ chỗ của Huyền Cầm đệ tử học được Chung Đỉnh đan, còn may mắn luyện thành một viên rồi, cơ hồ có thể nói là cứu được một mạng của Huyền Phong.

Thiên Tuyết lão tổ cũng nói:

– Huyền Phong năm đó bởi vì chuyện của Huyền Cầm mà chán chường chỉnh mãn tu luyện, bị Thiên Phàm hung hăng phát tác một phen, lúc này mới phấn chấn trở lại. Nhưng Lục tiểu tử này năm đó từ Phi Linh đảo mang về Đoán Linh đan, nguyên vốn cũng có đưa cho Huyền Phong một viên, nhưng hắn cũng cự tuyệt. Lần trước trong chuyến đi Đông hải của Huyền Phong, cũng là dưới sự giúp đỡ của tên tiểu tử này, lấy được một lá Thiên Phong diệp năm ngàn năm. Nguyên vốn còn nghĩ Huyền Phong có thể ngưng tụ được thất phẩm kim đan hay không, hiện giờ xem ra thành tựu coi như sẽ không dưới bọn Huyền Thành, Huyền Sơn rồi.

Thiên Lô lão tổ cười nói:

– Năm ngàn năm Thiên Phong diệp cũng không phải là dễ dung luyện như vậy. Nếu mà dung luyện thành công, Huyền Phong thành tựu pháp tướng sẽ có thực lực cho dù không so được với Phùng Hư Đạo, nhưng cũng ngang bằng hai người Huyền Sơn cùng Huyền Thành. Ta đã truyền mệnh cho Huyền Cảnh đem một viên Đoán Linh đan cuối cùng kia đưa qua, nghiêm lệnh hắn sau khi dùng xong, mau sớm dung luyện Thiên Phong diệp.

Thiên Tuyết lão tổ ánh mắt sáng lên, nói:

– Sư đệ phí tâm rồi. Chẳng qua là viên Đoán Linh đan kia không phải là để lại cho Huyền Cảnh sư điệt chuyên nghiên cứu Đoán Linh đan đan phương sao?

Thiên Lô lão tổ hử lạnh một tiếng không nói gì, Thiên Tuyết lão tổ cũng không hỏi thêm nữa. Hai người ở trong Tuyết Lam cung trầm mặc chốc lát, Thiên Lô lão tổ lúc này mới lại nói:

– Đông hải sứ giả tới, lần này ứng đối như thế nào? Thiên Tuyết lão tổ cười hì hì nói:

– Còn có thể ứng đối như thế nào. Người ta vừa đến Bắc Hải là liền chạy đến Huyền Linh phái thi xá cho một đống lớn đồ tốt chuyện hay. Chân Linh phái chúng ta tự nhiên cũng đỏ mắt, tự nhiên cũng phải từ Đông hải đại tài đại khí thô gõ lấy mấy phần lợi ích mới được. Xem ra những môn phái khác của Bắc Hải đều có ý tưởng như vậy. Tuy nhiên, Huyền Linh phái người ta dù sao cũng là Bắc Hải đệ nhất đại phái. Đạo Thắng lão tổ lại là pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ duy nhất của Bắc Hải. Trạm ghé chân đầu tiên của Đông hải sứ giả chính là Huyền Linh phái người ta. Cho nên, Bắc Hải chư môn phái bọn ta dĩ nhiên là lấy Huyền Linh phái làm đầu ngựa mà chạy theo rồi.

Thiên Lô lão tổ hội ý cười cười, nói:

– Phải nên như vậy. Có được Đông hải cự phái thừa nhận, xem ra Huyền Linh phái lúc này cũng một phen phấn chấn trên dưới trong ngoài a.

Sau một lúc lâu, Thiên Lô lão tổ lại mở miệng nói:

– Sư tỷ, gần đây có tin tức gì của Thiên Tượng sư huynh hay không?

Thiên Tuyết lão tổ thần sắc có chút ngưng trọng, lắc đầu một cái, đáp:

– Kể từ lần trước Thiên Tượng sư huynh sau khi ở Vẫn Lạc bí cảnh an bài xong tất cả mọi thứ rồi, liền không có tin tức gì nữa. Tuy nhiên, trước lúc sư huynh bế quan, tựa hồ đã tìm được Huyền Cầm. Trước đây vài ngày còn có tin tức nói là sẽ từ Đông hải triển chuyên đưa tới một tờ đan phương. Đó cũng là một tờ năm năm Thọ đan đan phường, xem ra chính là xuất phát từ thủ bút của Huyền Cầm.

Thiên Lô lão tố vui mừng cười cười, nói:

– Làm khó đứa nhỏ này rồi. Lần này có hai tờ năm năm Thọ đan đan phương, nếu là đem sức lự toàn phái đem Thọ đan đan phương lúc trước thu thập được cũng đồng thời luyện chế ra, thì xem ra có thể giúp cho Thiên Khang sư huynh tích góp được ba mươi năm tuổi thọ. Lấy ba mươi năm tuổi thọ làm cái giá phải trả này, Thiên Khang sư huynh nếu lên cấp được pháp tướng trung kỳ, lập tức sẽ có nhiều hơn hai trăm năm tuổi thọ. Đến lúc đó, Huyền Linh phái coi như thật sự sẽ bị bổn phái đè lên đầu rồi.

Thiên Tuyết lão tổ thần sắc cũng có chút phấn chấn, nói:

– Kế hoạch này bọn ta vào lúc sau khi Thiên Khang sư đệ trọng thương, đã tương kế tựu kế mưu tính hơn năm mươi năm, chỉ cần sự đệ có thể lên cấp pháp tướng trung kỳ, vậy thì cái gì đều đáng giá cả.

Thiên Lô trầm ngâm trong chốc lát, lại hỏi:

– Sư tỷ, đã nhiều năm như vậy, Thiên Tượng sư huynh lần trước một phen tính toán, có phải là để cho nha đâu Huyền Cẩm này quay trở lại hay không?

Thiên Tuyết lão tổ lắc đầu một cái, nói:

– Điều này Thiên Tượng sư huynh cũng không nói rõ. Năm đó Huyền Lâm, Huyền Linh, Huyền Cầm ba đứa bọn chúng ở trong phái ngay cả bọn ta cũng đều áp phục không được. Thế mà tự nhiên ba đứa hỗn đản này lại một mực cung kính với Thiên Tượng sư huynh. Hơn năm mươi năm trước xảy ra chuyện đáng chết như vậy, Huyền Cầm cùng Huyền Linh cơ hồ không thể cộng đồng tồn tại ở trong môn phái. Nha đầu Huyền Cầm bị tức mà ra đi, bây giờ nhìn lại chẳng phải là đã bị người khác tính kế hay sao? Nhưng ngay sau đó, Thiên Tượng sư huynh liền đi Vẫn Lạc bí cảnh kinh doanh. Bây giờ nghĩ lại, sợ rằng Thiên Tượng sư huynh ngay từ lúc mấy chục năm trước đã nhìn thấu những chuyện này, cũng tương kế tựu kế bày ra một phen mưu tính. Lần trước, Đông hải truyền tới tin tức nói nha đầu Huyền Cầm có thể cũng thành tựu được pháp tướng. Nếu là như vậy, một khi Huyền Cầm trở về, Thiên Khang sư đệ thương khỏi bệnh phục, tu vi tiến hơn một bước. Như vậy, cho dù Thiên Tượng sư huynh có xảy ra chuyện vạn nhất…, thì Huyền Linh phái cũng vạn lần không dám ra tay đối phó bổn phái. Một khi Thiên Tượng sư huynh thành công, Bắc Hải quả thật chỉ còn do một nhà của bổn phái độc quyền rồi.

Hắc sắc môn hộ chợt lóe rồi biến mất, Lục Bình đã bình yên xuất hiện ở trong Tuyết Lam cung. Thiên Tuyết lão tổ cùng Thiên Lô lão tổ đã sớm ngưng chuyện bàn luận, Thiên Tuyết lão tổ cười bảo:

– Tiểu tử, đã lấy được vật tốt gì, đem ra cho ta xem một chút coi.

Lục Bình nghe vị sư thúc tổ này nói chuyện với giọng nói hài hước như vậy, cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, âm thầm ngẫm nghĩ, vị lão tổ này nếu là một vị nam tử, thì thật đúng là một cái cổn đao nhục chân chính trong tu luyện giới, khó ứng xử muốn chết! Khó trách bà ta bị môn phái cử đến Hoàn Vũ đảo này cùng các lão già dịch của các phái kéo da môi rách da mặt đấu võ mồm. Nếu không phải vị lão tổ này thành tựu pháp tướng, muốn bày ra cái về tiền bối cao nhân, e rằng Lục Bình đã sớm bị dọn dẹp không còn hình dáng gì. Vì vậy hắn cũng cười thưa:

– Sư thúc tố, đệ tử ở trong không gian trữ vật của lão nhân gia ngài khai ích đó lật tìm bảo bối, chẳng lẽ lão nhân gia ngài còn không biết hay sao?

Thiên Tuyết lão tổ nhướn cái mày lạnh lên, la mắng:

– Tiểu hỗn đản người ở nơi đó nói nhảm nhiều như vậy. Lão tổ ta mới vừa cùng Thiên Lô sư thúc tổ của ngươi đàm luận chuyện đại sự của môn phái, làm gì chú ý đến tiểu tử ngươi đánh nhỏ quậy nhỏ. Lão tổ ta vốn định còn phải cho ngươi một số chỗ tốt, ngươi nếu không lấy ra, vậy coi như xong.

Lục Bình bất đắc dĩ, đành phải đem mình ở trong không gian của Thiên Tuyết lão tổ tìm được ba món bảo vật lấy ra.

– Chà, tiểu tử này cũng còn chút nhãn quang, Tụ Linh châu? Nghe nói tiểu tử ngươi mình ở ngoại hải khai ích được một tòa đảo nhỏ để làm đảo chủ. Trên đảo linh mạch tụ tập được ba cái nhỏ, trong đó có một cái còn là gài bẫy chơi một số đối với một nhà gia tộc thế lực phụ thuộc của bổn phái?

Lục Bình ung dung cười một tiếng, nói:

– Đây chẳng qua là lời đồn thôi. Những thứ linh mạch kia trừ một cái là từ một chỗ động phủ của ngoại hải yêu tu hiện ra, những cái khác đều là do đệ tử trong những năm qua ra ngoài du lịch phát hiện Tụ Linh châu dựng dục mà thành.

Thiên Tuyết lão tổ như cười như không, nhìn Lục Bình một cái, không truy cứu sâu hơn. Hắn cũng trấn định tự nhiên, làm một bộ thân ngay không sợ gì bóng tà vậy.

Thiên Lô lão tổ ngược lại cầm lên một cái ngọc hộp trong đó, sau khi mở ra, bên trong là một viên hắc sắc nội đan.

Thiên Lô lão tổ nhíu mày một cái, nói:

– Huyền Quy kim đan? Người dùng vật này làm gì?

Lục Bình giải thích:

– Thủ hạ của đệ tử có một con quy yêu, tu vi cũng đến dung huyết chín tầng. Đệ tử cũng đang vì nó lên cấp đoán đan kỳ mà chuẩn bị một chút.

Thiên Tuyết lão tổ lơ đãng nhìn viên Huyền Quy đan đen thùi lùi này một cái, nói:

– Đây là năm đó trong lúc du lịch ở Nam Hải, ta chém chết một con đoán đan một tầng huyền quy yếu. Huyền quy ở trong Nam Hải quy tộc cũng là thưởng đắng chủng tộc rồi, tuy không so được với Phách quy sinh ra là đã có sẵn truyền thừa huyết mạch, nhưng cũng coi như là không yếu.

Món thứ ba còn lại là một món Mộc chúc tính thiên địa kỳ vật, nhìn giống như là một đoạn gốc cây, dáng dấp cong cong uốn lượn cong queo.

Thiên Tuyết lão tổ không khỏi cất tiếng hỏi:

– Tên tiểu tử ngươi ngược lại kỳ quái. Trong không gian kia của ta tuy cũng không đem một ít kỳ trận dị bảo đặt để ở trong đó, nhưng cũng có mấy món thiên địa linh vật, thông linh pháp bảo. Ngay cả một ít thần thông bí thuật, linh đan bí dược cũng so với những thứ đồ này mạnh hơn rất nhiều. Chẳng lẽ ngươi cũng không nhìn trúng sao?

Lục Bình cười nói:

– Lão tổ thu thập những thứ đó đã sớm khiến cho đệ tử nhìn thấy mà mắt hoa lên loạn cả lên rồi. Đệ tử thầm than tiếc chỉ được xem mà thôi, thiếu chút nữa lựa chọn hoa cả mắt luôn. Chẳng qua là đệ tử nghĩ tới nghĩ lui, nên quyết định chọn một ít vật hiện giờ có thể dùng. Những vật khác mặc dù giá trị không rẻ, nhưng không thể trợ giúp lớn cho đệ tử hiện giờ.

Tại Chân Linh phái, thiên địa linh vật từ địa cấp trở lên, cùng với bảo vật tương tự, nếu muốn ban thưởng cho con em môn hạ, thường thường cũng phải có hai đến ba vị pháp tướng lão tổ đồng ý mới được. Thiên Tuyết lão tổ đáp ứng ban thưởng cho Lục Bình, chẳng qua là lấy cá nhân danh nghĩa mà thôi. Vì vậy, mặc dù Thiên Tuyết lão tổ trong tay có lẽ cất giấu bảo vật tốt hơn, hơn nữa cũng không phải là vật của môn phái, nhưng cũng không đem những thứ đồ này lấy ra cho Lục Bình chọn lựa. Còn bên trong kia có mấy món huyền cấp thiên địa linh vật, thì Lục Bình thật ra thì nhìn không thuận mắt.

Lục Bình suy nghĩ một chút, sau đó nói:

– Sư thúc tổ, thật ra thì đệ tử ở trong bảo khố còn có bảo vật trúng ý, không biết đệ tử có thể dùng những vật kiện khác để đổi hay không?

– Vậy à?

Thiên Tuyết lão tổ bộ dáng làm ra vẻ rất hứng thú, hỏi:

– Ngươi nơi đó có vật gì tốt, lấy ra xem thử một chút coi?

Lục Bình lật tìm một chút trong nhẫn trữ vật trên tay mình, sau đó từ bên trong lấy ra một khối phảng phất như ngọc tủy vậy. Đồ vừa lấy ra, trong toàn bộ Tuyết Lam cung nhất thời trở nên lạnh như băng.

– Không tệ nha! Thiên Tuyết lão tổ ánh mắt sáng lên, nói:

– Khối huyền cấp trung phẩm linh vật Hàn Băng tủy này, nhìn hỏa hầu thành hình cũng có mấy ngàn năm. Bổn phái đang có mấy đoán đan sơ kỳ tu sĩ tu tập Băng chức tính pháp quyết đang bị chặn lại ở cửa lên cấp trung kỳ. Linh vật này của ngươi tới ngược lại rất kịp thời, nói, mới vừa rồi nhìn trúng thứ gì?

Lục Bình biết Thiên Tuyết lão tổ chính là đại tông sư của bốn phái chuyên tu tập Băng chức tính pháp quyết. Hắn cố ý lấy ra khối Hàn Băng tủy này chính là vì biết Thiên Tuyết lão tổ tuyệt đối đối với vật này cảm thấy hứng thú.

Huyền cấp trung phẩm thiên địa linh vật, đối với đoán đan sơ kỳ tu sĩ bình thường dùng để lên cấp cũng xem là quá tốt rồi. Bất quá bản thân Lục Bình lại không nhìn trọng, mặc dù thủ hạ Tam linh của hắn trong đó có một con bằng xà nhưng Bích Hải Linh Xà nếu mà dùng huyền cấp trung phẩm linh vật để lên cấp đoán đan trung kỳ, vậy đơn giản chính là phí của trời.