Chương 1217: Cục diện quỷ dị

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Bình bế quan tu luyện hơn mười năm trong thủy mạch, mặc dù đối vách ngăn giữa pháp tướng trung kỳ cùng pháp tướng hậu kỳ mà nói không coi là cái gì, nhưng thực lực tự thân của hắn cũng có được sự tiến bộ rất lớn, tu vi tăng mạnh trong hơn mười năm này.

Thủy Chí Nhu cùng Ngũ Hành tông tu sĩ vẫn lấy bố cục theo như thực lực của Lục Bình hơn mười năm trước biết được. Hơn nữa Lục Bình xuất kỳ bất ý, Thủy Chí Nhu cùng Ngũ Hành tông đệ tử hiển nhiên ngay từ đầu bị Lục Bình xông phá mai phục.

Nhưng nhìn trước mắt dưới tình huống một nữ tu thực lực mạnh mẽ nhất trong mọi người Ngũ Hành động đệ tử mai phục ở ngoài sáng biết không địch lại vẫn ngăn cản trước người mình, ngôn ngữ trong miệng của Lục Bình mặc dù khinh miệt, những ánh mắt cũng nhìn chằm chằm linh đang linh bảo lẩn quẩn đỉnh đầu của Thủy Chí Nhu, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang giòn ”đinh linh đinh linh”.

Có thể đem bản mệnh bảo vật đề thăng tới cấp bậc linh bảo, chỉ một điểm này đi Lục Bình không dám có chút khinh thường!

Thủy Chí Nhu nhìn thẳng Lục Bình, lạnh giọng nói:

– Lục Thiên Bình quả thật danh bất hư truyền, chỉ là người theo đuổi người trong tay chúng ta, nếu không nghĩ tới bọn họ có chuyện, kính xin các hạ theo tại hạ một chuyến. Ngũ Hành tông ta tất tương phụng nhược thượng tận. Một khi chuyện mưu đồ của bản tông đã thành, Thủy Chí Nhu tất nhiên cúi đầu thỉnh tội, dùng lễ đưa chư vị trở về Bắc Hải, như thế được không?

Thủy Chí Nhu có thể nhìn thấy vẻ cười khẩy trong mắt của Lục Bình, ánh mắt của ả không chút tránh né, nói tiếp:

– Kính xin Lục đạo hữu tin tưởng uy tín của bản tông, huống chi ba vị người theo đuổi các hạ…

Đoạn sau Thủy Chí Nhu cố ý còn chưa nói hết, nghĩ rằng Lục Bình cũng hiểu ý tứ của ả muốn nói.

Lục Bình khẽ mỉm cười một tiếng, đáp:

– Thay vì tin tưởng uy tín của Ngũ Hành tông, còn không bằng tại hạ tin tưởng Thủy đạo hữu. Đáng tiếc, tại hạ mặc dù vạn phần hi vọng cứu Tam linh, nhưng cũng không tin tưởng quý tông dám xuất thủ với ba tiểu tử đó vào lúc này. Việc kiêng kỵ đối với Bích Hải Linh Xà xem ra phải thuộc về quý tông mới phải!

Lục Bình thấy rõ, nếu mình có thể chạy đi, Ngũ Hành tông kiêng kỵ chuyện mình cổ động tuyên dương chuyện thừa dịp cháy nhà hội làm nổ tung Thanh Ngọc Vân Hà, tất nhiên không dám hạ thủ với Tam linh. Mà Lục Bình vì sự an nguy của Tam linh cũng không dám tùy ý thổ lộ chuyện Thanh Ngọc Vận Hà.

Nhưng nếu đúng thật rơi vào trong tay của Ngũ Hành tông, chuyện muốn giết muốn cho sống gì cũng đều do Ngũ Hành tông nói một lời là quyết cả. Huống chi Lục Bình cũng không có thói quen đem sinh tử tự thân chưởng khống trong tay của người khác.

Thủy Chí Nhu chẳng qua là cùng giằng co nhưng cũng không xuất thủ trước. Lục Bình lập tức hiểu Thủy Chí Nhu đây là đang trì hoãn thời gian, sợ rằng Ngũ Hành tổng hậu viên cao thủ lúc này cũng nhanh chóng chạy tới rồi.

Lục Bình biết hôm nay sợ rằng không còn cách nào cứu ra Tam linh, nhưng hắn cũng tin chắc Ngũ Hành tông kiên quyết không dám tùy ý giết chết tánh mạng của Tam linh, vì vậy lạnh lùng cười một tiếng, độn quang lập lòe dưới chân, muốn rời khỏi nơi đây.

Thủy Chí Nhu làm gì để cho Lục Bình dễ dàng chạy thoát. Mặc dù ả không phải là đối thủ của Lục Bình, nhưng tự tin nếu toàn lực đeo bám, cũng có thể trì hoãn chốc lát. Vì vậy Vũ Lâm Linh trong tay đột nhiên vang lên một hồi tiếng chuông liên tiếp dày đặc như mưa. Lục Bình cảm giác trước người mình rũ xuống từng màn mưa. Tiếng chuông dày đặc phảng phất màn mưa rơi xuống mặt sông như một dạng thanh âm nổ vang, khiến cho người ta trong lúc nhất thời phân không rõ đông tây nam bắc, đồng thời cũng cực kỳ khó khăn đột phá màn mưa ngăn trở.

Lúc này quanh người Lục Bình đã biến thành một mảnh mưa sa thế giới, trong bụng hắn cười lạnh, đây cũng có ý tứ rồi. Đạo thần thông đó rõ ràng cho thấy Thủy Chí Nhu lấy bản mệnh đại thần thông thi triển bản mệnh linh bảo, nhưng vào lúc phiến mưa sa xâm nhập trong thế giới, ở đó không biết bóng tối chỗ nào, chính là Thủy Chí Nhu ẩn giấu sát cơ theo đến.

Mặc dù trước mắt, Thủy Chí Nhu chỉ muốn hết sức kéo Lục Bình, nhưng nếu hắn thật đúng là khinh thường khinh địch, Thủy Chí Nhu hiển nhiên cũng không ngại đem đeo bám biến thành tập sát.

Tuy nhiên, vẻ khinh miệt của sắc mặt Lục Bình chợt lóe lên, sau đó Thủy Chí Nhu khó có thể tin trong ánh mắt, mưa sa đây trời không ngờ lại bắt đầu sinh ra ba động kịch liệt. Trong nháy mắt, Thủy Chí Nhu đột nhiên nhận ra ả bỗng bị cướp đoạt đi quyền chưởng khống phiến mưa sa thế giới do đại thần thông hình thành, hơn nữa thời gian trong khoảnh khắc đó, cơ hồ một phần ba quyền không chế toàn bộ mưa sa thế giới bị tước đoạt, hơn nữa lực độ tranh đoạt còn đang không ngừng gia tăng.

Dưới tình huống Chân Linh Chi Kiếm không cách nào được Lục Bình cầm tới sử dụng, hắn cũng không có bản mệnh linh bảo đề thăng uy năng của bản mệnh thần thông do mình thi triển. Nhưng mặc dù như thế, cũng không nghĩa là Lục Bình không có thủ đoạn chống đỡ bản mệnh linh bảo cùng Thủy Chí Nhu.

Sau khi “Hành Vân Bố Vũ quyết” thi triển ra trong tay của Lục Bình, mặc dù không có bản mệnh linh bảo cộng thêm, nhưng hắn dựa vào tu vi thực lực mạnh mẽ vẫn có thể nắm quyền chưởng khống cùng Thủy Chí Nhu tranh đoạt mưa sa thế giới này.

Trong mưa sa thế giới đen nhánh, càng ngày càng nhiều là màn mưa bắt đầu trở nên tán loạn. Mặc dù Thủy Chí Nhu hết sức chống cự, nhưng trước mặt thực lực của Lục Bình đẩy ra mạnh mẽ ả không thể chống đỡ, thần thông của Thủy Chí Nhu đang nhanh chóng bị tan rả.

Rốt cục, mưa sa thế giới đen nhánh thấu vào một đạo quang minh, trong khi Vũ Lâm Linh phát lên một tiếng bị ai, cuối cùng Lục Bình phá vỡ Thủy Chí Nhu đại thần thông. Mà loại phương thức mạnh mẽ phá thần thông của đối phương cũng khiến cho Thủy Chí Nhu tự thân bị thương nặng, ngực nặng nề tưng tức, một hớp máu nóng liền bật vọt ra.

Lúc này Thủy Chí Nhu tuyệt đối thuộc về thời khắc hư nhược, chính là thời điểm rất tốt để lấy tánh mạng của ả, đáng tiếc Lục Bình không muốn dừng lại lâu. Sau khi nhiễu loạn hết phiến thần thông đấy, Lục Bình rất nhanh đã phát hiện có người đang muốn tới một dãy thủy vực của Thanh Minh Giang, vì vậy thân hình liên tiếp hai lần lập lòe, người đã đến bên ngoài mấy dặm.

Một đạo độn quang từ giữa lưng chừng trời rơi xuống, Mộc Trường Sinh lóe ra thân hình từ trong độn quang. Y là người thứ nhất chạy tới, mắt thấy sắc mặt Thủy Chí Nhu tái nhợt, hiển nhiên bộ dáng chân nguyên, thần niệm hao tổn quá lớn, vội vàng quan tâm hỏi:

– Nhu sư muội muội có sao không?

Thủy Chí Nhu bất chấp thần sắc trên mặt của Mộc Trường Sinh, gấp giọng đáp:

– Mau đuổi theo, người đó là Lục Thiên Bình, đã biết được mưu tính của bản phái.

Mộc Trường Sinh thần sắc cả kinh, cũng không kịp nhớ tâm tư của y nữa. Dưới chân lóe ra một mảnh lá cây lập tức khuếch trương lớn đến diện tích ba trượng, sau đó chở Mộc Trường Sinh hoảng hoảng du du trái phải bãi động đuổi theo phương hướng Lục Bình rời đi.

Pháp bảo như lá cây đó mặc dù thời điểm phi độn luôn là đung đưa trái phải, nhìn qua thật chậm nhưng thực ra lại nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã biến mất ở chân trời.

Sau khi Mộc Trường Sinh rời đi, giữa thiên không lại liên tiếp thoáng qua mấy đạo độn quang theo phía sau Mộc Trường Sinh. Mỗi một đạo cấp lược mà qua đều có thể ở giữa thiên không lưu lại một đạo quang diễm dài chừng mười trượng. Mỗi một người chủ nhân hiện lên độn quang đều thật thật tại tại pháp tướng trung kỳ tu sĩ, thậm chí hai tên độn quang đi đầu chói mắt nhất chính là hai vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ.

Thủy Chí Nhu liếc mắt nhìn Mộc Trường Sinh đi xa, trong tầm mắt thoáng qua một đạo thần sắc phức tạp. Sau đó không biết ả nuốt vào một viên đan dược gì, lúc này mới xoay người hóa thành một đạo lưu quang sáp nhập vào tiểu thất không thấy đâu nữa trong Thanh Minh Giang.

Mà sau khi Thủy Chí Nhu mới vừa rời đi, bề mặt của Thanh Minh Giang đã trải qua một phen kịch chiến mới vừa bình tĩnh lại đột nhiên dâng lên một trận chấn động, rồi sau đó hai đạo nhân ảnh chậm rãi vọt thẳng lên từ trong nước sông.

Nếu là Lục Bình ở chỗ này tất nhiên sẽ kinh ngạc với thân phận của hai người đó. Hai người nọ một chính là Cửu Huyền lâu đệ nhất đích truyền Ngụy Chấn làm Lục Bình bị thương nặng lúc trước, còn một người khác lại là nhị đại Thuần Dương tu sĩ Chu Bát Tả của Cửu Huyền lâu mới vừa tấn cấp!

Chỉ bất quá lúc này Chu Bát Tả nhìn qua lộ ra rất thảm hại, trên mặt trắng bệch lộ ra tựa hồ mới vừa bị thương nặng, không biết Cửu Huyền lâu dưới tình huống bị ma la đại quân vây khốn, hai người này làm sao thoát khốn ra được.

Sắc mặt của Chu Bát Tả hung hăng, âm thanh nói:

– Được lắm a, đám khốn kiếp Ngũ Hành tông này dám thừa dịp cháy nhà hôi của. Họ mưu tính thủy mạch của Thanh Minh Giang cũng đã đành lại còn dám ngông cuồng ở cửa nhà của Cửu Huyền lâu như vậy, thật coi nơi này là hậu hoa viên của bọn họ hay sao?

Một bên Ngụy Chấn vội vàng nói:

– Sư bá bớt giận, nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu. Lúc này chúng ta còn nghĩ biện pháp giải vây tông môn bị vây khốn mới là đại sự. Về phần Ngũ Hành tông cùng tiểu nhân ở hành kính, đợi đến tông môn lấy lại khí, đương nhiên là có oán báo oán có cừu báo cừu!

Chu Bát Tả thật vất vả át chế tức giận trong lòng, lạnh lùng nói:

– Không thể cứ tính như vậy, sự tình Ngũ Hành tông mưu tính thủy mạch của Thanh Minh Giang nhất định phải để lộ ra. Lúc này chúng ta bất chấp thủy mạch của Thanh Minh Giang, những người khác cũng đừng mơ tưởng thừa dịp cháy nhà hôi của. Ta cũng không tin Tử Dương cung, Trùng Thiên các những môn phái đó sẽ mặc cho Ngũ Hành tông tu bổ đủ hết Ngũ Hành thủy mạch, thực lực của tông môn tiến hơn một bước.

Ngụy Chấn cười khổ một tiếng, y làm sao nguyện ý bị người như vậy thừa dịp cháy nhà hôi của. Thậm chí y hoài nghi lần này đại quân vây công không ngờ lại tụ tập quỷ dị quy mô lớn như vậy tới vây khốn Cửu Huyền lâu, sau lưng cũng có Ngũ Hành tông làm chuyện lén nhúng tay vào hay không?

Không biết sao bọn họ lần này thông qua hậu thủ do trước đó môn phái lưu lại, bỏ ra cái giá thật lớn mới từ trong ma la đại quân vây khốn thần quỷ không biết tới nơi này. Chuyện mưu đồ cực kỳ bí ẩn, vì vậy bọn họ tránh né không chỉ là ma la, còn có tu sĩ của những môn phái khác.

Nhưng lúc này Chu Bát Tả cũng muốn mạo nguy hiểm bại lộ đi thọt phá chuyện Ngũ Hành tông mưu đồ Thanh Ngọc Vận Hà, lúc này Ngụy Chấn xem ra là cực kỳ không ổn. Chẳng qua là Chu Bát Tả chính là môn phái tiền bối, lại là một trong mấy vị Thuần Dương lão tổ thực lực cao cường nhất của Cửu Huyền lâu, Ngụy Chấn có lòng dám ngăn cản nhưng cũng không dám minh mục trương đảm. Huống chi ở uy chấn xem ra, có lẽ sau khi đem chuyện Ngũ Hành tông mưu đồ thủy mạch của Thanh Minh Giang thọt phá, người thường cũng chưa chắc sẽ có thể phát hiện tuôn ra tin tức này sẽ là Cửu Huyền lâu tu sĩ.

Cùng lúc đó, bên ngoài mười mấy dặm, Lục Bình nhìn người ngăn cản ở trước mắt mình, không khỏi cười khổ hỏi:

– Tiền bối này là ý gì?

Tiêu Bạch Vũ cười một tiếng ”ha ha”, đáp:

– Kéo ngươi vào nhóm a như thế nào, có muốn hay không?

Lục Bình không chút suy nghĩ, đáp:

– Không muốn!

Tiêu Bạch Vũ như cũ là một bộ biểu lộ cười hì hì, nói:

– Đừng có vội, suy nghĩ lại một chút suy nghĩ lại một chút đi. Người của Ngũ Hành tông muốn chạy tới còn cần nửa thời gian uống cạn chun trà. Yên tâm, khi bọn họ chạy tới lão phu lập tức rời đi, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến công bình đấu pháp giữa các ngươi.

Thần niệm của Lục Bình lúc này cũng có phát giác đối với mấy đạo độn quang nơi xa đang đến về phía phương hướng của mình. Lục Bình thấy lão gia hỏa trước mắt vẫn không chịu nhi, một khi hắn mở miệng cự tuyệt, hắn thậm chí có thể đoán được lão gia hỏa trước mắt này tuyệt đối sẽ rời đi vào khoảnh khắc Ngũ Hành công tu sĩ chạy tới. Dưới tình huống không bại lộ thân phận mình, bởi vì khiến cho Lục Bình cùng hai tên Ngũ Hành tông tu sĩ đuôi theo sau lưng đánh một trận nảy lửa mới chính là chuyện vui mà lão ta muốn thấy!

Nhìn sắc mặt Lục Bình biến đổi không chừng, Tiêu Bạch Vũ lần nữa cười nói:

– Quên nói cho ngươi biết, hai Ngũ Hành tông tu sĩ đuổi theo sau lưng là pháp tướng hậu kỳ tu vi!

Sắc mặt của Lục Bình càng lộ vẻ khó coi, cười khổ nói:

– Tiền bối chính là Thuần Dương lão tổ, tính toán mưu đồ lại há vãn bối tiểu tu như vậy có thể tính toán. Cho dù vãn bối gia nhập, có khả năng gì để dùng chứ?

Tiêu Bạch Vũ tựa hồ có thể đoán được ý tưởng của Lục Bình, đáp:

– Hơn nữa, trong lòng ngươi sợ rằng mình vẫn ở thế cô. Nếu là bọn ta gặp nguy hiểm, chỉ sợ người con chốt thí như vậy sẽ là người thứ nhất bị đẩy ra ngoài, có đúng vậy không?

Lục Bình trầm mặc không nghiêm, thật ra thì cũng chấp nhận chuyện này.

Thứ mà Thuần Dương lão tổ mưu đồ, thường thường cũng có thể đến mức một lời mà quyết sinh tử của một nhà môn phái. Nghe giọng của Tiêu Bạch Vũ, muốn kéo hắn vào nhóm, như vậy không thể chỉ có Tiêu Bạch Vũ một vị Thuần Dương, mà là mấy vị Thuần Dương tụ tập chung một chỗ. Như vậy mưu đồ coi như không chỉ là sự sống chết của một nhà môn phái, mà có thể là sự tồn vong của toàn bộ tu luyện giới rồi.

Chuyện trọng đại như vậy Lục Bình nghĩ thôi đã đảm chiến kinh hãi. Chưa kể hắn có đủ tư cách tham dự vào hay không, cho dù là tham dự, lấy phần lượng Chân Linh phái phía sau hắn, một khi có điều không hợp những Thuần Dương này cùng lắm là bỏ đi là xong, đối thủ của bọn họ kiêng kỵ cũng không tiện triển khai trả thù với môn phái của bọn họ, nhưng Chân Linh phái khi đó coi như sẽ trở thành nơi để trút cho hả cơn giận của người ta.

Chân Linh phái hiện nay tuy nói cũng chính xác thực lực của đại hình môn phái, nhưng trong mắt của Thuần Dương đó thật cái gì đều không phải!

Tiêu Bạch Vũ cùng với nhóm người phía sau ông ta rốt cuộc coi trọng cái gì của mình chứ?

Tiêu Bạch Vũ thấy buồn cười, nói:

– Sở dĩ kéo người vào nhóm, thật ra thì là chủ ý của bản lão tổ. Cũng là nhìn ở tương lai của ngươi có thể tạo dựng được thành tựu, lão phu mới quyết định giúp ngươi một tiếng, hơn nữa ở chỗ này ngươi có thể được nhân vật giống như lão phu chỉ điểm, tu vi đề thăng không thể nghi ngờ phải ít đi rất nhiều đường quanh co. Nếu là sau này ngươi có thể lên cấp Thuần Dương, ít nhất cái tổ chức này của chúng ta cũng coi là có người nối nghiệp.