Chương 1314: Thiên Huyền kiếm bình

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nói cho cùng, một cỗ ma la đội ngũ này bất quá bị Thái Huyền tông đưa tới tiêu hao thực lực Thiên Huyền tông tu sĩ trong chỗ bí mật trú địa, trước đó trong hỗn chiến cũng đã bị đánh chết không ít. Lúc này Thiên Huyền tông đồng xuất thủ lại, một đội ma la lại sôi trào không dậy nổi bọt sóng gì nữa. Toàn bộ biến thành chiến công tính điểm trong tay tu sĩ.

– Ngươi chính là Lục Thiên Bình đúng không?

Một tên nữ tu vóc người cao gầy, cả người trên dưới tràn đầy sát ý cùng lệ khí đi tới trước mặt của Lục Bình, ánh mắt từ trên xuống dưới quan sát hắn một phen, lúc này mới nói:

– Ngươi rất mạnh, nhưng hiện tại chiến công tính điểm của ta đã vượt qua ngươi!

– Ha!

Khi đó Lục Bình mới chú ý tới một khối thông linh ngọc bia đứng thẳng trong sơn cốc bí mật trú địa của Thiên Huyền tông. Lúc này trên chiến công bảng của pháp tướng trung kỳ, chiến công tính điểm của Lục Bình đã đạt đến một trăm tám mươi chín điểm, nhưng xếp hàng lại từ thứ tư tuột xuống tới thứ năm. Mà vượt qua hắn lại là Thiên Huyền tông thủ lĩnh đích truyền Tào Kiếm Bình nguyên vốn xếp hàng thứ sáu, lúc này đang lấy một trăm chín mươi ba điểm xếp hàng thứ tư.

Xếp hàng thứ nhất như cũ là Tần Thế Quân, lúc này chiến công đã đạt đến hai trăm mười bốn điểm. Nam Cung Tiểu Kiếm vượt qua Phiền Minh Kiệt, lấy hai trăm lẻ năm điểm xếp hàng thứ hai. Phiền Minh Kiệt với hai trăm điểm xếp hàng thứ ba.

Mà xếp hàng phía sau Lục Bình lại có biến hóa. Tính điểm của Vũ Văn Phi Tường vẫn không thay đổi, lúc này đã tuột xuống tới vị trí thứ bảy. Hỏa Vô Lượng từ vị trí thứ tám đuổi theo. Vũ Văn Khác chỉ rơi phía sau Vũ Văn Phi Tường ba điểm. Lục Bình nhìn xuống phía sau nữa cũng thấy chiến công tính điểm của Tạ Thiên Dương lần nữa đề thăng. Dù hắn vẫn xếp hàng thứ mười ba, nhưng chỉ cần tính điểm đề thắng, đã nói lên thương thế của Tạ Thiên Dương không có gì phải lo. Điều này đối với Lục Bình mà nói cũng là một tin tức tốt.

Ngoài ra Lục Bình còn ở vị trí thứ mười lăm thấy tên của Tang Du. Hắn cũng đã đuổi theo tới, dù sao cũng là thiên hạ đi lại của Ngự Thú Linh tông đương kim kiệt xuất nhất, thực lực sao có thể kém hơn so với người khác chứ?

– Thế nào, có hứng thú so tay với ta một trận hay không?

Nữ tu cả người trên dưới lệ khí tăng vọt, nhìn qua đích xác là chiến ý mười phần, nhưng càng giống như đang muốn tìm người phát tiết thông suốt!

Lục Bình liếc nàng một cái, hỏi:

– Ngươi là Tào Kiếm Bình đúng không?

Nữ tu hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang một tia cao ngạo, đáp:

– Không sai!

Tay phải của Lục Bình vung lên trong lúc lơ đãng. Một đạo kiếm quang lấy thế tấn lôi không kịp che tại xẹt qua bên cạnh Tào Kiếm Bình. Tào Kiếm Bình bị sanh sanh sợ hết hồn, thân hình liên tiếp chợt lui mấy trượng, quát to:

– Ngươi làm gì thế?

Lục Bình liếc mắt nhìn bên phía sau nàng, nhún vai một cái, đáp:

– Bây giờ ta đã dẫn trước người rồi!

Trên mặt của Tào Kiếm Bình hiển lộ ra một tia vẻ hồ nghi, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phương hướng lúc trước Lục Bình chém ra một đạo kiếm quang. Khi đó nàng ta thấy Hạ Hầu Vô Thương đang mặt buồn bực nhìn thân thể của một con Ngọc Tu La đang tan vỡ trước mắt. Chỗ hậu tâm của con Ngọc Tu La, một vết thương hiển nhiên đánh nát tâm hạch không gian của nó.

Trên thông minh ngọc bia, chiến công tính điểm của Lục Bình đột nhiên chợt động, từ một trăm tám mươi chín điểm nhất cử đưa lên đến một trăm chín mươi chín điểm, xếp hàng cũng nhảy lên một bậc về phía trước, đem Tào Kiểm Bình vừa mới lên vị trí thứ tư lại áp trở lại vị trí thứ năm.

– Ngươi…

Trên mặt của Tào Kiếm Bình đột nhiên dâng lên một đạo tức giận, cao giọng nói:

– Ngươi đây là nhặt tiện nghi của người khác, vô sỉ!

Lời tuy nói như thế, nhưng Tào Kiếm Bình cũng biết được một đạo kiếm quang mà Lục Bình mới vừa đột nhiên xuất thủ thi triển ra, nếu đổi thành mình sợ rằng mười có chín phần cũng tránh không khỏi, trên mặt tuy giận, nhưng trong lòng lại kiêng kỵ.

Lục Bình cười cười không trả lời. Tào Kiếm Bình nhìn thấy Lục Bình bại hoại như vậy, bên trong nín một cơn tức giận sâu hơn. Nhưng cuối cùng nàng vẫn biết Lục Bình chính là mấu chốt chuyển bại thành thắng của Thiên Huyền tông trong cuộc chiến sơn cốc lần này. Vì vậy nàng ta hừ một tiếng lạnh lùng, độn quang chợt lóe dưới chân, cũng xui đi trong sơn cốc tìm những ma la chưa quét sạch xong.

Nhưng vào lúc đi tới giữa không trung, độn quang của Tào Kiếm Bình dừng lại, trong tay không biết lúc nào sinh ra một hồng tú cầu, rõ ràng cũng một món Nhất kiếp linh bảo. Tú cầu rời tay bay ra, một con Huyết Tu La người đầy vết thương nhất thời não tương vỡ nát phún cả ra ngoài.

Từ một chỗ trước người mà Huyết Tu La không ngờ tới, Ân Thiên Sở cất bước ra từ trong hư không, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tào Kiếm Bình trước mặt. Con Huyết Tu La đó hiển nhiên là con mồi của Ân Thiên Sở, trước đó đã bị gã liên tục đánh thương nặng, chỉ còn lại có một kích tối hậu,không ngờ bị Tào Kiếm Bình dọc đường chặn lại.

Tào Kiếm Bình làm một thần sắc khiêu khích với Ân Thiên Sở, độn quang dưới chân chợt lóe biến mất không thấy đâu nữa. Cùng lúc đó thân hình của Ân Thiên Sở cũng lần nữa ẩn vào trong hư không.

Thấy Hạ Hầu Vô Thương đi tới, Lục Bình quay về phía hắn cười nói:

– Hạ Hầu huynh, lúc trước đoạt chiến công của ngươi, chớ trách chớ trách a!

Hạ Hầu Vô Thương cười khổ một tiếng, khoát tay áo một cái, nói:

– Không nói cái đó, chẳng qua là bị sư tỷ tâm tính đơn thuần, thường ngày chỉ biết tu luyện, không thông thế thái nhân tình. Trước đó lại gặp chuyện Lục sư đệ phản bội môn phái, dưới tâm tình đè nén khó tránh khỏi có chút cử động quá khích, kính xin Lục huynh chớ trách!

Lúc nãy một kích đó của Lục Bình đúng thật cũng xem là cử chỉ đánh lén, nhưng Tào Kiếm Bình lại có thể trong vòng có mấy xích lại chợt lui nhanh mấy trượng. Cho dù Lục Bình thật đúng là xuất thủ đánh lén Tào Kiếm Bình, một kiếm kia cũng chưa chắc có thể tận toàn công. Tào Kiếm Bình có thể danh liệt Thiên Huyền tông đệ nhất đích truyền, ngay cả Hạ Hầu Vô Thương nhân vật bực này đều bị nàng đè bẹp, rõ ràng là kẻ nổi danh không phải là do tự người ta khen mà được.

Lục Bình nghe vậy nói:

– Tào sư tỷ chính là quý phái đệ nhất đích truyền, thực lực quả thật danh bất hư truyền, chẳng qua là quý phái Lục sư đệ xảy ra chuyện gì?

Hạ Hầu Vô Thương thở dài, đáp:

– Nhắc tới bản phái cũng lấy làm hổ thẹn. Lục sư đệ từ nhỏ xếp vào bản phái môn hạ, tư chất, ngộ tính đều bản phái thượng thừa. Hắn chính là người có thời gian tu luyện ngắn nhất trong bản phái đích truyền tu sĩ, cùng thanh mai trúc mã với Tào sư tỷ. Thật không ngờ lần này hắn chẳng những bị bại lộ một chỗ sơn cốc trú địa này cho Thái Huyền tông, mà còn trước khi Thái Huyền tông tới, đã điều đi thủ vệ đệ tử trong sơn cốc, rồi dẫn ma la tới khiến cho môn phái lâm vào hỗn loạn, khiến cho Thái Huyền tông nhân cơ hội chưởng khống ở thủ hộ đại trận của trí địa cũng chuyển hóa thành khốn trận phong tỏa sơn cốc.

– Ha, vậy vị này, ừ, hắn hôm nay trốn theo Thái Huyền tông rồi sao?

Hạ Hầu Vô Thương lắc đầu đáp:

– Không, bị Tào sư tỷ tự tay chém giết rồi!

Trên mặt Lục Bình hiện lên một đạo thần sắc quái dị, “ồ” xong một tiếng không hỏi thêm. Hạ Hầu Vô Thương hiển nhiên cũng không muốn nói thêm nữa.

Lục Bình dưới sự hướng dẫn của Hạ Hầu Vô Thương đi bái kiến Khánh Ly lão tổ, Khánh Ly lão tổ thấy là Lục Bình tới đây, nhất thời cười to nói:

– Lục tiểu hữu, mấy chục năm không gặp, không ngờ ngươi đã có thành tựu như thế này. Chuyện hôm nay lão phu đại diện toàn thể Thiên Huyền tông đã cám ơn!

Lục Bình vội vàng khiêm tốn:

– Tiền bối quá khen, vãn bối chẳng qua là thích phùng kỳ hội thôi. Huống chi trước đây Hạ Hầu huynh từng giúp bản phái thủ vệ trú địa. Thái Huyền tông nguyên vốn có thù oán với vãn bối, vãn bối vô luận như thế nào cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Lục Bình nhìn ra được sắc mặt của Khánh Ly lão tổ lúc này rất kém cỏi, hiển nhiên lúc trước đối mặt Hàn Vô Nhai cùng với Ngọc Tu La giáp công, coi như ông ta có Nhị kiếp linh bảo Định Linh bình nơi tay, sợ cũng bị thương không nhę.

Lục Bình dùng một chút, nói:

– Lần này vãn bối từ chỗ của Lâm Vũ tiền bối lấy được tin tức, biết được quý phái muốn chuẩn bị phản công ma la đại quân vây trú địa, vì vậy vãn bối cùng Ân sư đệ chạy tới tương trợ. Sau đó bản phái sẽ còn có mấy vị pháp tướng tu sĩ chạy tới tận chút lực mỏng, tiền bối có sai khiến chỉ cần phân phó.

– Lâm Vũ đạo hữu đã chạy đến sao, tuy nhiên có thể được Lục tiểu hữu tương trợ đã là niềm vui bất ngờ rồi. Quý phái tương trợ như vậy, Thiên Huyền tông trên dưới đều cảm kích trong lòng!

Giữa lúc song phương nói chuyện, một đạo độn quang rơi xuống từ bên ngoài sơn cốc, chính là vị đại tu sĩ thứ hai lúc này xuất hiện ở Thiên Huyền tông trú địa. Người này trước đó một mực lấy bí thuật ẩn giấu tu vi tự thân gia trang làm một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ, đợi đến khi hai người Hàn Vô Nhai cùng Vương Hi Thanh không kềm chế được xuất thủ vây công Khánh Ly lão tổ lúc này mới đột nhiên xuất thủ, suýt nữa bị thương nặng lão ta.

– Ngũ Liễu sư điệt, nào nào nào, ta giới thiệu cho ngươi một vị hậu khởi chi tú. Vị này chính là Bắc Hải Chân Linh phái Lục Thiên Bình Lục tiểu hữu!

Khánh Ly lão tổ tự mình giới thiệu Lục Bình, hiển nhiên đã cực kỳ coi trọng hắn, đồng thời cũng hướng về phía Lục Bình nói:

– Lục tiểu hữu, vị này chính là bản phái tu sĩ đời thứ hai Ngũ Liễu, mới vừa vượt qua lối kiếp lần thứ hai không lâu. Lần này cũng xem như có nhiều thêm một chút ý tứ đề phòng, nếu không Thái Huyền tông lần này đánh bất ngờ bản phái tổn thất sợ là phải nghiêm trọng nhiều!

Ngũ Liễu lão tổ chính là một vị trung niên nam tử dung mạo thanh thước, dưới cằm giữ lại vài cọng râu đen dài, hai người gặp mặt lẫn nhau. Ngũ Liễu lão tổ rõ ràng rất khách khí với Lục Bình.

– Thái Huyền tông có rút lui không?

Ngũ Liễu lão tổ gật đầu đáp:

– Rút lui rồi! Tuy nhiên thực lực của vị đại tu sĩ Vương Hi Thanh đến từ Bắc Hải cùng đệ tử giao thủ tuy không coi là rất mạnh, cả người trên dưới cũng lộ ra rất nhiều quái dị. Lục tiểu hữu đến từ Bắc Hải, có biết đến lai lịch của vị Vương Hi Thanh ra sao không?

Lục Bình biết một lần trú địa cuộc chiến Hạ Hầu Vô Thương tất nhiên giảng thuật cùng bản phái trưởng bối những gì đã trải qua, vì vậy đối với Ngũ Liễu lão tổ biết được thân phận của Vương Hi Thanh cũng không chút kinh ngạc.

Nghe Ngũ Liễu lão tổ nói, Lục Bình cũng đang muốn vì vậy sự thỉnh giáo hai vị lão tổ, liền nói cho hai người lại lịch của Vương Hi Thanh, cuối cùng lúc này mới nói:

– Vương Hi Thanh theo lý thuyết bị vãn bối làm bị thương nặng bản nguyên, trừ phi có thể có được Tam Linh Ngũ Hành đan trong truyền thuyết, nếu không làm gì có chuyện khỏi hẳn. Huống chi tư chất của người này cũng chưa chắc thấy có nhiều chỗ hay, chớ đừng nói chi là hơn trăm năm ngắn ngủi đem tu vi tự thân từ pháp tướng sơ kỳ đẩy lên tới pháp tướng hậu kỳ!

Lục Bình dùng một chút, nói tiếp:

– Vãn bối kiến thức nông cạn, thật không biết duyên cớ trong này, không biết hai vị tiền bối có rõ nguyên do trong đó hay không?

Ngũ Liễu lão tổ cùng Khánh Ly lão tổ nhìn nhau một cái. Ngũ Liễu lão tổ lúc này mới trầm ngâm nói:

– Dùng hơn trăm năm đem tu vi của một vị tu sĩ từ pháp tướng sơ kỳ đẩy lên tới pháp tướng hậu kỳ, điều này ngược cũng không phải là không làm được. Chẳng qua trong này hao phí tư nguyên tu luyện bao nhiêu tỏ ra không thường thất thôi. Chỉ có điều người này đã từng bị Lục tiểu hữu bị thương nặng bản nguyên vẫn có thể khiến cho tu vi đột nhiên tăng mạnh, điều này thì có chút quỷ dị rồi!

– Ai rồi

Lục Bình hỏi dò:

– Trong này có liên quan cùng Thái Huyền tông hay không? Lấy vãn bối hiểu rõ Thương Hải tông, đừng bảo là bọn họ có thể luyện chế ra Tam Linh Ngũ Hành đan trong truyền thuyết hay không, chỉ trong thời gian ngắn đem một vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ đẩy lên tới pháp tướng hậu kỳ tiêu hao hải lượng từ nguyên tu luyện, chỉ sợ cũng không phải là Thương Hải tông có thể dễ dàng làm được.