Chương 902: Oai của thiên khang

Chân Linh Cửu Biến

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Thì ra là Thiên Khang đạo hữu!

Người đến cười “ha” một tiếng, thời điểm thấy quỷ hỏa biến mất trong tay Lục Bình, ánh mắt hơi co rụt lại. Khí thế uy mãnh cộng thêm tiếng cười vang chấn đặc bốn phía hộ bích trực vang “ông ông”.

– Không yêu vương, ngươi tựa hồ đi nhầm phương hướng, cho nên lại đến chậm một bước!

Thiên Khang lão tổ khẽ mỉm cười.

Người tới chính là cự kình yêu vương Khổng Kinh lão tổ, mà đại hán khôi ngô đứng ở phía sau diện mạo có bảy phân tương tự như hắn, chẳng qua là thể trạng so với Không Kinh yêu vương còn hơi ít đi một chút.

Trong lúc Khổng Kinh yêu vương cùng Thiên Khang lão tổ giằng co trong nháy mắt, người này nhìn về Lục Bình với ánh mắt cũng chiến ý vô cùng mãnh liệt.

Mà Lục Bình là lẳng lặng đứng sau lưng Thiên Khang lão tổ, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Không Kinh yêu vương, đối với ý khiêu khích của đoán đan kỳ yêu tu kia căn bản không nhìn.

Khổng Kinh yêu vương cùng Thiên Khang lão tổ yên lặng nhìn nhau chốc lát. Trên mặt của Khổng Kinh yêu vương đột nhiên hiện ra vẻ mỉm cười, nói:

– Chính xác là chúng ta đi sai chỗ rồi, kính xin Thiên Khang đạo hữu chớ trách!

Thiên Khang lão tổ mặt mỉm cười giống vậy, nói:

– Cô phong này càng đến chỗ cao lại càng hẹp, Không yêu vương có điều sơ sót cũng khó tránh khỏi!

Không Kinh yêu vương lại đưa mắt dời về phía Lục Bình bên cạnh, nói:

– Vị này chính là đại danh định đình Thủy Kiếm Tiên Lục Huyền Bình đạo hữu đúng không?

Khổng Kinh yêu vương trực tiếp gọi Lục Bình “đạo hữu” hiển nhiên là đem Lục Bình ở địa vị ngang hàng cùng mình. Nhân yêu hai tộc mặc dù thù địch với nhau, nguyên nhân chính là như vậy. Cử động này của Khổng Kinh yêu vương có thể đem Lục Bình mang đến một vị trí cực cao.

Giá trị của một người thường thường đều trải qua đối thủ khẳng định mới có thể có được thể hiện nguyên vẹn. Vì vậy, cử động này của Khổng Kinh yêu vương chẳng những là Lục Bình hơi có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, chính là trên mặt Thiên Khang lão tổ cũng hiện ra vẻ giật mình.

Lục Bình chặn lại nói:

– Không dám nhận tiền bối xưng ‘đạo hữu’, vãn bối chính là Lục Huyền Bình!

Khổng Kinh yêu vương tán thưởng gật đầu một cái, nói:

– Không tệ, đúng thật không tệ, chính là không biết có thể từ trong cuộc chiến di tàng lần này sống đi ra ngoài hay không? Ngao Điển đạo hữu đối với tiểu hữu ngươi là nhớ mãi không quên a!

Khổng Kinh yêu vương sau khi nói xong, không ngờ lại quả thật mang theo đoán đan kỳ cự kình yêu kia từ lối đi khai ích đi trở về.

Lục Bình đồ thủ ở trước người vẽ một đạo ấn quyết, sau đó đem ấn quyết vỗ một cái trên vách hộ tráo đám người Không Kinh yêu vương rời đi. Nguyên vốn tốc độ chữa trị hộ tráo bể tan tành đang thu nhỏ lại khôi phục nhất thời đề thăng gấp đôi, chẳng qua là chốc lát thời gian liên hoàn hảo như lúc ban đầu.

– Khổng Kinh yêu vương này ngược lại rất thú vị, dã tâm cũng không nhỏ a!

Thiên Khang lão tổ liếc mắt nhìn một cái chiến pháp hộ bích được Lục Bình chữa trị hoàn hảo không hao tổn, như có điều suy nghĩ nói.

Lục Bình trầm ngâm một chút, nói:

– Sư thúc tổ, nhưng Khổng Kinh yêu vương hắn mới vừa nói gì cùng người?

Thiên Khang lão tổ kinh ngạc nhìn Lục Bình một cái, nói:

– Ngươi có thể nhận ra được mới vừa hai người chúng ta truyền âm nhập mật chi thuật sao?

Lục Bình gật đầu một cái, nói:

– Chỉ có thể đủ nhận ra được các người nói chuyện với nhau, nhưng không cách nào biết được các người đang nói cái gì.

Thiên Khang lão tổ khen:

– Không ngờ ngươi có thần niệm tu vi đã không dưới lão phu đây rồi, khó trách!

Ở một bên trận pháp kia, trong lúc sau khi Khổng Kinh yêu vương cùng một gã cự kình yêu khác xuyên qua trận pháp hộ bích, Khổng Kinh yêu vương nhìn trận pháp hộ bích kia cấp tốc khôi phục im lặng không nói.

Trong lúc trận pháp khôi phục một sát na, Khổng Kinh yêu vương đột nhiên há mồm, nói:

– Ngươi thật giống như không phục?

Cự bình yêu sau lưng Khổng Kinh yêu vương hé mồm nói:

– Phụ thân tựa hồ nhìn quá cao đối với Lục Huyền Bình kia!

Khổng Kinh yêu vương tựa hồ một chút cũng không kinh ngạc, chẳng qua là chầm chậm nói:

– Ngươi muốn khiêu chiến hắn đúng không?

Cự bình yêu chần chờ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.

Khổng Kinh yêu vương nhấc chân liền đi tới một chỗ bích lũy khác, khóe miệng lạnh lùng phát ra hai chữ:

– Muốn chết!

Cự bình yêu sắc mặt lập tức kìm nén đến đỏ bừng, thấy Khổng Kinh yêu vương đã chuẩn bị muốn động thủ phá trận pháp hộ bích, liền vội vàng tiến lên nói:

– Coi như hài nhi không phải là đối thủ của Lục Huyền Bình kia, nhưng Thiên Khang đó, bất quá là một người sắp chết may mắn cơ duyên mấy năm tánh mạng thôi, lấy phụ thân có pháp tướng trung kỳ điên phong tu vi, hoàn toàn có thể chiến thắng Thiên Khang đó, lại sao sẽ mặc cho hai người kia bắt đi Bích Lân quỷ hỏa? Đây chính là hai đóa thiên cấp hạ phẩm linh hỏa a, hơn nữa chính là vật cần của Cự Kình nhất tộc chúng ta!

– Ngươi nói tại sao?

Khổng Kinh lão tổ dừng lại chấn thiên chùy mới vừa tế lên, đột nhiên quay đầu lại nhìn về cự kình yêu sau lưng, quát:

– Nếu mà lão tử xuất thủ cướp đoạt, người thứ nhất chết chính là người. Người cho rằng ngươi có thể sống sót mấy chiếu dưới tay của Lục Huyện Bình kia sao?

Cự bình yêu lập tức bị cha mình gấm rồng phải có chút phát mông, chẳng qua là lăng lăng nhìn cự kình yêu vương trước mặt.

Khổng Kinh yêu vương thấy con trai như vậy, trong lòng không khỏi thầm than:

– Đứa con trai này ở biển sâu yêu vực ngây ngô quá lâu. Mặc dù tu luyện một thân tu vi không tính là quá kém, cùng Lục Huyền Bình kia so sánh cũng chỉ có thể dùng không tính là quá kém để hình dung. Nhưng đầu óc bây giờ quá mức đơn giản chút rồi, xem bộ dáng là phải thả hắn ra một mình lịch luyện một phen.

Lục Bình vừa Ngự sử Trường Lưu kiếm giúp Thiên Khang lão tổ phát triển tầng thứ sáu bích lũy mới vừa khai ích một lỗ nhỏ, vừa nói:

– Nghe Khổng Kinh yêu vương kia lúc trước nói, tựa hồ Ngao Điền kia sẽ bất lợi đối với đệ tử. Chẳng qua là hắn vì sao phải nhắc nhở như vậy? Chẳng lẽ nói Cự Kình nhất tộc này cùng Nguyên Thủy Cự Ngạc cũng nổi lên hiềm khích sao?

Thiên Khang lão tổ cười lắc đầu, nói:

– Không phải là hiềm khích, mà là Cự Kình yêu nhất tộc có ý tưởng thay vào đó, cho nên mới vừa lão phu mới có thể nói Khổng Kinh yêu vương dã tâm không nhỏ!

Lục Bình kinh ngạc nói:

– Cự Kình yêu nhất tộc sẽ là đối thủ của Nguyên Thủy Cự Ngạc? Mới vừa Khổng Kinh yêu vương kia chính là thương lượng những thứ này cùng sự thúc tổ người đúng không?

Thiên Khang lão tổ nói:

– Không phải là vậy, cự kình yêu này tựa hồ trên người mang theo bảo vật dò xét gì đó, có thể nhận ra được tung tích của Bích Lân quỷ hỏa, lúc trước hai người này là hướng về phía Bích Lân quỷ hỏa mà tới. Tuy nhiên lại bị chúng ta nhanh chân giành trước, Khổng Kinh yêu vương kia mới vừa rồi là muốn chuyện sau đó sẽ cùng ta trao đổi.

Trong lúc nói chuyện, Khai Sơn việt của Thiên Khang lão tổ lập tức đem trận pháp bích lũy vén lên một cửa động đủ một người ra vào, khoa chân bước vào trước, Lục Bình theo sát phía sau.

Ngay tại lúc Thiên Khang lão tổ mới vừa nhảy vào đạo trận pháp bích lũy thứ sáu, mà Lục Bình vẫn đứng trong đạo bích lũy thứ năm, đột nhiên liên tiếp hai tiếng nổ “hoa lạp”, “ầm” trước sau từ tầng thứ sáu bích lũy cùng tầng thứ năm tích lũy vang lên.

Thiên Khang lão tổ quát lên một tiếng lớn, nói:

– Không tốt, mau vào!

Nhưng cũng đã chậm, thời điểm hai đạo thanh âm này trước sau trong hai bích lũy cơ hồ đồng thời vang lên, Lục Bình cũng đã biết được lần này tựa hồ là rơi vào trong bẫy rập của người khác rồi.

Quả nhiên tiếng nói của Thiên Khang lão tổ vừa dứt, trong tầng thứ sáu bích lũy đã truyền đến tiếng nổ dồn pháp thuật, lỗ hổng trận pháp trước mặt Lục Bình cấp tốc thu nhỏ lại. Lục Bình quay đầu nhìn, Phùng Hư Đạo cười lạnh đang muốn từ trong trận pháp hộ bích bể tan tành lao ra, đánh tới Lục Bình.

– Phùng Hư Đạo, người thật là to gan, lại dám cùng Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc hợp tác, ngày sau Huyên Linh phái người làm sao đặt chân ở Bắc Hải? Đạo Thắng sẽ tha ngươi sao?

Thanh âm của Thiên Khang lão tổ gầm thét từ trong tầng thứ sáu bích lũy truyền ra, nhưng điều này cũng không thể ngăn trở Phùng Hư Đạo cười gằn bước đi về phía Lục Bình.

Cũng không chờ Phùng Hư Đạo suy tư phải như thế nào pháo chế truyền nhân được hai vị đối thủ cũ là Liễu Thiên Linh cùng Khương Thiên Lâm đều xem trọng, Phùng Hư Đạo đột nhiên liền đổi sắc mặt.

Phùng Hư Đạo thấy trong tay trái của Lục Bình đột nhiên bốc lên một đạo thất thải hoa quang, một chưởng vỗ ở chỗ lằn ranh cửa động. Nguyên vốn lỗ hổng của trận pháp hộ bích đang cấp tốc thu nhỏ đột nhiên lại bắt đầu khai rộng, nhưng ngay sau đó tay phải của Lục Bình lần nữa dâng lên một đạo lục thải hoa quang, lần nữa vỗ vào trên lổ hổng, tốc độ lỗ hồng hộ bích phát triển lần nữa tăng nhanh.

Lục Bình một cúi đầu, tung người từ trong cửa động xuyên qua, sau lưng truyền tới tiếng kêu gào của Phùng Hư Đạo khí cấp bại phôi:

– Thất Sắc Phá Cấm phù sao? Điều này không thể nào!

Lục Bình mới vừa lướt qua lỗ hổng bích lũy, Phùng Hư Đạo công kích sau lưng theo nhau mà tới.

Trường Lưu kiếm trong tay Lục Bình đột nhiên hóa thành vô số đạo kiếm quang. Mỗi một đạo kiếm quang đều mang theo một đạo linh quang kiếm thuật thần thông, ở phía sau chức thành một đạo lưới kiếm thật lớn, vững vàng ngăn trở lỗ hổng của trận pháp.

Lốp bốp lốp bốp!

Từng tiếng gãy lìa nổ giòn vang lên. Lục Bình bày ra kiêm võng bị Phùng Hư Đạo tối khô lạp hủ đánh nát bấy như vậy. Dư âm của thần thông như cũ không thuận theo không buông tha đánh tới trên người của Lục Bình. Lúc này Lục Bình thậm chí đã không còn kịp kích thích hộ thân pháp bảo nữa.

Một tiếng”ông” muộn hưởng, sắc mặt của Lục Bình trắng nhợt, cả người bay ngược đi về phía sau, nhưng Lục Bình đúng là vẫn còn đỡ được một kích này của Phùng Hư Đạo.

Ngay sau đó Lục Bình liền nghe được một tiếng rống to của Thiên Khang lão tổ, trong tiếng ầm ầm, xen lẫn Ngao Điển lão tổ kêu lên. Lục Bình xoay người nhìn, thấy Ngao Điển lão tổ trên đất một đường lăn lộn về phía sau. Khai Sơn việt to lớn đang bay ngược mà quay về, mà Ngao Điển lão tổ là nhìn Khai Sơn việt bay về phía trong tay Thiên Khang lão tổ khuôn mặt vẻ sợ hãi.

– Cái này không thể nào, trong tay người tại sao có thể có hai kiếp linh bảo?

Ngao Điển lão tổ thật vất vả từ dưới đất lăn lộn đứng lên, mới vừa Thiên Khang lão tổ một kích kia mặc dù khiến cho Ngao Điển lão tổ chật vật vô cùng, thực tế lại cũng không tạo thành bao nhiêu tổn thương đối với lão ta. Nhưng Khai Sơn việt trong tay Thiên Khang lão tổ đánh vào lão ta tạo thành bây giờ quá lớn, chỉ vừa đối mặt, Ngao Điên lão tổ cùng Phùng Hư Đạo tỉ mỉ bày kế đánh chặn đường trận này liền cáo thất lợi.

Cách đó không xa Phùng Hư Đạo đang muốn tiến vào từ lỗ hổng bích lũy mà Lục Bình lần nữa khai ích, ngay sau đó liên nghe được tiếng hô của Ngao Điện lão tổ.

– Cái gì? Hai kiếp linh bảo, Chân Linh phái không phải là chỉ có bốn món linh bảo sao, lúc nào lại thêm một món linh bảo, hơn nữa còn hai kiếp linh bảo. Chẳng lẽ Thiên Tượng lão tổ đem linh bảo do Thái Tham lão tổ năm đó truyền thừa đều giao cho Thiên Khang hay sao?

Phùng Hư Đạo nâng bước chân lên không khỏi hơi chậm lại. Lục Bình không chút do dự phát khởi đánh vào Phùng Hư Đạo, chỉ cần mượn trận pháp ngăn trở có thể kéo Phùng Hư Đạo ở lỗ hổng với thời gian càng lâu. Trận này Huyền Linh phái cùng Nguyên Thủy Cự Ngạc nhất tộc liên thủ bày kế đánh chặn đường chẳng những sẽ không công mà về, thậm chí Thiên Khang lão tổ còn có thể chuyển bại thành thắng!

Chuyện không thể làm!

Ngao Điển lúc nhìn thấy hai kiếp linh bảo trong tay Thiên Khang lão tổ, liền biết chuyện hôm nay khó thành, coi như có thể đánh chết Lục Huyền Bình kia, nhưng ngược lại sẽ khiến cho Thiên Khang mất đi trói buộc. Thiên Khang trừ pháp tướng đại tu sĩ cầm trong tay hai kiếp linh bảo, trên cô phong này còn có ai có thể chế ngự ông ta nữa chứ?

Ngao Điển lão tổ ngay cả Phùng Hư Đạo đang đánh vào lỗ hổng Lục Bình ngăn trở nhìn cũng không liếc mắt nhìn, xoay người liền nhảy vào trong trận pháp hộ bích lúc trước bị lão ta đánh vỡ, thậm chí còn thi triển pháp quyết gì, giống vậy có thể khiến cho pháp trận nhanh chóng khôi phục nguyên trạng.

Thiên Khang lão tổ thấy Ngao Điển không ngờ lại rút đi, nhất thời thu liễm khí tức, đi tới một bên cửa động mà Lục Bình ngăn trở Phùng Hư Đạo tiến vào, giơ tay lên ra hiệu Lục Bình không nên cứng rắn ngăn cản, đễ Phùng Hư Đạo kia đi vào.

Ngao Điển lão tổ này rút lui không chút áp lực nào. Lão ta liên hiệp nhân tộc tu sĩ tới để tính kể nhân tộc tu sĩ, dù sao chỉ là công cụ lợi dụng, còn có thể dẫn đến nội hồng cho nhân tộc, căn bản không đau lòng gì.

Thật khó cho lúc này Phùng Hư Đạo còn đang cố gắng đánh thẳng vào cửa bích lũy dưới Lục Bình ngăn trở đang thu nhỏ lại, đến bây giờ còn tính toán đánh giáp công Thiên Khang lão tổ, nhưng không biết Ngao Điển lão tổ người ta đã sớm đi xa xa mất tích.

– Ngao Điển đạo hữu cứ đi trước, lão phu lập tức tới ngay!

Mặc dù trước cửa bích lũy này, Phùng Hư Đạo mười tiền vốn chuyện không phát huy ra năm sáu tầng, nhưng Lục Bình dưới Phùng Hư Đạo đánh vào cũng tràn ngập nguy cơ.

Thấy Thiên Khang lão tổ ra hiệu. Lục Bình bắt đầu nhường, làm bộ như bộ dáng dần dần không ngừng, nhưng lại là đem thần niệm toàn lực phong tỏa cửa vào, để ngừa Phùng Hư Đạo phát hiện Ngao Điển đã rút đi.

Sau khi Lục Bình nghe được một tiếng trống to này của Phùng Hư Đạo, hắn lập tức mượn sườn núi hạ lư, một người mình giẫm một cái dưới chân, sau khi mượn Phùng Hư Đạo đánh vào ném bay đi về phía sau, nhìn qua thật là như bị người đánh bay vậy.

Phùng Hư Đạo mừng rỡ dưới một đầu liền đụng đi vào, trong miệng còn quát:

– Ngao Điển đạo hữu, lão phu tới giúp ngươi!

Nhưng chạm mặt thấy cũng là khuôn mặt của Lục Bình giễu cợt ý thương hại. Khai Sơn việt ở trên trời lớn đến ba trượng, trong đó chỉ là lưỡi phủ đã chiếm cứ hai phần ba!

– Ngao Điển làm hại ta rồi!

Phùng Hư Đạo bi phẫn hét lớn một tiếng. Thiên Khang lão tổ súc lực một kích này cũng đã chém xuống Phùng Hư Đạo thốt không kịp đề phòng.

Phùng Hư Đạo miễn cưỡng tế lên một kiếp linh bảo Khoái Hoạt Hàng Xử sau khi Đạo Thắng lão tổ lên cấp pháp tướng trung kỳ ban thưởng.

Một tiếng sắt thép “đương” va chạm vào nhau khiến cho Lục Bình cũng không khỏi phải chặn lại lổ tai.

Khoái Hoạt Xử phát ra từng trận ai minh, bị Khai Sơn việt chém bay. Phùng Hư Đạo tránh né không kịp, một chùm máu bắn vãi ra. Toàn bộ phần trước của cánh tay trái bị dư uy của Khai Sơn việt chặt đứt. Mặt đất bị Khai Sơn việt tạo nên vô số bụi bậm che giấu toàn bộ bích lũy không gian.

Đợi đến bụi bậm tản đi, trong tầng thứ sáu bích lũy làm gì còn có tung tích của Phùng Hư Đạo, chỉ để lại trên mặt đất máu tươi cùng với một cái cánh tay trước lăn xuống trong bụi đất.

Lần này đối chiến mặc dù ngắn xúc, nhưng vô luận là đối với Thiên Khang lão tổ hoặc là Lục Bình mà nói, đều tổn hao đại lượng chân nguyên pháp lực. Mắt thấy đỉnh có phong trước mắt, hai người hiển nhiên biết rõ đạo lý mài đao không ngộ công đốn củi, ở trong bích lũy này sử dụng đan dược, tay cầm linh thạch bắt đầu khôi phục.