Chương 986: Nhục nhã.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngô Đồng chép miệng, đang muốn cãi lại, nhưng diệp phàm vẫn thản nhiên nói:

– Bí thư, ngồi xuống đi, đừng nóng vội, tuy nhiên đồng chí Ngô Đồng hỏi một chút về nội dung hội nghị cũng là lẽ phải thôi mà.

Đồng chí Ngô Đồng một lòng vì công việc, lo quốc lộ Thiên Tường xảy ra vấn đề an toàn, đó cũng là biểu hiện của trách nhiệm với công việc thôi.

Chỉ có điều, vừa rồi đồng chí ấy cũng có chút nôn nóng, còn về nội dung của hội nghị…

Diệp phàm nhìn Vi Bất Lý một cái, cười nói:

– Hình như tôi và Phó bí thư Vi, phó bí thư Phương cũng chưa nghe thấy nội dung hội nghị có phải không? Cái này, tôi cũng đang muốn hỏi Bí thư Túc, nhưng đồng chí Ngô Đồng lại hỏi trước. Đồng chí Ngô Đồng, về sau đừng quên quy củ như vậy nữa nhé, muốn hỏi cũng đừng có nôn nóng như vậy.

– Ừ!

Vi Bất Lý cũng gật gật đầu.

– Bí thư Túc không thông báo cho tôi.

Phương Viên càng cứng rắn hơn, liền nói thẳng luôn.

Trong những ánh mắt có vẻ như đang châm chọc của các ủy viên thường vụ, sắc mặt của Túc Nhất Tiêu liền tím đen như màu gan lợn.

Bởi vì, hội nghị thường vụ bình thường, Bí thư đều sẽ thông báo nội dung trước.

Giống như Túc Nhất Tiếu, trước khi hội nghị phải thông báo một phần nội dung với Diệp Phàm, Vi Bất Lý, bà cả Phương Viên nữa. Nếu không ít nhất cũng phải thông báo cho nhân vật số hai là Diệp Phàm.

Bởi vì Diệp Phàm, Vi Bất Lý, Phương Viên đều kiêm chức phó Bí thư Huyện ủy. Nếu Túc Nhất Tiêu muốn mở cuộc họp bí thư, cũng chính là bốn người này.

Nếu phải thảo luận việc nhân sự, thì Trưởng ban tổ chức Tôn minh Ngọc cũng phải tham gia. Tuy nhiên, vì Tôn Minh Ngọc không phải phó bí thư cho nên không có quyền kiến nghị và bỏ phiếu.

Vừa rồi, Diệp Phàm hỏi như vậy, Vi Bất Lý và Phương Viên trả lời không phải là đã nói Túc Nhất Tiếu ngang ngược hay sao? Trước khi hội nghị cũng chẳng thèm thông báo cho mấy Phó bí thư.

Cho nên, mặt lão Túc mới chuyển thành màu gan lợn như vậy.

Hơn nữa, Diệp Phàm cũng rất tán dương, bề ngoài thì phê bình Ngô Đồng không tuân theo quy củ, nhưng thực chất là nói Túc Nhất Tiêu cũng ‘vô tổ chức’. Lão Túc không oán mới là lạ.

Tuy nhiên lão cũng rất giảo hoạt, thậm chí là vô lại, ho một tiếng, cười cười nói:

– Ồ! Cả ngày bận hôm qua bận rộn, quên mất phải thông báo cho Chủ tịch huyện Diệp và Phó bí thư Vi, Phó bí thư Phương về nội dung họp hôm nay. Thực ra, hôm nay cũng chẳng có gì, mới đến nên cũng muốn làm quen với mọi người một chút, để tăng thêm tình cảm, đoàn kết nội bộ. Hai nữa là quốc lộ Thiên Tường đang tiến hành rải mở trong toàn huyện ta, nên về phương diện an toàn cũng phải nên chú ý một chút, thứ ba là…

Túc nhất Tiêu vừa nói đến đâ, thư ký của lão liền bước vào, ghé vào tai lão nói vài câu.

Túc Nhất Tiêu lập tức đứng lên, cười nói:

– Bí thư Lôi đến rồi, chúng ta đi ra đón thôi,

“Lôi Minh Hoài, không phải đã đi rồi sao? Lạ thật…”

Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ.

Vừa mới đến cửa đã nghe thấy tiếng cười nói của Lôi Minh Hoài:

– Nhất Tiêu à! Hôm qua đã đi Thiên Nguyên tự một chuyến, cùng Cổ Tiết đại sư đánh cờ. Sáng nay trên đường qua Ma Xuyên mới nhớ ra là có một chuyện quên nói với mọi người. Những tài liện có liên quan đến công tác xây dựng Đảng gần đây trên tỉnh, ông phải tổ chức cho mọi người học tập một chút.

– Thế thì vừa hay, hôm nay toàn thể ủy viên thường vụ đều có mặt, vừa hay có thể nghe bí thư lôi tọa đàm.

Túc Nhất Tiêu lập tức phụ theo, tuy nhiên lại cảm thấy hai tên này đang đóng kịch, thầm nghĩ tên Lôi Minh Hoài đến đúng lúc như vậy, lúc nữa lại có chuyện rồi.

– Ha ha! Không dám nói là tọa đàm. Đấy là chuyện của các giáo sư. Chúng ta qua loa là được rồi.

Lôi Minh Hoài vẻ mặt tươi cười nói.

Túc Nhất Tiêu vội vàng đưa Lôi Minh Hoài ngồi vào ghế chủ tọa, nhưng Lôi minh Hoài không ngồi mà ngồi ở 1 bên Diệp Phàm.

– Các đồng chí, cách đây không lâu, Trung ương có in và phát hành “quy tắc làm trong sạch cán bộ, lãnh đạo về mặt chính trị”, đưa ra yêu cầu về mặt chính trị đối với cán bộ lãnh đạo chúng ta rất rõ ràng, yêu cầu toàn Đảng quán triệt chấp hành.

Đây là một giải pháp của Trung ương Đảng về việc làm trong sạch bộ máy trong Đảng, xây dựng tác phong cho đội ngũ cán bộ Đảng viên.

Có ý nghĩa quan trọng dối với việc chống tham nhũng trong điều kiện kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa. Chúng ta ngồi đây đều là Đảng viên, lại là Đảng viên của Đảng viên nữa, cho nên càng phải gương mẫu…

Lôi Minh Hoài làm ra vẻ nói một hồi. Diệp Phàm biết thừa đây đều là những văn kiện ‘quá hạn’ đã được học hồi tháng tư rồi. Lôi Minh Hoài đưa ra những luận điệu cũ rich, phỏng chừng chỉ để làm ngụy trang thôi, chứ mà kịch chính vẫn còn ở phía sau.

Quả nhiên!

Lôi Minh Hoài nói xong, Túc Nhất Tiêu liền hùa theo, nói:

– Các đồng chí, quốc lộ Thiên Tường ở đang được mở rộng trong toàn huyện ta, giao thông vào lúc này càng quan trọng. Một người tốt cầm lái, có thể chủ trì được cả đại cục giao thông của huyện.

Phó chủ tịch huyện Lôi Lượng Minh tận chức tận trách, gần đây, sau khi quốc lộ Thiên Tường khởi công, đồng chí Lượng Minh lại làm gương cho cán bộ, ở quốc lộ huyện Ma Xuyên chúng ta, thường xuyên thấy bóng dáng của đồng chí ấy. Tôi cảm thấy, một người có năng lực, tận tâm với công việc như vậy, nếu không để cho đồng chí ấy phát huy năng lực của mình thì thật đáng tiếc.

Vật tận kỳ dụng, nhân tận kỳ tài, cũng là một trong những tiêu chuẩn của Đảng chúng ta.

Cho nên, trước mắt trên trận tuyến giao thông huyện chúng ta, tôi đề nghị Chủ tịch huyện Diệp nên điều chỉnh phân công công tác một chút, điều chỉnh những đồng chí có năng lực lên chiến tuyến chính, vì đại nghiệp giao thông của tỉnh ta.

– Ha ha! Các đồng chí điều chỉnh công tác, tôi không xen vào nữa, tôi đi trước đây.

Lúc này, Lôi Minh Hoài giả bộ đứng lên, để tránh bị nghi ngờ.

– Bí thư Lôi. Đồng chí là lãnh đạo cấp trên, chúng tôi là cấp dưới. Lần này khó lắm mới gặp hội nghị thường vụ Ma Xuyên, nên mời đồng chí ở lại lắng nghe chút đã. Có chút nào không phải cũng mong đồng chí chỉ giáo…

Túc Nhất Tiêu có ý giữ lại nói.

– Đúng vậy, Bí thư Lôi, ở lại đi, chúng ta khó lắm mới được nghe đồng chí chỉ bảo.

Vi Bất Lý cũng cười nói. Thiết Đông gật đầu, Liễu Mi Phương cũng tủm tỉm gật đầu.

– Ha ha! Tôi ở đây chỉ sợ…

Lôi Minh Hoài nói ý, ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

– Ha ha! Bí thư Lôi, đồng chí lưu lại đi, chúng tôi đều muốn nghe ý kiến của đồng chí. Đồng chí là lãnh đạo Địa ủy, khó lắm mới xuống đây một chuyến, càng khó có dịp đến dự hội nghị thường vụ cùng chúng tôi.

Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.

Lôi Minh Hoài nghe xong, sao lại không hiểu được hàm ý trong đó chứ? Do đó lão không hề khách khí nói:

– Nếu các đồng chí có lòng như vậy, thì tôi đây cũng ở lại một chút, ha ha, các đồng chí cứ tiếp tục đi, tôi chỉ ngồi nghe thôi.

– Tiếp tục chủ đề ban nãy đi, đối với đề nghị của tôi, chủ tịch Diệp có ý kiến gì không?

Túc Nhất Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thầm nhủ, để xem thằng nhóc này đắc ý được đến lúc nào, trước mặt Lôi Minh Hoài chẳng nhẽ mày còn dám chống lại tao? Muốn chơi tâm kế với ông đây à, mày còn non và xanh lắm.

– Ừ! Nên điều chỉnh phân công công tác cho đồng chí Lôi Minh Lượng, tôi cũng sớm có ý này rồi.

Thời gian trước suy nghĩ đến việc đồng chí Lôi Minh Lượng luôn công tác trên chiến tuyến công nghiệp rồi, mà đồng chí ấy cũng đề xuất là muốn được điều chỉnh phân công công tác, nghỉ một thời gian.

Hiện tại xem ra, đồng chí Lôi Lượng Minh nghỉ cũng kha khá rồi. Những đồng chí có năng lực thì không thể để cho nghỉ lâu được, cái này, cũng là lãnh đạo bất đắc dĩ mà thôi.

Vì nhân dân phục vụ, cũng có lúc bất đồng. Nhưng vẫn phải lấy đại cục làm trọng. Vừa nãy, Bí thư Túc nói rồi, quốc lộ Thiên Tường đang trong giai đoạn mở rộng, nếu Bí thư Túc cho rằng đồng chí Lôi Lượng Minh thích hợp với ‘mặt trận’ giao thông, chủ trì đại cục giao thông, thì tôi cũng chẳng có gì phản đối.

Tuy nhiên, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến…

Nói đến đay, quay đầu sang hỏi Túc Nhất Tiêu, nói:

– Bí thư Túc, có phải là muốn để đồng chí Lượng Minh quản lý công tác giao thông không?

– Ừ! Cứ quyết định như vậy đi. Nếu Chủ tịch huyện Diệp giữ nguyên ý kiến, vậy thì ghi vào đi. Hội nghị thường vụ chúng ta vẫn rất dân chủ, cho phép có những ‘tiếng nói’ bất đồng mà. Nếu không sẽ biến thành độc đoán. Như vậy thì không phù hợp với nguyên tắc xây dựng Đảng…

Túc Nhất Tiêu có chút kinh ngạc, thầm nhủ, quái lạ, thằng nhóc này đâu có nói như vậy mà nói là giữ nguyên ý kiến. Nhưng ít ra cũng không nói phản đối.

Tuy nhiên, Túc Nhất Tiêu cũng khá nham hiểm, vốn hội nghị thường vụ đều phải ghi biên bản lại, Túc Nhất Tiêu còn muốn cố ý cường điệu một chút, tự nhiên là khiến cho Phó bí thư Lôi nhớ kỹ ý kiến này của Diệp Phàm. Giữ nguyên ý kiến, nói thẳng ra là cũng có cái nhìn. Tin tưởng Phó bí thư Lôi sẽ càng nhớ đồng chí Diệp Phàm.

Ngay cả các đồng chí khác trong ủy viên thường vụ cũng âm thầm buồn bực. Chẳng lẽ thằng nhãi này bị Phó bí thư Lôi chèn ép, nói cũng chẳng dám nói, lại còn giữ nguyên ý kiến, úp úp mở mở như vậy.

Đây thực ra là một thái độ bất đắc dĩ mà thôi, giống như nhà nước ngoại giao vậy.

Xem ra, trước kia tỏ ra cứng rắn cũng chỉ là hổ giấy mà thôi, lãnh đạo Địa ủy vừa lộ ra một cái là trở nên yếu đuối ngay.

Tan họp, Túc Nhất Tiêu xoa xoa cái bụng tròn xoe của mình, nhàn nhã tự đắc di ra khỏi phòng. Nhíu mày nói:

– Chủ tịch Diệp à, tôi thấy huyện chúng ta cũng nên xây dựng một trụ sở làm việc cho tử tế rồi. Nếu cứ làm việc ở đại viện Mã Hồ Tử này thì thật sự không tiện, như thể là nha môn thời cổ đại vậy, trông lạc hậu quá.

– Ha ha! Muốn thì cũng muốn đấy, nhưng không có tiền thì cái gì cũng chỉ là nói xuông thôi. Tuy nói thuế vụ nửa năm cũng rất khả quan, nhưng cũng vừa bổ sung thêm lương cho cán bộ, nếu phải xây nữa thì không biết moi tiền ở đâu ra. Cái này cũng đã quen rồi, lãnh được mấy tháng lương đầy đủ, giờ nếu lại cắt tiếp, thì e cán bộ sẽ không phục.

Diệp Phàm lấy lương của cán bộ làm cớ nói.

“Nói xằng bậy, mẹ nó chứ, mày không những có tổng bộ hậu cần cấp hai mươi triệu, còn có tiền góp để làm quốc lộ Thiên Tường trước kia nữa, cũng không dưới hai mươi triệu. Bốn mươi triệu này, mày đem đi rải trên đường cũng còn phải thừa không đến ba mươi triệu nữa.

Muốn giữ lại để ăn mảnh chứ gì, mà cứng ông đây cũng phải cứng mới được”.

Túc Nhất Tiêu trong lòng thầm mắng. Nhưng ngoài miệng vẫn cười nói:

– Ha ha! Xây dựng trụ sở làm việc, đây là bộ mặt của ủy ban nhân dân huyện. Tôi nghĩ Chủ tịch huyện Diệp cứ về suy nghĩ đi, xem có thể tính ra phương án khả thi không.