Chương 3413: Không Phải Là Tâng Bốc

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Chuyện này không phải là tâng bốc, vì sao mà mấy gia tộc có thế lực ở Bắc Kinh đều nhiệt tình với anh, đây là khả năng. Không có khả năng thì người ta cũng chỉ liếc mắt đến anh rồi đi mà thôi. Đó chính là sự thực, có lẽ từ xa xưa đã là như vậy rồi.

Đường Thành thở dài nói.

Vừa mới về đến phòng khách đã phát hiện ra Diệp Tử Kì dẫn theo vợ là Tống Thiến Thiến đang nói chuyện với Kiều Viên Viên trong phòng khách.

– Anh, anh về rồi à?

Diệp Tử Kì vừa nhìn thấy Diệp Phàm đi vào, hai vợ chồng họ liền đứng lên chào hỏi.

– Em đến lúc nào thế?

Diệp Phàm hỏi.

– Vừa mới đến lúc sáng, nghe nói anh phải ra nước ngoài làm nhiệm vụ.

Diệp Tử Kì nói.

– Ừ, anh mới về.

Diệp Phàm nói xong nhìn vợ một cái:

– Em bảo nhà bếp làm mấy món ăn, anh và Tử Kì đã lâu không uống với nhau rồi, gần đây bận quá, cũng chưa về thăm nhà được.

– Không sao đâu anh, bố mẹ cũng bảo nếu anh không có thời gian thì không phải về đâu. Cứ làm tốt chuyện của mình là được.

Diệp Tử Kì vội nói.

– Haii, là anh bất hiếu.

Diệp Phàm thở dài ngồi lên ghế, vẻ mặt chua xót.

– Anh hai đi làm việc lớn, Diệp gia chúng ta cũng được tự hào về anh mà. Bố mẹ ở gần chúng ta, có thời gian qua một chút là được.Có lúc cũng phải đến Sở Thiên Các Diệp phủ của Thủy Châu ngồi một lúc. Hơn nữa, lấy thuốc tốt cho mọi người dùng, tinh thần của mọi người cũng khá lên nhều rồi.

Diệp Tử Kì nhanh mồm nói.

– Đúng rồi, Diệp Cường bây giờ làm ăn thế nào rồi? Lâu rồi anh cũng chưa gọi diện cho anh ấy.

Diệp Phàm hỏi.

– Anh ấy cũng bận, bây giờ tài sản của tập đoàn Bàn Đế đã lên đến 2 tỷ. Tập đoàn lớn như vậy cũng có nhiều việc, lợi nhuận của công ty cũng khá, lần trước em đến Thủy Châu ở cùng phòng với anh ấy nói chuyện lâu lắm. Đương nhiên, chuyện phiền lòng cũng không ít, ngay đến chuyện của bản thân cũng không có thời gian mà để ý đến.

Diệp Tử Kì nói.

– Chuyện của bản thân, anh ấy cũng khá nhiều tuổi rồi, ba mươi mấy rồi còn gì nữa. Nếu không lo chuyện cá nhân đi thì sắp leo sang đầu bốn đến nơi rồi.

Diệp Phàm nhíu mày hỏi:

– Nhưng, anh ấy theo đuổi một tiểu mình tinh ca nhạc, anh không thích. Loại con gái này chơi thì được chứ không thể làm vợ.

– Đàn ông các anh nói thì hay, phụ nữ không phải là đồ chơi của đàn ông. Dù cô ta là ai, anh muốn lấy người ta thì cũng đừng chơi đùa. Lúc nào đó em phải gọi điện tâm sự với Diệp Cường, đừng làm chuyện gì với cô ta, có tiền cũng không thể làm bậy được.

Kiều Viên Viên tức giận lườm Diệp Phàm một cái.

– Ha ha, anh rất thật thà mà.

Diệp Phàm cười gượng.

– Anh thật thà, anh mà thật thà thì lợn trên thế gian này biết trèo cây mất.

Kiều Viên Viên lại lườm Diệp Phàm một cái.

– Chị dâu, anh cũng không tệ thế đâu. Một lòng lo cho sự nghiệp, chị nhìn anh ấy kìa, không dựa vào gia đình là tự lực đi lên, có được sựu nghiệp riêng không dễ dàng gì.

Hơn nữa, bây giờ anh ấy đã ở chức vụ cao, nhiều người ghen tỵ, có những người không làm việc mà chứ chằm chằm nhìn vào người khác.

Còn một cán bộ trình độ như anh ấy lấy đâu ra sau lưng có hậu trường chứ?

Đương nhiên là Diệp Tử Kì nói giúp anh mình.

Tuy Tống Thiến Thiến nói lắp bắp một chút nhưng trong trường hợp này cũng không dám giúp Kiều Viên Viên, dù sao thì Diệp Phàm cũng là chủ của cái nhà này, không ai có quyền khiêu chiến với hắn.

Kiều Viên Viên là người hay nói đùa, nói mấy câu về chuyện vợ chồng, người ngoài nói xen vào sẽ không ổn.

– Chuyện này thì chị rõ, thôi, không nói nữa. Tử Kỳ, em mau nói chuyện của cha vợ cho Diệp Phàm nghe đi, nếu không, không biết là anh ấy sẽ bay đi lúc nào đâu.

Kiều Viên Viên rất được thể, lại là một cô gái khéo léo.

Cô biết, cảnh cáo Diệp Phàm thì vẫn phải cảnh cáo. Đây chính là biểu thị công khai sự tồn tại của một nữ chủ nhân, một nữ chủ nhân uy quyền. Nhưng cô cũng không khai thác quá nhiều, nếu không việc này sẽ càng thêm loạn.

– Nhà Thiến Thiến có chuyện gì sao?

Diệp Phàm sửng sốt hỏi.

– À, chuyện này em vốn không muốn làm phiền anh, nhưng nhà chúng em không qua nổi hạn này.

Sắc mặt của Tống Thiến Thiến tối sầm lại.

– Không sao, chúng ta là người một nhà, có việc gì em cứ đến Hồng Diệp Bảo hoặc gọi điện thoại.

Diệp Phàm khoát tay.

– Cha em là ăn buôn bán nhỏ, chuyện này anh Hai cũng biết, mấy năm nay cũng kiếm được ít tiền

Tài sản trên đầu ngón tay cũng được hơn chục triệu. Nhưng bây giờ gặp phải phiền toái lớn. Làm không được chục triệu bồi thường vào cũng chưa đủ mà còn phải ngồi tù nữa.

Tống Thiến Thiến vừa nói ánh mắt còn đảo sang xung quanh.

– Em cứ nói đi.

Diệp Phàm hừ một tiếng.

– Ngoài Tam Hoàn còn có 3 tòa nhà nữa diện tích tương đối lớn, hơn nữa bên cạnh còn rất nhiều đất trống. Cha em đi nghe ngóng, nghe nói toàn nhà này là của một ông chủ có tên là Lưu Hải.

Về sau Lưu Hải còn lấy ra giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.

Cha lo lắng, còn bắt mang mấy tờ giấy chứng nhận đó đến cơ quan có thẩm quyền để kiểm chứng, đúng là thật. Tòa nhà kia cũng không đắt, khoảng 13 triệu NDT.

Cha cũng tiếp nhận nó, hơn nữa vì sửa sang lại căn biệt thự đó mà ông ấy còn vay ngân hàng đến hơn 60 triệu.

Ba tháng qua đi, sửa sang đã xong rồi. Ba còn muốn làm tu bổ một chỗ để làm xưởng sửa chữa ô tô.

Nào ngờ, lúc chuẩn bị khai trương thì giám đốc Trần Hoành công ty Hải Đạt tìm đến cửa. Nói đây là tòa nhà của bọn họ.

Tống Thiến Thiến tức giận nói.

– Bọn họ có chứng cớ không?

Diệp Phàm hỏi.

– Đương nhiên là có, hơn nữa anh ta còn lấy ra những văn bản chứng minh tòa nhà này là của họ. Lúc đó cha em không tin còn chỉ trích rằng giấy tờ của họ là giả.

Còn giám đốc Trần thì lạ chỉ trích giấy tờ của cha em là giả. Cứ như vậy, hai bên xung đột, cha em vẫn tổ chức khai trương, giám đốc Trần thì dẫn người đến tranh cãi ầm ĩ.

Hơn nữa, còn phái người đến chiếm toàn bộ nhà máy mới sửa. Cha em không có cách nào đành phải kiện giám đốc Trần ra tòa.

Nào ngờ, tòa án mang giấy đi kiểm chứng, cuối cùng phát hiện ra, giấy tờ của cha em là thật, giấy tờ của giám đốc Trần cũng là thật.

Tống Thiên Thiên nói.

– Thú vị đấy! Xuất hiện hai cái thật, chắc chắc phải có một cái là giả đúng không?

Diệp Phàm lại thấy có hứng thú.

– Nhưng kiểm tra giấy tờ mà hai người đưa ra đều có con dấu, sao đó tòa án lại điều tra từ đầu

Cuối cùng, giấy chứng nhân quyền sử dụng đất của cha em đưa ra trước kia là giả. Cha em thua kiện, bây giờ tòa nhà đó là của giám đốc Trần.

Cha em bị sốc mà sinh bệnh, bây giờ đến nhà ở của gia đình cũng không giữ được, hơn nữa còn nợ mấy trăm vạn bên ngoài.

Mà tiền thì Tử Kì vẫn còn mượn ở chỗ anh. Cha em không nuốt trôi cục tức này.

Hơn nữa, nếu không lật lại chuyện này thì từ nay về sau Tống gia chỉ còn hai bàn tay trắng. Ngoài ra tên giám đốc Trần kia cũng không buông tha.

Nói rằng cha em làm giả giấy tờ lừa gạt cơ quan bất động sản, người của pháp viện còn nói phải mang cha em đi xét xử thấm vấn.

Chuyện này cũng đã giao cho bên cơ quan công an điều tra.

Cuối cùng Tống Thiến Thiến nói nghẹ ngào không thành câu.

– Thế lúc đó nguyên chủ nhân là Lưu Hải đâu? Sao các em không đi tìm gã?

Diệp Phàm hỏi.

– Gã vốn là một tên vô lại, gã chơi xỏ lá, hỏi một câu cũng không biết còn nói là không quen biết cha em.

Nhiều lần ba em đi tìm Lưu Hải mà sinh ra tức giận, có một lần cha em uống rượu say còn bị bọn chúng đánh nữa.

Bên tòa án cũng phái người đi tìm Lưu Hải, gã nói không biết cha em, bên tòa án họ cho rằng ba em nói dối.

Hơn nữa, nghe nói anh dể của Lưu Hải là một cán bộ cấp cao.

Tống Thiến Thiến nói.

– Công tác ở đâu?

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

– Hình như là ở bộ xây dựng quốc gia.

Tống Thiến Thiến nói.

– Có chuyện lạ như vậy sao, các em sửa sang cũng có 2, 3 tháng. Hơn nữa, tên giám đốc Trần đó vì cái gì mà trước đó không đến gây sức ép. Mãi đến khi các em chuẩn bị khai trương thì mới ra mặt? Đây không phải là điểm hoài nghi sao?

Diệp Phàm nhíu mày hỏi.

– Đúng vậy, lúc đó cha em cũng chất vấn gã nhưng gã sớm đã có sự chuẩn bị.

Nói là toàn nhà đó trước kia cho người khác thuê, mà thuê mấy tháng một. Nhưng tiền thuê nhà vì là năm đầu mới thuê cho nên gã chưa muốn gây sức ép nên chưa can thiệp vào.

Hơn nữa, nếu sửa sang lại thì chắc là còn tiếp tục thuê nữa, gã còn âm thầm vui mừng chứ không đi hỏi chuyện này.

Tống Thiến Thiến nói.

– Thật ra tất cả đều được sắp đặt trước rồi. Nhưng chắc chắn tên giám đốc Trần này có vấn đề, có lẽ đã câu kết với Lưu Hải để hạm hại. Các em có báo chuyện này cho cảnh sát không?

Diệp Phàm hỏi.

– Báo rồi, về cơ bản chẳng có tiến triển gì. Hơn nữa, tên giám đốc Trần kia còn thúc ép toàn án chuyển vụ án này cho cục công an điều tra.

Kết quả là cảnh sát đến tìm cha em mấy lần, muốn dẫn ông ấy đi, kết quả là cha em lại bị bệnh rồi.

Còn chúng em lại phải đi nhờ cậy các mối quan hệ để ông ấy được ở trong viện chờ điều tra.

Tống Thiến Thiến nói.

– Bây giờ Lưu Hải còn dám ở nhà không?

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

– Hình như gã không sao cả ngày lúc ẩn lúc hiện trên đường. Còn công ty Hải Đạt của giám đốc Trần đã khai trương rồi, lấy 3 xưởng cha em đã sửa làm xưởng sửa chữa, lắp rắp linh kiện ô tô. Hiện tại kinh doanh rất náo nhiệt, lúc đó cha em chọn trúng địa điểm này vì thấy có không ít xe cộ qua lại. Hơn nữa còn rẻ.

Tống Thiến Thiến nói.

– Em sớm đã nói hàng dẻ là hàng không tốt rồi, bây giờ còn bị lừa nữa. Lúc trước, em khuyên cha phải chú ý điều này nhưng ông ấy không nghe, còn nói em không tinh mắt, chờ mà xem ông ấy phát tài.

Tống Thiến Thiến nói.

– Vậy là đám đất trống ấy cộng thêm toàn nhà kia giá thực tế chắc phải hơn 1300 vạn?

Diệp Phàm hỏi.

– Khá lắm, vậy thì đám đất trống và tòa nhà kia trên thực tế giá trị ít nhất cũng phải 20 triệu. Lúc đó nhạc phụ chính là tiếc rẻ. Hơn nữa địa điểm tốt, ông ấy bị lừa cũng là phải.

Diệp Tử Kì nói.

– Anh rể của Lưu Hải làm trong bộ Xây dựng hơn nữa chức vụ còn không thấp. Ngành xây dựng và ngàng quản lý bất động sản có liên quan lớn đến nhua. Mà Lưu Hải có lẽ là gã đã lợi dụng danh tiếng của anh rể mình để lách luật.

Diệp Phàm nói.

– Gã này chắc là như vậy, nhưng chúng ra có cách nào đây? Bên cơ quan công an lại kéo dài thời gian không biết đến lúc nào mới điều tra được.

Chỉ e không chưa điều tra ra thì tên giám đốc Trần kia đã giăng lưới hạ quyết tâm bắt cha chui vào đó.

Nếu không, sao sau khi khai trương dăm, ba ngày gã vẫn chưa làm?

Tống Thiến Thiến nói:

– Hơn nữa, tên giám đốc Trần kia dẫn theo đám đầu gấu đến. Lần đó chíng là ba bị người kia đánh thương.