Chương 823: Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Thiết Chiêm Hùng người này, trước kia khi ở tỉnh Giám đốc sở có thận trọng giải thích, nếu nhìn thấy người này nhất định phải cung kính, tuyệt đối không được xem thường

Xem ra Thiết Chiêm Hùng không riêng cái tên vang dội không, phỏng chừng có quan hệ rất tốt với Giám đốc sở Đinh Xương Cát và Phó giám đốc thường trực sở Ngư Thắng Bạch ở tỉnh.

Bằng không, hai vị quan cấp cao như Giám đốc sở sao có thể thận trọng mà giải thích việc này cho mình. Hơn nữa, giải thích không chỉ một lần, việc này thật là quái dị.

Thiết Chiêm Hùng chỉ dựa vào thân phận của y mà nói, tuy là đoàn trưởng của binh đoàn đặc công Báo Săn đại quân khu Lĩnh Nam thuộc quản lý trực tiếp của Thủy Châu. Một cán bộ cấp đoàn trưởng, cớ gì hai vị Giám đốc sở kia phải coi trọng?

Tuy nhiên mặc kệ thế nào? Hai vị Giám đốc sở đều giải thích qua, Thiết Chiêm Hùng này tuyệt đối là có phân lượng nhất định.

Có lẽ bọn họ có thân thích hoặc là quan hệ chiến hữu đồng sự. Tuy hai vị Giám đốc sở giữ bí mật, có tra cũng tra không ra, thân phận của Đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng kia cũng là giữ bí mật.

Đến Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia địa khu như mình tra còn không ra, việc này cũng có chút không thể tưởng tượng. Có lẽ là do nguyên nhân bảo mật quân đội.

Vị Chủ tịch huyện Diệp này nếu có thể khiến Đoàn trưởng Thiết tặng thuốc, lại là loại đặc biệt chuyên cấp cho quan lớn, khẳng định quan hệ hai người khá tốt.

Người này mới tuổi trẻ như thế mà có thể đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, tuy nói là chủ tịch một huyện lạc hậu nghèo khó, nhưng tốt xấu cũng là Chủ tịch huyện.

Chẳng lẽ người này có bối cảnh nhất định, nghe đồn nói người này do Bí thư Địa ủy Trang tiến cử từ thành phố Mặc Hương tới, ít nhất từ điểm này cho thấy, hắn cùng Bí thư Trang quan hệ khá tốt…” Cục trưởng Uông trong đầu suy nghĩ, nhìn con trai Uông Dương liếc mắt một cái.

Thầm nhủ, nếu người này thực sự có chút bối cảnh, thì bảo Uông Dương lân la kết giao qua lại cũng không phải là chuyện xấu? Người này được Bí thư Trang chiếu cố nên con đường quan trường thuận lợi. Uông Dương cũng đang lăn lộn chốn quan trường, Bí thư Trang kia phân lượng quá nặng.

Cục trưởng Uông nghĩ, vẫn nhìn con trai Uông Dương. Uông Dương lúc đầu cũng chỉ mời Diệp Phàm một ly, nhưng khi thấy ánh mắt cha nhìn, cũng ngẩng đầu lên kính rượu Diệp Phàm, thằng ranh này trong lòng vẫn còn buồn bực.

Thầm nghĩ: “Tôi đường đường là Trưởng phòng chấp pháp giám sát của cục Đất đai Địa khu, hiện tại Cục Đất đai quyền lực không thể nói không lớn, còn phải đi cầu một tiểu Chủ tịch huyện sao, quá hạ giá rồi. Làm ngược lại còn thấy được một chút, ba mình có phải hồ đồ rồi hay không…”

Hầu tổng cũng kính rượu liên tiếp, người này tửu lượng không tồi. Uống rượu mà như uống nước.

Diệp Phàm thằng nhãi này thấy y uống đến khiến hắn đau lòng, mắng thầm: “Thằng ranh này uống ít chút không được sao, rượu vang đỏ này phỏng chừng một chai vài trăm, sao không đem tiền này cấp cho Ma Xuyên để bố mày sửa đường…”

Một giờ sau, mọi người say lướt khướt.

Lúc này, đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện Hầu Kim An luôn hướng nhìn Trưởng ban Quan hệ xã hội Triệu Phi Hoa ra hiệu, giật mình thầm nhủ: “Có chuyện rồi, phỏng chừng Hầu tổng ngồi không yên rồi, sắp phải tung ra chủ đề chính rồi. Người này thấy ngượng ngùng khi ra mặt, nên đem chút tiểu quỷ ra trước thăm dò.”

Quả nhiên

Triệu Phi Hoa lại đứng lên, kính Phạm Cương tên Yêu Côn này ba ly, đôi mắt quyến rũ chớp chớp, cười nói:

– Trưởng phòng Phạm, Phi Hoa có câu này không biết có nên nói hay không?

– Có gì mà có nên nói hay không, cô cứ nói.

Phạm Cương có vẻ hơi say cười nói. Tiểu tử này còn nhìn Diệp Phàm, phỏng chừng ra hiệu đã biết Triệu Phi Hoa muốn gì.

– Vậy em đây sẽ nói.

Triệu Phi Hoa rất lịch sự tao nhã mà cười, nói:

– Trưởng phòng Phạm, nghe nói chuyện của Công ty Vũ Thánh đã điều tra xong, là do công ty Vạn Thông phá rối. Việc này có phải nên kết thúc hay không, nếu tiếp tục đóng cửa công ty. Tổn thất trong một tháng cũng không ít, lên đến vài triệu lận.

– Ừ, đây đích thật là vấn đề không nhỏ. Tuy nhiên, chuyện các anh liên quan đến quốc gia cơ mật, vấn đề có trình tự. Phỏng chừng, còn phải chờ qua một thời gian. Nếu công ty Vạn Thông gây ra tổn thất cho các anh, về sau khi tháo bỏ lệnh niêm phong các anh có thể trực tiếp chống án truy đòi tổn thất từ Vạn Thông, tôi cũng sẽ giải quyết hết sức, để công ty các anh sớm ngày được hoạt động trở lại?

Phạm Cương cũng giả vờ nói.

– Trưởng phòng Phạm, không thể đợi được nữa. Gần đây giai đoạn đầu thi công quốc lộ La Thủy đã trù bị sắp xong. Nếu tiếp tục niêm phong công ty sẽ mất đi cơ hội đấu thầu lần này, tổn thất không thể đo lường. Xin lãnh đạo tỉnh nhẹ tay một chút với các xí nghiệp con phía dưới không dễ dàng. Trưởng phòng Phạm, trong vòng hai ngày có thể hoàn thành được không.

Hầu tổng vừa nghe giọng điệu của Phạm Cương kia, liền sượng mặt. Cho nên, cũng nóng nảy, nhìn chằm chằm Cục trưởng Giang Bố Xuân của Cục An ninh Quốc gia địa khu.

– Trưởng phòng Phạm, việc này anh xem có thể cùng Giám đốc sở Ngư trên tỉnh bàn tính lại hay không, nhanh chóng kết án. Công ty Vũ Thánh đích xác gặp khó khăn, hơn nữa, công ty con của Vũ Thánh ở Đức Bình cũng có một ít cống hiến đối với kiến thiết của địa khu, hơn nữa, quốc lộ La Thủy sắp khởi công, nên không thể tiếp tục tình trạng bị phong tỏa.

Lãnh đạo Địa khu cũng có sự đánh giá rất tốt đối với bọn họ. Lần này Vũ Thánh bị người hãm hại, lãnh đạo địa khu cũng khá sốt ruột, còn không phải thế, ngày hôm qua đã có hai lãnh đạo đến chỗ tôi, gánh nặng tôi mang trên người này, thật nặng, ha hả…

Cục trưởng Uông mỉm cười, cũng phối hợp với Hầu tổng nói.

Kỳ thật đó là bởi vì Hầu tổng cùng con trai Uông Dương của Cục trưởng Uông có quan hệ thân thiết, thông qua Uông Dương mới có thể thông tới cửa của Cục trưởng Uông.

Hơn nữa việc này cũng đã điều tra rõ, đích xác không quan hệ gì đến Công ty Vũ Thánh, cho nên, Cục trưởng Uông mới dám ra mặt nói giúp Vũ Thánh.

Bằng không, mặc dù Uông Bố Xuân có mười cái đầu, y cũng không dám rối rắm. Thân là cục trưởng Cục An ninh Quốc gia địa khu Đức Bình, y biết rõ tầm quan trọng của an toàn quốc gia.

Thân vốn là một lão thành của cục an ninh quốc gia, từng công tác vài thập niên nơi đó, y cũng biết rõ rốt cuộc bên trong nặng nhẹ đến mức nào, hơi có chút bất cẩn, có khả năng sẽ chìm đắm vào nơi vạn kiếp bất phục.

– Trong vòng hai ngày phải hoàn thành mọi trình tự, cái này không có khả năng. Cục trưởng Uông, anh là lão thành của cục an ninh quốc gia, cũng biết tỉnh xử lý án này. Phải thông qua nào là nhất thẩm, tái thẩm, tam thẩm, tứ thẩm rồi mới có thể thông qua, huống chi, ngày mai là thứ Sáu, tôi nghĩ muốn cùng đại ca đi Ma Xuyên dạo một vòng. Nghe nói Ma Xuyên sơn nước hữu tình.

Phạm Cương xoay sang Diệp Phàm nói.

– Ha hả, thằng ranh này nếu bận việc chính sự thì đừng đến, sang năm hãy đến, gần đây anh cũng không rảnh.

Diệp Phàm thuận miệng cười nói.

– Đại ca, anh bận gì mà chủ nhật cũng không nghỉ ngơi? Có phải sợ em đây đến Ma Xuyên sẽ ăn đến mức anh bị nghèo luôn có phải hay không, ha ha ha…

Phạm Cương bật cười ha hả, cùng Diệp Phàm người diễn người tấu, đương nhiên, cả hai diễn khá tự nhiên, đến Cục trưởng Uông là một tay già đời cũng nhìn không ra.

– Thật có chút sợ, cậu cho là đại ca đây với chức Chủ tịch huyện dễ làm lắm sao, gần đây phải chạy vạy khắp nơi, xin xỏ chút tiền về chuẩn bị sửa đường.

Trước tết phải tu sửa xong con đường núi Thiên Xa. Bằng không, đợi sang năm thì sẽ phải kéo dài đến tháng năm tháng sáu, Ma Xuyên đợi không nổi.

Nếu cậu thực muốn đi, anh sẽ gọi chủ nhiệm Nông dẫn cậu đi dạo vài vòng, anh thì không có biện pháp nào dẫn cậu đi tham quan rồi.

Diệp Phàm thở dài, giả vờ y như thật.

– Bỏ đi, đại ca không rảnh hôm khác em lại đến, về tỉnh trước.

Phạm Cương có chút buồn bực lắc lắc đầu, càu nhàu một tiếng, một hơi uống cạn ly rượu trên tay.

Hầu tổng lúc này tự nhiên quét qua Diệp Phàm, sau lại quét nhìn Phạm Cương, cũng không biết là đang suy nghĩ gì?

– Hầu tổng, Trưởng phòng Phạm dường như rất tôn trọng đại ca của mình là Chủ tịch huyện Diệp, họ hẳn không phải là anh em ruột chứ?

Trong phòng làm việc của Hầu tổng, Triệu Phi Hoa nói.

– Khẳng định không phải, nghe Trưởng phòng Phạm nói quan hệ của bọn họ rất thân thiết, do trước kia tên Chủ tịch huyện Diệp này có giúp y nhiều việc.

Hầu tổng vẻ mặt buồn bực đáp.

– Hầu tổng, làm sao bây giờ? Nghe nói Trưởng phòng Phạm buổi chiều sau khi nghỉ ngơi sẽ trở về tỉnh thành, nếu y đi, chuyện của công ty chúng ta không biết sẽ bị đẩy đưa đến bao giờ, công trình của quốc lộ La Thủy không cho phép kéo dài.

Triệu Phi Hoa cũng nhíu mày, đột nhiên nói:

– Nếu không nhờ sếp Lý bên tổng công ty nói một tiếng, ông ấy ở tỉnh, nên quan hệ cũng tốt hơn, rõ ràng có thể nhờ sở An ninh Quốc gia trực tiếp nhúng tay.

– Không thể, sở An ninh Quốc gia là nơi càng không dễ tiếp xúc. Vừa rồi Cục trưởng Uông cũng có nói qua rồi, nói là lần này chuyện của công ty chúng ta chủ yếu là do Trưởng phòng Phạm chủ đạo, y cũng không tiện nhúng tay.

Nếu y qua mặt Trưởng phòng Phạm trực tiếp liên hệ với Phó giám đốc sở Ngư, tuyệt đối sẽ khiến Trưởng phòng Phạm tức giận.

Nếu người này bởi vậy vậy mà thấy bị vướng chân, hạ độc thủ với công ty chúng ta thì càng phiền toái. Có nhiều việc, huyện quan không bằng quan địa phương.

Đến lúc đó Trưởng phòng Phạm kia chỉ cần điều chỉnh kết quả điều tra chút xíu thôi thì công ty chúng ta sẽ gặp không ít phiền phức.

Bị tiếp tục đóng cửa, về quê bán khoai lang là chắc luôn.

Hầu tổng vẻ mặt buồn bực không yên, hít một hơi mắng:

– Cửa này không được cửa kia cũng không xong, xem ra chỉ còn cách ra tay từ đại ca y thôi.

– Anh muốn nói phải mở đường từ chỗ Chủ tịch huyện Diệp, nhưng chúng ta và Chủ tịch huyện Diệp không thân lắm, chẳng qua vừa rồi chỉ ăn một bữa cơm. Người này, trên bàn rượu chỉ pha trò, ăn xong chùi miệng, ai biết hắn có còn nhận ra chúng ta không.

Triệu Phi Hoa hơi ủ rũ nói.

– Không biết cũng không quan hệ gì, qua lại một chút sẽ biết. Hắn hẳn sẽ không chê tiền chứ?

Hầu tổng lạnh lùng cười nói.

– Chê tiền ít, đúng rồi, hắn không phải đang chuẩn bị một khoản tiền sửa đường sao? Vậy sao chúng ta không…

Triệu Phi Hoa kia đồng tử đột nhiên mở to ra, trên mặt có chút vui mừng.

Bỗng, cô này lại có chút đau lòng, nói:

– Phỏng chừng ít thì người ta không để ý đến chúng ta. Chuyện này liên quan đến an toàn quốc gia, hắn có dám nhúng tay vào hay không còn khó nói lắm. Dù sao tiền kia cũng là cấp cho để sửa đường, hơn nữa, mũ quan trên đầu hắn trong mắt hắn tuyệt đối phải quan trọng hơn tiền. Không có mũ thì còn kiếm được tiền sao?

– 500 ngàn có đủ hay không, cô nói xem, Phi Hoa?

Hầu tổng liếc nhìn Trưởng ban Quan hệ xã hội Triệu Phi Hoa, ánh mắt lướt ngang bộ ngực đẫy đà trước mặt, hắng giọng cười nói.

Đối với Triệu Phi Hoa, kỳ thật Hầu tổng cũng có chút ngứa ngáy, tuy nhiên, Triệu Phi Hoa này, tuy nói trong nhà gia cảnh cũng bình thường, nhưng nhân cách có vẻ rất khá, Hầu tổng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội xuống tay.

Đương nhiên, Hầu tổng cũng không phải loại quỷ háo sắc, nên cũng không dùng sức mạnh. Chinh phục phụ nữ, y trước giờ vẫn dùng thủ đoạn, dùng chân tình, tiền tài tài vật chinh phục.

Tuy nhiên, Triệu Phi Hoa thuộc dạng mềm rắn không ưa, Hầu tổng đành thở dài bất đắc dĩ buông tha. Bởi vì cô này đích xác rất ưu tú, Hầu tổng cũng không nỡ để nhân tài ưu tú bị mình dọa cho sợ mà bỏ chạy, dù sao kiếm tiền mới là việc chính, có tiền lo gì không có nữ nhân.

Trước kia bằng hữu của Hầu tổng hay nói giỡn là y đến Trưởng ban Triệu cũng không tóm được và đủ thứ khác, Hầu Kim An chỉ tự đắc cười nói:

– Bố mày là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, thỏ không ăn cỏ gần hang.

– 500 ngàn, quá nhiều rồi, phỏng chừng 200 ngàn là được. Đối với Ma Xuyên mà nói, 200 ngàn đã là khoản tiền lớn.

Triệu Phi Hoa nghiêng người, đem bộ ngực tránh khỏi tầm mắt đáng khinh của Hầu tổng kia.

– Ha hả, 200 ngàn quá ít, phải nặng tay một chút. Công ty chúng ta một tháng tổn thất đến mấy chục triệu, số tiền ấy bỏ ra cũng đáng.

Hơn nữa, tiền này là cho vào túi riêng của Chủ tịch huyện Diệp, không phải cấp cho Ma Xuyên. Cô có cho Ma Xuyên nhiều tiền hơn nữa mà người ta không cho vào hầu bao riêng được thì họ cũng sẽ không giúp cô.

Giao tình cùng nhà nước và tư nhân cả hai không thể nhập làm một. Cô lập tức mang tiền mặt đến chỗ Chủ tịch huyện Diệp nghỉ ngơi dạo một vòng xem sao. Chúng ta phải chắc chắn mới được, tranh thủ trước khi Trưởng phòng Phạm quay về Thủy Châu giải quyết cho xong việc này. Bằng không, lại bị dây dưa.

Hầu Kim An thản nhiên cười cười.

– Mang tiền mặt, không được tốt lắm, người ta không thân với chúng ta, chưa từng qua lại, hắn phỏng chừng không dám nhận. Hay là đem cái bình lưu ly của công ty theo thử xem sao. Nghe nói đó là cổ vật Thanh triều thời Khang Hi, cũng đáng giá năm sáu trăm ngàn, hơn nữa rất đẹp, hiện tại các vị cán bộ đều rất thích loại này, không sợ lộ. Về phần đưa tiền mặt, về sau nếu công ty chúng ta có việc cần qua lại cùng Ma Xuyên thì nói sau.

Triệu Phi Hoa ra ý kiến rất hay.