Chương 2789: Đồng Chí Cung Khai Hà Ám Chỉ

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đừng giả bộ ngớ ngẩn trước mặt tôi để lừa đảo, việc này làm chủ Hồng Diệp Bảo như tôi lại còn không rõ lắm sao, gần đây nghe nói cậu rât quan tâm đến lão thái gia, đến bồn nước rửa chân nghe nói cậu còn tranh Điệp Vũ làm, có ý đồ gì?

Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.

– Trời đất chứng giám, thủ trưởng, tôi không dám có suy nghĩ nào đối với Điệp Vũ, thật ra tôi chưa đủ tư cách, lão nhân gia còn không quấy chết tôi.

Đường Thành không ngờ đã hiểu lầm.

Diệp Phàm vừa nghe lập tức nảy ra ý hay, nghiêm mặt hừ nói:

– Điều này nói rõ cậu không thể không có suy nghĩ, chẳng qua là cảm thấy không đủ tư cách có phải không? Có lẽ, trong suy nghĩ của cậu vẫn cho rằng có tư cách đó, lão Đường gia là người nào có phải không?

– Thật không có, tôi chết oan anh Diệp, anh phải tin tôi tôi thật không nỡ rời khỏi Hồng Diệp Bảo. Nếu nói không có chút suy nghĩ là tôi lừa anh Diệp.

Tôi đơn giản chính là muốn gần lão thái gia, truyền thuyết ông ấy là bán tiên thiên, việc này tôi thật sự sùng bái. nguồn

Đương nhiên, tôi cũng muốn được ông ấy chỉ dậy, đến lúc đó hưởng thụ vô cùng có phải không? Về phần Điệp Vũ, đó là chị dâu của tôi, tôi còn có thể có suy nghĩ gì? Có suy nghĩ thì bị sét đánh chết.

Đường Thành thấy vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc có chút sợ, hơi hiểu lầm nói luôn chuyện gia đình.

– Chị dâu, cậu nói như vậy là ý gì?

Diệp Phàm hừ nói.

– Nói sai rồi, chị Kiều mới là chị dâu, còn cô ấy chỉ là “chị hai” thôi.

Đường Thành nói, người này da mặt dày, hơn nữa nói chuyện dễ nghe.

– Không muốn thì thôi đi, vậy có muốn được lão thái gia yêu quý?

Diệp Phàm tất nhiên hỏi suy nghĩ của Đường Thành.

– Tuy nhiên, về chuyện chị dâu cậu không được nói linh tinh, chúng ta đều là cán bộ nhà nước, phải chú ý hình tượng, này truyền ra ngoài gây ảnh hưởng là không xong.

– Nằm mơ cũng muốn, trong mơ tôi cũng mơ thấy mình thành cao thủ, đột phá đến bát đẳng.

Đường Thành gật đầu,

– Còn chuyện chị dâu, vừa rồi chỉ là đùa một chút thôi.

– Hóa ra từ trước đến nay tôi vẫn coi thường cậu.

Diệp Phàm châm chọc.

– Có cách gì đây, hiện giờ tôi mới đang giai đoạn Tiểu Ngũ, để anh nâng lên bát đẳng là nằm mơ rồi.

Đường Thành nói.

– Muốn nhận được mốt ít độc môn của lão thái gia là không có cách nào phải không?

Diệp Phàm cố ý vuốt cằm, làm vẻ mặt trầm tư.

Phải mạnh miệng một chút mới được, nếu không sự nghiệm lớn khó khăn quá sẽ dọa Đường Thành chạy mấy.

Có lẽ nhà họ Đường đã dặn dò rồi cho nên Đường Thành là người khá đứng đắng, khiêm tốn lúc này mới không thể bôi nhọ người nhà họ Đường.

Việc này nếu muốn Đường Thành ra tay, nếu mạo hiểm rơi vào tai nhà họ Đường thì có lẽ Đường Thành sẽ bị lột da.

Thấy mắt Đường Thành giống như soi nhìn mình chằm chắm, Diệp Phàm buông tay cố ý thở dài:

– Thật ngại quá, gần đây nhiều việc rất phiền, Đường Thành chuyện của cậu từ từ tôi nghĩ cách, tin tưởng rằn cách của Diệp Phàm Phí lão thái gia vẫn có thể nhận một chút có phải không?

– Cảm ơn anh Diệp.

Đường Thành lại nghiêm một cái, rất ra dáng quân nhân, vừa vội nói:

– Tuy nhiên, đại ca Diệp, có thể nhanh một chút không?

– Vội gì, không phải là nói với cậu gần đây tôi có một việc phiền toái sao.

Nước chảy thành đông, Diệp Phàm lại tiếp tục.

– Chuyện gì giao cho Đường Thành tôi giải quyết.

Đường Thành quýnh lên thốt ra, sau đó cũng ý thức được việc gì, vội vàng bưng miệng lại, lão đại cũng không giải quyết được chắc chắn khó giải quyết.

Lúc này, trong lòng Đường Thành có chút thầm nghĩ không biết có phải bị Diệp Phàm đặt bẫy không. Vừa rồi có lẽ Diệp Phàm đang diễn trò.

– Cậu nói thật chứ?

Diệp Phàm nhìn chằm chằm Đường Thành, đương nhiên không để cậu ta sửa lại câu vừa nói, hắn lập tức nói tiếp:

– Đàn ông, chí bốn phương, nhất ngôn cửu đỉnh, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, lời này không thể loạn nói, nhìn bộ dạng sợ hãi của cậu nhìn không giống đàn ông.

– Ai nói Đường Thành không giống đàn ông, tôi chính là người đàn ông thật sự. Diệp đại ca có chuyện gì chứ nói, gãy đầu tôi cũng phải hoàn thành.

Đường Thành tuy nói khiêm tốn nhưng đôi lúc cũng lên giọng, dù sao, trong người cũng chảy dòng máu nhà họ Đường, người ta thật sự là Thái tử gia.

– Việc này, nói như thế nào nhỉ, tôi có người bạn học cũ tên là Vương Long Đông…

Diệp phàm còn muốn nửa kín nửa hở nói ra.

– Việc này, Bí thư Hậu của Văn phòng Chính phủ tôi không quen… việc này…

Đường Thành quả nhiên trợn mắt, người này thông minh.

Quan hệ trong đó có thể không rõ ràng lắm. Bí thư Hậu là cấp dưới của thủ tướng Khang, cũng không phải cấp dưới của lão Đường, nếu như là của lão Đường thì có thể liên lạc được.

Việc này có chút khác nhau, Đường Thành đâm lao phải theo lao, vừa rồi cho Diệp Phàm một lời hứa, hiện giờ không ngờ không làm được.

– Không quen thì thôi vậy!

Diệp Phàm khoát tay bước vào nhà.

– Để tôi nghĩ cách, Diệp đại ca, mặc kệ thành hay không, Đường Thành tôi cũng bất kỳ giá nào. Anh Diệp, bên chỗ lão thái gia anh nên nói ngọt mấy câu.

Câu nói cuối vừa dứt Đường Thành đã chạy ra ngoài cửa lớn.

– Anh Diệp đã về rồi?

Vừa bước vào phòng Điệp Vũ liền chạy ra chào.

– Để em chuẩn bị nước cho anh.

– Không cần phiền em, anh tự mình làm được.

Diệp phàm nói.

– Ư…

Phí Điệp Vũ vẻ mặt rõ ràng cứng đờ, có chút đứng không được, đi cũng không được.

Thật lâu sau mới lên tiếng:

– Tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy anh Diệp nên …

– Vậy được, em chuẩn bị cho anh, đã hơn nửa ngày người đầy mồ hôi rồi.

Diệp Phàm cũng có chút không đành lòng, gật gật đầu.

– Vâng!

Phí Điệp Vũ đáp nhỏ rồi lên tầng.

Ôi… Diệp Phàm thầm thở dài, đáng trách chế độ một vợ một chồng. Sao không như Ả Rập, có cả hậu cung.

Buổi tối Đường Thành nói có manh mối nhưng nhất thời không lấy được phải một thời gian ngắn, từ từ sẽ đến.

Diệp Phàm ngược lại an ủi hắn đứng cố gắng quá, Đường Thành quyết tâm rất lớn vỗ ngực nói là trong vòng ba tháng có thể giải quyết.

Đêm mười lăm, Cung Khai Hà gọi điện thoại đến bảo Diệp Phàm đến tổng bộ. Diệp Phàm vừa mới đến lão Cung liền hỏi giải quyết Hoành Mộc của Ma Cung Nhật Bản như thế nào.

– Tổ trưởng Cung, bí mật núi Xương Bối đã giải được chưa?

Diệp Phàm hỏi.

– Các chuyên gia đã mở được cánh cửa thứ nhất, tuy nhiên, bên trong cũng không có mấy quan trọng, hai thanh chìa khóa này có chút lạ, quan trọng chính là hai bầu ngực các chuyên gia không hiểu nổi.

Cung Khai Hà nói.

Nói đúng ra hai bầu ngực này theo lý thuyết mà nói thì phải là bộ phận trên chiếc chìa khóa phụ nữ mà cậu cầm về kia.

Lắp lên phải ăn khớp, tuy nhiên, các chuyên gia đã dùng mọi biện pháp không thể nào ghép được.

Giống như hai bầu ngực này không phải trên người phụ nữ này. Nếu không phải sao lại đặt cùng một chiếc hộp.

Mà Hoành Mộc nói chiếc hộp bị ông ta giấu, chẳng lẽ đáp án ngay trong chiếc hộp?

Ngô Quang Bảo tổ trưởng tổ Khoa học năng lượng vừa ói vừa mở hộp đựng hai thanh chìa khóa và bầu ngực ra.

Diệp Phàm cầm liên nhìn cũng thấy hết sức lạ hỏi:

– Có tài liệu kiểm nghiệm không? Hình như hai thanh chìa khóa chất liệu cũng không giống nhau.

– Tuy không thể cắt miếng để tiến hành xét nghiệm, nhưng chúng ta dùng một số thiết bị tiên tiến tiến hành kiểm tra phân hình.

Phát hiện chìa khóa mấy năm trước cậu cầm về từ Ma Cung được chế tạo bằng đồng.

Thật ra cũng không phải là chế tạo thành, mà là một loại xương động vật giống đồng tạo thành. Xương này chúng tôi cũng không có cách nào xác định là của loài động vật hoặc loài chim nào.

Sinh vật trên thế giới này nhiều lắm, ngay cả chúng ta cũng liền bất lực. Vì thế, chúng ta đã mời một chuyên gia nghiên cứu xương sinh vật đến xem, họ cũng lắc đầu.

Nói là xương cốt nhưng cũng chỉ là thân cây, muốn phục hồi như cũ có lẽ khó khăn.

Hơn nữa, cũng giống như xương của khủng long thời trước.

Ngô Bảo Quang nói.

– Chiếc chìa khóa cô gái kia làm bằng gì?

Diệp Phàm hỏi.

– Hai chiếc chìa khóa này kỳ lạ hơn, nhìn ngoài giống như được điêu khắc từ xương nhưng sau khi phân tích bằng hình ảnh thì có thể khẳng định chắc chắn không phải là làm từ xương.

Bởi vì, sóng phản xạ của xương cốt không giống với gỗ hay đá, mà vật này lại được làm từ gỗ.

Tuy nhiên, khó hiểu hơn là làm từ gỗ gì thì chúng tôi không phân tích được.

Chúng tôi cũng mời các chuyên gia lâm nghiệp đến xem, bọn họ cũng lắc đầu nói là chưa từng thấy qua loại gỗ như vậy.

Ngô Bảo Quang nói.

– Hai chìa khóa, hai chất liệu, còn có hai bầu ngực, chẳng lẽ không chỉ có hai thanh chìa khóa này? Hai bầu ngực này không lẽ của hai thanh chìa khóa khác, tổng cộng bốn thanh chìa khó. Bầu ngực này để lừa chúng ta cho nên các anh vẫn không thể gắn lên người cô gái?

Diệp Phàm ấp úng nói.

– Đúng rồi, hoàn toàn có khả năng.

Ngô Quan Bảo vỗ đầu một cái, vui mừng nói.

– Lập tức thông báo cho các đồng chí ở tiền phương, có phải là có bốn cánh cửa không?

Cung Khai Hà khá vui vẻ.

Ngô Quang Bảo cầm hộp vội vã đi.

– Mấy ngày nữa cậu sẽ đi nhận công tác đi?

Cung Khai Hà tự mình pha cà phê.

– Tổ trưởng Cung đã biết?

Diệp Phàm hỏi.

– Đương nhiên phải biết, dù sao cậu cũng là nhân viên của tôi, không rõ tình hình sao có thể tìm cậu, khi có nhiệm vụ còn đưa ra lý do. Địa điểm cậu làm việc tôi biết, việc cụ thể chúng tôi mặc kệ.

Cung Khai Hà nói.

– Tôi biết, chẳng lẽ Tổ trưởng Cung đã biết tôi đi đâu?

Diệp Phàm có chút tò mò hỏi.

– Hiện giờ tôi chưa rõ, mấy ngày nữa cậu đến đó rồi thông báo với tôi là được.

Cung Khai Hà nói.

– Tôi còn tưởng anh biết tin tức.

Diệp Phàm nói.