Chương 1617: Chủ tịch xã và Bí thư cấp trên.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ba chữ Diệp thiếu gia khiến mọi người có mặt phải ngơ ngác nhìn nhau.

Được gọi là Diệp thiếu gia trước mặt đồng chí Tằng Hoa, hẳn gia thế của người này cũng không phải hạng vừa.

Tằng Hoa là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, trong nhà của Diệp thiếu gia kia chắc chắn phải có nhân vật lợi hại hơn cả Tằng Hoa, ít nhất chắc cũng phải cán bộ cấp giám đốc sở. Cấp giám đốc sở, đối với những người dân nghèo của xã Trì Lâm này là nhân vật vô cùng lớn.

Cho nên, nhìn Diệp Phàm, ánh mắt của mấy vị cán bộ xã kia cũng nóng hẳn lên.

Tuy nhiên, Tằng Hoa không giới thiệu, mấy cán bộ xã Trì Lâm kia đành phải thu lại trí tò mò.

Chào hỏi xong Tằng Hoa đi thẳng lên tầng ba.

Bí thư Thái và người cảnh sát kia cũng theo Tằng Hoa lên tầng. Còn các cán bộ xã khác không có chỉ thị của Bí thư Thái tuy đều muốn đi theo nhưng không dám.

Rất nhanh đã đến văn phòng của Chủ tịch xã, thấy cửa không đóng, một giọng nói từ bên trong truyền ra rất đặc biệt.

Đương nhiên, dễ nghe phải để trong ngoặc kép, đến ca từ để bị sửa lại.

– Chủ tịch xã, mấy ngày hôm trước lên núi xuống thôn hái được nhiều thứ nhỉ?

Giọng một người đàn ông cười trêu.

– Đúng thế, cậu nhóc, bố hái được gì liên quan gì đến cậu. Có phải mình không hái được thì ghen tị không, ha ha ha …

Chủ tịch xã Trương phá lên cười, giọng nói rất bỉ ổi. Ngoài hành lang bí thư Thái nhíu mày nhìn Tằng Hoa. Đang muốn lên tiếng, nhưng Tằng Hoa khoát tay áo dừng bước.

– Chủ tịch xã người ta là ai, là nhân vật số một của xã ta, cái gì không hái được. Là ông chủ của mọi thứ ở Trì Lâm này.

Một giọng khác cười nói.

– Đúng thế, đúng thế.

Giọng nói ban nãy vang lên.

Bí thư Thái đang đứng ở hành lang mặt càng nhăn lại. Hơn nữa, trong mắt có chút phẫn nộ.

Tức giận cũng là bình thường, không ngờ có người ngang nhiên rêu rao địa vị của mình. Chủ tịch xã Trương là nhân vật số một thì Thái Xa là cái rắm ư?

Hơn nữa, những câu nói này lại được Bí thư Tằng nghe được. Nếu bình thường không phải lãnh đạo nghe được Thái Xa sợ thế lực của chủ tịch Trương còn có thể nhịn một chút.

Lúc này lãnh đạo ở đây, còn mặt mũi nào mà nhịn. Cho nên, bí thư Thái cuối cùng không kìm nổi, đi đến cửa hừ nói:

– Đang giờ làm việc không nghiêm túc, không thể tưởng tượng nổi.

– Là giọng của Bí thư Thái.

Giọng người thanh niên trêu chọc kia có chút bối rối, dù sao Thái Xa là người được huyện ủy và Ủy ban nhân dân đồng ý là nhân vật số 1. Tuy nói chủ tịch xã quyền lực lớn, bối cảnh sâu nhưng mạnh mẽ, cứng rắn như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật này.

– Trịnh Thác, khi nào thì anh thành con chuột?

Lúc này giọng Trương Mạo Lâm vang lên.

– Xã… chủ tịch xã, tôi không phải là con chuột.

– Không phải là con chuột, sao gan lại bé như thế, bí thư Thái cũng không phải là anh hùng, cậu sợ cái gì.

Trương Mạo Lâm vừa nghe xong giọng của Thái Xa hừ nói, cảm thấy Thái Xa có gan hay không?

Không ngờ dám nói thế trước mặt mình. Cho nên Thái Xa tức giận rồi, hừ một cái đẩy cửa.

– Trương Mạo Lâm, anh nói cái gì?

Thái Xa vừa bước đến cửa, chỉ vào người trong phòng hừ nói.

– Tôi nói cái gì Bí thư Thái, chẳng lẽ chính anh thừa nhận anh là anh hùng?

Đáng buồn cười, Bí thư cũng không thể không cho người ta nói, hống hách như thế nào cũng không thể một bàn tay che trời như vậy.

Trương Mạo Lâm hôm nay giống như ăn phải đạn, không ngờ chửi chó má.

– Anh mắng ai? Anh không phải là anh rể của Bí thư huyện ủy sao. Nếu không phải có bí thư Tống, anh cũng chẳng là cái gì. Dù thế nào tôi vẫn là nhân vật số một của xã Trì Lâm. Anh đi quản lý chính quyền đi.

Nói đến đây, Thái Xa nhìn Tằng Hoa một cái, nghiến răng, nói:

– Từ hôm nay anh chuyển văn phòng xuống tầng hai đi.

Xem ra đồng chí Thái Xa nợ mới hận cũ từ xưa đến nay cuối cùng bùng phát. Người này cũng bằng bất cứ giá nào. Xem ra vì thể diện, ai cũng chó cùng rứt giậu.

– Tôi thế, anh có sao? Anh Thái, đừng tưởng là bí thư có thể làm gì. Hôm nay tầng ba là chỗ ngồi của tôi. Nếu có bản lĩnh thì phản ánh lên trên đi, tôi muốn xem sẽ như thế nào.

Trương Mạo Lâm cũng không vừa mắng.

– Ha ha, chủ tịch xã vẫn là Phật Như Lai đầu.

Một giọng nói khác vang lên.

– Tiểu Lâm Tử nói rất hay, mấy trăm năm đạo hạnh không đủ trình độ đấu với tôi.

Giọng Chủ tịch xã Trương giống như Đức phật tổ vang lên khiến Trần Quân không kìm nổi bật cười.

– Trương Mạo Lâm, anh… anh…

Thái Xa bị ép, không làm gì được, giơ tay bám vào cánh cửa, tức giận đến run cả người. Đầu cũng có chút choáng, không cả đứng vững.

– Bí thư Thái, vào phòng ngồi đã.

Diệp Phàm thản nhiên cưới, bước lên đỡ Thái Xa vào phòng.

Thấy bên trong một người đàn ông đầu hói đang ngồi trên một chiếc ghế sang trọng. Đối diện có hai người đàn ông đang đứng, cười nịnh bợ.

Diệp Phàm đỡ Thái Xa ngồi xuống sô pha gần tường. Lúc này cả đám người Tằng Hoa cũng bước vào văn phòng.

Tuy nhiên, bộ mặt của Tằng Hoa không có tiếng ở đây, chắc là Trương Mạo Lâm không biết Tằng Hoa. Y vẫn ngồi ở ghế ông chủ.

Hơn nữa, còn tự đắc xoay ghế một cái, hừ nói:

– Các anh là ai, sao vô cớ vào văn phòng của tôi. Thật kỳ cục, có việc thì phải gõ cửa, không cho phép sao có thể tùy tiện vào?

Việc này cũng bình thường, lãnh đạo xã không biết lãnh đạo Địa ủy là bình thường. Cả hai căn bản là không cùng cấp bậc kém nhau vài bậc. Vả lại, Tằng Hoa nhậm chức chưa lâu.

– Anh là Trương Mạo Lâm?

Diệp Phàm nhìn Trương Mạo Lâm hừ một tiếng.

– Gọi là Chủ tịch xã Trương, Mao Lâm là tên anh có thể gọi sao, khốn khiếp.

Chắc đây là người có tên Trịnh Thác, thấy cơ hội nịnh bợ khó có cũng không thể bỏ qua. Y nhìn Diệp Phàm một cái, thấy hắn trẻ tuổi, y lập tức nói với Diệp Phàm.

– Bốp!

Một tiếng vang lên giòn tan. Trịnh Thác bị Diệp Phàm tát cho một cái ngã vào tường. Tiếng tay rất nhẹ, tiếng động là tiếng Trịnh Thác va vào tường.

– Trời đất, đánh người, mày không muốn sống nữa có phải không?

Trương Mạo Lâm đứng vụt dậy, chỉ vào Diệp Phàm gào lên. Vừa lúc đó người cảnh sát bước vào nói:

– Đồn trưởng Lý, anh đến đúng lúc lắm, còn không bắt người lại.

Đồn trưởng Lý vừa đi vệ sinh về, nghe Trương Mạo Lâm nói sau đó nhìn thấy người y chỉ là Diệp Phàm lập tức giật mình hỏi;

– Bắt người, là bắt hắn sao Chủ tịch xã Trương?

– Ngoài hắn còn ai vào đây? Mẹ nó, dám đánh người trong văn phòng của tôi, người này tên gì cũng không cần biết. Bắt, dám hung hăng đánh người bắt cho tôi.

Trương Đại Lâm hung hăng nói.

– Việc này…

Đồn trưởng Lý do dự nhìn Tằng Hoa một cái, tất nhiên là kéo dài thời gian, thấy Tằng Hoa không nói gì, sở trưởng Lý khó xử. Thầm nói, Bí thư Tằng gọi là Diệp thiếu gia, tôi dám bắt hắn sao? Không khác gì không muốn sống.

– Đồ quỷ, tôi phải dạy cho anh một bài học nên thân, Dám mắng tôi.

Diệp Phàm tức giận bước lên, quả nhiên Trương Mạo Lâm tức giận. Y muốn ra tay trước để chiếm ưu thế nên giơ tay định tát Diệp Phàm.

– Bí thư Tằng, tôi chính là tự vệ.

Diệp Phàm cười nói, giơ bàn tay đỡ tay của Trương Mạo Lâm. Tiếp theo là liên tiếp mấy chiêu, đây gọi là làm nhiều việc cùng một lúc.

Khi Diệp Phàm buông tay, Chủ tịch xã Trương mặt không còn gọi là mặt nữa. Máu mũi chảy ròng ròng, bên trái còn xưng lên, giống như là bị phù.

– Cú cuối cùng.

Diệp Phàm vừa dứt lời, một chân đá đến. Trương Mạo Lâm kêu thảm thiết một tiếng, ôm bụng ngồi xuống.

– Thằng nhóc, dám đánh tôi, con mẹ nó, biết tôi là ai không?

Trương Mạo Lâm giơ tay trái ra chỉ vào Diệp Phàm.

– Ha ha, Phó bí thư Diệp không đánh anh, vừa rồi là tự vệ. Tự vệ biết không? Chính là anh đánh hắn hắn không thể không tự vệ. Vừa rồi ở đây tất cả mọi người đều thấy, là Chủ tịch xã Trương đánh bí thư Diệp, bí thư Diệp không có cách nào, chỉ là tự vệ.

Trần Quân cười gượng, không ngờ tốt bụng nâng chủ tịch xã Trương dậy.

Vừa nói còn như vừa biểu diễn. Vừa nói vừa xoa xoa nhẹ vài cái lên cạnh sườn của chủ tịch xã Trương.

Chủ tịch xã Trương muốn lên tiếng, miệng cũng bị Trần Quân bịt lại.

Chủ tịch xã Trương đau đến mức nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra. Khi Trần Quân buông y ra, người này đã thành con chi chi, không đứng dậy nổi.

Mấy người Thái Xa đứng cạnh nhìn, tất nhiên là thích thú. Tay Thái Xa cũng nắm chặt lại, xem chừng là còn hận không đấm được.

– Thúy Nhi, đi lên cho y vài cái. Đôi với loại chó này, cô không cần phải khách khí.

Diệp Phàm thản nhiên nhìn Thúy Nhi cười.

– Tôi… tôi không dám, y là chủ tịch xã.

Thúy Nhi nghĩ một chút, vẫn lắc lắc đầu không dám tiến lên.

– Không việc gì, có Bí thư Tằng ở đây, chủ tịch xã tính cái gì. Vua phạm pháp cũng giống như thường dân, huống chi một chủ tịch xã. Cô cứ bước lên đá mấy đá đi, bảo đảm không việc gì.

Diệp Phàm nói đến đây nhìn Tằng Hoa một cái, hỏi:

– Bí thư Tằng, có phải thế không?.