Chương 819: Rất biết ra vẻ (1+2)

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chính là do Trang Thế Thành nói thế, còn có thể kiếm về bao nhiêu tiền. Phỏng chừng cái lạc quan nhất chính là có thể đem về năm sáu chục ngàn là ông trời đã phù hộ rồi.

Đợi đến 10 giờ, rốt cục cũng đến lượt mình, phía sau còn có mấy đồng chí đang buồn bực đứng chờ, cổ hết duỗi ra lại co rụt lại giống rùa đang vận động, ngáp liên hồi.

Diệp Phàm vừa mới đi tới cửa, đột nhiên cảm giác được hình như bị cái gì đụng phải, khắp người lập tức đụng vào khung cửa, may mắn là Diệp Phàm có thân thể cường tráng, tuy nhiên vẫn có cảm giác hơi run lên.

Quay đầu nhìn lên, một người đàn ông cao lớn thô kệch, giống như đang trợn mắt. Thằng nhãi này đụng mình vào khung cửa không ngờ còn không thèm xin lỗi, ngược lại tức giận mà trừng mắt nhìn Diệp Phàm, liếc mắt một cái, miệng mắng:

– Không có mắt sao?

– Không có mắt, rốt cuộc ai không có mắt, hừ.

Diệp Phàm mặt cũng trương lên, trừng ngược mắt nhìn.

– Cút ngay, bí thư Kê cần đi vào.

Người đàn ông vạm vỡ giống như đang tức giận, buồn phiền, thuận tay tóm lấy Diệp Phàm. Phỏng chừng là thấy vóc dáng Diệp Phàm nhỏ so với mình, nên muốn ‘đùa giỡn’.

” bí thư Kê, không biết là bí thư chui ra từ góc nào, chẳng lẽ là Phó bí thư Địa ủy này, bằng không, thủ hạ của y làm sao dám đùa giỡn như thế…” Diệp Phàm đang nghĩ ngợi, thấy người đàn ông vạm vỡ giơ tay phải lên thủ thế, tay vung lên liền gác lên, hai tay cổ tay nặng nề chạm vào khung cửa.

– Mẹ ơi…

Người đàn ông vạm vỡ kia tay có lợi hại mấy cũng không chống lại được đồng chí Tiểu Diệp, cổ tay kia bị đánh vào khung cửa, đau đến thằng nhãi này liên hồi kêu mẹ.

Chuyển người, thằng nhãi này tức giận, lui về sau một bước, cắn răng, một cước đá vào phần eo Diệp Phàm, một cước khí thế khá mạnh, nếu bị trúng đòn phỏng chừng không dễ chịu tý nào.

– Chờ đã Vương Hán.

Phía sau đột nhiên có tiếng la lớn la vọng đến.

Người đàn ông vạm vỡ vừa nghe thấy, chân đã giống như bị người ta dùng thuật định thân cho treo lơ lửng ở không trung, Diệp Phàm quay ngược đầu lại, phát hiện phía sau Vương Hán có một người đàn ông trung niên đang đứng, độ ba mươi tuổi. Mặt vuông, bụng to, sắc mặt hiện ra vẻ khỏe mạnh, vóc người vừa phải. Thân đứng thẳng, hơn nữa trông khá tài tử.

– Bí thư Kê, sao không cho tôi đá thằng nhãi này một cước, thực là con mẹ nó, tức đến chết, chó chặn cửa.

Vương Hán chửi bẩn, mắng xối xả.

Diệp Phàm đang muốn giáo huấn Vương Hán một chút, tuy nhiên lại nghe được lời Bí thư Kê hừ nói:

– Tới Đức Bình đây thì đều là đồng chí với nhau cả, sao có thể mắng chửi người ta là chó chặn cửa, mau lui lại ra sau.

Bí thư Kê nhíu nhíu mày, sau khi nói xong nhìn Diệp Phàm nói:

– Đồng chí này, đừng chắn cửa như thế, tôi cần tìm Cục trưởng Ngô có việc.

Thằng nhãi này tuy nói lời có vẻ khách khí, nhưng Diệp Phàm nhìn trong ánh mắt y thấy được sự tự cao tự đại, ngạo khí trong đó.

– Gì ý đây? Còn chắn đường? Tôi phải sắp hàng mới tới lượt đấy, nếu anh sắp ở phía sau tôi, vậy thì xin lỗi, mời anh lui ra phía sau xếp hàng chờ.

Diệp Phàm miệng thản nhiên nói, liền phát hiện thấy một hiện tượng quái dị.

– Phải không đó, còn muốn tôi xếp hàng, anh là ai?

Bí thư Kê nhíu nhíu mày, tức giận hừ nói.

Nghe y hừ như vậy, vài đồng chí phía sau bắt gặp ánh mắt của họ Kê lướt qua, giờ phút này không ngờ tất cả mọi người đều nhìn họ Bí thư Kê kia gật gật đầu, cười nói:

– Bí thư Kê, mời an cứ vào trước chúng tôi không vội.

“Lai lịch không nhỏ? Rất biết ra vẻ, chẳng lẽ thật sự là nằm trong hàng ngũ lãnh đạo địa ủy? Sẽ không là bí thư Đoàn ủy, hay là gì gì chứ?” Diệp Phàm giật mình, xoay người bước vào bên trong.

– Thằng ranh, bí thư của chúng ta còn chưa vào, mày vào cái gì?

Diệp Phàm bị Vương Hán tóm lấy tay áo.

– Buông ra.

Diệp Phàm thực sự có chút tức giận, mặt nghiêm lại. Vương Hán năm lần bảy lượt ngắt lời, con giun xéo mãi cũng phải quằn. Hôm nay nếu không phải là ở trong này, đổi lại là địa phương khác Diệp Phàm sớm bắt y đánh cho một trận.

Tuy nhiên Vương Hán căn bản là không xem đồng chí Tiểu Diệp ra gì, vẫn nắm lấy không buông.

– Nếu không buông ra tôi sẽ không khách khí đâu.

Diệp Phàm nổi nóng, vừa nói dứt lời, cũng xem như đã khách khí rồi.

– Đồng chí, anh ở đâu đến, nói chuyện sao nghe khí phách thế?

Bí thư Kê vẹo lại Diệp Phàm, liếc mắt một cái, hỏi.

– Khí phách, tôi khí phách có bẳng Bí thư Kê khí phách không? Đến trẻ lên ba cũng hiểu được là phải xếp hàng chờ, anh xem, thủ hạ của anh, hở chút là đánh, đụng người không nói, hiện tại còn muốn bắt người. Các người rốt cuộc muốn làm gì?

Diệp Phàm hợp tình hợp lý chất vấn nói, tiện tay nhẹ nhàng đẩy Vương Hán ra, vô tình vừa khéo chạm vào người Bí thư Kê.

Một tiếng kêu vang lên

Rất không ổn, Bí thư Kê kia bởi vì đứng không vững, nên sao có thể đỡ được Vương Hán kia có khổ người cường tráng như trâu, thế là đụng phải một đồng chí đang đứng dựa vào chân tường ở phía sau.

Tuy nhiên, đồng chí kia cũng né được rất nhanh, khiến họ Kê kia không còn điểm tựa nên bị mất thăng bằng, cứ như vậy bị đụng vào tường.

Hơn nữa mặt bị hướng vào vách tường, hôn thẳng vách tường, bởi vì do bị Vương Hán đụng quá mạnh nên mặt bị dán chặt trên tường. Nhìn từ sau lưng, Bí thư Kê giống như đang hôn bức tường vậy.

Vài đồng chí xếp hàng phía sau thiếu chút nữa cười ra tiếng, sắc mặt toàn bộ rất quái dị, có người mượn cớ lãng đi hút thuốc, có đồng chí khẩn trương ngồi xổm xuống sờ sờ dây lưng… Phỏng chừng là sợ cười ra tiếng sẽ khiến họ Kê bị ngượng.

– Thằng ranh, phản rồi, dám đánh Bí thư Kê, muốn chết à.

Vương Hán giận dữ, ngồi dậy tính hành hung.

– Chậm đã Vương Hán.

Lúc này, Bí thư Kê từ vách tường quay sang nói, kéo lấy gã trâu đực Vương Hán, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải nhìn khắp trên người Diệp Phàm một phen, hừ nói:

– Anh là ai? Ở đâu, chắc sẽ không đến nỗi tên cũng không dám báo chứ?

– Ha hả, Diệp Phàm, từ Ma Xuyên tới.

Diệp Phàm thuận miệng liền đáp trả.

– Diệp Phàm.

Bí thư Kê kia miệng rõ ràng là đang co giật vài cái, xem ra hai chữ Diệp Phàm y có biết qua, hơn nữa còn ra vẻ giống như là biết rõ ngọn nguồn.

– Không biết Bí thư Kê là ai, quan cao ở địa phương nào?

Diệp Phàm cũng vẹo lại, có chút tự cao tự đại nhìn Bí thư Kê liếc mắt một cái, ngược lại cười nói.

– Ông ta mà mày cũng không biết, sống uổng phí rồi. Thằng ranh đến từ Ma Xuyên kia, chân đứng cho thật vững nhé, nói cho mày biết ông ta là Kê Nhất Tiêu bí thư của quận Thông Đô chúng ta ha ha ha… Có thằng ranh mày chịu được..

Vương Hán đắc ý nói, chắc mẩm đã thắng thế Diệp Phàm rồi. Xem ra tên ngớ ngẩn này vẫn còn chưa nghe nói qua đại danh của Diệp Phàm.

Kỳ thật, đối với đại danh của Diệp Phàm, những nhân vật số một hàng đầu ở Đức Bình này khá biết rõ, nhưng còn tay chân bên dưới thì không mấy người biết đến. Dù sao Diệp Phàm vừa tới đây không lâu, hơn nữa, cũng không lộ mặt ra nhiều. Lấy chuyện Lâm Thiên tỷ thí mà nói vậy.

Cũng chỉ có các đồng chí bên công an biết một ít. Mặc dù là có nghe nói Chủ tịch huyện của huyện Ma Xuyên họ Diệp, nhưng tuyệt chưa từng cùng Diệp Phàm liên hệ qua, nên khó mà đoán ra bởi vì, hắn rất non nớt, dáng vẻ không giống như một Chủ tịch huyện.

– Bí thư Quận ủy của Quận Thông Đô hình như không phải họ Kê, họ Thái thì phải.

Diệp Phàm thuận miệng nói ra, tất nhiên là có sự ghê tởm vị Bí thư Kê này rồi.

Kỳ thật đã sớm đoán được gã này họ Kê, phỏng chừng y chính là một tay Phó bí thư, ở trước mặt mình xưng này xưng nọ, tất nhiên đây là do đồng chí Tiểu Diệp cố ý.

– Ha hả, chức phó đấy. Đừng có thằng ranh này thằng ranh nọ, anh ta là Chủ tịch huyện Diệp của huyện Ma Xuyên.

Kê Nhất Tiêu nhướn mày, lạnh giọng hừ một chút, quay đầu nhìn Diệp Phàm gật gật đầu, đột nhiên cười nói:

– Chủ tịch huyện Diệp, nói ra thì anh so với tôi về cấp bậc sẽ cao hơn một bậc, nên anh đi vào trước cũng đúng. Ha hả, nếu có thể mò ra được chút tiền từ trong đó, tôi Kê Nhất Tiêu khâm phục anh, bằng không thì ha hả…

Thằng nhãi này vẹo lại nhìn ngắm Diệp Phàm liếc mắt một cái, trong giọng nói đầy thâm ý.

Bên này Vương Hán cũng không ngu ngốc, lập tức phối hợp cùng chủ hắng giọng cười nói:

– Tôi xem anh hay là không cần đi vào đó đâu, đi cũng không được gì, lãng phí tinh lực và nước miếng. Không bằng đi ăn cơm, nghỉ ngơi thư giãn cho nhẹ nhàng, ha ha ha… Ma Xuyên nơi chết tiệt, hừ, Chủ tịch huyện nơi đó có mấy người có thể trở về?

– Á, ý của các người là tôi sẽ mò không ra tiền, các người thỉ có thể có phải hay không?

Diệp Phàm tất nhiên không hề tỏ ra yếu thế, đã biết đối phương rất rõ, biết lai lịch họ Kê tại địa phương, kiểu như gần quan thì được ban lộc.

Tuy nhiên, nhiều lắm chỉ là một Phó bí thư, cấp bậc còn thấp hơn so với mình, có gì đáng sợ. Thằng nhãi này ưỡn ngực, thứ cảm giác ưu việt lại nổi lên rồi.

– Ha hả, rất đơn giản hôm nay tôi chuẩn bị hỏi Cục trưởng Ngô hai trăm ngàn tiền tu sửa. Anh chuẩn bị đòi bao nhiêu?

Kê Nhất Tiêu đồng chí lại bắt đầu ra dáng, chuẩn bị đả kích lại đồng chí Tiểu Diệp.

– Tôi, cái này thì chưa định sẵn, hẳn là không ít hơn hai trăm ngàn.

Diệp Phàm cổ cứng lên, tất nhiên là phải kiên trì, kỳ thật thằng nhãi này trong lòng rất thiếu tự tin.

Tuy nhiên xem họ Kê kia cũng quá kiêu ngạo, hơn nữa lúc này trên lối đi nhỏ có đến mười mấy người vây lại xem náo nhiệt, phỏng chừng không phài là người của nơi khác thì là người bên cục Giao thông, tất nhiên không thể yếu thế, không để cho người khác xem thường.

– Được, nếu anh hôm nay có thể mò ra hai trăm ngàn, khoản tiền hai trăm ngàn tu sửa quốc lộ của quận Thông Đô chúng ta sẽ cho Ma Xuyên các anh.

Kê Nhất Tiêu trong lời nói dùng là dùng phép khích tướng.

Diệp Phàm sửng sốt, chợt thầm nghĩ, lại đánh cuộc, sao đi đến địa phương nào cũng có người chơi trò này cùng bố mày hết vậy, người sống ở giang hồ, mọi chuyện không do mình quyết, nếu phải chơi thì chơi vậy, hai trăm ngàn thôi, cớ sao không làm. Ta sắp thành dân chơi chính hiệu rồi.

Lập tức cười nói:

– Tôi với anh giống nhau, nếu không moi ra hai trăm ngàn, tôi bù vào khoản tiền đó cho quận Thông Đô các người tu sửa quốc lộ.

– Tất cả mọi người nghe thấy rồi đó, ha hả, giao dịch thành công.

Kê Nhất Tiêu nhìn cái các đồng chí khác liếc mắt một cái, bọn họ lúc này gật đầu cười nói:

– Được, hôm nay chúng tôi sẽ làm nhân chứng.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không biết trời cao đất rộng mà nhìn Chủ tịch huyện Tiểu Diệp. Kê Nhất Tiêu là ai, nhân vật có tiếng quận Thông Đô, không cần nói là ở quận Thông Đô, đến địa khu khác người ta cũng còn biết.

Hai trăm ngàn đó khẳng định sẽ tới tay, bằng không sao đồng ý cá cược, Chủ tịch huyện Diệp chắc chắn là thua chắc rồi. Ôi, hậu sinh không hiểu chuyện, lời vừa ra khỏi miệng đã ném đi hai trăm ngàn. Trở về còn không phải bị dân Ma Xuyên nhổ nước bọt chết đuối sao.

Diệp Phàm sải bước, trầm ổn bước vào văn phòng Cục trưởng Ngô. Kỳ thật bên ngoài phát sinh chuyện gì cục trưởng Ngô Bạch Khai đã sớm biết được nhờ thông qua thư ký.

Thằng nhãi này còn cố ý dấu diếm không lộ ra mặt, vừa nghe nói huyện Ma Xuyên Diệp Phàm đang cùng người ta đánh cuộc, thằng nhãi này trong lòng đã sớm vui như nở hoa rồi.

Quyết định phải nhân cơ hội này mà tát cho đồng chí Tiểu Diệp một cái tát vang dội, hơn nữa, cũng tương đương với việc tát vào mặt Bí thư Địa ủy Trang Thế Thành, đến lúc đó kể chuyện cho Chủ tịch địa khu Vương Triều Trung, phỏng chừng Chủ tịch Địa khu Vương được cười đến rụng răng, rất có ý nghĩa.

Ngô Bạch Khai mang kính có viền vàng, nhìn qua rất giống nho sĩ. Khắp người khí định thần nhàn, trong phòng làm việc không ngờ còn treo một cây kiếm gỗ. Thấy Diệp Phàm tiến vào, thằng nhãi này tay còn cầm bảo kiếm, căn bản là chuẩn bị để không để ý tới tiểu tử này, cố tỏ ra lạnh lùng.

– Cục trưởng Ngô nhã hứng thật cao, kiếm kia múa với khí thế vô biên như có khí thế của cổ tướng.

Diệp Phàm cười, chào hỏi, tâng bốc một chút.

– Thật thế không? Anh là…

Ngô Bạch Khai cố ý đẩy đẩy mắt kính, buông bảo kiếm xuống. Người ta ca ngợi mình thì mình cũng không thể vờ như không nhìn thấy.

– Tôi là Diệp Phàm tới từ huyện Ma Xuyên.

Diệp Phàm cười, tiện tay lấy ra một bao thuốc lá Trung Hoa, rất lễ phép đưa ra mời.

– Diệp Phàm, ha hả, hóa ra là Chủ tịch huyện Diệp, ngồi đi.

Ngô Bạch Khai cố ý nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc vì Diệp Phàm khá trẻ tuổi, ra hiệu hắn ngồi xuống. Tuy nhiên, nhìn bao thuốc thằng nhãi này liếc mắt một cái, cười nói:

– Gần đây đau họng, rất ít hút thuốc.

– Vâng.

Diệp Phàm thu gói thuốc lá về, quét qua Ngô Bạch Khai liếc mắt một cái, nói:

– Cục trưởng Ngô, tình hình của Ma Xuyên anh cũng hiểu rồi đó, tôi sẽ không nói nữa.

Gần đây huyện chúng tôi tính vào trước cuối năm sẽ hoàn thành việc tu sửa quốc lộ, mở rộng và hoàn chỉnh cho ổn một chút.

Có những đoạn đường quá cong quá dốc cũng phải sửa một chút. Quốc lộ đó, đích xác quá nhỏ, chiều rộng chỉ khoảng 5-6 mét, khiến hai chiếc xe lớn không cách nào chạy qua mặt nhau được.

Hàng năm đều có tai nạn người chết, nếu không tu chỉnh mở rộng một chút, bi kịch kia sẽ lại tiếp tục phát sinh. Hơn nữa, vì sự tăng trưởng của kinh tế Ma Xuyên, quốc lộ kia, cũng đã tới lúc không tu sửa không được rồi, bằng không, kéo dài thế này mãi…

– Tôi biết ý đồ của anh đến đây, đơn giản là muốn đòi tiền có phải hay không?

Ngô Bạch Khai kia nhướn mày, kiềm chế để không mỉm cười, giả bộ ra vẻ chua xót, nói:

– Tôi nói thật với anh, năm nay tiền toàn bộ được đầu tư vào quốc lộ La Thủy, ở tỉnh đã lập dự án, chúng ta địa phương cũng phải có thái độ. Nếu địa phương không ra tiền, sở Giao thông tỉnh cũng đã nói, nếu địa phương không trụ vững sở Giao thông tỉnh chỉ có chút tiền ấy quăng vào làm được nửa chừng, làm như vậy khác nào không làm. Bí thư Chu của huyện các anh mấy ngày hôm trước đã tới, tôi đã nói với anh ta rõ ràng lắm rồi.

– Tôi cũng có nghe nói qua, tuy nhiên, hẳn là không phải toàn bộ đều đầu tư vào đó chứ, dù sao cũng phải chừa chút canh cho các nơi khác, nơi có kinh tế lạc hậu chứ, giống như Ma Xuyên, Hồng Sa Châu vậy.

Diệp Phàm không vội, quyết định cùng người này xé nhỏ vấn đề một phen.

– Ha hả, cái đó, vấn đề về khoản tiền phải đợi đến tháng bảy, tám sau khi quốc lộ La Thủy bước vào giai đoạn khởi công ban đầu, phía sau thông qua sở Giao thông tỉnh lập dự án, có được hạng mục rồi sẽ tính.

Trước mắt không có khả năng, tiền không có để rút cho các anh, địa khu chuyên chú vào quốc lộ La Thủy. Hạng mục lớn như vậy không thể nắm bắt, chúng ta đều sẽ trở thành tội nhân của Đức Bình.

Quốc lộ La Thủy là đôi cánh của Đức Bình chúng ta, chuyện mà lãnh đạo địa khu đã quyết định, cục Giao thông chúng ta nói sao cũng là cấp dưới, không thể kháng mệnh.

Điểm này nói vậy chắc Chủ tịch huyện Diệp sẽ lý giải được, ha hả.

Ngô Bạch Khai tỏ ra là một người ái quốc ưu dân, Diệp Phàm nghe mà muốn ói.

– Vậy Cục trưởng Ngô có ý nói huyện xa xôi như Ma Xuyên chúng tôi phải đợi cho tới tháng bảy, tám, sau khi quốc lộ La Thủy khởi công?

Diệp Phàm thuận miệng xác định lại một chút.

Nhìn Ngô Bạch Khai động tác ngón tay có thói quen như đang cầm thuốc lá, thế là liền đưa thuốc lá qua. Lần này Ngô Bạch Khai không chối từ, nhận lấy. Diệp Phàm cũng hắng giọng một tiếng, hai người bắt đầu nuốt sương nhả khói.

– Đúng vậy, các đồng chí ở các huyện khu khác cũng đến, mặc kệ là vị nào đến, tôi đều trả lời như thế. Đương nhiên, có huyện khu nếu quốc lộ xảy ra việc bị lún, xe cộ không có cách nào qua lại, chúng ta cũng chỉ được phép rút ra một khoản tiền nhỏ trước để cứu cấp. Nếu Ma Xuyên cũng có cùng loại tình huống phát sinh, chúng tôi sẽ khảo sát thực địa, sau đó cũng sẽ rút chút tiền ra ứng trợ.

Ngô Bạch Khai biết Diệp Phàm vừa rồi khẳng định đã biết được chút tin tức, nên đưa ra một điều kiện hết sức hà khắc.

– Vậy không biết Hồng Sa Châu có xảy ra chuyện quốc lộ bị lún hay không vậy Cục trưởng Ngô?

Diệp Phàm thâm ý sâu sắc, thuận miệng hỏi.

– Việc này thì trước mắt không nghe nói gì.

Ngô Bạch Khai ánh mắt liền biến đổi, thuận miệng nói.

– Được, nếu trước mắt đã không có tin tức gì, cho thấy huyện Hồng Sa Châu tạm thời hẳn là không có gặp phải vấn đề này. Tuy nhiên, tôi lại nghe nói Quách Chủ tịch của huyện Hồng Sa Châu mấy ngày hôm trước mới từ cục Giao thông địa khu nhận được năm trăm ngàn chi phí tu sửa đường. Không biết Cục trưởng Ngô có biết việc này hay không? Ha hả.

Diệp Phàm giọng điệu thản nhiên, tuy nhiên, Ngô Bạch Khai vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Thằng nhãi này trong lòng nói thầm nói: “là người nào đem việc này để lộ ra?” Ở trong đầu bắt đầu lục lại tất cả, liền nghĩ đến bà xã của Phó cục trưởng Cổ chính là Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương của huyện Ma Xuyên? Chuyện này tám phần là do Cổ Tín Lâm tiết lộ. Giờ khắc này, Cục trưởng Ngô kia hận tới mức ngứa cả răng, điểm yếu bị nắm, sao đối phó với phiền toái trước mắt đây.

Tuy nhiên thằng nhãi này không thẹn với kinh nghiệm nhiều năm ở quan trường, năng lực ứng biến tuyệt đối có thể nói rất linh động. Chợt khôi phục bình tĩnh, ha hả cười nói:

– Chủ tịch huyện Diệp, đúng là có chuyện như vậy. Mấy ngày hôm trước Chủ tịch huyện Quách có cầm đi 500 ngàn. Tuy nhiên, tiền đó là trực tiếp lấy từ sở Giao thông tỉnh. Tiền chuyên dùng cho những hạng mục đã định, cho nên, chuyện này cục Giao thông địa khu không có thể nhúng tay…

Ngô Bạch Khai chưa nói hết ý, Diệp Phàm đã hiểu, nếu anh có bản lĩnh thì đến sở Giao thông tỉnh mà đòi.

– Sở tỉnh, thật không? Vì nhân dân Ma Xuyên, xem ra tôi thực sự phải vác chăn bông trên lưng mà đi lên sở tỉnh ăn tết rồi. Vì sao cấp 500 ngàn cho Hồng Sa Châu một huyện có điều kiện tốt hơn so với chúng tôi rất nhiều, ngược lại không cấp cho Ma Xuyên chúng tôi?

Diệp Phàm thản nhiên cười, hít một hơi dài, chỉ một câu thôi, thiếu chút nữa nghẹn chết lão Ngô.

Thằng nhãi này trong lòng chấn động, mới nghe liền sợ Diệp Phàm sẽ chạy lên sở tỉnh gây rối. Người trẻ tuổi, huyết khí cũng xung mãng, đến cục trưởng cục công an Lâm Thiên cũng dám động, thì hắn có chuyện gì không dám làm. Vì mũ quan trên đầu, người này tuyệt đối sẽ làm được tất.

Bởi vì sở tỉnh căn bản là không làm chuyện này, số tiền kia, kỳ thật chính là do giao thông địa khu rút ra, cùng sở tỉnh chẳng quan hệ gì.

Đến lúc đó nếu Diệp Phàm thật sự chạy tới náo động, sở khẳng định sẽ trách tội Ngô Bạch Khai nói chuyện loạn ngôn, lúc đó thì đau đầu rồi.

“Tên nhãi khó chơi.” Ngô Bạch Khai ở trong đầu mắng một câu.