Chương 3419: Đạo Giả

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Cút!

Diệp Phàm tùy tay một quyền, bốn tên lính đều ngã xuống đất hơn nữa huyện vị đều bị điểm không đứng dậy được. Còn một thiếu tá cuối cùng thấy vậy lập tức nhấn chuông cảnh báo.

Tu tu… tiếng chuong cảnh báo chói tai vang lên trong sơn động, mấy giây đồng hồ qua đi, hai gã đội viên chính thức của Tổ A mang theo mười mấy đội viên Báo Săn đi ra.

– Báo cáo thủ trưởng, có người muốn vào căn cứ bí mật của chúng ta, tôi nghi ngờ người này là người nước ngoài cải trang xin mời bắt.

Lãnh Băng Băng đứng nghiêm một cái chào vị đại tá theo nghi thức quân đội.

– Người đó ở đau?

Vị đại tá hỏi.

– Chính là hắn, hắn giả mạo trợ lý bộ trưởng Bộ công an.

Lãnh Băng Băng chỉ vào vẻ mặt như đang nghiền ngẫm của Diệp Phàm. Đại tá bước lên phía trước, nhất thời ngẩn người.

– Sao thế, lập tức bắt, muốn cãi lại quân lệnh sao?

Lãnh Băng Băng gắt lên.

– Việc này… việc này, trung tá Lãnh, có lẽ là hiểu lầm. Tôi quen anh ấy, tuyệt đối không phải là giả mạo. Đó là hiểu lầm, chúng ta từ từ nói chuyện, thế nào?

Mã Hán nói xong nhanh chóng chào Diệp Phàm một cái theo nghi thức quân đội, cung kính nói:

– Chào thủ trưởng!

– Ha ha, cậu đến đây từ bao giờ?

Diệp Phàm thân thiết vỗ vỗ vai Mã Hán. Bởi vì trước kia cậu ta công tác ở căn cứ Hùng Sơn cách Việt Đông không xa.

Năm đó Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ là đối thủ mạnh mẽ dưới tay Đỗ Tử Nguyệt ở thành phố Phổ Hải, hiện giờ theo Diệp Phàm.

Chẳng qua vì bí mật công việc nên hai người cũng ít gặp mặt. Mà Trương Long và Triệu Hổ hiện giờ còn ở trung đội cảnh vệ của Vương Nhân Bàng.

– Ha ha, việc này tôi tưởng việc nhỏ không báo với anh.

Mã Hán cười nói. Lãnh Băng Băng tiến lên hừ nói

– Đồng chí Mã Hán, tôi muốn cảnh báo anh, đây là cãi lại quân lệnh, nếu tôi báo cáo việc này lên cấp trên cấp trên sẽ phạt cậu.

– Tôi nói rồi anh ấy là lãnh đạo của tôi, mãi mãi là như vậy. Mặc dù hiện giờ hắn đến Bộ công an công tác, nhưng anh ấy mãi mãi vẫn là lãnh đạo của tôi. Yên tâm, tôi sẽ chịu hết mọi trách nhiệm.

Mã Hán vẻ mặt nghiêm túc.

– Từng là lãnh đạo của anh cũng không được. Không có giấy thông hành thì là phần tử đặc vụ. Tôi muốn lập tức báo cáo lên trên. Đồng chí Mã Hán, hiện giờ anh bắt hắn lại. Nếu không…

Lãnh Băng Băng lấy di động ra.

– Làm càn, ở đây tôi là lãnh đạo hay cô là lãnh đạo?

Mã Hán tức giận nghiêm mặt.

– Lãnh đạo cũng không thể phạm sai lầm. Tôi nhắc nhở anh, chuyện này rất nghiêm trọng.

Lãnh Băng Băng hừ nói.

– Đồng chí Mã Hán, tôi ra lệnh cho cậu bắt ngay người phụ nữ làm càn quấy này lại.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

– Vâng, Mã Hán tuân lệnh thủ trưởng.

Mã Hán nghiêm một cái, vung tay lên, hai đội viên Tổ A cùng chạy lên.

– Các anh thật dám bắt tôi, các anh dám! Tôi chấp hành nhiệm vụ kiểm tra bên ngoài. Lãnh Băng Băng tôi không làm trái quân lệnh chút nào. Nếu là các anh tôi sẽ báo cáo lên cấp trên. Nếu không, hậu quả nghiêm trọng, rất nghiêm trọng.

Lãnh Băng Băng đứng bật dậy chống nạnh nhìn mấy người lính.

– Nghiêm trọng, chúng tôi cãi lời đại tá Mã mới là cãi lời quân lệnh. Đây là căn cứ bí mật, đại tá Mã là thủ trưởng cao nhất.

Vào đây anh ấy nhận kiểm tra của tư lệnh viên Tây Môn Đông Hồng. Cho nên, việc này rất xin lỗi đội trưởng Lãnh, là chúng tôi ra tay cũng là lần cô tự kiểm tra lại mình.

Đội viên Tổ A lấy còng quân dụng ra.

Là loại còng tay có thể dùng cho cao thủ. Tên đội viên kia coi như là khách khí, bởi vì biết tính cách của Lãnh Băng Băng. Hơn nữa, cũng biết nhà cô khá có lai lịch.

– Tôi không phục!

Lãnh Băng Băng mắt đó lên, chạy ra ngoài, nhưng cảm giác một chút khí bắn về.

Mã Hán và tên đội viên kia tiến lên, răng rắc một tiếng vặn tay Lãnh Băng Băng ra sau lưng.

– Các anh làm loạn, tôi muốn báo cáo lên cấp trên.

Lãnh Băng Băng nói.

– Báo lên cấp trên, tùy cô.

Mã Hán cười lạnh một tiếng.

– Dẫn đi..

Diệp Phàm khoát tay áo, Mã Hán cho cấp dưới lui về Lang Phá Thiên và Diệp Phàm đi tiếp.

– Có phải thấy tôi quá đáng không?

Diệp Phàm cười nói.

– Việc này, có chút. Hơn nữa hình như chúng ta phạm sai lầm.

Lang Phá Thiên nói vậy còn cười.

– Thủ trưởng, nói thật, Lãnh Băng Băng cũng không sai, hi vọng anh có thể tha thứ cho cô. Bắt giam cô mấy tiếng rồi tính. Cô vì trách nhiệm mới làm như thế, vì cô không biết anh. Hơn nữa, người có trách nhiệm như vậy cũng không nhiều.

Mã Hán nói hộ Lãnh Băng Băng.

– Ha ha, cậu lo lắng nhà họ Lãnh sẽ so đo với tôi?

Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh cười nói.

– Cũng đúng vậy, thực lực nhà họ Lãnh không nhỏ. Hơn nữa đặc biệt trong quân đội. Vì cái gì Lãnh Băng Băng đã là có thân thủ ngũ đẳng, việc này Tổ trưởng Cung biết được cũng ngại lên tiếng mời cô ấy nhập ngũ, chính là băn khoăn để nhà họ Lãnh.

Mã Hán thành thật gật đầu.

– Ha ha, Mã Hán, cậu đừng nói những việc này với Diệp Phàm. Hắn sợ ai, trước kia Cố Thiên Long thì thế nào.

Lúc ấy Diệp Phàm chỉ là một cán bộ cấp phó giám đốc Sở nho nhỏ, không ngờ làm cho người ta đường đường là tư lệnh viên đại quân khu xuống ngựa.

Hiện giờ, thực lực của Diệp Phàm không cần nói. Ai ở nước cộng hòa này muốn làm gì hắn cũng phải suy nghĩ một chút.

Hơn nữa, Lãnh Băng Băng cũng quá kiêu ngạo, hình như núi Xương Bối này ngoài cô sẽ không có ai khác.

Nếu không chèn ép tính kiêu ngạo của cô một chút chỉ sợ sẽ xảy ra những chuyện khác.

Lang Phá Thiên thật ra vẻ mặt bình tĩnh cười.

Biết Cung Khai Hà cưng chiều Diệp Phàm, chuyện gì cũng không cần sợ. Huống chi Diệp Phàm có quan hệ với không ít lãnh đạo cấp cao.

Quan trọng là ở chỗ Diệp Phàm có thể tự hào về bản thân. Ai có thể coi thường hắn.

– Lão Lang, anh đó, đừng có tâng bốc tôi.

Diệp Phàm cười nói.

– Nhưng, Diệp Phàm tôi cảm giác anh nói có lý. Chuyện lần này hình như không làm việc theo phong cách bình thương. Việc này nói khó nghe chính là bá đạo. Nói Lãnh Băng Băng trái với quân lệnh hình như không phù hợp.

Lang Phá Thiên có chút nghi ngờ nhìn Diệp Phàm một cái.

– Các anh xem xem.

Diệp Phàm cười thần bí lấy ra một khối ngọc bài nhỏ, nhất thời Lang Phá Thiền cùng Mã Hán ngây người.

– Đây không phải là quân lệnh long bài cao nhất trong truyền thuyết của Tổ A chứ?

Giọng Lang Phá Thiên cũng có chút run sợ. Còn Mã Hán hai mắt trừng giống như chuông đồng.

Chỉ thấy bên trên là một con rồng uốn lượn bằng kim loại, Ngọc bài cũng không lớn, chỉ rộng hai mươi phân, nhìn qua cũng không hoa lệ mà có phong cách cổ xưa.

Dù sao lệnh bài này Tổ A có ba cái. Một cái trong tay thủ trưởng cao nhất của nhà nước. Một cái trong tay Cung Khai Hà, một cái trong tay Vương lão của nhà họ Vương, sao lại có trong tay Diệp Phàm? Lang Phá Thiên cùng Mã Hán đều nghi ngờ có phải là đồ giả không?

Diệp Phàm hình như hiểu suy nghĩ của hai người, dùng tay một chút một ánh sáng phát ra trên tấm lệnh bài.

Con rồng kim loại hình như còn sống từ ngọc bài bay thẳng ra không ngừng xoay tròn trên đầu Diệp Phàm.

– Quả nhiên là hàng thật.

Lang Phá Thiên thở dài hỏi

– Nghe nói ngọc bài này là do cao thủ đặc biệt của nước ta chế tạo ra. Khi không được hắn tán thành không thể có con rồng bay ra.

– Cậu sai rồi.

Diệp Phàm cười nói.

– Tôi sai, sai ở đâu?

Lang Phá Thiên lúc này giống như một người khiêm tốn học hỏi nhìn Diệp Phàm.

– Ngọc bài này có từ thời cổ đại, cũng không phải thời hiện đại. Cũng không hiểu nhà nước lấy đâu ra ba tấm ngọc bài này.

Hơn nữa, nghe nói bên trong có bí mật rất lớn. Chẳng qua mấy chục năm qua không có ai có phát hiện gì khi cầm giữ ngọc bài.

Ví dụ như thủ trưởng cao nhất mà nói đi, ông ấy giữ ngọc bài này chính là tượng trương cho quyền lực. Ngay cả nội lực ông ấy không phát ra được, nhưng ông ấy có thể làm cho con rồng bay ra.

Còn đồng chí Cung Khai Hà, bởi vì ông ấy là cao thủ, đương nhiên có thể làm cho bóng rồng xuất hiện. Tôi cũng mới vừa có, là người nhà họ Vương chủ động nhường lại.

Nhưng, mãi đến bây giờ còn chưa được nhà nước chính thức tán thành. Nhưng trải qua hai vị thủ trưởng ngầm đồng ý cho tôi thử một chút thôi.

Cho nên, dùng để dọa người cũng được. Nếu thật sự mang ra khoe khoang thì không có lợi chút nào. Đương nhiên, vừa rồi nếu tôi đưa cái này ra hoàn toàn có thể đi thông.

Chẳng qua có lẽ Lãnh Băng Băng cũng biết ngọc bài này?

Diệp Phàm nói.

– Đúng vậy, cô đương nhiên biết. Bởi vì cô ấy đến từ một gia tộc thần bí. Nếu lúc ấy anh đưa cái này, cô đã không phản đối rồi, đổi lại những đội viên khác của Tổ A chắc chắn không biết quyền uy của ngọc bài này.

Lang Phá Thiên gật đầu

– Sao anh không đưa ra?

– Ha ha, các anh cho rằng hôm nay tôi muốn đùa giỡn, các anh sai rồi.

Diệp Phàm cười thần bí.

– Sai rồi, lại sai rồi?

Lang Phá Thiên có chút bất mãn hừ một tiếng.

– Đương nhiên là sai rồi, tôi hỏi anh anh có phát hiện Lãnh Băng Băng đã đến ngũ đẳng đỉnh giai không?

Diệp Phàm cười nói.

– Tôi đã biết trước, bởi vì cô đã luận bàn với tôi vài lần, tôi cũng có cảm giác được. Nhưng, có liên quan gì đến Ngọc bài này, chẳng lẽ có thể trợ giúp cô đột phá sao? Vậy thật đúng là tà môn.

Lang Phá Thiên khó hiểu nói.

– Anh thật đúng là ngu, ngọc bài không thể, nhưng tôi có thể.

Diệp Phàm cười nói.

– Hiểu rồi, anh làm như vậy là cố ý kích thích cô, dễ dàng cho cô đột phá có phải không?

Lang Phá Thiên bừng tỉnh cười phá lên.

– Đưa viên thuốc này trộn lẫn cơm cho cô ăn, đến lúc đó anh đi cùng cô đánh giá một phen. Có lẽ cô hiện giờ hận anh muốn chết. Anh vừa thấy cô cô sẽ tấn công anh. Đến lúc đó anh vui đùa với cô một chút, nhưng phải chú ý kích thích vài huyệt đạo của cô…

Diệp Phàm dặn dò nói.

– Muốn kích thích anh đi đi, tôi không muốn dính vào chuyện này. Đến lúc đó gặp phải chuyện gì thì phiền toái.

Lang Phá Thiên không nghĩ ngợi trực tiếp từ chối

– Nhưng, thuốc này cũng không giống như Lôi âm cửu long hoàn đi?

– Xem như thứ phẩm, hiệu quả kém hơn một chút, nhưng có người tương trợ cô nhất định có thể đột phát. Nhưng phải tăng độ kích thích mới được.

Diệp Phàm cười nói.