Chương 311: Toàn là đến cuớp tiền

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha ha…đứng lên đi chú Ba, anh em chúng ta còn nói khách khí như vậy làm gì!

Trước đó Diệp Phàm cũng không đỡ Tề Thiên dậy vì hắn cảm thấy mình có quyền nhận ba lạy này. Con đường hành công nội kình hiện tại của Tề Thiên là sự kết hợp của quá trình tu luyện ban đầu và thuật dưỡng sinh của sư phụ lão Phí truyền cho nên Diệp Phàm cũng xem như là bán sư phụ của Tề Thiên, nhận ba lạy của gã là hoàn toàn có thể.

– Tề Thiên, cường độ nội kình thật sự đến đoạn mấy rồi. Vừa rồi thử qua chưa vậy?

Diệp Phàm cười híp mắt hỏi.

– Báo cáo đại ca, cảnh giới Tiệt Lưu tam đoạn. Ha ha, cùng đẳng cấp với nha đầu Mai gia đó rồi. Ông mày cao hứng rồi, sau khi quay về nhất định phải tìm cô ta lĩnh giáo một phen mới được, hắc hắc…

Tề Thiên điên cuồng kêu lên, ngay cả mấy tên lính canh giữ cách đấy cả trăm mét cũng đều nghe thấy, trong lòng tất cả đều rất buồn bực.

Một người binh sĩ hỏi:

– Tiểu đội trưởng, thiếu tá Tề giống như bị điên vậy, vừa rồi như dọa người, chui vào trong đám cỏ lau bụi rậm đánh đá bay loạn xạ như đạn pháo. Nếu như bị gã đá một cước còn không lập tức tiêu đời sao?

– Đồ nhóc con nhà cậu, khi Tiểu đoàn trưởng đi đã đặc biệt dặn dò, cậu có thể không biết, Thiếu tá Tề xuất thân là người trong binh đoàn Liệp Báo thần bí của Thủy Châu!

Đá chết cậu có lẽ cũng không khác gì đá chết một con chó con, ha ha ha…

Tiểu đội trưởng đó đắc ý cười nói.

– Tiểu đội trưởng, sao có thể nói em là chó con, tốt xấu gì em cũng luyện qua với Tiểu đoàn trưởng Tạ mấy năm đấy.

Người binh sĩ đó có vẻ đắc ý nói.

– Luyện qua, loại công phu mèo cào đó của cậu cũng tính là luyện qua, thật là buồn cười đến rụng răng, nếu không cậu đi khiêu chiến Thiếu tá Tề một trận xem thế nào?

Tiểu đội trưởng đó cười quái dị.

– Đừng! Em vẫn muốn giữ cái mạng nhỏ này về quê cưới vợ, có thằng ngu mới đi khiêu chiến, làm bao cát cho người ta.

Binh sĩ đó khẽ rùng mình, vội vàng thối lui mấy bước mới dám dừng lại khiến cho mấy tên lính đứng bên cạnh âm thầm cười trộm không dứt.

Diệp Phàm điều tức xong, nhìn thấy vẻ mặt sùng bái của Lý Hoành Sơn bèn cười nói:

– Đến đây đi, còn nửa viên dược hoàn cho cậu đây, tranh thủ đột phá đến đoạn thứ ba.

Lý Hoành Sơn cũng không phụ hi vọng, thuận lợi đột phá đến cảnh giới ‘Khai Nguyên’ tam đoạn, còn kém Tề Thiên một cấp nhỏ.

Đây là vì căn cốt Tề Thiên cao hơn Lý Hoành Sơn một bậc, thuộc cấp a, Lý Hoành Sơn chỉ có thể đạt đến căn cốt cấp b.

Khi Đoàn trưởng Thiết nhận được tin vui này trong đêm khuya đã cười đến vang động trời cao, cũng không biết có gọi Thiên Lang đến không.

Sau đó y lại càng động lòng tham, miệng bất mãn càm ràm:

– Chú Diệp, chú cũng thăng lên làm Chủ tịch thị trấn rồi. Đây cũng là chuyện đại hỷ. Nhưng viên dược hoàn chất lượng trung bình của lão ca tôi, chú phải thúc giục vị tiền bối đó nhanh lên một chút, mấy năm nay chưa đột phá, trong lòng rất là ngứa ngáy, nếu không thể đột phá được ông mày sẽ tức chết chứ còn sống làm gì.

– Được rồi đại ca, em đã nói với vị tiền bối đó rồi, lão nhân gia thiếu chút nữa tức giận, nói trong hai tháng sẽ phối chế ra, bình thường mà nói tỷ lệ thành công sẽ tương đối lớn.

Diệp Phàm thần bí nói, nhưng vừa nhắc đến vị tiền bối ẩn thế tự biên đó, khẩu khí của Diệp Phàm lại giả vờ đặc biệt kính trọng, đặc biệt thần bí.

*** chó!

Tiền bối lánh đời trên thực tế chính là bản thân hắn. Nếu bị Đoàn trưởng Thiết biết được không biết có nổi trận lôi đình hay không.

– Được! Chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi thôi. Nhưng không đúng! Vừa rồi cậu nói một viên dược hoàn đã đưa cho Tề Thiên và Hoành Sơn đột phá, vậy viên dược hoàn còn lại đâu?

Hẳn là quyên tặng cho Liệp Báo có phải không? Cậu cứ kêu Tề Thiên cùng mang về. Bên tôi còn có mấy Đại đội trưởng đỉnh cao nhị đoạn cần đột phá.

Lần này nếu có thể lập tức tăng cường thêm hai vị có sức mạnh trung giai tam đoạn thì thực lực Liệp Báo chúng ta sẽ gia tăng cực lớn! Ha ha ha…Hay! Cậu làm rất tốt.

Nghe Thiết Chiêm Hùng nói như vậy, Diệp Phàm thiếu chút nữa choáng váng, khó khăn nuốt nước miếng nói:

– Lão Đại, anh cũng tham quá, viên dược hoàn này sớm đã bị em bán đi rồi, xin lỗi, em là một Chủ tịch thị trấn nghèo không chịu nổi. Không có tiền cuộc sống cũng khó khăn có phải không?

Diệp Phàm xấu hổ nói.

– Bán đi bán cho ai. Cậu nói xem, tại sao không bán cho Liệp Báo. Loại trân phẩm này không thể lưu truyền ra ngoài được.

Bất kể như thế nào, viên dược hoàn này là của Liệp Báo rồi, cậu nói bán bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ trả cậu.

Hừ, làm ăn bừa bãi. Thứ này sao có thể bán cho người ngoài. Chuyện này cũng thuộc về cơ mật quốc gia, có biết không, phải vô cùng cẩn thận!

Thiết Chiêm Hùng tức giận quát lên trong điện thoại.

– Là hai ông chủ, cũng là người yêu thích Quốc thuật. Có lẽ có thân thủ nhất đoạn, muốn đột phá đến cảnh giới nhị đoạn, nhưng bọn họ đầu tư cho nhà máy giấy Lâm Tuyền không ít tiền.

Bên đó quyên góp sửa đường cho thị trấn tổng cộng 300 vạn. Trong nhà máy cũng quăng cho 1500 vạn. Nếu đại ca có thể lấy ra số tiền này, em sẽ giữ viên dược hoàn đó lại.

Nếu không thể, đại ca cũng không thể trách huynh đệ bất nghĩa, đáp ứng chuyện của người khác có phải không?-

Diệp Phàm cười quỷ dị, nghĩ thầm, “ Liệp Báo anh chịu bỏ ra 2000 vạn mua một viên dược hoàn mới là quái lạ. Không có khả năng. Nếu có thể dù mình có phải đập nồi bán sắt cũng phải điều chế thêm một viên nữa.”

Thiết Chiêm Hùng một hồi lâu sau vẫn không phản ứng, Diệp Phàm vội vàng bổ sung thêm một câu:

– Hai người đó đều 30 tuổi rồi, muốn tiến vào Liệp Báo cũng muộn quá, tuổi tác quá lớn, căn cốt có lẽ cũng không tốt đẹp gì, có thể đột phá được nhị đoạn đã là cực hạn rồi.

– Hừ, trêu tức đại ca có phải không? Khinh dễ đại ca không có tiền có phải không? 2000 vạn là cái quái gì. Hừ! Được rồi, cậu đã đồng ý với người khác, tôi còn có thể nói gì nữa, cũng không thể ép cậu vào tội bất nghĩa.

Nhưng sau này ngàn vạn lần đừng làm vậy, có loại dược hoàn này thì phải đưa cho Liệp Báo trước. Quân đội chúng ta cũng có thể bỏ tiền ra mua của cậu.

Đương nhiên, chúng tôi không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy, một viên dược hoàn đưa cho cậu 30 vạn vẫn có thể. Tôi biết dược hoàn đó có lẽ muốn thành phẩm cũng phải mất đến 10 vạn.

Hơn nữa tỷ lệ chế biến thành công có lẽ không phải rất ít, 30 vạn cũng không tính là đắt, giả cả dễ thương lượng, cậu có thể nói như vậy với lão tiền bối đó.

Thiết Chiêm Hùng đau lòng không thôi, hùng hùng hổ hổ nói một hồi, bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống.

Nhưng vừa nghĩ đến có thêm hai cao thủ tam đoạn trong lòng đáy lòng cũng thực sự vui mừng, bằng không có lẽ đã cướp đoạt viên dược hoàn cấp Tiệt Lưu này rồi.

Tề Thiên và Lý Hoành Sơn ngay trong đêm vội vàng quay về Thủy Châu. Chuyện Liệp Báo cần làm còn quá nhiều, không có thời gian.

Đương nhiên, chuyện Diệp Phàm giao phó cho, Tề Thiên cũng làm xong xuôi, từ trong đường xuống suối vàng bắt trộm ra 10 con cá nghê cổ lén lút đưa đến Sở Thiên các Diệp phủ nuôi.

Đương nhiên cũng tiện tay mang một con về căn cứ Lam Nguyệt Vịnh Thủy Châu để Thiết Chiêm Hùng nếm thử. Loại cá nghê cổ này là hàng quý có tiền cũng không mua được, mặc dù nói mùi vị thuần túy nhưng sự khác biệt cũng không phải đặc biệt lớn, người Hoa Hạ thích thưởng thức loại cảm giác mới mẻ và mùi vị cổ.

– Chủ tịch thị trấn Diệp, nghe nói tối qua hôm Chủ tịch, Bí thư các thị trấn đã tụ tập ở thị trấn Lâm Tuyền chúng ta, thế nào hả? Mọi người vẫn hài lòng chứ!

Hội nghị Đảng ủy thị trấn còn chưa bắt đầu, Mâu Dũng nhàn nhã thở ra một vòng khói thuốc thuận miệng hỏi. Tối qua Mâu Dũng quay về thành phố, nửa đêm mới quay lại, nói là đã liên lạc với anh em Vương Thiên Lượng của cục Tài chính, Vương Á Triết của cục Điện lực, hai người bọn họ đồng ý gặp mặt rồi mới nói chuyện.

– Hài lòng! Mọi nghĩ chỉ muốn đường, không có ai muốn tiền, anh nói xem như vậy có hài lòng không? Ai!

Diệp Phàm không khỏi thở dài, vừa nghĩ đến chuyện chọc vào bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền bắt đầu có phiền phức rồi.

Cũng không biết chuyện này nên giải quyết như thế nào, Không có tiền cũng không thể đem số tiền mình cực khổ có được chia hết cho mọi người, trên đời này còn có công lý hay không?

Diệp Phàm cảm giác bản thân giống như đã rơi vào cái lưới quan hệ, lưới tình cảm vô biên vô hạn, rất đáng ghét.

Buổi tối hôm qua, trên bàn rượu, thần tài Triệu Bính Kiện cũng đến góp vui, nói:

– Chú Diệp, con đường của xã Sài Mộc đều trông cậy vào chú, hi vọng ngày mai tổ chuyên gia khi thiết kế quy hoạch có thể đem đoạn đường ngắn của xã Sài Mộc phát vào trong bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền, dính chút may mắn của chú em, ha ha ha.

Triệu Bính Kiện cười đến mức Diệp Phàm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thuận miệng hỏi:

– Anh Triệu, đoạn đường nhỏ từ thị trấn Quy Hồ đến xã Sài Mộc không biết rút cuộc xa bao nhiêu, anh cho thông tin chính xác, tôi sẽ sắp xếp.

Diệp Phàm cũng không muốn đắc tội với thần tài gia từ huyện tới, hơn nữa Triệu Bính Kiện đối với mình từ trước đến nay cũng không tệ, tình nghĩa anh em vẫn phải coi trọng.

Mặc dù nói xã hội hiện đại mọi người đều tương đối thực tế, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, nhưng Diệp Phàm không cho rằng như vậy, cho rằng tình nghĩa huynh đệ vẫn tồn tại, nếu không cõi đời này đã biến thành cái gì rồi.

Đương nhiên, hắn cũng biết chuyện này chỉ có thể nói tương đối mà thôi. Nếu nói có tình cảm huynh đệ vĩnh hằng thì đó là chuyện không thể, chuyện này ngay cả bản thân Diệp Phàm cũng không thuyết phục được mình, nghĩ thầm, “ Một đoạn đường nhỏ, một đoạn đường nhỏ trong miệng anh Triệu có lẽ sẽ không có nhiều.”

Đây chính là vấn đề ánh mắt, đối với lãnh đạo trong huyện, hai mươi, ba mươi ngàn mét chỉ xem là đoạn đường nhỏ, nhưng trong mắt cán bộ thị trấn lại là một con rồng dài.

Đối với thị trấn có thu nhập tài chính đáng thương của mình thì ba, bốn dặm đường cũng khó, chứ đừng nói là hai mươi, ba mươi.

– Chủ tịch thị trấn Diệp, khoảng 13 dặm. Con đường đó huyện đã tu sửa khai thông rồi, nền đường cũng rộng 6 mét. Chỉ cần kéo rộng thêm dài thêm một chút là được, ha ha ha.

Em trai Triệu Đĩnh của Triệu Bính Kiện tận lực giả vờ thoải mái, chuyện này đương nhiên sợ nói nặng hù dọa Diệp Phàm.

Cảm giác của Diệp Phàm vừa vặn ngược lại, giống như đột nhiên có gậy băng đâm vào lồng ngực, cảm thấy bực mình, thiếu chút nữa tức nghẹn, thầm mắng, “ Bà cụ chúng nó, 13 cây số dài như vậy, có để bố mày sống sót được không.

Chuyện này là ngoài kế hoạch, 13 km cho dù có nền đường rộng 6 mét rồi thì có lẽ cũng phải tốn khoảng 300 vạn.

Thật sự xem Chủ tịch thị trấn đáng thương như mình là thần tài có phải không? Nhưng nếu là em trai của anh Triệu, cũng không thể để gã mất mặt quá mức, nếu không sau này đắc tội với thần tài gia thì khó sống rồi.”

Tâm tư của Diệp Phàm thay đổi thật nhanh, nhìn lướt qua các vị Bí thư trên bàn, thấy trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc vui mừng trên nỗi đau của người khác, mặc dù nói che giấu cực kỳ tốt, nhưng vẫn bị thuật xem tướng bén nhạy của Diệp Phàm cảm nhận được, lại càng giận điên lên, “ Cứ cười đi! Toàn là đến chê cười tôi có phải không? Thật sự chọc giận bố mày, bố mày chỉ sửa đường của Lâm Tuyền bố mày, xem các người có khóc không! Hừ!”

Nghĩ thì nghĩ vậy, Diệp Phàm biết chuyện đó không có khả năng, nếu thật sự làm như vậy, có lẽ bọn người này sẽ tập trung lại đi lên huyện kháng nghị làm tuyệt thực ép quan rồi nên trên mặt vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười nói:

– Anh Triệu, nói thật con đường đó nếu sửa đơn giản thì vẫn được, nhiều nhất là mười mấy vạn.

Nếu như muốn làm rải nhựa mặt đường rộng 12 mét, thì anh là người chuyên xuất tiền, đối với phương diện sửa đường có lẽ cũng tương đối thành thục. Anh tính cho em xem con đường nhỏ 13 ngàn mét thì tốn bao nhiêu tiền?

Diệp Phàm trả lời vô cùng khéo léo, nâng ngọn núi nóng bỏng tay này ném về cho Triệu Bính Kiện, kêu y đưa ra ý kiến trước, nếu mình tính ra khoảng 300 vạn thì cũng ngại mở miệng.

Nếu mở miệng cũng có chút mùi vị khiến người khác khó chịu, chuyện như vậy, loại quan kinh nghiệm như Triệu Bính Kiện tuyệt đối sẽ không làm.

– Khoảng 300 vạn! Chú Diệp, chuyện này tôi biết, chú cũng khó khăn, trong lòng anh Triệu biết rất rõ.

Hơn một ngàn vạn chú kiếm được nếu cứ hắt như vậy, có lẽ ngay cả bọt cũng hoàn toàn không nổi lên. Đến cuối cùng con đường đó sửa cũng ra gì cả.

Như vậy đi chú Diệp, tôi nghĩ cách phụ thêm cho chú 100 vạn, xem như là nể mặt anh Triệu. Còn lại trong xã bỏ ra một chút, nếu không đủ tôi lại nghĩ cách. Ha ha…ai kêu Triệu Đĩnh là em trai của tôi.

Lời nói của Triệu Bính Kiện cũng vô cùng mượt mà, nhưng mở miệng như vậy lại khiến Diệp Phàm vốn không giàu có gì lại thêm đau lòng.

– Được! Anh Triệu đã nói như vậy em cũng không có gì để nói. Ngày mai tổ chuyên gia nhất định sẽ đưa xã Sài Mộc nhét vào trong bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền, anh Triệu yên tâm.

Diệp Phàm cười nói, nhưng trong lòng lại đau lòng đến chết, nếu như không có nhiều người ở đây như vậy có lẽ đã lập tức đứng lên chửi luôn rồi.

Những lời này của Diệp Phàm thật sự khiến trong lòng Tống Ninh Giang cảm thấy dễ chịu hơn một chút, trong đầu lại suy tư, “ Diệp Phàm thật sự cũng khó khăn, xem ra vừa rồi cậu ta có thể lấy ra 130 vạn cho thị trấn Giác Lâm đã là nể mặt mình lắm rồi.

Phải biết rằng Triệu đại thần tài y ra tay cũng chỉ có 100 vạn, 100 vạn này còn là Triệu đại thần tài mạnh mẽ ép ra.

Ài! Triệu Đĩnh người ta có anh là thần tài thật là tốt! Căn bản không cần mình lo lắng, Triệu đại thần tài vừa ra tay đòi hơn 200 vạn có lẽ vẫn có khả năng.

Mẹ nó, cái gì cũng thế đạo, toàn là quan hệ xã hội chó má, không có quan hệ căn bản không sống được.”

Nghe Diệp Phàm nói như vậy, Bí thư Phí Quốc Tư trước kia ở xã Khanh Hương lại có vẻ lo lắng không yên, thầm nghĩ con đường trong xã mình vẫn chưa thấy tin tức gì, Chủ tịch Diệp không lên tiếng có lẽ là không hát xướng rồi.

Xem ra phải đi tạo dựng chút ít quan hệ mới được, bằng không không có chút giao tình, làm sao người ta phải để ý đến ngươi. Đây chính là bó tiền rất lớn, động một tí là khoản tiền trên trăm vạn rồi.

Y cũng chỉ có thể thầm than thở Triệu Đĩnh thật may mắn, trong lòng mơ hồ suy nghĩ linh tinh chuẩn bị quay về huyện tìm Phí Mặc nghĩ các tiếp, vì Triệu Bính Kiện chính là một tấm gương.

Rất nhiều Chủ tịch, Bí thư trên bàn tiệc này đều đang động não, Diệp Phàm cũng biết có lẽ mọi người đều đang suy nghĩ làm thế nào đào tiền ra từ trong túi mình.

Uống nhiều quá, cảm giác đầu óc choáng váng, người cũng có chút ngơ ngẩn, hoa mắt làm sao cảm giác trên bàn toàn là sói, hơn nữa là sói tham làm đến cướp tiền.

– Chủ tịch thị trấn Diệp, liên quan đến chuyện mở rộng mặt đường, anh nói cho mọi người nghe xem.

Mâu Dũng khẽ nhấp một ngụm trà, lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ lung tung của Diệp Phàm.

– Được! Mọi người đều biết, thời gian trước con đường Đông Tỏa Dương của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta vì bị kẻ vô lại cố ý phóng hỏa, làm cho cả mặt đường không khác gì bị cháy, cho dù lúc ấy có để lại một số. Sau này người cứu hỏa vì cắt đứt thế lửa mà phá bỏ lộn xộn.

Đồng chí của đội Phòng cháy chữa cháy của huyện nói, lúc ấy chính vì mặt đường Đông Tỏa Dương quá chật, dẫn đến xe cứu hỏa không cách nào tiếp cận, cho nên mới tạo thành tổn thất lớn như vậy.

Đề nghị chúng ta nhất định phải xây đường mới theo quy định phòng cháy chữa cháy, đường phố chí ít cũng phải đạt đến 12 mét mới được. Kỳ thực ngoại trừ phần đất trống tiếp giáp với mặt tiền cửa hàng hai bên, phần đất còn lại cũng chỉ còn lại 9 mét.

Thời gian trước Bí thư Tần và Chủ tịch Thái theo như quy định, yêu cầu các tiểu thương ở đường Đông Tỏa Dương khi xây dựng nhà ở phải lùi về phía sau. Nhưng hiệu quả không lý tưởng. Các tiểu thương của cửa hàng mặt tiền trên đường không chịu hiểu!

Chuyện này cũng chỉ có thể tiến hành tự nguyện. Vì lùi mặt tiền cửa hàng ra sau sẽ co rút không ít, tổn thất đương nhiên cũng lớn. Sau này thuê phòng gì đó nhất định sẽ ít đi không ít, mặt tiền cửa hiệu lớn lúc nào cũng tốt hơn mặt tiền cửa hàng nhỏ.

Sau này vẫn tiếp tục cãi cọ, ông chủ cửa hàng mặt tiền khỏi đường, trong thành phố cũng không phát giấy phép xây dựng. Nếu cố chấp xây dựng thì sẽ ngăn lại.

Cũng vì chuyện này mà các đồng chí của phương diện xây dựng và đồng chí của sở Đất đai đã không ít lần phát sinh tranh cãi về Đông Tỏa Dương. Thậm chí phát triển đến sau này, đồng chí của sở tài nguyên xuống thực hiện pháp luật lại bị các chủ sở hữu đuổi đánh.

Hôm nay vì thích ứng với yêu cầu phát triển xây dựng của đại thị trấn siêu cấp như Lâm Tuyền, bắt đầu từ Đông Tỏa Dương.

Dự định của tôi là đem Đông Tỏa Dương tạo thành con đường huyết mạch số một mới nhất của Lâm Tuyền, các vị ủy viên cũng nghĩ xem.

Sau khi đại quy hoạch Lâm Tuyền hoàn thành, Lâm Tuyền sẽ trở thành trung tâm của mấy thị trấn xung quanh. Sau này trạm trung chuyển giao thông sẽ đặt ở thị trấn Lâm Tuyền chúng ta.

Lượng hàng hóa nhập vào xuất ra, dòng người, hậu cần…nhất định đều sẽ tăng trưởng, cộng thêm thành lập công ty ngành giấy Lâm Tuyền chúng ta, đầu tư giai đoạn đầu đạt đến hơn 4000 vạn.

Một khi nhà máy giấy được xây dựng, nhất định sẽ kéo theo các sản nghiệp ngành nghề có liên quan xung quanh cũng phát triển, hình thành dây xích tuần hoàn và phát triển sản nghiệp cực tốt.

Qua mấy năm, nhà máy mở nhiều hơn, kinh tế Lâm Tuyền nhất định sẽ đạt được phát triển chưa từng có, đến lúc đó Lâm Tuyền muốn mở rộng đường một lần nữa nhất định sẽ phiền phức, sẽ tạo thành vòng tuần hoàn xây dựng lại ác liệt.

Hơn nữa, nếu mặt đường không mở rộng đến độ rộng quy định, tôi sợ sau này sẽ thường xuyên gặp cảnh kẹt xe. Xe cộ hỗn loạn sẽ tạo ra cục diện đáng sợ nguy hiểm nghiêm trọng đến tài sản, tính mạng của nhân dân bên đường.

Cho nên, xuất phát từ tương lai của Lâm Tuyền. Đề nghị của tôi chính là phải mở rộng con đường huyết mạch Đông Tỏa Dương đến 6 làn xe, đường chính rộng 20 mét. Cộng với đường dành cho người đi bộ có lẽ phải được 26 mét.

Nếu kế hoạch này có thể thành công, sau này bất kể kinh tế Lâm Tuyền có phát triển mạnh thế nào, xe cộ tăng vọt như thế nào. Trong 30 năm có lẽ vẫn đáp ứng được.

Còn về biện pháp lùi đường cụ thể, tôi đã in ra rồi, mời các vị ủy viên xem qua.

Lời phát biểu của Diệp Phàm hết đợt này đến đợt khác, lúc thì sôi sục, lúc lại bình lặng, khi thì kích động, khi thì thở dại, thực sự đã vô cùng thuyết phục các vị Đảng ủy viên đang ngồi ở đây, có chút hiềm nghi muốn tạo thế…

Trong lòng các Đảng ủy viên đang ngồi đều có chút kích động, giống như nhìn thấy một thị trấn Lâm Tuyền hoàn toàn tươi mới.

Sau nửa giờ, chuyện liên quan đến dùng đất nhà máy giấy đổi lùi đường cửa hàng mặt tiền bắt đầu triển khai thảo luận.

– Chủ tịch Diệp, tôi có chút không rõ, mặt đường thị xã sau khi mở rộng có lẽ 10 mét là đủ rồi.

Theo như chiều rộng 12 mét mà bên phòng cháy chữa cháy trong huyện yêu cầu cũng tuyệt đối đủ rồi. Cứ yêu cầu mở rộng ra đến 26 mét có phải là có vẻ lãng phí không? Chuyện này cần số tiền lớn để làm hậu thuẫn, thị trấn chúng ta có năng lực đó sao? Tôi cảm thấy thế nào cũng có chút hoang đường.

Khúc Anh Hà phản đối.