Chương 1385: Rõ ràng phải châm biếm

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bình thường là bình thường, đây là quyền lợi của bộ. Tuy nhiên, Trưởng ban Hoài, chuyện khảo hạch sinh viên trước khi vẫn chưa đưa thông báo cuối cùng xuống, theo lý sắp lâm trận đổi soái có phải hơi đầu voi đuôi chuột quá không? Huống chi Diệp Phàm phân công quản ký Phòng cán bộ một cũng đã làm được nhiều chuyện tốt.

Chẳng hạn, vấn đề sắp xếp ty chức cán bộ kéo dài hai năm trời không thể giải quyết được rơi vào tay Diệp Phàm 1 tháng là đã có thể giải quyết xong.

Việc này, lúc trước Bí thư Triệu còn điểm danh khích lệ, nói đồng chí Diệp Phàm đã làm cho cả quân đội, đơn vị, cá nhân đều hài lòng. Thể hiện đầy đủ thái độ làm việc của Việt Đông chúng ta.

Lỗ Đông Lai đột nhiên bình thản chêm vào một câu.

– Tôi có nói như vậy, đồng chí Diệp Phàm làm việc quả thực rất tốt.

Triệu Xương Sơn thái độ rõ ràng nói.

– Cái này lạ quá, haha.

Lâm Phong đột nhiên cười cười cũng xen vào một câu, đầy thâm ý. Những người đang ngồi đó đều không hiểu được. Nếu Diệp Phàm tốt như vậy, còn được Bí thư Triệu người ta khích lệ, thì tại sao Cổ Hoài lại muốn tước đi phân công quản lý Phòng cán bộ bốn của hắn?

– Phân công công tác là chuyện nội bộ, chuyện đó không có gì đáng trách.

Triệu Xương Sơn bình thản nói, nháy mắt, lại hừ giọng nói:

– Tuy nhiên, tôi hy vọng một số lãnh đạo khi suy xét những vấn đề này nên suy xét chu toàn một chút.

Không nên vì một số sai lầm nhỏ trong công tác mà làm nên phong ba lớn gì đó. Một là ảnh hưởng không tốt, hai là sẽ làm lạnh tinh thần lập thành tích của các đồng chí có công.

Lời nói của Triệu Xương Sơn hơi nặng một chút, quả thực là hơi phê bình đồng chí Cổ Hoài vì lợi ích riêng, suýt chút nữa là đã phun ra cả mấy chữ “lấy công trả thù riêng”.

Cổ Hoài chu mồm thè lưỡi, cuối cùng không hé răng. Gã biết, trong thời khắc mấu chốt này phải kìm chế cơn giận. Manh mối lúc nãy, dường như là Lâm Phong và Lỗ Đông Lai cùng với Diệp Đông đều có khuynh hướng đứng về phía Diệp Phàm.

Nếu như mình mạo muội nói gì, thì cũng chính là chống đối lại Triệu Xương Sơn. Tuy nói chính kiến của hai người không hợp nhau, nhưng bên ngoài Triệu Xương Sơn vẫn là nhân vật số một của Việt Đông.

Cái này, là sự thật không thể nào phủ định. Còn một điểm nữa, Cổ Hoài sợ mình mà mở miệng sẽ chọc mấy đồng chí kia vây công.

– Có phát hiện ra một số đồng chí đã giở thủ đoạn ngầm trong lần khảo hạch sinh viên tiến vào cơ quan trực thuộc tỉnh lần này không?

Thấy Cổ Hoài bị vây công, Chủ tịch tỉnh Uông thản nhiên hỏi, nhưng thực ra là đang đổi đề tài.

– Không.

Diệp Đông khẳng định gật đầu.

– Nếu như có thể làm công khai công bằng công chính thì hoạt động lần này có thể sẽ đạt được thành công viên mãn. Một cuộc khảo hạch thành công viên mãn mà gây ra nhiều chuyện như vậy tôi hy vọng một số đồng chí chú ý uốn nắn tư tưởng, nên thay đổi thì nhất định phải thay đổi, hãy về xử lý lại đi, thay đổi đường lối suy nghĩ làm việc, phải làm sao cho quần chúng vừa lòng, cấp dưới thỏa mãn mới được.

Triệu Xương Sơn giọng điệu chắc chắn, căn bản là đang trực tiếp gõ Cổ Hoài, đang tranh chút quyền lợi cho đồng chí Diệp Phàm đại diện phát ngôn của Triệu gia.

Cổ Hoài mặt giống như bếp lò trở về bộ. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cắn răng, lập tức mở cuộc họp các bộ và uỷ ban trung ương. Trong cuộc họp truyền đạt lại chỉ thị của Tỉnh ủy. Điều phối lại công tác, hợp Phòng cán bộ 1 và Phòng cán bộ 3 lại, quy về dưới trướng của Diệp Phàm.

Nên biết rằng Phòng cán bộ 3 có lực sát thương lớn đối với cán bộ cấp Phó giám đốc sở của thành phố cấp 3 bên dưới. Phòng cán bộ 3 này làm gì?

Phụ trách khảo sát bộ máy lãnh đạo và cán bộ lãnh đạo cấp thành phố của tỉnh, các chức vị chính trong Đảng chính của huyện ( thị ) và khu trực thuộc thành phố cấp phó tỉnh cùng với khu kinh tế mới cấp quốc gia, đề xuất bố trí điều chỉnh bộ máy, kiến nghị giao lưu và bổ nhiệm, miễn nhiệm chức vụ các cán bộ, phụ trách khảo sát bổ nhiệm và miễn nhiệm chức vị chính của các phòng ban tổng hợp có liên quan chức Phó, trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy thành phố cấp phó tỉnh, công tác xét duyệt bổ nhiệm và miễn nhiệm, công tác có liên quan đến việc lựa chọn ứng cử viên đảm trách Đảng uỷ, Hội đồng nhân dân, chính phủ, Mặt trận Tổ quốc nhiệm kỳ mới của thành phố, huyện ( thị ), khảo sát tìm hiểu cán bộ hậu bị cấp thành phố, đề xuất ý kiến sử dụng bồi dưỡng, tìm hiểu, nắm giữ tác phong tư tưởng và cuộc sống dân chủ của máy lănh đạo cấp thành phố xóa bỏ những tình huống xấu và đề xuất kiến nghị công tác.

Phó trưởng ban Tống Lệ Thu phân công quản lý Phòng cán bộ 1 đã bị Cổ Hoài thuyên chuyển sang cho nguyên phân công quản lý phòng Cán bộ ba Phó trưởng ban Trang Thành Phong.

Còn đồng chí Tống Lệ Thu đương nhiên được phân quản vấn đề khác. Chuyện về khảo hạch sinh viên, dặn dò đồng chí Diệp Phàm cùng đồng chí Trưởng phòng Trương Lâm Hoa toàn quyền phụ trách, điều chỉnh công việc lại 1 chút.

Về phần Trang Thành Phong cũng không có vì phân quản phòng Cán bộ một hay phòng Cán bộ ba cũng như nhau nên không có ý kiến gì. Xét về uy lực, phòng Cán bộ một toàn diện hơn một chút. Nhắm vào khối Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh này một khối, nên quyền lực lớn hơn.

Đương nhiên, quyết định của Cổ Hoài khiến tất cả đồng chí trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy được mở rộng tầm mắt. Bọn họ cảm thán vì quyền lực của Diệp Phàm dần dần tăng lên đồng thời thở dài thằng nhãi này tốt số. Bám được cây đại thụ Triệu Xương Sơn, ở tầng cao tỉnh ủy lại có vài Ủy viên thường vụ ủng hộ hắn, làm chuyện gì mà chẳng thành chứ.

Lôi Nhất Hưng sau khi nghe Cổ Hoài tuyên bố quyết định cách chức hoàn toàn, thằng nhãi này suýt chút nữa đã gục xuống. Còn về phần Phó trưởng ban Tống Lệ Thu, tuy rằng trong lòng lửa giận ngút trời, cảm thấy bị Cổ Hoài bỏ rơi nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Dù sao tay cũng chẳng xoay lại đùi. Phượng Quốc Hưng, vẻ mặt tuy nói thản nhiên, nhưng kỳ thực, trong lòng thằng nhãi này khó chịu đến cực điểm. Hắn cảm giác Cổ Hoài có ý khác. Hình như muốn bồi dưỡng mộ con hổ trong bộ để kiềm chế mình.

Diệp Phàm cảm nhận được sát khí lờ mờ, nhưng, thằng nhãi này vẻ mặt bình tĩnh. Bởi vì, việc này căn bản do bản thân hắn làm ra.

Chính do bản cáo trạng nặc danh do hắn và Vương Triều hai người ngầm làm ra. Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng có tham gia, Diệp Phàm một thân trong sạch, hình tượng được nâng cao trong lòng dân chúng.

Hơn nữa, uy vọng và quyền lực của hắn trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy quyền cũng nâng cao. Làm cho các đồng chí trong bộ cảm thấy hình như Cổ Hoài chịu khuất phục trước áp lực của Triệu Xương Sơn. Từ nay về sau, Diệp Phàm sẽ là ngôi sao mới nổi trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Có thể sánh ngang với Phượng Quốc Hưng, không chút thua kém.

Hai hổ tranh chấp, tất đáng để xem. Một số đồng chí bất lương lại nhớ đến vở kịch này. Dĩ nhiên, có nhiều đồng chí đã quyết định tạo mối quan hệ tốt, trở thành tâm phúc của đồng chí Diệp Phàm người mới quật khởi trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy này.

– Lão Cổ, anh chơi trò gì vậy? Dù Triệu Xương Sơn có nhắc nhở gì đó, nhưng, Diệp Phàm là một Phó trưởng ban mới sao có thể phá lệ chiếu cố phân công quản lý Phòng cán bộ bốn, mà sao giao cả Phòng cán bộ ba cho hắn nữa? Phòng Cán bộ ba có lực sát thương không thể lường được đối với thành phố cấp 3 bên dưới.

Trong một gian phòng bao riêng nhỏ, Quản Nhất Minh bộ dạng khó hiểu nhìn Cổ Hoài, hơi có chút bất mãn.

– Bí thư Triệu khen Diệp Phàm, tôi đương nhiên phải coi trọng hắn. Người ta làm việc rất tốt, không trọng dụng thì các đồng chí lại nói tôi lấy công trả thù riêng gì đó? Bí thư Quản, làm khó người ta quá rồi.

Cổ Hoài cố ý thở dài. Nhìn Quản Nhất Minh một cái, còn nói thêm:

– Anh không phải không biết Hội nghị thường vụ hôm trước, anh nhìn xem, mấy đồng ý ấy đều tấn công tôi.

– Chuyện này cũng hơi lạ, chẳng lẽ mấy đồng chí đó đều cùng phe với lão Triệu?

Quản Nhất Minh vẻ mặt ngưng trọng, trong đầu thấy nặng trịch khó chịu.

– Kết nhóm chưa cái này tôi không rõ. Nhưng, ít nhất cũng thấy được từ thái độ của Diệp Đông, Lâm Phong và Lỗ Đông Lai, bọn họ đều nói thay cho Diệp Phàm. Hơn nữa Bí thư Triệu cũng nhăn mặt, tay khó mà xoay được hơn chân. Căn bản họ đều tranh quyền cho Diệp Phàm thôi! Anh nói đi Bí thư Quản, tôi phải ngăn thế nào đây?

Cổ Hoài vẻ mặt khó chịu, hừ nói.

– Ừ, Chủ tịch tỉnh Uông thái độ không rõ. Tuy nói có xen vào hai câu, nhưng, cũng chẳng chỉ rõ điều gì. Cuối cùng bị Diệp Đông xen vào cái là ngậm luôn.

Quản Nhất Minh gật đầu, buồn bã càu nhàu cạn với Cổ Hoài một ly. Liếc mắt nhìn Cổ Hoài một cái, nói:

– Lão Cổ, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là ruộng của anh, săn sóc cho tốt đấy.

– Điều này Bí thư Quản nói đúng, tôi luôn săn sóc tốt. Không rảnh để tưới rau, nhưng cũng không để hoang phế đúng không nào?

Trên mặt Cổ Hoài mỉm cười quỷ dị, làm Quản Nhất Minh cảm giác tâm tư thằng nhãi này cũng rất phức tạp, khó mà đoán được.

– Chăm sóc tốt thì được rồi, tôi chỉ sợ anh ngủ gục mất thì không hay thôi.

Quản Nhất Minh lạnh lùng hừ giọng nói, tỏ rõ sự bất mãn.

– Cái này không cần Bí thư Quản phải nhắc nhở. Tôi ngủ luôn mở mắt mà.

Cổ Hoài hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Quản Nhất Minh, nói:

– Bí thư Quản, chức Tổng giám đốc nhà máy thuốc lá Hải Châu lần trước, tôi suy nghĩ cả trăm lần rồi cũng không hiểu. Tại sao lúc đầu chọn đồng chí Mã Tân Phong, sau đó sao Diệp Phàm lại đổi thành Tằng Chí Cương lên, Bí thư Quản có phải là…

Cổ Hoài nói nửa câu, dường như chưa nói hết ý câu chuyện, nhìn Quản Nhất Minh một cái.

– Anh còn nói, Phòng cán bộ 4 khảo hạch bên khối xí nghiệp. Vốn đồng chí Tống Lệ Thu quản rất tốt, anh sao lại bảo cô ấy đổi công tác với Diệp Phàm, làm ra cái kết quả đó.

Quản Nhất Minh tức giận hừ nói.

– Ai phân công quản lý gì không phải phụ thuộc cả vào tôi, báo cáo bổ nhiệm của ban Tổ chức cán bộ chúng tôi sau khi phê chuẩn không phải có báo lên anh sao?

Câu nói của Cổ Hoài rất thâm hiểm, chỉ rõ do Quản Nhất Minh ông không ngăn lại nên mới được phê duyệt, Quản Nhất Minh anh không phê, Diệp Phàm có nhảy đến chết cũng vô dụng.

– Có phải cho rằng tôi đớn hèn đến thế không? Hừ!

Quản Nhất Minh hừ giọng nói.

– Cái đó không phải, Bí thư Quản đớn hèn rồi, thế thì Cổ Hoài tôi còn được sống yên ổn sao?

Trên mặt Cổ Hoài thản nhiên mỉm cười.

– Mẹ nó, quan lớn hơn một cấp đè chết người ta, cái đạo lý này Cổ Hoài anh đâu phải không hiểu chứ!

Quản Nhất Minh tức giận chửi một câu.

– Chẳng lẽ cấp trên có người ra mặt vì Tằng Chí Cương?

Cổ Hoài vẻ mặt kinh ngạc, Quản Nhất Minh biết tên này đang giả vờ, vì thế nói:

– Không ra mặt chẳng lẽ Quản Nhất Minh tôi tự đưa lên à?

– Không biết đồng chí nào khiến anh phải thay đổi ý định?

Cổ Hoài muốn thăm dò rốt cuộc điều gì khiến Quản Nhất Minh phải thay đổi ý định.

Cái này, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

– Haha!

Quản Nhất Minh khóe miệng nhếch lên thần bí, thản nhiê cười không nói rõ, trong lòng buồn bực thằng nhãi này. Không ngờ dám đâm lén sau lưng tôi, biết rõ ông đây chấm Mã Tân Phong, vậy mà đem Tống Lệ Thu đổi thành Diệp Phàm, nên mới gây ra chuyện lớn này. Trong lòng ông đây còn đang buồn bực muốn đập đầu vào tường đây này

– Nghe nói Cổ Hoài đem Phòng cán bộ 3, 4 giao cho Diệp Phàm, trọng trách này, có phải hơi nặng nề quá không?

Phó chủ tịch tỉnh Lỗ Đông Lai thản nhiên hỏi.