Chương 1548: Mặt Vu Tây Dương trắng bệch rồi

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vừa nghe thấy đồng chí Yến Xuân lên tiếng, Chu Sâm Mộc và Vu Tây Dương sắc mặt đang nặng nề lập tức trở nên nhẹ nhàng ngay. Hai thằng cha này giống như trút được không ít lo lắng, bởi vì dựa vào những lời này thì biết Chủ tịch tỉnh Yến đang ủng hộ mình.

Hơn nữa, nhân vật số một tỉnh Nam Phúc như Phí Mãn Thiên còn đang thản nhiên nhấp trà, chưa phát biểu gì. Nhân vật số một không hé răng, rất có thể là không phát biểu cách nhìn nhận về vấn đề này, hoặc là đang ngầm ủng hộ cho bên của mình. Điều này có thể tìm ra dấu hiệu dễ thấy.

Từ đó, Chu Sâm Mộc và Vu Tây Dương nhìn thấy được ánh sáng của thắng lợi. Chỉ cần Phí Mãn Thiên không mở lời, lời nói của Chủ tịch tỉnh Yến Xuân không khác gì thách thức. Cái gì mà gọi là nhân vật số hai thì đây chính là người đó.

– Ban đầu khi phát hiện vấn đề ô nhiễm của hồ Ngọc Tuyền, tôi nhất thời ngại không đi tìm Bí thư Diệp của khu Hồng Liên thương lượng vấn đề xử lý ô nhiễm.

Dù sao khu Hồng Liên cũng đang trong quá trình kiến thiết xây dựng lớn, khu Đông Hồ anh em nên ủng hộ bọn họ. Hơn nữa, đồng chí Diệp Phàm quản lý khu Hồng Liên, tính ra còn là đơn vị cấp trên của tôi. Khu Hồng Liên là một đơn vị cấp Phó giám đốc sở, còn khu Đông Hồ chúng tôi chỉ là một đơn vị cấp Cục trưởng.

Nào nghĩ đến bọn họ còn làm trầm trọng thêm, mấy ngày nay xả nước bẩn như nước lũ dữ dội, cứ chiếu theo tốc độ này thì toạn bộ sông Ngọc Diệp của khu Đông Hồ chúng tôi thành con sông rác thải rồi.

Mà hồ Ngọc Tuyền được mọi người coi là Di Hòa Viên nhỏ chắc chắn sẽ chỉ còn trong truyện ký của Thủy Châu, biến mất vĩnh viễn trong lịch sử.

Nhìn thấy điều này, nghĩ đến điều này, tôi thật đau lòng quá! Không có cách nào khác, chính Thành ủy Phó chủ tịch thành phố Chu cũng thấy không chấp nhận được, phải ra mặt xử lý việc này.

Vu Tây Dương sử dụng ngôn từ sắc bén, lời nói dễ nghe, từng câu từng chữ đều sắc bén như dao.

-Ha ha, thưa các vị lãnh đạo, về chuyện hồ Ngọc Tuyền, tôi nghĩ xin mời các vị lãnh đạo xem một đoạn video tư liệu.

Diệp Phàm đứng lên, bình tĩnh cười nói.

– Có thể chiếu! – Kiều Chí Hòa gật gật đầu, ra hiệu nhân viên lễ tân bước lên điều chỉnh máy chiếu. Phạm Đông Bằng hai tay nhẹ nhàng đem tài liệu đưa cho Diệp Phàm. Diệp Phàm cầm lấy tư liệu rồi thản nhiên cười trước mặt mọi người. Thằng nhãi này từ tốn cất bước tiến lên phía trước thiết bị, thả đĩa VCD vào.

Không lâu sau hiện ra toàn bộ hình ảnh hồ Ngọc Tuyền…

-Thưa các vị lãnh đạo, các vị có thể thấy được thật ra lượng nước bẩn mà chúng tôi xả ra mấy ngày hôm trước là có tăng thêm một chút.

Nhưng không hề xả nước vào trong hồ Ngọc Tuyền bởi vì văn phòng quản lý hồ Ngọc Tuyền đã sớm đóng van xả nước dẫn vào hồ Ngọc Tuyền từ trước rồi.

Ở đây tôi có bản tường trình của Trưởng phòng quản lý kĩ thuật Vương Đông và nhân dân vùng phụ cận với cửa cống làm căn cứ xác thực.

Cùng với lời nói của Diệp Phàm, trên màn hình xuất hiện hình ảnh của rất nhiều người dân đều xác nhận cửa cống dẫn nước vào hồ Ngọc Tuyền đã bị đóng lại từ mấy ngày trước.

Có thể khẳng định, nước sông Ngọc Diệp cũng không hề chảy vào trong hồ. Nhìn thấy đoạn video này, khóe miệng Vu Tây Dương giật vài cái liền, sắc mặt sa sầm còn đen hơn cả than.

Thằng nhãi này thiếu chút nữa đã nổi điên lên rồi, bởi vì Trưởng phòng quản lý kĩ thuật Vương Đông là đơn vị cấp dưới trực thuộc khu Đông Hồ. Đồng chí Vương Đông này lại chính là cấp dưới của bản thân mình.

Không thể ngờ đến cuối cùng lại có thể nói giúp cho đồng chí Diệp Phàm. Chuyện này tất nhiên là thủ đoạn của đồng chí Diệp Phàm. Ngay từ đầu Diệp Phàm đã hứa tìm một chỗ tốt cho anh ta đảm nhiệm chức Cục trưởng.

Còn chuyện người dân ở vùng phụ cận cống cấp thoát nước lại càng dễ làm. Lô Vĩ sai khiến người nhà Lô gia vừa ra tay thì chuyện gì cũng giải quyết xong hết, đương nhiên những lời bọn họ nói cũng đều là sự thật thôi.

-Thưa các vị lãnh đạo, các vị cũng thấy đấy. Những tư liệu dẫn chứng cho thấy sự ô nhiễm của hồ Ngọc Tuyền hoàn toàn không phải do sông Hồng Liên gây ra. Trong khi đồng chí Vu Tây Dương vẫn lấy hồ nước này để chỉ trích chính quyền khu Hồng Liên làm ô nhiễm gì đó, thực ra chỉ là cố ý gây sự, không có lời gì để bàn. Bây giờ xin mời các vị lãnh đạo lại theo dõi tiếp các hình ảnh phía dưới.

Diệp Phàm tiếp tục chiếu phim.

– Anh nói láo, anh vu khống chúng tôi!

Lúc này, Vu Tây Dương không nhịn nổi, hét to lên một tiếng. Chu Sâm Mộc trong lòng thầm mắng là thằng ngu, muốn giơ tay kéo hắn nhưng không còn kịp nữa, bởi vì đồng chí Vu Tây Dương đã sớm đứng lên, chỉ tay vào Diệp Phàm hét lớn.

-Láo toét, đây là chỗ nào. Ngồi xuống cho tôi!

Tề Chấn Đào nghiêm mặt nói sẵng, liếc nhìn Vu Tây Dương một cái, nói tiếp:

– Đồng chí Vu Tây Dương, vừa rồi khi đồng chí nói, đồng chí Diệp Phàm đều không hé răng, để cho người ta muốn nói gì thì nói hết cơ mà! Thị phi đúng sai đều có các vị lãnh đạo ở đây phán xét. Chẳng lẽ cậu nghi ngờ lòng chính trực công bằng của các vị lãnh đạo Tỉnh ủy đang ngồi ở đây?

Những lời này của Tề Chấn Đào là khá thâm độc, câu nói đầu tiên đã đặt Vu Tây Dương ở phương diện đối lập với các ủy viên thường vụ đang ngồi ở đây. Đồng chí Yến Xuân Lai cũng lạnh lùng nhìn liếc Vu Tây Dương một cái, không dám hé răng, chắc là đã thầm chửi rủa trong lòng.

-Đồng chí Diệp Phàm, cậu cứ tiếp tục nói.

Kiều Chí Hòa gật đầu.

-Thưa các vị lãnh đạo, trong quá trình điều tra, tôi đã phát hiện ra một bí mật bất ngờ. Vì sao hồ Ngọc Tuyền không có nước bên ngoài làm ô nhiễm mà vẫn phát sinh tình trạng chất lượng nước bị ô nhiễm nghiêm trọng như vậy? Nguyên nhân là từ đây.

Diệp Phàm vừa nói, vừa dừng hình tại hình ảnh một tòa nhà lớn đã cũ nát.

-Thưa các vị lãnh đạo, đây là nơi phát sinh ra tình trạng ô nhiễm. Theo điều tra, đây là một nhà máy mạ điện tư nhân, bình thường chỉ dùng để mạ một số loại linh kiện như kim loại hoặc phi kim.

Chẳng hạn như các sản phẩm ngũ kim có liên quan đến trang phục như cúc áo, dây lưng.

Sản lượng thật đáng kinh ngạc. Chúng tôi đã từng âm thầm điều tra, nước thải xả ra trực tiếp ra bên ngoài là nước cực kỳ ô nhiễm do sau khi thông qua mạ điện không hề được xử lý.

Bên trong chứa một lượng lớn của nhiều hợp chất công nghiệp và kim loại nặng. Tất cả mọi người đều biết, nguyên liệu dùng để mạ điện đúng là có thể gây nguy hại lớn đến sức khỏe con người.

Nguồn nước thải này thông qua một đường ống ngầm xả thải trực tiếp vào hồ Ngọc Tuyền…

Cùng với lời nói của Diệp Phàm, hình ảnh trên màn hình cũng chạy theo, quay đến hình ảnh rất ghê người, rác thải và nước ô nhiễm khiến người ta không dám nhìn tiếp.

Sau khi nhìn qua mọi người một lượt, Diệp Phàm còn nói tiếp:

-Bởi vì các cửa cống cấp thoát nước của hồ Ngọc Tuyền gần đây đều bị đóng chặn lại nên đã không còn nguồn nước lưu thông nữa, một cái hồ nước chết lại chứa nước thải ô nhiễm kim loại nặng nên dần tích tụ lại, không có cách nào được xả đi theo dòng nước. Vì vậy mà trong một thời gian ngắn ngủi, tình trạng ô nhiễm nước hồ Ngọc Tuyền đã trở nên khá rõ rệt. Theo điều tra, nhà máy mạ điện này tồn tại từ rất lâu rồi, ha ha…

Diệp Phàm nói đến đây còn thản nhiên cười lên mấy tiếng. Còn đồng chí Vu Tây Dương kia thì sắc mặt liền trở nên khó coi, nhăn nhúm lại như mặt con lừa. Ngay cả Chu Sâm Mộc cũng trừng mắt nhìn hắn gay gắt.

-Cứ cho là hồ Ngọc Tuyền không phải bị sông Hồng Liên của các anh làm ô nhiễm. Còn nước sông Ngọc Diệp hẳn là do bị các anh làm ô nhiễm phải không? Hơn nữa, gần đây lượng nước và tốc độ xả thải đều rất mạnh. Các anh cơ bản là không nghe khuyến cáo, lẽ nào muốn hủy hoại luôn toàn bộ khu Đông Hồ của chúng tôi phải không? Khu Đông Hồ của chúng tôi dù sao cũng là khu vực văn minh được chính quyền sở tại thành phố Thủy Châu bình bầu bao năm qua, ngay đến trên Tỉnh cũng khen thưởng về điều này.

Vu Tây Dương đuối lý tranh luận liền chuyển chủ đề.

-Ha ha, tăng cường xả thải cũng là chính mồm đồng chí Vu Tây Dương đã đồng ý trước mặt Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên của khu Hồng Liên chúng tôi. Lúc đầu chúng tôi còn từng hỏi qua anh là có chịu đựng nổi không, anh nói vì khu anh em thân cận nên không thành vấn đề. Chúng tôi còn tưởng rằng các anh đã có biện pháp đặc biệt đối phó. Cho nên để theo kịp công trình và đẩy nhanh tiến độ chúng tôi phải tăng cường xả thải.

Diệp Phàm cười lạnh một tiếng nói.

– Đồng chí Diệp Phàm, tôi hy vọng anh nói chuyện phải có căn cứ. Ngày đó ở bên hồ Ngọc Tuyền khu Đông Hồ, lãnh đạo như Chủ tịch tỉnh Yến và Phó chủ tịch thành phố Chu đều có mặt ở đó.

Tại hiện trường, chúng tôi đã từng gọi đồng chí Trương Lăng Nguyên đến đối chất. Tôi đã nói rồi, lúc trước căn bản là tôi chưa từng nói ra những lời này.

Xin các vị lãnh đạo hãy thử nghĩ xem, nếu không tăng cường xả thải thì sông Ngọc Diệp của chúng tôi có phải đã quá tải rồi không.

Lại còn tăng cường xả thải thì còn chịu đựng nổi không? Vu Tây Dương tôi dù có ngu ngốc đến mấy cũng không thể đón tiếp khu Hồng Liên tăng cường xả thải. Cho dù là vì khu vực anh em thân cận cũng không thể hi sinh hạnh phúc của nhân dân khu Đông Hồ mà trả giá phải không nào?

Đồng chí Diệp Phàm vẫn luôn nắm lấy điểm này không buông là vì cái gì? Điều này nói rộng ra một chút chính là bôi nhọ, chính là bôi nhọ lớn nhất đối với một Đảng viên trung thành.

Mặc dù đồng chí Diệp Phàm là lãnh đạo của tôi nhưng tôi vẫn muốn đấu tranh.

Vu Tây Dương đứng thẳng như thân tre, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Bởi vì, hắn cảm thấy mình tìm được cơ hội phản kích.

-Ừ, bất luận là cán bộ gì thì cũng không thể đẩy khu vực mình quản lý bị rơi vào tình trạng ô nhiễm như thế. Dù cho không phải là cán bộ phụ trách thì cũng không thể để như thế. Suy cho cùng, địa hạt mà mình quản lý như đứa con của chính gia đình mình. Có người nói đó là chủ nghĩa địa phương nhưng thực ra, dù ít dù nhiều cùng vì lợi ích của chính quận mình, trong lòng mỗi người đều tồn tại điều này.

Lúc này, Tư lệnh quân khu tỉnh Hồ lại bắt đầu phản pháo.

– Người cha không thương con nhất định không phải là người cha tốt. Tin rằng các vị làm quan cũng như cha mẹ của dân, đều là những bậc cha mẹ tốt.

Nạp Lan Nhược Phong lại thình lình buông một câu, tất nhiên là nói giúp cho Vu Tây Dương.

-Ha ha, đương nhiên chắc chắn là những bậc cha mẹ tốt rồi. Nhưng cũng chính bởi vì quá yêu thương đứa con của chính mình mà một số đồng chí e rằng vì quá nuông chiều con nên cũng có thể giở trò dối trá. Chẳng lẽ vì con của mình mà có thể cho phép người khác nói dối sao? Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, lời nói dối nói nhiều thì biến thành lời nói thật.

Tề Chấn Đào thản nhiên mỉm cười, nói vài câu. Lời của ông ta nghe không hiểu ra sao cả, thực ra là ngầm chỉ trích Vu Tây Dương chẳng ra làm sao.

– Làm đảng viên, hẳn là lấy sự thật làm căn cứ, lấy pháp luật làm thước đo. Chỉ nói suông chứ không làm cũng không được, đảo mắt không nhận tội lại càng không được. Kẻ có tính xấu này vô cùng tồi tệ.

Bí thư Thiết Thác mở miệng ra là nói đến Pháp luật, mở miệng ra là nói không được. Mặt nạ của Vu Tây Dương sắp không giữ tiếp được.

-Lúc ấy ở hồ Ngọc Tuyền từng đối chất về chuyện này sao?

Lúc này Phí Mãn Thiên ngồi ở vị trí chủ tọa đột ngột hỏi.

-Thưa Bí thư Phí, đúng như vậy. Lúc ấy tại hiện trường có Chủ tịch tỉnh Yến dẫn theo vài nhân viên phụ trách, còn có lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Thủy Châu.

Chu Sâm Mộc đáp với vẻ mặt cung kính.

– Đúng là từng đối chất qua, lúc ấy Chủ tịch quận Trương vì chuyện này mà gấp gáp đến đứt hơi, cuối cùng còn hôn mê bất tỉnh. Haizz, đều xảy ra rồi. Đồng chí Diệp Phàm, tôi hy vọng anh nếu không có bất kì cơ sở thực tiễn nào thì đừng đem chuyện này ra nói nữa.

Ở đây là nơi nào chứ, là trung tâm lãnh đạo cấp cao của tỉnh Nam Phúc chúng ta. Làm đảng viên, phải lấy sự thật làm căn cứ. Vừa rồi Bí thư Thiết Thác cũng từng nói ra những lời này, chỉ nói suông mà không làm cũng không được.

Loại này tư tưởng không được, tôi hy vọng anh từ nay về sau hãy để ý đến những hành vi của mình. Ở đâu cũng phải tự mình giữ lấy tiêu chuẩn của một Đảng viên.

Chủ tịch tỉnh Yến Xuân mặt nghiêm túc bắt đầu giáo huấn đồng chí Diệp Phàm và đem lời nói của Thiết Thác ra để công kích Diệp Phàm. Thằng cha này quả thật lợi hại, lúc nào cũng dựa thế người khác.

-Thưa Chủ tịch tỉnh Yến, tôi thật sự có chứng cớ, xin mời theo dõi tiếp.

Diệp Phàm vừa nói xong lại ấn nút khởi động, video tiếp tục chạy.

Hình ảnh tiếp theo vừa hiện ra, Vu Tây Dương kia sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, tức giận đến nỗi nghiến răng ken két.