Chương 3449: Chủ Tịch Thành Phố Dương Cúi Người.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đây là một vụ án, không thể chỉ nghe Lâm Lý Thăng mà không nghe Lâm Thiệu Đông có phải không? Pháp luật nước cộng hòa mỗi công dân đều bình đẳng. Chúng ta cũng không thể giỏi hơn pháp luật có phải không?

Lang Phá Thiên tiếp tục không tha, muốn sửa chữa Lâm Xương Lực một chút.

Đương nhiên, Lang Phá Thiên cũng biết, việc này Thái Nhất Cương chắc chắn áp chế đi xuống. Việc này, vẫn phải nể mặt Lâm Xương Lực. Tình hình giống như là Thái Nhất Cương muốn áp chế Lâm Xương Lực. Chẳng qua Lang Phá Thiên muốn Lâm Xương Lực lên tiếng cầu mình mới làm.

– Đồng chí Xương Lực thấy sao?

Thái Nhất Cương vừa hỏi.

– Tham mưu Lang, tôi thấy phá án là chuyện của cơ quan công an. Do trợ lý Khổng báo cáo cụ thể với lãnh đạo phụ trách trực tiếp là được.

Chẳng qua là một vụ án nhỏ có phải không? Chẳng lẽ còn phải thảo luận trên hội nghị thường vụ?

Lâm Xương Lực vẻ mặt trầm xuống.

Việc này đương nhiên khó, các vị ngồi đây đều hiểu được Lâm Thiệu Đông là con của Lâm Xương Lực.

– Ha ha, việc này chính là đề cấp đến ủy viên như thôi, đưa lên hội nghị thường vụ thảo luận một chút cũng là chuyện bình thường. Nếu không tùy tiện sẽ gây ra hiểu lầm mà chỉ trích chúng tôi. Chúng tôi còn làm sao để làm việc? Cả ngày đối phó cũng đủ rồi.

Lang Phá Thiên cười lạnh hai tiếng nói.

– Đồng chí Phá Thiên, việc này có phải nên chờ rõ mọi việc rồi nói sau?

Thái Nhất Cương cũng lên tiếng

– Đương nhiên, chuyên này liên quan đến ủy viên thường vụ như đồng chí Phá Thiên, cho nên Tỉnh ủy chắc chắn có dặn dò, có phải không?

– Đúng vậy, đồng chí Phá Thiên, việc này sẽ cho anh một câu trả lời

Lâm Xương Lực nói xong, quay ra nhìn mọi người một cái

– Các vị ngồi đây đều hiểu, Lâm Thiệu Đông là con tôi. Nếu Thiệu Đông thật sự vi phạm việc này, Lâm Xương Lực tôi tuyệt đối không tha cho nó. Tôi sẽ bảo Thiệu Đông nhận lỗi với Tham mưu Lang.

Lâm Xương Lực cũng dũng cảm, không ngờ không biết xấu hổ trực tiếp phát biểu. Lang Phá Thiên nếu cứ tiếp tục tra ép xuống cũng có chút quá tay…

– Ha ha, nếu Chủ tịch Lâm đã nói như thế tôi cũng không có gì để nói. Hi vọng Tỉnh ủy sẽ cho tôi một lời giải thích thích hợp, loại bỏ những ảnh hưởng cho tôi.

Lang Phá Thiên cũng cảm thấy không sai lắm.

Đương nhiên, Lang Phá Thiên cũng hiểu được. Mặc dù mình có thực sự đánh bị thương Lâm Lý Thăng cũng không thể ngồi tù.

– Yên tâm, việc này Tỉnh ủy sẽ cho anh một lời giải thích thích hợp.

Thái Nhất Cương gật đầu nói, lúc này thư ký của Thái Nhất Cương lại đi vào, hơn nữa trong tay cầm một tờ báo.

– Bí thư Thái, anh xem cái này.

Thư ký Trương Minh Nhất chỉ vào tờ báo.

Thái Nhất Cương vừa mới nhìn mặt có chút trầm xuống, cầm lấy bút đánh dấu lại đưa cho Lâm Xương Lực. Không lâu các vị ngồi ở đây đều được truyền tay nhau đọc.

– Dương Thanh Hoài này, rốt cuộc y muốn làm cái gì?

Lang Phá Thiên là người xem cuối cùng, đặt tờ báo xuống hừ lạnh nói.

– Chuyện này khá nghiêm trọng, chẳng những ủy viên Triệu Xương Sơn điểm danh phê bình một ít tệ nạn của Hoành Đều.

Đặc biệt vạch ra vấn đề lớn trong quy hoạch thành phố.

Hơn nữa, các ngành cùng chính quyền thành phố cùng với tập đoàn Hoành Không đồng ý hủy đi một số kiến trúc của Yến Nguyệt sơn trang, đây là hành vi gì?

Chu Đồng Quang nói.

– Đúng vậy, hơn nữa, chuyện này ủy viên Trịnh cũng nói đến rồi. Hơn nữa, vạch ra công ty Yến Nguyệt là công ty con của tập đoàn Hoành Không.

Có đồng chí làm như vậy chính là phá ngang quy hoạch Hoành Không. Đây đối với khu kinh tế mới thành lập mà nói là hành vi phá hư nghiêm trọng.

Đại quy hoạch Hoành Không là điển hình do Quốc vụ viện phê duyệt. Là muốn làm ra nơi trọng điểm để thí nghiệm nghiên cứu.

Tuy nói hai vị ủy viên cũng chưa yêu cầu chúng ta giải quyết thế nào, nhưng không giải quyết không thể được.

Lang Phá Thiên tiếp lời.

– Tôi thấy nhà khách của tập đoàn Thủy Đạt cũng có chút vấn đề. Tại sao đột nhiên lại xuất hiện ngay trên đường.

Hơn nữa, thiếu chút nữa làm cho hoạt động bí mật quân sự cũng không thể tiến hành? Ai cho tập đoàn Thủy Đạt quyền lực này.

Hơn nữa, theo điều tra, hành vi mạnh mẽ của chính quyền có liên quan khách sạn Xương Đô.

Đây cũng là việc bình thường trong cạnh tranh trong buôn bán. Nhưng, cũng không thể giở trò quỷ trong cạnh tranh.

Chuyện này công ty Yến Nguyệt đã báo án, chúng ta cũng phải cử đồng chí xuống điều tra qua.

Khổng Đông Vọng nói.

– Tập đoàn Hoành Không đã đưa ra kháng án với Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân. Tôi thấy chuyện này cần phải lập một tổ điều tra.

Tập đoàn Hoành Không là tập đoàn nhà nước lớn. Hơn nữa Đại quy hoạch Hoành Không cùng với khu kinh tế Hoành Không đều lấy Tập đoàn Hoành Không làm cơ sở.

Tập đoàn Hoành Không cũng có ảnh hưởng rất lớn trong nước. Bọn họ đến chỗ chúng ta đầu tư hẳn là phải bảo vệ họ, phải ủng hộ hết sức mới đúng.

Việc này thì làm thành cái dạng gì. Mà thành viên bộ máy của khu kinh tế mỗi người đều có phân lượng.

Trong đó cấp phó tỉnh có mấy đồng chí. Mà đồng chí Nhậm Thời Mãn Chủ nhiệm ủy ban Khu kinh tế Hoành Không từng công tác ở Quốc vụ viện.

Việc này bộ máy quản lý khu kinh tế đã báo cáo lên quốc vụ viện và hai tỉnh. Tôi thấy việc này phải xử lý ngay lập tức.

Nếu không, hai tỉnh hiện giờ còn chưa hỏi chúng ta. Nếu chúng ta không làm chỉ sợ đến lúc đó chẳng những hai tỉnh tìm chúng ta mà Quốc vụ viện cũng tìm.

Hai vị ủy viên đều phải chú ý việc này. Bí thư Thái, có phải lập tức cần đưa ra ý kiến giải quyết không?

Lang Phá Thiên nói.

– Tiểu Trương, lập tức thông báo cho hai đồng chí Thanh Hoài và Hội Đông đến Tỉnh ủy một chuyến. Tôi và đồng chí Xương Lực muốn nghe báo cáo về việc này của hai đồng chí.

Thái Nhất Cương vẻ mặt nghiêm túc. Nếu là báo cáo Chủ tịch Lâm các đồng chí khác biết điều tự đi trước.

Cùng lúc Dương Thanh Hoài cũng đọc báo, vẻ mặt lập tức trở nên đáng sợ. Hơn nữa, tay cầm chén trà run lên, loảng xoảng một tiếng chén trà rơi xuống đất.

– Đồng chí Thanh Hoài, việc này rất nghiêm trọng cậu có biết không?

Ủy viên thường vụ tỉnh ủy Bí thư Thành ủy Việt Châu Ngô Hội Đông không nhịn được đập bàn một cái. Dương Thanh Hoài đang ngồi đối diện ông, hai người cách nhau một cái bàn làm việc.

– Việc này tất cả đều là do Lâm Lý Thăng của tập đoàn Thủy Đạt. Lúc ấy tôi đã nói với y là không thể làm như vậy.

Nhưng y cứ khăng khăng cố chấp, cuối cùng không ngờ làm ra chuyện khác người như vậy. Hơn nữa, việc này chúng ta đều biết liên quan đến Lâm Lý Thăng.

Có một số việc chính quyền thành phố cũng thật sự khó.

Dương Thanh Hoài nhanh chóng giải thích. Tất nhiên là ám chỉ quan hệ giữa Chủ tịch Lâm và Lâm Lý Thăng.

– Quan hệ, quan hệ gì. Lâm Lý Thăng có quan hệ gì. Việc này tôi không rõ ràng lắm

Ngô Hội Đông nói

– Đồng chí Thanh Hoài, làm việc phải hợp pháp hợp lý.

Không thề nhìn quan hệ gì đó có phải không? Tập đoàn Hoành Không cũng không phải cậu không biết, nghe nói đồng chí Diệp Phàm của Tập đoàn Hoành Không đã từng đến tìm cậu.

Tôi còn tưởng rằng các cậu hòa hợp, không thể tưởng tượng được không ngờ lại thành ra như vậy, rốt cuộc là tại sao thế này?

Ngô Hội Đông đang giả ngu, Dương Thanh Hoài hận không thể xong lên đá cho người này một cước. Không ngờ nói chính ông không biết mối quan hệ giữa Lâm Lý Thăng. Đây căn bản là trợn mắt nói dối.

– Bí thư Ngô, lúc trước điều chỉnh quy hoạch khu kinh tế Hoành Đô Thành ủy cũng đồng ý. Hơn nữa hội nghị do anh chủ trì.

Dương Thanh Hoài nói tất nhiên là kéo Ngô Hội Đông xuống nước. Để cho ông ta làm cho mình sạch sẽ như vậy sao?

– Ha ha, quy hoạch chính quyền là chuyện của chính quyền. Thành ủy chắc là không can thiệp vào việc của Ủy ban nhân dân.

Nếu không, các anh sẽ nói tay của Ngô Hội Đông tôi quá dài có phải không? Ngô Hội Đông tôi đến bây giờ vẫn ghi nhớ phạm vi quyền hạn của mình.

Tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngoài phạm vi chức trách của mình. Chút quy củ này tôi còn không biết sao.

Ngô Hội Đông thật đúng là cáo già, há mồm là không nhận.

– Lúc ấy chuyện này tôi còn báo cáo anh.

Dương Thanh Hoài có chút nỏng nảy.

– Báo cáo tôi, ha ha, chuyện này khi nào nhỉ. Hơn nữa, tôi bận rộn sao có thể nhớ hết mọi chuyện có phải không? Hơn nữa, đối với công việc của Ủy ban nhân dân các anh, Ngô Hội Đông tôi luôn yên tâm. Nhưng việc này, ôi lúc trước tôi nên hỏi đến một chút.

Ngô Hội Đông nói.

Bốn giờ chiều.

Tào Nguyệt gọi điện thoại đến, nói là Dương Thanh Hoài muốn gặp Diệp Phàm.

Diệp Phàm đã biết tin tức từ chỗ Lang Phá Thiên có lẽ hiện giờ Dương Thanh Hoài đã lửa thiêu mông, cho nên, đồng ý gặp Dương Thanh Hoài ở Yến Nguyệt sơn trang.

Mới vừa đi đến gần Yến Nguyệt sơn trang thấy Diệp Phàm cùng Tào Nguyện đã đứng ở cửa mới bị đào móc rối tinh rối mù.

– Ngại qua, Chủ tịch thành phố Dương, Chủ tịch Diệp đang thị sát Yến Nguyệt sơn trang.

Vừa thấy Dương Thanh Hoài Tào Nguyệt cười chào.

– Chủ tịch Diệp, việc này, ôi…

Bắt tay với Tào Nguyệt xong Dương Thanh Hoài nhanh chóng tiên lên trước.

– Chủ tịch thành phố Dương, quy hoạch của Ủy ban nhân dân các anh làm rất tốt, không ngờ muốn làm vào Yến Nguyệt sơn trang của chúng tôi.

Muốn làm cũng được, nhưng cũng phải xem thái độ của chúng tôi có phải không? Công ty Yến Nguyệt chúng tôi vẫn tuân thủy quy hoạch của thành phố Việt Châu đó thôi.

Diệp Phàm vẻ mặt lạnh lùng giơ tay ra bắt tay anh ta, sau đó chỉ vào tảng đá gần đó nói

– Bây giờ còn chưa có văn phòng, chúng ta nói chuyện trên tảng đá kia đi.

– Chủ tịch Diệp, chuyện này tôi muốn triển khai điều tra trong các ngành liên quan.

Theo điều tra sơ bộ ban đầu là xuất phát từ lý do cạnh tranh.

Mà một số ngành liên quan của thành phố cũng cổ vũ hành động bất lương này của họ. Việc này tôi đã bàn bạc với Bí thư Ngô.

Nhất định phải nghiêm túc điều tra trách nhiệm của những người liên quan cho công ty Yến Nguyệt một lời giải thích. Những tổn thất của công ty Yến Nguyệt Ủy ban nhân dân và khách sạn Xương Đô sẽ tiến hành bồi thường.

Dương Thanh Hoài xấu hổ mặt đỏ bừng.

– Bồi thường, Chủ tịch thành phố Dương, đây là một khối lượng lớn. Anh xem, cửa của chúng tôi nguyên liệu và chế tạo đều là loại hạng nhất.

Hơn nữa, điều này vẫn là thứ yếu. Vấn đề quan trọng nhất là chúng ta đã quyết định thời gian khai trương.

Cái này dù các anh muốn làm, dù tăng ca cũng phải mấy tháng. Yến Nguyệt sơn trang còn chưa khai trương đã sớm triển khia nghiệp vụ trước.

Sau vụ này, chúng tôi sẽ mất khách. Hơn nữa, việc này cũng ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của công ty chúng tôi.

Việc này vô hình chung gây ra cho công ty chúng tôi tổn thất không thể đo lường.

Tào Nguyệt hừ lạnh nói