Chương 3253: Đánh Rắn Giập Đầu.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong chốc lát thế võ mất đi căn bản, nhất thời, cảm giác trên người rất đau đớn, giống như bị đánh từ nhiều chỗ.

Mà Diệp Phàm vươn người, con dơi chui vào trong nước, Huyết Cương và Mỹ nhân ngư ôm Võ Vệ Sơn không muốn sống, Võ Vệ Sơn nhất thời không thể dùng tay chân.

Bởi vì Huyết Cương dùng lực tương đối lớn, hơn nữa da dày thịt béo. Ngoài ra nó căn bản không cần thở. Cho nên, căn bản là không sợ nước. Mà Mỹ nhân ngư lại càng không sợ nước, hai người kẹp lại, Võ Vệ Sơn thảm rồi.

Mà lúc này đúng là cơ hội, con dơi của Diệp Phàm hóa thành một phen nội khí giống như đao trong nháy mắt đã đến trước mặt Võ Vệ Sơn.

Két….

A…

Dưới sông truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Võ Vệ Sơn, trên vai đầy máu tươi, một dòng nước cũng đầy máu tươi, lão già này thiếu chút nữa tức nghẹn.

Lão già này dùng chút sức lực cuối cùng bắn người lên cao, đá một cước vào Huyết Cương.

Nhưng, Huyết Cương không ngờ không sợ chết cứ ôm chặt lấy phần eo của Võ Vệ Sơn.

Mỹ nhân ngư bên cạnh dùng giống như một đôi kéo đâm về phía đùi Võ Vệ Sơn.

Tuy nói chỉ là kéo, nhưng Mỹ nhân ngư có năng lực tiên thiên, uy ực vô cùng lớn.

Ba…

Võ Vệ Sơn dùng lực đá Huyết cương xuống sông, nhưng nắm tay Diệp Phàm cũng tới rồi.

Một quyền sắc bén từ xa đập trên đầu Võ Vệ Sơn. Nhất thời giống như đánh trúng kim loại vậy, loảng xoảng một tiếng giòn tan vang lên.

Võ Vệ Sơn cảm giác cổ bị xé rách, đau đớn truyền đến, đầu giống như đột nhiên bị người ta kéo dài vậy.

Toàn bộ cổ đều là máu tươi, lão già này nghĩ đến cổ bị chặt đứt, sợ tới mức nhanh chóng liều mình lao xuống sông.

Nhưng sau lưng đã lại trúng một cước đánh rắn dập đầu của Diệp Phàm. Lão già này giống như một viên đạn bay ra ngoài, cả người đầy máu tươi, mà chân đã bị kéo rách lộ ra một đoạn xương trắng, máu tươi phun ra.

Diệp Phàm cũng không bỏ qua ông ta, cuối cùng bóng người hai tay ôm quyền tạo thành chữ thập đâm qua.

Rầm một tiếng, Võ Vệ Sơn tốc độ lại nhanh hơn không ít. Bởi vì, bị Diệp Phàm đâm cho đau, sau đó bỏ thêm một hỏa tiễn, chỉ sợ bốc khói.

Lúc này Võ Vệ Sơn chỉ lo chạy trối chết, một cái kính liều mình hướng về phía bờ biển, giống như một trận gió, tốc độ đó, tuyệt đối là hơn bay gấp mười lần.

Trong chớp mắt cũng chỉ còn lại một điểm nhỏ, đương nhiên, lúc này căn bản là Võ Vệ Sơn không giống như là một cao thủ, hoàn toàn là một kẻ trộm bị truy đuổi.

Diệp Phàm cũng bị trọng thương, căn bản mất đi năng lực truy kích. Vì thế nhanh chóng lao xuống sông cứu Huyết cương lên.

Lên bờ kiểm tra thương thế, không lâu Bao Nghị và Lam Tồn Quân cũng đã đến rồi. Huyết Cương tạm thời ngất đi, Diệp Phàm khống chế nó để tránh làm cho hai người sợ hãi.

Thấy Diệp Phàm cả người toàn là máu, Bao Nghị cũng sợ hãi, nhanh chóng cùng Khương Quân dìu hắn chạy.

– Các anh lui ra, tôi đến đây.

Mnn vội đến độ khóc lên, đẩy Bao Nghị ra cõng Diệp Phàm lên. Bởi vì Mộc Nguyệt Nhi công lực mạnh hơn Bao Nghị cho nên chạy nhanh hơn nhiều.

– Đại sư huynh sao lại có thể như vậy?

La Hồ Sơn thấy Võ Vệ Sơn cả người đầy máu cũng sợ đến tái mặt.

– Hồ Sơn, nhanh rút thôi, nhanh lên.

Võ Vệ Sơn hình như hết sức, nói xong liền hôn mê.

La Hồ Sơn nhanh chóng cùng Ngọc Hồng Đông cõng người bỏ chạy, không lâu sau lái xe chạy như điên. Ngay cả đại sư huynh cũng bị người ta làm thành ra như vậy, hai người căn bản là không đủ nhìn.

Ba mươi kế, chuồn là thượng sách.

– Điều này sao có thể?

Ngọc Hồng Đông vừa kiểm tra vết thương vừa nói.

– Rốt cuộc sao lại thế?

La Hồ Sơn cũng nghi ngờ khó hiểu, vừa rồi vốn là cùng đi.

Nhưng Võ Vệ Sơn không cho đi theo, nói là một quan viên bình thường, ông ta nâng ngón tay cũng có thể giải quyết.

Bình thường Võ Vệ Sơn cũng rất bá đạo, chín sư đệ khác ở Côn Lôn đề sợ ông ta. Nhưng bọn họ cũng biết đi theo không có tác dụng gì, với thực lực tiên thiên đại viên mãn của đại sư huynh chẳng lẽ còn sợ một cán bộ quèn sao?

Không thể tưởng tược được không ngờ lại thành thảm thiết.

Diệp Phàm được đưa vào bệnh viện.

Võ Vệ Sơn cũng phải đưa vào viện.

Tổ đặc nhiệm A chấn động.

– Là ai làm vậy?

Cung Khai Hà nửa đêm cau mày vội vàng đến trụ sở Tổ.

– Không rõ lắm, lúc ấy đồng chí Diệp Phàm tự mình đến bờ sông Thông Thiên, nghe nói hắn chọn nửa đêm ra bờ sông luyện công. Lúc này không thể tưởng tượng được lại xảy ra việc lớn.

Kế Viễn vẻ mặt ngưng trọng nói.

– Có thể là phái Côn Lôn không?

Cung Khai Hà hỏi.

– Vừa rồi tôi đã hỏi qua đồng chí theo dõi phái Côn Lôn. Nói là không phát hiện người xuống núi.

Kế Vĩnh Viễn nói.

– Phát hiện, có thể phát hiện cái gì. Cao thủ của Phái Côn Lôn có thể đánh Diệp Phàm bị thương xuống núi, bọn họ còn có thể phát hiện sao?

Cung Khai Hà hừ lạnh một tiếng.

– Đúng rồi, Diệp Phàm bị thương như thế nào?

– Vết thương bên ngoài rất nhiều, nhưng nội thương nhất thời không thể kiểm tra.

Kế Vĩnh Viễn nói.

– Anh lập tức đến tổng quân y viện, mời họ cử chuyên gia xuống. Nếu thật sự không được sẽ chuyển viện về Bắc Kinh.

Cung Khai Hà nói.

– Ôi, việc này lại thành tôi đi trước.

Kế Vĩnh Viễn thở dài.

– Dù như thế nào, việc nãy cũng không thể không liên quan đến phái Côn Lôn. Sáng sớm mai cử người đến thử họ một chút. Nếu quả thật là phái Côn Lôn làm, tôi không tha cho họ được.

Cung Khai Hà một quyền đập xuống bàn, sau đó nhìn Thôi Kim Đồng, nói

– Việc này do anh đi truyền lời.

– Được, tôi sẽ đi ngay đêm nay, bọn người kia cũng quá càn rỡ. Đây là bạo ngược điển hình.

Thôi Kim Đồng cũng gật đầu nói.

– Đối với những phái lới có lịch sử lâu đời này, có cáo thủ căn bản là coi pháp luật không tồn tại.

Đất nước tuy lớn, nhưng đối với những cao thủ này quản lý họ cũng khá khó. Bọn họ công lực cao, đến mức đến không bóng, đi không dấu vết.

Môn phái đương nhiên có thể tìm tới, nhưng không có chứng cứ cũng không làm gì được họ. Cho nên, để tổ A mạnh hơn, thì chuyện gia tăng cao thủ là chuyện chúng ta phải làm.

Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc.

– Ôi…

Thôi Kim Đồng gật gật đầu, vẻ mặt cũng nghiêm trọng.

Việc này trong vòng một tiếng đã đến tai bạn của Diệp Phàm.

Vương Nhân Bàng, Phí Nhất Độ vội vàng đến Hoành Không.

Mọi người nhất thời còn nói dối Kiều Viên Viên, tránh cô lo lắng. Hồng Tà cũng đến đó.

Côn Lôn chấn động.

Chương môn Dương Trấn Tử vẻ mặt sa sầm ngồi trên ghế một lúc sau không nói nên lời.

– Đại sư huynh vẫn mê man bất tỉnh, đã chuyển đến bệnh viện số 1 Côn Đức. Theo bác sĩ chuẩn đoán bước đầu, có lẽ là não có vấn đề.

Theo phim chụp Chủ tịch có thể thấy, não của đại sư huynh có một khối máu tụ. Hơn nữa, khối máu này khá lớn, số lượng cũng không ít.

Nếu trong vòng 24 giờ có thể tỉnh lại được, có lẽ còn được. Bác sĩ chuẩn đoán bị vật nặng đánh trúng.

Lão ngũ của phái Côn Lôn Khổng Trường Sinh vẻ mặt lo lắng nói.

– Nói đều là như vậy, không phải vật nặng mà thành như vậy. nhưng thật sự không được thì chuyển đến Phổ Hải đi, nơi đó điều kiện tốt hơn.

Dương Trấn Tử vẻ mặt lo lắng, vất vả lắm đại sư huynh mới đột phá đến tiên thiên đại viên mãn, không thể tưởng tượng được lại xảy ra việc này.

– Việc này chắc chắn không thể không liên quan đến Diệp Phàm. Với năng lực của đại sư huynh, Diệp Phàm sao có thể đánh ông ấy bị thương như vậy. Hơn nữa, bác sĩ đã kiểm tra qua, không phát hiện dấu vết của súng ống.

Khổng Trường Sinh nói.

– Có thể là Diệp Phàm mời đến cao thủ nào đó, nhưng hắn làm sao có thể biết chúng ta đến. Hơn nữa, có thể gây tổn thương cho cao thủ như đại sư huynh, trên đời này còn có mấy người?

Dương Trấn Tử trong lòng loạn thật sự.

Gần đây phái Côn Lôn xảy ra nhiều chuyện thật sự khiến chưởng môn như y hao tổn tẩm trí.

– Có thể là kẻ thù của chúng ta đánh lén không?

Khổng Trường Sinh hỏi.

– Trước khi đại sư huynh tỉnh dậy, mọi việc đều có thể.

Dương Trấn Tử gật đầu nói.

Buổi chiều ngày hôm sau, Thôi Kim Đồng đến núi Côn Lôn.

Mà Mễ Nhất phụ trách ngoại giao đã chạy về núi Côn Lôn, Võ Vệ Sơn đã phải chuyển đến bệnh viện ở Phổ Hải.

Thôi Kim Đồng lấy thân phận quân nhân gặp phái Côn Lôn.

– Tướng quân Thôi, chúng tôi hiện giờ rất nhiều việc, căn bản là không có thời gian tán gẫu với ông chuyện nhập ngũ.

Dương Trấn Tử vẻ mặt âm trầm.

– Gần đây các anh xảy ra chuyện có phải liên quan đến Diệp Phàm của Tập đoàn Hoành Không?

Thôi Kim Đồng hỏi,nhất thời Dương Trấn Tử sửng sốt, hóa ra người ta cũng biết.

– Tướng quân Thôi, anh nói vậy có ý gì? Chúng tôi không rõ ràng lắm. Côn Lôn là đại phái mấy ngàn năm, đệ tử cũng mấy trăm người. Hơn nữa những người của phái không dưới một ngàn người, nhiều người như vậy nhiều chuyện phiền toái phải lo. Giống như một công ty phải nuôi sống hơn một nghìn người vậy, việc nhiều có phải không?

Dương Trấn Tử còn muốn nói dối.

– Chương môn Dương? có một số việc mặc dù nói các anh là bí mật, nhưng, chúng tôi đang làm ngành gì? Tin tưởng anh cũng nghe nói một ít, có một số việc, không cần phải nói nhiều.

Thôi Kim Đồng cũng thản nhiên hừ một tiếng.

– Làm chuyện gì? Tướng quân Thôi, nói cái gì cũng phải chú trọng chứng cứ, hi vọng tướng quân Thôi vẫn phải cận thận một chút.

Nếu không, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của phái Côn Lôn chúng tôi. Trên đời này còn có pháp luật có phải không?

Pháp luật là tối coi trọng chứng cứ. Nếu không, các anh thành người tung tin đồn rồi. Mặc dù nói các anh là cán bộ nhà nước, nhưng cũng không thể tự dương bắt chúng tôi.

Hơn nữa, các môn phái của Trung Quốc đều có liên quan.

La Hồ Sơn trong lòng tức giận, xông lên nói, hơn nữa mịt mờ có ý đe dọa.

– Các anh dám cam đoan không có xung đột với Diệp Phàm của tập đoàn Hoành Không sao?

Thôi Kim Đồng cũng có chút căm tức, bọn người này hình như có chút kiêu căng, căn bản là không coi tướng quân như ông ta ra gì.

Đây chính là bệnh chung của các môn phái lớn, đều có chút coi thường nhân viên nhà nước.

Bọn người kia, đều nghiễm nhiên cho mình là phái lớn, còn giữ lại một số tập tục xấu thời xưa, giống như ông đây là đệ nhất thiên hạ.