Chương 2599: Lung lạc của Chu gia

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cán bộ chân thành và cố gắng hết sức làm việc như Diệp tiên sinh đã không còn nhiều nữa. Diệp tiên sinh khiến tôi biết được người bạn chân thành là như thế nào.

Chu Do Tiếu cười, vẻ mặt chân thành nói.

– Ha ha, tôi cảm thây rất vinh hạnh, còn rất hi vọng được kết bạn với Giám đốc Chu.

Diệp Phàm cười nói.

– Diệp tiên sinh, anh cũng đã cảm thấy cha tôi là một người bạn chân thành. Vậy nhà họ Chu chúng tôi quyết định lấy một khu đất năm trăm mét vuông trên đảo Á Đông Lệ Châu cho Diệp tiên sinh.

Trên khu đất này còn có một ngôi nhà, gọi là “Hồng viên”. Nơi đây đã từng là nơi ở của tổ tiên nhà họ Chu chúng tôi.

Chẳng qua sau đó bị sét đánh cháy rụi. Tuy nhiên, cha tôi dựa theo ngôi nhà của tổ tiên để xây dựng nên Hồng viên.

Đây là kiểu xây dựng kết hợp với kỹ thuật xây dựng hiện đại. Chẳng những có thể có tiện nghi thoải mái mà còn có thể thưởng thức được những văn minh từ xưa.

Chu Do Tiếu cười nói.

– Ha ha, cảm ơn Giám đốc Chu và Chu gia yêu quý tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể nhận.

Các anh đồng ý đến Phong Châu đầu tư chính là điều mà Diệp Phàm tôi mong muốn nhất. Coi như huề với việc giúp đỡ nhà họ Chu các anh.

Diệp Phàm giống như từ chối, trong lòng hắn hiểu được, nhà họ Chu mất công sức như vậy không phải là muốn tìm một vệ sĩ siêu cấp miễn phí sao. Bởi vì, trong sự kiện lần này nhà họ Chu đã thấy được thực lực của hăn. Nếu sau này nhà họ Chu còn có chuyện bất bình gì có lẽ hắn ở trên địa bàn của người ta cũng không thể nhắm măt làm ngơ/

Đến lúc đó lại phải rước lấy một chút phiền toái. Hơn nữa bây giờ Diệp Phàm có được quần đảo Chris, chỉ cần hơn một tỷ để cải tạo một chút, còn sợ không thoải mái sao. Làm gì cần đến ở chỗ của nhà họ Chu, cảm giác cũng sẽ không tự nhiên.

– Sao có thể nói như vậy, lần này Diệp tiên sinh giúp đỡ nhà họ Chu giải quyết xong mâu thuẫn giữa nhà họ Chu và bộ lạc Nạp Tây.

Nhà họ Chu vô cùng cảm kích, một chút tấm lòng Diệp tiên sinh cũng muốn từ chối sao?

Vừa rồi, Diệp tiên sinh cũng nói, cha phụ là một người chân thành. Rất hi vọng có một người bạn chân thành như Diệp tiên sinh.

Mồm mép của lão Chu này đúng là không kém.

– Vừa rồi tôi đã giải thích rõ ràng, nhất mã quy nhất mã. Giám đốc Chu yêu quý Diệp Phàm như vậy tôi không dám nhận.

Tuy nhiên, một người bạn như Giám đốc Chu thì tôi dám nhận, hơn nữa, Giám đốc cũng biết rõ thân phận của tôi.

Tôi là một cán bộ nhà nước. Mà tập đoàn Hồng Phách vừa muôn đến Phong Châu đầu tư.

Nếu tôi nhận quà tặng của nhà họ Chu, kia chẳng phải là làm các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật đến điều tra sao?

Cho nên, món quà này thật sự không thể nhận.

Diệp Phàm kiên trì từ chối, nhìn Giám đốc Chu một cái cười nói:

– Đương nhiên, nếu như có rảnh rỗi Diệp Phàm tôi sẽ đến chỗ các vị du lịch ngắm cảnh. Đến lúc đó còn hi vọng Giám đốc Chu miễn tiền thuê nhà cho Diệp Phàm là được.

– Ha ha ha, tốt, tốt, tốt. Chẳng những miễn tiền thuê nhà ngay cả tiền cơm tiền xe cũng có thể miễn phí.

Bất cứ lúc nào nhà họ Chu cũng hoan nghênh trợ lý Diệp đến đảo Á Đông Lệ Châu du lịch ngắm cảnh.

Công tác trong chính quyền cũng khá mệt mỏi, tìm cơ hội thích hợp để nghỉ ngơi có lợi cho sức khỏe có phải không trợ lý Diệp?

Chu Do Tiếu cười sang sảng nói. Đương nhiên, Diệp Phàm không tin người giảo hoạt như lão già này sẽ hào sảng như thế.

Ăn cơm trưa trên du thuyền đại đại gia, trên du thuyền nhận được điện thoại của Trương Hùng,

– Anh Diệp, qua nghiên cưu của Tổ khoa học năng lượng, Lôi thạch này chắc chắn là đồ tốt.

– Nếu đã nghiên cứu rồi, không chừng có thẻ trở thành bình ắc quy thiên nhiên có thể sử dụng. Anh Diệp đưa về viên Lôi thạch kia có lẽ chỉ lớn hơn cỡ nắm tay thôi.

Nhưng qua thí nghiệm phóng điện, phát hiện bên trong không ngờ có trữ lượng điện có thể vận hành con tày cỡ hai ba vạn tấn.

Lúc đó tổ trưởng tổ Khoa học Năng lượng Ngô Quang Bảo còn cười nói là nếu có thể tìm được 36 viên Lôi thạch thì có thể làm cho quân hạm không cần điện dùng được một năm rồi.

– 36 viên, toàn bộ như vậy thể tích hình như cũng không lớn.

Diệp Phàm cũng vui vẻ nói.

– Đúng vậy, vật này quan trọng cũng không phải bản thân nó có năng lượng điện, mà vì nó có thể trữ được nhiều điện năng.

Nếu có thể nghiên cứu chế tạo thành công chúng ta có thể sử dụng lại nhiều lần đối với ắc quy Lôi thạch này.

Tàu ngầm hạt nhân của nước ta có thể hủy bỏ. Chỉ cần mang theo bình ắc quy chế tạo bằng 36 viên Lôi thạch này là được.

36 viên chỉ chiếm dung tích bằng một thùng mỡ lợn. Bây giờ bình ắc quy vì sao không thể dùng rộng rãi.

Vấn đề là lượng điện năng tích trữ không đủ. Nếu muốn vận hành một con thuyền hai vạn tấn một năm thì thể tích bình ắc quy có lẽ phải rất lớn.

Cho nên, các nước trên thế giới đều quan tâm đến loại điện không gây ô nhiễm. như điện hạt nhân của Hoa Kỳ.

Nếu loại bình trữ điện làm bằng lôi thạch này đủ, thì so với điện hạt nhân còn tốt hơn.

Dù sao, điện hạt nhân còn có bức xạ, sử dụng điện hạt nhân tiện nhưng mối nguy lớn.

Mà loại lôi thạch thiên nhiên này chiếm diệt tích nhỏ. Sử dụng có thể tiết kiệm không gian trữ dầu trên quân hạm.

Cứ như vậy, có thể tăng không gian của hàng không mẫu hạm hoặc tàu ngầm chứa vũ khí có phải không?

Cứ như vậy, nhiều vũ khí đạn dược hơn, thật sự có thể nâng cao sức chiến đấu. Hiện giờ tuy nói không có chiến tranh, nhưng vẫn có rất nhiều mâu thuẫn. Ngay cả trên bàn đàm phán có thể có nhiều tác dụng. Đây gọi là gì, người khác không có chỉ mình mình có.

Giọng Trương Hùng rất phấn khích.

– Nói dễ nhưng làm thì khó đi, Lôi thạch phải trải qua mấy nghìn năm mới có thể hình thành, chúng ta lại dùng nó để chế tạo vật liệu tích điện, có lẽ khó khăn không nhỏ. Ngoài ra, lôi thạch trữ lượng cũng không nhiều, phải tiết kiệm một chút.

Diệp Phàm nói.

– Việc này tôi hiểu được, đã nói qua với tổ trưởng Ngô rồi. Tuy nhiên, tổ trưởng Ngô nói các chuyên gia cũng rât tin tơngr. Hơn nữa tất cả mọi người đều hào hứng. Bọn họ yêu cầu cung cấp một ít vật liệt, nếu phẩm chất có thể tốt hơn một chút thì tốt.

Trương Hùng nói.

– Đây chỉ là hàng mẫu, muốn lấy nữa phải dùng tiền mua. Hơn nữa, giá cả cũng không rẻ, sản lượng cũng ít. Còn một điều, tôi lo là các quốc gia khác biêt chúng ta sẽ hết cơ hội. Việc này cậu có hỏi xem người phụ trách việc này có thể trả giá bao nhiêu không? Phải nhanh.

Diệp Phàm hỏi.

– Việc này tôi còn chưa nghĩ đến, nếu không tôi trực tiếp báo cáo với Tổ trưởng Cung một chút. Nếu số lượng không nhiều mà giá cả không rẻ thì Tổ trưởng Cung quyết định tốc độ sẽ nhanh hơn. Chúng ta phải nắm cơ hội lớn này tranh thủ mua Lôi thạch. Loại vật chất này lại là một loại vật chất chiến lược đặc thù rồi.

Trương Hùng nói.

– Cậu không cần nói với tổ trưởng Cung, nói với tổ trưởng Ngô là được. Tin rằng lời của ông ta có sức thuyết phục hơn chúng ta. Dù sao, tài liệu về giá trị của tảng đá đó đều nằm trong tay tổ trưởng Ngô.

Diệp Phàm nói.

– Vậy được, tôi lập tức báo cáo tình hình này cho tổ trưởng Ngô.

Trương Hùng nói rồi cúp điện thoại.

– Mẹ kiếp, cuối cùng đã trở vể, chỗ đất cằn sỏi đá kia thật đúng là không có gì hay ho.

Vừa đến sân bay Việt Châu, Thiên Thông hít một hơi nói.

Đã đến giờ cơm trưa, Diệp Phàm cùng mấy anh em tìm chỗ ăn cơm.

– Các anh em, chuyện lần này phiền toái lớn. Tuy nhiên, mọi người cũng hiểu được tình hình đảo Chris tôi sẽ không nói nhiều.

Tuy nhiên, chỗ đó về sau thành địa bàn của tôi. Ngoài tra, tôi cũng hi vọng nơi đó cũng không làm nhiều người chú ý.

Bọn họ lạc hậu, nhưng tính tình họ cũng rất chất phác. Diệp Phàm tôi hi vọng cuộc sống của bọn họ được nâng cao trên cơ sở duy trì bản sắc của họ.

Cho nên, chuyện lần này hi vọng các anh em có thể giữ nghiêm bí mật.

Diệp Phàm dặn dò.

– Việc này còn cần phải nói sao? Ai hỏi chúng tôi cũng sẽ không nói. Nhiều nhất thì chúng ta đến Pháp nghỉ ngơi thôi.

Lô Vĩ cướp lời nói.

– Yên tâm, lão đại, đó là chỗ bà hai của anh cầm lái, đánh chết tôi cũng không nói ra đâu. Đáng tiếc chỗ đó đẹp thì đẹp thật, nhưng mà nghèo quá, ngoài việc tìm da sói cũng không làm ra được gì. Hiện tại vừa về đến, không có tiền thì khổ rồi. Trong xã hội hiện đại này, đó cũng là phiền toái.

Thiên Thông có chút đau lòng vì bận rộn một hồi toi công.

– Cậu nói gì vậy, lần này là bận làm chút việc vì lão đại, chẳng lẽ cậu còn không biết xấu hổ đòi tiền. Tôi nhổ vào, một chút tình anh em cũng không có, thật sự là xui.

Tề Thiên mắng Thiên Thông.

– Nói hai câu cũng không được, cung quá lắm. Tôi chỉ tùy tiện nói một chút, cũng không thật sự muốn đòi tiền Diệp Phàm. Hơn nữa, lần này cũng làm việc vì chị dâu thứ hai, tôi nào dám lấy tiền có phải không?

Thiên Thông đỏ mặt vội vàng nói.

Bởi vì lúc này Diệp Phàm đang như cười như không nhìn y chằm chằm, Thiên Thông sợ nhất vẻ mặt này của Diệp Phàm.

Đây là khúc dạo đầu cho việc chơi xấu của diệp phàm. Thiên Thông cũng không muốn thế, đến lúc đó còn không có chỗ khóc. Nên biết điều một chút.

– Ha ha, mọi người mệt một hồi đương nhiên phải có gặt hái phải không? Lần này trở về Giám đốc Chu có cảm ơn tôi một chút. Diệp Phàm tôi cũng không thiếu tiền, ai cũng biết. Khoản tiền này chia đều cho mọi người.

Diệp Phàm nói đến đây thấy mấy người Lô Vĩ chép miệng muốn từ chối, Diệp Phàm lập tức nghiêm mặt nói

– Đừng cãi lời tôi, tranh cãi nữa tôi sẽ giận.

Quyết định như vậy đi, lần này Giám đốc Chu cho 60 triệu, đương nhiên là đổi thành nhân dân tệ rồi. Tôi đã tính rồi, ngoài việc nộp thuế cho nhà nước thì mỗi người còn có đến ba triệu.

Tiền này mọi người cầm lấy, không có chút chứng cứ nào. Nộp thuế chứng minh hai ngày nữa sẽ gửi đến nhà mọi người.

Việc này tôi giao cho người có chuyên môn, trước tiên cứ cầm tiền về.

Diệp Phàm nói xong lấy ra tập chi phiếu, mọi người thoáng nhìn nhau rồi nhận lấy.

– Cái này… tôi cứ nhận.

Thiên Thông hơi xấu hổ nói.