Chương 1667: Một đám hề diễn tuồng

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không sao, dù sao buổi tối tôi cũng đã đi nghỉ. Hơn nữa, đêm khuya có thể đón khách quý như hội trưởng đến thật là vinh hạnh. Người ta nói, có khách từ phương xa đến, rất hiếm nên tôi rất vui mừng.

Hội trưởng Trương mời ngồi:

Diệp Phàm khách khí giơ tay cười cười, quay sang chỗ cô nàng Chu Đông Đông nói:

– Pha trà Long Tỉnh.

– Vây thưa chủ tịch thành phố.

Chu Đông Đông gật đầu đi pha trà.

– Cô gái này là ai?

Hội trưởng Trương nhìn Chu Đông Đông một cái thản nhiên hỏi.

– Ha ha, là nhân viên phục vụ do Chủ nhiệm nhà khách Phạm sắp xếp. Nấu nướng giặt quần áo. Tối nay vừa ăn cơm xong thì Cục trưởng cục Công an đến báo cáo công việc.

Chu Đông Đông đang nấu cơm cũng ở lại pha trà. Hiện tại lại đón hội trưởng Trương. Cho nên, liền phiền cô ấy một chút.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, cũng không che dấu.

Việc này, càng che dấu càng đen. Diệp Phàm cảm thấy không làm gì sai, tất nhiên không sợ quỷ gõ cửa.

– Ha ha, nên thế nên thế. Chủ tịch thành phố quản lý một thành phố lớn như vậy, người nhà lại không ở đây, không có người chăm sóc sao có thể làm việc.

Trương Văn Long thản nhiênn cười vừa lúc Chu Đông Đông bưng trà lên.

Trương Văn Long nhìn Chu Đông Đông liếc mắt một cái, giơ tay lấy trong túi da một đồ vật, giống như vòng tay ngọc thạch cười nói:

– Tới vội quá, cô Chu pha trà vất vả, đây là chút quà nhỏ, nhận lấy, nhận lấy.

– Tôi không thể nhận.

Chu Đông Đông sợ đến mức vội vàng giơ tay từ chối.

– Thành ý của Hội trưởng Trương, cô nhận lấy đi.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, đôi mắt ưng nhìn chiếc vòng ngọc.

Chiếc vòng tay không hẳn rất đáng giá, nhiều nhất cũng chỉ mấy ngàn thôi. Nếu là mấy chục nghìn tất nhiên không thể nhận.

– Cảm ơn Chủ tịch thành phố.

Chu Đông Đông đỏ mặt, quay sang phía Diệp Phàm cúi gập người. Có lẽ cô chưa từng nhận quà tặng giá trị như thế.

– Cảm ơn tôi làm gì, phải cảm ơn hội trưởng Trương mới đúng.

Diệp Phàm cười nói.

– Cảm ơn hội trưởng Trương.

Chu Đông Đông lại làm như vậy một lần nữa.

– Không cần cảm ơn, chỉ cần cô nấu cơm rửa bát ngon một chút. Chủ tịch thành phố ăn uống thoải mái là được. Chủ tịch thành phố bận trăm công ngàn việc, ăn không ngon làm việc cũng không tốt. Cả Hải Đông chúng ta dựa vào hắn.

Trương Văn Long thản nhiên cười, khoát tay áo nói.

Chu Đông Đông tất nhiên biết điều lên tầng, tay cầm vòng tay vẫn run bần bật.

– Hội trưởng Trương, trà Long Tỉnh này cũng không tệ lắm phải không?

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

– Không tồi, không tồi, nhạt nhưng có hương, hương sâu sắc, lắng đọng bên trong làm người ta thấy như Văn Long đang cười nói.

Hai người tào lao một ít chuyện trên trời dưới bể không liên quan. Diệp Phàm biết ông này đến đây chắc chắn có việc, không thể không có việc gì. Tất nhiên Diệp Phàm sẽ không lên tiếng hỏi.

Hắn đang câu cá.

– Chủ tịch thành phố, gần đây nghe nói anh đi kiểm tra một vòng các huyện và thành phố. Đường không dễ đi mấy, tàu xe đi lại cũng mệt nhưng đừng để mình mệt quá.

Trương Văn Long thản nhiên nói.

– Vẫn đi được. Tôi là người xuất thân vất vả từ nhỏ. Còn nhỏ đã từng đi chặt củi, lấy rau nuôi lợn. Đường đó, không đáng gì.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

– Vẫn phải chú ý làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, mệt mỏi quá không được. Nhưng cả ngày không ở văn phòng cũng không được.

Vậy các nơi vui chơi giải trí Chủ tịch thành phố có đi qua không?

Trương Văn Long nhìn Diệp Phàm một cái hỏi.

Đến lúc này có lẽ nhà họ Tô mời đến làm thuyết khách. Diệp Phàm suy nghĩ liền hiểu, thản nhiên nói:

– Đến Hải Đông cũng đã mười mấy ngày, các phòng bên cạnh không biết hết.

Nói thật, mỗi ngày xuống xe không vào văn phòng thì vào phòng họp.

Hay là đi dạo một chút thì xe cùng mở cửa chờ sẵn rồi.

Chính thành phố Hải Đông tôi cũng chưa đi dạo qua. Chủ tịch thành phố như tôi có chút không làm tròn bổn phận.

– Vậy có chỗ gọi là Tô thị hội sở, là chỗ do nhà họ Tô ở Bắc Kinh mở. Các huyện thị quanh chúng ta, ngay cả các nơi lân cận như Chiết Ninh, Giang Đô, An Đông đều có khách đến vui chơi.

Bên trong đó còn có một sân golf. Tô thị hội sở chú trọng tĩnh lặng giữa ồn ào, thật sự có chút đặc sắc.

Nếu không, ngày mai cũng là chủ nhật, Văn Long mời Chủ tịch thành phố đến Tô thị hội sở nghỉ ngơi một hồi, thư giãn một chút, đánh mấy trận cầu có lẽ cũng không tồi.

Trương Văn Long mỉm cười chân thành, thoạt nhìn giống như ký hiệu.

– Nghe nói cũng không tồi.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

– Thật sự là không tồi, ngày mai Chủ tịch thành phố đến đấy một chút.

Trương Văn Long lại mời nói.

– Vây đi, đến một chút cũng đúng, ngay gần đây, đi xem cũng tốt.

Diệp Phàm gật gật đầu.

Trương Văn Long đến đây hình như là mời hắn đi Tô thị hội sở, không nói gì về chuyện của Tô Ngưu Đán.

Nhưng thật ra làm Diệp Phàm cảm thấy lạ, chẳng lẽ ngày mai ở Tô thị hội sở lại là Hồng Môn Yến.

Hắn là không phải. Tô thị hội sở mở ở Hải Đông, chẳng lẽ dám làm gì với một chủ tịch thành phố như hắn. Diệp Phàm nghĩ xong cũng không để ý.

Buổi tối, Diệp Phàm ngủ một mạch đến rạng sáng.

Buổi chiều ngày hôm sau, thời tiết cũng không tệ lắm.

Hai giờ, hội trưởng Trương lại gọi điện thoại đến, Diệp Phàm lên xe đến trước cửa Tô thị hội sở thấy hội trưởng Trương đã đứng ở đó trước/

– Chủ tịch thành phố đồng ý đến, Văn Long cảm thấy rất vinh hạnh.

Trương Văn Long cười chào.

– Tôi cũng vậy, có thể được hội trưởng Trương mời, tôi cũng cảm thấy vinh hạnh.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, bắt tay Trương Văn Long.

– Chủ tịch thành phố, mời vào.

Trương Văn Long làm tư thế mời, Diệp Phàm từ chối một chút, nhưng thái độ của Trương Văn Long kiên quyết. Diệp Phàm cũng không khách khí bước vào.

Cửa chính của Tô thị hội sở rất hiện đại. Sau cửa có một lối đi nhỏ, ở giữa có một bức tượng điêu khắc, tỏa hào quan giàu sang. Giàu sang không mất đi cao quý, cao quý không mất đi tự nhiên, khá có trình độ.

– Nghe nói đây là do nhà họ Tô mời nhà điêu khắc nổi tiếng quốc tế Lý Hòa Hoa và hai vị viết chữ nổi tiếng của Trung Quốc. Kết hợp trong và ngoài nước bức tượng điêu khác vô cùng sinh động. Rất nhiều khách đến Tô thị hội sở đều ngạc nhiên thán phục.

Trương Văn Long khen ngợi.

– Ừ, dù sao cũng là bút tích của đại sư, cũng không tệ lắm.

Diệp Phàm thản nhiên cười cười gật đầu cũng không có cảm giác gì. Đó là bởi vì Diệp Phàm cản bản không thấy được, không có hứng thú đối với cái gọi là nghệ thuật.

– Ở Tô thị hội sở này nghe nói có những chữ viết rất có lai lịch.

Trương Văn Long chỉ vào bốn bức điêu khắc bằng gỗ có những chữ to nói.

– Hả, chữ này chẳng lẽ cũng là chữ của học giả có tiếng tăm?

Diệp Phàm tỏ vẻ hứng thúc, nhìn Trương Văn Long.

– Chủ tịch thành phố, xin mời đến gần xem, sẽ phát hiện manh mối.

Trương Văn Long cười cười.

Diệp Phàm nghe nói thế đi đến, quả nhiên phát hiện ở góc bốn chữ Tô thị hội sở đều có chữ viết của người đề tặng.

– Quả nhiên là chữ viết của người nổi tiếng. Tôi không thể tưởng tượng được có thể nhìn thấy lưu bút của Trưởng ban. Nghe nói Trưởng ban Thường chẳng những là Trưởng ban tuyên giáo cùng là Bộ trưởng bộ Văn Hóa mà còn là hội trưởng khá có tiếng tăm của hiệp hội thư pháp Trung Quốc. Chữ của Trưởng ban Thường, nhất kim khó cầu.

Diệp Phàm không ngại khen tặng vài câu.

Tất nhiên, Diệp Phàm hiểu Tô Lâm Nhi mời hội trưởng Trương đến, tất nhiên là để hắn thấy phân lượng của nhà họ Tô.

Tuy nhiên, trong lòng Diệp Phàm thầm oán Tô Lâm Nhi. Một Trưởng ban tuyên giáo Trung ương có thể dọa hắn, buồn cười. Thường Vân Lý so với Triệu Bảo Cương, Kiều Viễn Sơn, lão Phượng chẳng là cái thá gì.

– Buồn cười, cũng dám nói giá trị. Sao tới lượt hạng người thiếu hiểu biết như cậu ở đây nói loạn, làm bẩn sự thanh nhã của Tô thị hội sở. Hơn nữa, thẻ Tô thị hội sở cũng làm cậu thấp đi vào lần.

Lúc này một tiếng nói vang lên.

Theo giọng nói, từ tảng đá bên cạnh đi ra một đám người. Ai cũng ăn mặc chỉnh tề, có lẽ đều là người có chút thân phận. Bởi vì Tô thị hội sở không đơn giản.

– Chữ của Trưởng ban Thường chỉ có giá trị nhất kim, Giám đốc sở Phương, anh nói một chút, thân phận của Trưởng ban Thường thấp thế từ lúc nào.

Một người đàn ông trung niên trêu chọc một câu, nhìn Diệp Phàm một cái hừ nói:

– Những người phục vụ, đi cùng lãnh đạo đến, cũng đừng gây cho lãnh đạo thêm phiền toái. Miệng của cậu, nến giữ, nếu không, sẽ bị lãnh đạo đá cho một cước.

– Ôi, hiện giờ thanh niên thường không hiểu chuyện. Tự cho là đúng, thật sự nghĩ mình là người lớn, ngang tàn giống con cua. Thiên hạ lớn, ếch ngồi đáy giếng thôi.

Giám đốc sở Phương xoa xoa cằm, nhìn Diệp Phàm một cái, giọng nói đầy khinh thường và thâm thúy.

– Ha ha…

Đột nhiên, một tiếng cười vang lên, từ bên phải một cô gái bước ra.

Cô gái mặc chiếc váy đen, có kim tuyết sáng ở cổ làm cô thêm phần xinh đẹp.

Không phải Tô Lâm Nhi thì là ai. Trong nháy mắt Diệp Phàm liền hiểu. Hóa ra Tô Lâm Nhi nhờ hội trưởng Trương mời hắn đến đây để hắn chịu nhục.

Diệp Phàm thản nhiên nhìn Trương Văn Long một cái, mặt y có chút mất tự nhiên nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường. Xem ra, cuối cùng cũng có kinh nghiệm.

– Giám đốc sở Phương, tổng giám đốc La, các anh đều nhìn nhầm.

Nói đến đây Tô Lâm Nhi nhẻo miệng cười, chỉ vào Diệp Phàm nói:

– Các anh ếch ngồi đáy giếng, nhưng đây là bá chủ của giếng Hải Đông, ha ha…

– Trời ơi, sao lại nói thế, bá chủ Hải Đông không phải là bí thư Phạm sao. Sao lại có một thằng hề nhảy ra.

Giám đốc Sở Phương nhìn Diệp Phàm một cái, thấy người này thật sự rất trẻ tuổi, tuyệt đối không vượt qua ba nhăm tuổi, có thể làm bá chủ gì. Có lẽ Tô Lâm Nhi nói bá chủ chính là lưu manh trên đường. Cho nên, Giám đốc sở Phương không hề để ý.

– Phương Thính, giờ nói vậy thôi. Anh xem xem, xã hội thiếu gì đồ lưu manh.

Tổng giám đốc La trêu chọc. Mấy người đi cùng Tô Lâm Nhi đều cười.

– Ai da, Giám đốc Phương, tổng giám đốc La, cũng không thể nói hắn như vậy. Tôi sợ hắn sẽ che Tô thị hội sở của tôi thì làm sao bây giờ. Tôi là một cô gái yếu đuối, sao có thể đấu với hắn quyền cao chức trọng.

Vẻ mặt Tô Lâm Nhi khổ sở đáng thương khiến Diệp Phàm thấy buồn cười.

Thầm nói, cô gái này diễn thật tốt, không đi làm diễn viên thật đáng tiếc. Tuy nhiên Diệp Phàm không nói gì, ngược lại muốn xem mấy thằng hề này diễn trò đến khi nào.