Chương 3316: Việc Nhất Định Phải Thông Qua.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tôi biết, thực ra mọi người trong lòng đều biết rõ về Đại quy hoạch Hoành Không. Không có mối quan hệ với Kiều gia đại viện, rốt cuộc thì ủy viên Trịnh vẫn phải đồng ý. Chỉ có điều vừa khéo rơi vào ta con kéo dài thời gian một chút mà thôi. Thế lớn không thể ngăn nổi.

Trương Cổ Khánh nói.

– Ừm, con có thể hiểu thì tốt. Chủ tịch Đường khi thị sát Tập đoàn Hoành Không đã nói rồi. Đại quy hoạch Hoành Không sẽ phê chuẩn xuống, đó là quyết định rồi.

Việc này thực sự từ trong lòng ta cũng ủng hộ Đại quy hoạch Hoành Không. Đây là một việc lớn có lợi cho dân, cho nước, nếu thành công cũng có lợi rất nhiều cho Tỉnh Thiên Vân chúng ta.

Vì thế ta vốn cũng không phải thực sự muốn mạo hiểm như vậy, nhưng cứ nghĩ đến gã thanh niên cuồng vọng hết mức kia là ta tức không chịu nổi rồi. Thực sự không coi chúng ta ra gì cả có phải không nào?

Về điểm này, ngay cả Ninh Chí Hòa cũng nhìn thấu. Vì Đại quy hoạch Hoành Không ông ta mới không lên tiếng.

Còn Phí gia cũng chẳng tăng cường đẩy nhanh tốc độ. Chủ tịch Khúc càng hiểu rõ việc này, chú ý đến ý tưởng của ta.

Những đồng chí được cử xuống vẫn đang giằng co, bọn họ căn bản không hiểu mấu chốt trong đó là ở chỗ nào.

Tầm nhìn cũng là một thực lực, con phải cân nhắc nhiều một chút. Hơn nữa con cũng đã có thời gian dài làm việc ở Chính Vụ viện rồi.

Thời điểm thích hợp ta sẽ thương lượng một chút với Ủy viên Trương, để cho con xuống dưới tỉnh rèn luyện một chút.

Dù sao cũng phải xuống, con phải xuống sớm để chuẩn bị thì mới được.

Trương Hồng Đông vẻ mặt nghiêm túc, nói.

– Ha ha, thời gian này sau khi con tiếp nhận công việc con cũng luôn nghiên cứu Đại quy hoạch Hoành Không. Không thể không nói, con người Diệp Phàm này rất có năng lực, về điểm này Trương Cổ Khánh con rất ít khi phục người ta.

Trương Cổ Khánh nói.

– Không chỉ là năng lực, tiểu tử này có khí phách lớn để hoàn thành đại sự. Ngày cả Trương Hồng Đông ta cũng khâm phục khí thế của hắn.

Lão tổng của một nhà máy, lại chu toàn ở giữa hai tỉnh. Sinh tồn trong kẽ hở, hơn nữa lại còn phải phát triển lớn mạnh lên, rất không dễ dàng.

Trước kia khi ta nhậm chức thời gian ta gánh gánh nặng này cũng không ngắn. Ta sợ nhất là năm mới, cứ đến cuối năm là đám “duồi bọ” ở Tập đoàn Hoành Không đó cứ đến cửa xin tiền, xin ủng hộ, xin chính sách.

Hàng năm cấp cho cũng chẳng thấy có chuyển biến tốt gì cả. Không ngờ vấn đề nan giải của bao năm lại có tính khả thi giải quyết được trong tay Diệp Phàm.

Nói thực, là một cựu Chủ tịch tỉnh Thiên Vân, trong lòng ta rất vui mừng. Chỉ là tính khíc của tiểu tử này quá kiêu ngạo, không biết tốt xấu mà thôi.

Nếu có thể nhẹ nhàng một chút thì tiền đồ của tiểu tử này không thể đo được. Vì thế với người này con không nên đắc tội quá đáng.

Mang đến cho mình những nhân tố bất lợi không cần thiết sau này. Tuy bây giờ hai người bọn con không liên quan gì với nhau. nhưng ai có thể đảm bảo trong mấy chục năm công tác sau này bọn con sẽ không gặp nhau.

Sông không đổi, núi không dời, ta luôn có dự cảm.

Trương Hồng Đông nói.

– Con hiểu rồi.

Trương Cổ Khánh gật đầu thận trọng, nói,

– Sáng sớm ngày mai Đoàn Khảo sát sẽ xuống. Có lẽ Diệp Phàm cũng đang gấp rút chuẩn bị. Tuy nhiên, nghe nói vì một vấn đề trong thành viên Tổ đệ trình hạng mục đã lên tỉnh. Xem ra, người này gây thù chuốc oán cũng không ít.

– Làm người, làm sao có thể không có thù oán. Dù con cứ luôn là người tốt, cũng vẫn có thể đắc tội với người khác. Đặc biệt là những đồng chí có năng lực làm việc. Người đắc tội càng nhiều. Bởi vì muốn làm việc thì phải đụng chạm đến lợi ích của một vài đồng chí. Một khi đụng đến thì chẳng phải sẽ sinh ra khúc mắc hay sao.

Trương Hồng Đông nói.

Cũng đúng lúc này, Diệp Phàm cuối cùng không chịu được đành gọi điện thoại cho Ninh Chí Hoà. Nói về một số khúc mắc giữ mình với Trương Cổ Khánh.

– Ha ha ha, thủ đoạn của Uỷ viên Trịnh hay. Việc này không cần phải quá lo lắng. Tuy nhiên có lẽ tiểu tử cậu sẽ khó chịu một chút. Hơn nữa, nhìn từ việc lần trước, tỷ lệ cơ hội thông qua rất lớn. Số cậu cũng may mắn đấy có phải không nào?

Ninh Chí Hoà cười nhẹ nhàng.

– Đúng vậy, Trịnh Tùng Tiền đã hoàn thành lời hứa của mình đối với “người khác”. Nhưng lại có thể quan tâm đến cảm nhận của Trương gia. Con cáo già này, hai bên đều không không đụng vào. Vận dụng thủ đoạn quan trường này đúng là tôi cũng không bằng.

Diệp Phàm nói.

– Khi cậu có thể thắng được lão ta thì cậu không còn ở Tập đoàn Hoành Không nữa rồi. Tuy nhiên mỗi người đều có thủ đoạn và tính khí khác nhau.

Đồng chí Trịnh Tùng Tiền có nguyên tắc và tính cách làm việc của mình. Không cần phải khâm phục một ai cả có phải không nào?

Thành tích của đồng chí Diệp Phàm cậu bây giờ rất rõ ràng. Tốc độ thăng quan tiến chức của cậu Ninh Chí Hoà tôi có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Vì thế quẳng đi gánh nặng, chuẩn bị cho tốt để đón tiếp Đoàn khảo sát xuống là được rồi.

Ninh Chí Hoà cười nói.

– Tôi đâu có thể so sánh được với Ninh thúc, ha ha.

Diệp Phàm cười phá lên.

– Cậu xem, vừa khen ngợi cậu mấy câu thôi thì đã “đắc ý” thế rồi, đồng chí Diệp Phàm, phải nhớ “điều tiết”.

Nếu lúc trước không phải do một số quyết định tắc trách của cậu thì cũng sẽ không dẫn đến chuyện phiền phức này từ Trương gia.

Được rồi, chuyện qua qua rồi, không cần phải nhắc đến nữa. Con người mà, phải học cách bỏ qua, bỏ được thì mới có thu được.

Bằng không, anh cứ tự ngăn cấm mình thì làm sao mà có thu hoạch. Dù là có thu được thì anh cũng tự bế tắc.

Bởi vì thế, vào một thời điểm nhất định tiến hành “làm sạch” lại cuộc sống của mình một lần cũng là cần thiết.

Ninh Chí Hòa cười nói.

– Cuộc sống cũng cần phải được “làm sạch”, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy. Đa tạ sự dạy bảo của Ninh thúc.

Diệp Phàm cười nói.

– Xem xem, bắt đầu nịnh bợ rồi có phải không đấy?

Ninh Chí Hòa cười nói, tâm tình rất tốt.

– Ninh thúc đâu phải là ngựa.

Diệp Phàm cười nói.

– Cậu…

Ninh Chí Hòa ngắc ngứ.

– Tôi phải cảm tạ Ninh thúc đã ủng hộ tôi về chuyện của Triệu Hướng Vân.

Diệp Phàm chuyển qua nói.

– Cậu thật là, vẫn cái tính khí xấu ấy. Chẳng lẽ trong lòng Diệp Phàm cậu lại khó để bỏ qua cho Triệu Hướng Vân được hay sao?

Thực sự muốn thế nào thì cậu mới để ý đến hắn ít thôi. Có coi như hắn là không khí đi. Một khi việc đệ trình thực sự được phê chuẩn.

Tổ Hạng mục này chẳng phải là cũng hoàn thành nhiệm vụ đến lúc giải tán hay sao. Như thế ngươi tốt, ta tốt, mọi người cũng tốt, có gì mà không tốt.

Cậu thật là, không thể nào bình tĩnh được.

Ninh Chí Hòa giáo huấn.

– Tôi vẫn chưa đủ bình tĩnh sao, là tôi căn bản không muốn để cho Triệu Hướng Vân “hái quả”, dựa vào cái gì mà để cho loại người chỉ biết đối đầu với tôi, quản chuyện của người khác.

Đại quy hoạch Hoành Không là chúng ta khổ sở mới làm được ra. Cứ như Bí thư Chiếm có thể ủng hộ công việc của chúng tôi thì chúng tôi cũng để cho ông ấy dính vào một chúng là đúng rồi.

Nhưng Triệu Hướng Vân hắn thì không được, bởi vì bản thân hắn cũng chẳng có gì tốt.

Diệp Phàm “hừ” nhạt một tiếng, nói.

– Diệp Phàm, chiếc bánh này quá lớn cậu không thể nuốt được đâu. Cậu phải học cách khi có bánh thì phải chia cho người khác cùng hưởng mới đúng. Dù là đối thủ của cậu, cậu cho hắn thử một miếng, trong lòng người ta sẽ thấy vị ngọt. Vẫn tốt hơn là cứ nhớ mãi cậu không cho thử tí nào, có phải thế không nào?

Ninh Chí Hòa nói.

– Tôi làm không được.

Thái độ của Diệp Phàm cương quyết.

– Được rồi, nói với cậu việc này đúng là đàn gảy tai trâu, không nói nữa. Cậu đi chuẩn bị cho tốt là được rồi.

Ninh Chí Hòa tức giận cúp điện thoại.

– Tiểu tử này, đúng là đúng là ngoan cố, chưa được khai hóa hoàn toàn.

Sáng ngày hôm sau, Tập đoàn Hoành Không sẵn sàng đón khách.

Tổng bộ Tập đoàn cờ phướn bay phất phới, còn mượng hơn 100 học sinh của Trường trung học Hoành Không đến. Bên cạnh còn có cả đội trống hiệu, từng người Hoành Không tinh thần đều hưng phấn.

Còn Diệp Phàm sáng sớm đã đến tổng bộ rồi.

– Chào các thầy…

Diệp Phàm chào hỏi, cười nói với các thầy giáo đang đứng trước đội ngũ học sinh.

– Chào anh Bí thư Diệp.

Tất cả các thầy cô giáo vẻ mặt đều hưng phấn chào Diệp Phàm, việc này, tuy Diệp Phàm đến Tập đoàn Hoành Không mới hơn 1 năm, nhưng vì việc quá nhiều.

Mà thời gian Diệp Phàm ra ngoài cũng ít. Cho nên các thấy, cô giáo cũng rất ít khi có thể gặp được nhân vật quan trọng trong truyền thuyết này.

– Ha ha ha, tôi không tốt. Vẫn chưa thể làm cho mức lương của các thầy, cô ngang bằng với bên Việt Đông. Tuy nhiên, yên tâm, tương lai chúng ta không phải là mơ đâu. Hôm nay là một cơ hội lớn. Mọi người thể hiện cho tốt, chỉ cần nắm được, không cần đến thời gian 5 năm, tiền lương của mọi người sẽ tăng lên gấp đôi.

Diệp Phàm cười nói, bước nhanh đến mỉm cười bắt tay thân mật với các thầy, cô giáo.

– Anh ơi, thế thì sau này đi học không cần phải đóng tiền học phí nữa có phải không?

Lúc này một học sinh đã hồn nhiên hỏi.

– Trương Tiểu Phương, đừng nói lung tung. Đây là Bí thư Diệp của Tập đoàn Hoành Không, sao có thể gọi lung tung thế?

Câu hỏi của Trương Tiểu Phương thiếu chút nữa thì khiến cho Hiệu trưởng nhà trường và các thầy, cô giáo sợ hãi.

– Ha ha ha, không sao.

Diệp Phàm nhã nhặn khoát khoát tay, nói,

– Học trò Trương Tiểu Phương, em nói rất có lý.

Tin rằng 5 năm sau mục tiêu này sẽ có thể thành hiện thực. Đến khi đó, không chỉ là tiểu học, trung học cơ sở, phổ thông trung học đều không cần đóng học phí nữa, ngay cả học đại học cũng do Tập đoàn Hoành Không trả.

Đương nhiên, các em phải chuyên tâm học hành, đạt thành tích tốt mới được.

Chợt học sinh và các thầy, cô giáo đều vỗ tay.

Khổng Ý Hùng đi cùng với Diệp Phàm đến văn phòng, phát hiện mới 7 giờ mà tất cả nhân viên đều đã ở tại vị trí. Hơn nữa, hôm nay ai cũng ăn mặc hết sức trang trọng. Mặt mũi tươi cười.

– Các đồng chí tốt lắm.

Diệp Phàm vừa đi vừa cười nói.

– Hôm nay là một chuyện rất tốt đối với Tập đoàn Hoành Không chúng ta mà nói, tất cả người Hoành Không đều giống như là đang ăn tết vậy. Tối hôm qua vợ tôi đã chuẩn bị cho tôi một bộ vest mỏng. Tôi nói bay giờ thời tiết nóng bức, nhưng vợ tôi cứ nói hôm nay là ngày tốt, không thể để mất mặt Tập đoàn Hoành Không được.

Khổng Ý Hùng vuốt mông mình cười nói.

– Ha ha ha, Ý Hùng à Ý Hùng, tôi chẳng được trịnh trọng như anh. Anh thấy đấy, tôi chỉ mặc áo ngắn tay thôi.

Diệp Phàm cười nói.

– Thế thì tôi về thay ngắn tay.

Khổng Ý Hùng vội vàng nói.

– Thôi, không cần việc ăn mặc cũng phải thống nhất có phải không nào. Như thế sẽ mất đi tính đa dạng trong cuộc sống.

Diệp Phàm khoát tay.

10 giờ đúng, các đồng chí của 2 tỉnh Điền Nam và Thiên Vân đều đã đến. Thành viên Ban lãnh đạo thành phố Hạng Nam và địa khu Giang Hoa cũng đã vào vị trí.

Còn Đoàn Khảo sát có lẽ phải 11 giờ 30 phút mới đến, cho nên tất cả các đồng chí đều đứng thành từng tốp ở cổng của Tập đoàn Hoành Không nói chuyện phiếm.

Một số đồng chí thông minh thì nhân cơ hội này chen đến chào hỏi, làm quen với các vị lãnh đạo.

Đương nhiên, hành động này phải xem lãnh đạo lãnh đạo vừa tiếp người nay xong thì anh mới được chen vào. Bằng không lãnh đạo đang nói chuyện với người ta mà anh chen vào thì chẳng khác nào muốn chết.

– Rốt cuộc chờ đợi rồi cũng đến ngày này, không dễ dàng gì Bí thư Diệp nhỉ.

An Bình Phong của tỉnh Điền Nam cười nói.

– Đúng vậy, có lẽ ngày này là sự chờ đợi của người Hoành Không mấy chục năm rồi.

Trương Tương Hòa ốm bây giờ đã khỏe rồi, đi qua cùng với An Bình Phong, đứng bên cạnh cười nói.