Chương 3492: Trịnh Phương Rất Cứng Rắn.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Lâu rồi không gặp, Trợ lý Diệp càng ngày càng phong thái ra. Lâm Hoành cười nói.

– Đâu có, Tư lệnh Lâm càng phong độ hơn thì có. Diệp Phàm cười cười bắt tay mọi người.

– Chúng ta đi uống rượu thôi. Cố Thiên Kỳ cười nói. Sau khi ăn cơm xong, Cố Thiên Kỳ và Lâm Hoành đi trước, Diệp Phàm đến văn phòng của Trịnh Phương uống trà.

– Trợ lý Diệp, tay đào tẩu ở núi Xương Bối nghe nói vẫn chưa bắt được? Trịnh Phương hỏi.

– Đúng vậy, chắc là chuồn đi xa lắm rồi, tìm cũng vô ích thôi, người này có thân thủ tiên thiên. Tuy nhiên, từ đám công kích chúng ta có thể nhìn ra có người Mỹ và Nhật. Phỏng chừng là do Hải Lang và tổ Thần Đạo liên thủ làm. Tuy nhiên, lần này bọn chúng coi như đen đủi rồi. Diệp Phàm cười nói.

– Bọn chúng đen đủi thì đúng rồi, nhưng tổn thất của Báo Săn cũng rất lớn. Mất đi mười mấy đồng chí tam đẳng đỉnh giai. Điều này đối với Báo Săn chúng ta mà nói là chí mạng. Tôi đã thông báo cho Trần Quân nhanh chóng đưa người về. Nếu không, đến nhiệm vụ bình thường thì Báo Săn cũng không thể thực hiện được ấy chứ. Trịnh Phương nói.

– Ừm, Trần Quân cũng nên rút người về rồi. Chuyện bên kia xử lý cũng tương đối rồi. Còn Báo Săn chắc cũng phải nhanh chóng tuyển thêm người mới, nếu không thì sẽ bị tê liệt mất. Diệp Phàm gật đầu.

Trần Quân dẫn theo một trung đội tinh anh nhất của Báo Săn đến đảo Duy Cơ Tư giúp đỡ tộc người Nạp Tây Mễ huấn luyện quân đội.

Theo tin tức mà Trần Quân báo về, là đã thành lập được cho bọn họ một trung đoàn. Tuy nhiên, vũ khí thiếu thốn nghiêm trọng. Dù sao tất cả đều cần một khoản tiền lớn.

Diệp Phàm cũng phát sầu, đầu tư hơn hai tỷ vào đảo Duy Cơ Tư như vậy nhưng chưa nhìn thấy chút “bọt nước” nào cả.

Theo tính toán ban đầu của Trần Quân, quần đảo Duy Cơ Tử muốn thành hình thành dạng, không có trăm tỷ thì không thể nào làm được.

Số tiền Diệp Phàm đầu tư vào cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

– Nhưng tuyển người ở đâu bây giờ ấy chứ, việc này mong Trợ lý Diệp để tâm một chút. Anh quan hệ rộng, bạn bè nhiều, xem họ có nghĩ cách chọn được thêm người không? Nếu không, Báo Săn chắc sẽ không thể tiếp tục duy trì được. Trịnh Phương cau mày nói.

Đương nhiên, Trịnh Phương cũng “khóc” quá lợi hại. Diệp Phàm biết được ý tứ này. Tác dụng mấu chốt của Báo Săn chính là huấn luyện nhân tài cho tổ nòng cốt thứ 8.

Mà vụ ở Núi Xương Bối kia tất cả đều là tam đẳng đỉnh giai, những người này có khả năng bước vào tứ đẳng và vào tổ nòng cốt thứ 8. Mất đi những người này không khác nào mất đi tài nguyên hậu bị. Trịnh Phương lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

– Bạn bè thì cũng có một chút, nhưng mà, muốn chiêu nạp người mới thì thực sự rất khó. Người ta không muốn vào, thứ hai những người tôi kết giao được đều là cao thủ, tuổi tác cũng không nhỏ nữa Diệp Phàm thở dài.

– Tổ trưởng Diệp, anh chọn giúp tôi 8 người là được. Tôi cũng dám nói hơn, nhưng số này anh phải giúp tôi một phen. Lần trước tổn thất mất mười mấy người, dù thế nào thì cũng phải bổ sung lại được một nửa số đó.

Trịnh Phương nói.

– 8 người, hơi nhiều, hai ba người thì còn có thể. Diệp Phàm lắc lắc đầu, sau đó nhìn Trịnh Phương một cái, cười nói: – Thật ra, việc này anh hỏi Tề Thiên một chút, có lẽ anh ấy có cách đấy.

– Cậu ta thì có cách gì, tôi biết mà. Tuy nói có ba bốn người dưới tay cậu ta, nhưng cậu ta coi như bảo bối vậy. Bình thường có hoạt động gì thì đều dựa vào mấy người đó. Nếu để họ vào Báo Săn thì Tề Thiên lấy cái gì để oai với tôi nữa. Chắc chắn cậu ta sẽ không chịu đâu. Trịnh Phương nói.

– Vẫn có cách mà.

Diệp Phàm cười thần bí.

– Cách gì? Trịnh Phương hỏi.

– Tập đoàn quân thứ 2 của Vịnh Lam Nguyệt không phải đang thiếu một vị trí quân đoàn trưởng sao? Diệp Phàm cười nói.

– Ý của anh là đẩy Tề Thiên lên ngựa, anh ta đi rồi thì lôi người về đây sao? Trịnh Phương vừa nghe liền hiểu ra vấn đề.

– Đúng vậy, đến lúc đó nhiệm vụ này sẽ được hoàn thành, kéo hết mấy thủ hạ của anh ta về đây. Diệp Phàm cười nói. – Việc này tôi không có biện pháp. Không ngờ Trịnh Phương vẫn lắc lắc đầu.

– Sao lại không có cách, anh lấy danh nghĩa của Báo Săn đề cử là được mà. Hơn nữa, trước kia Tề Thiên cũng từng làm ở tổ. Đối với cậu ấy tổ cũng không phải là bí mật gì. Anh nói Báo Săn cần một đồng chí quen thuộc với Báo Săn đến tập đoàn quân thứ 2 để làm công tác liên lạc cụ thể. Đến lúc đó đề cử của anh chính đáng quá còn gì. Cấp trên sẽ suy xét một cách toàn diện. Dù sao, tập đoàn quân thứ hai trú đóng ở đây trên danh nghĩa là hiệp phòng vùng duyên hải. Trên thực tế chỉ có một vài người là rõ việc tập đoàn quân thứ 2 có tác dụng thực sự là phòng vệ bên ngoài tổ nòng cốt thứ 8

Diệp Phàm nói. – Hơn nữa, thủ hạ của Tề Thiên không phải chỉ có ba bốn người, mà còn có hai đồng chí có thân thủ hơn ngũ đẳng.

– Thân thủ cao đến đâu thì tôi cũng không có cách trợ giúp Tề Thiên. Trịnh Phương tiếp tục lắc đầu.

– Ý của anh tôi không hiểu, chẳng lẽ anh không muốn. Diệp Phàm có chút tức giận, khẩu khí nặng lên không ít.

– Haiz, việc này, anh bảo tôi phải nói thế nào chứ. Trịnh Phương gãi đầu, vẻ mặt khó xử.

– Chẳng lẽ có người giao cho anh cái gì à?

Diệp Phàm hỏi, có chút hiểu ra vấn đề rồi.

– Thôi tôi nói thật với anh vậy, việc này đã có người nói với tôi. Trịnh Phương vẻ mặt xấu hổ.

– Xem ra cái mặt của tôi cũng không bằng đồng chí giao đãi với anh. Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

– Không phải, vấn đề mấu chốt là đồng chí kia tôi không thể từ chối được. Trịnh Phương nói.

– Anh có thể nói chút được không, dù sao việc này anh cũng không giấu được lâu nữa. Diệp Phàm hỏi.

Trịnh Phương hít sâu một cái, cuối cùng mới lên tiếng: – Đó là sư đoàn trưởng Trấn Trung Lương của sư đoàn A. Về lý lịch và tuổi tác đã đạt đến tiêu chuẩn, hơn nữa, đồng chí Trấn Trung Lương tác phong cứng rắn. Mấy năm năm nay đồng chí này làm rất xuất sắc. Cấp trên vốn đã có ý định này, vừa hay lại trống một vị trí. Cho nên, anh nói chút xem, tôi có thể từ chối sao?

– Nếu cấp trên đã có ý này thì đổi một nơi khác, cũng không nhất thiết phải là vị trí quân đoàn trưởng của Tập đoàn quân thứ 2 mà. Diệp Phàm nói, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái. Trấn Trung Lương là con trai của tổ trưởng Trấn Đông Hải của Tổ A. Cho dù là Diệp Phàm cũng cảm thấy khó xử. Dù sao khi còn sống tổ trưởng Trấn đối với Diệp Phàm cũng rất tốt.

– Tất cả mọi người đều biết Tập đoàn quân thứ 2 là quân đội như thế nào, không những được trang bị đầy đủ, mỗi năm kinh phí được cấp gấp đôi các nơi khác. Hơn nữa, Tập đoàn quân thứ 2 lại làm một chỗ với Báo Săn, nhờ sân huấn luyện của Báo Săn, cái này gọi là gần quan được ban lộc.

Có một sân huấn luyện tốt như vậy, không muốn có thành tích cũng khó ấy chứ. Hơn nữa, bao nhiêu năm qua lãnh đạo ủy ban quân giới đều coi trọng Tập đoàn quân thứ 2.

Mà lãnh đạo của Tập đoàn quân thứ 2 cũng được đề bạt rất nhanh, cơ hội nhiều. Anh nhìn Cố Thiên Kỳ thì biết ngay thôiĐây đối với quân nhân mà nói đều là giấc mộng. Trịnh Phương nói.

– Anh ngẫm lại xem việc đề cử Tề Thiên có lợi bao nhiêu như thế còn gì? Diệp Phàm nói.

– Có lợi hơn nữa thì tôi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi, căn bản không có cách gì. Trịnh Phương vẻ mặt khó xử.

– Không thay đổi ý tưởng đúng không? Diệp Phàm hỏi.

– Không có cách nào thay đổi, việc này tôi đành phải xin lỗi anh thôi. Trịnh Phương nói.

– Vậy thì coi như tôi chưa nói gì, tuy nhiên tôi sẽ lấy danh nghĩa của tôi đề đề cử đồng chí Tề Thiên. Diệp Phàm nói.

– Haiz, việc này tùy anh thôi, tôi chỉ có thể đề cử đồng chí Trấn Trung Lương. Có một số việc tôi cũng lực bất tòng tâm Trịnh Phương khẩu khí kiên định. Diệp Phàm biết, không có cách nào để thuyết phục được anh ta.

– Tuy nhiên, chuyện của Báo Săn mong anh hãy để tâm một chút. Dù sao anh cũng từng là thủ trưởng của Báo Săn đối với bộ đội này chắc anh cũng có cảm tình. Huống chi, anh cũng là lãnh đạo tổng bộ, cũng không thể đứng nhìn Báo Săn đi xuống như vậy có đúng không? Trịnh Phương sau đó nói thêm.

– Xem đã. Diệp Phàm có chút tức giận, lạnh nhạt đi vào mật thất.

– Hai tên này không chịu mở miệng, hơn nữa lúc đầu ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh có người ám thi qua. Cho nên, hai tên này mới ngoan cố như vậy. Cho nên, dưới phân cân thác cốt thủ của tôi thì cuối cùng cũng khai rồi. Vừa mới đi vào mật thất, Vương Triều ha hả cười nói.

– “Anh hùng” đứng phía sau hãm hại Lô Minh Châu là ai? Diệp Phàm hỏi.

– Người đó anh không ngờ được đâu? Vương Triều nói.

– Xem ra không phải là người cạnh tranh với Lô Minh Châu rồi. Diệp Phàm nói.

– Đúng vậy, không ngờ lại là đối thủ cạnh tranh kinh doanh với Lô gia tập đoàn Quốc Tinh. Bọn họ có gần hai mươi năm ân oán với Lô thị rồi. Lão tổng của tập đoàn Quốc Tinh Xa Hạo Thủy này cũng không phải là nhân vật đơn giản. Không ngờ có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy. Mà Xa Hạo Thủy cũng rất tỉnh táo, biết Lô Minh Châu rất quan trọng đối với Lô gia. Bà ấy là trụ cột của Lô gia, nếu bà ấy ngã xuống thì việc kinh doanh của Lô gia sẽ bị tụt dốc theo. Từ đó tập đoàn Quốc Tình có thể giậu đổ bìm leo. Vương Triều nói. Đăng bởi: admin