Chương 3288: Không Phục.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Như vậy đi đồng chí Diệp Phàm, cậu về trước. Ủy ban nhân dân sẽ bàn bạc một chút sau đó có lẽ ngày mai hoặc ngày kia các đồng chí sẽ đến Tập đoàn Hoành Không bắt đầu chuyện này.

Đương nhiên, tùy theo tình hình cụ thể tỉnh Điền Nam chúng ta sẽ có các ngành liên quan tham gia. Việc chuẩn bị vẫn lấy tập đoàn Hoành Không các cậu là việc chính.

Chúng tôi chỉ là phối hợp công tác với các cậu mà thôi.

Chủ tịch Dương nói.

– Đồng chí Tương Hòa sức khỏe gần đây không được tốt, tôi thấy hay là để đồng chí Bình Phong lo việc này.

Hơn nữa, đến giờ đồng chí Bình Phong vẫn luôn quan tâm đến quy hoạch, đối với phương diện này cũng quen thuộc hơn.

Đồng chí Bình Phong mấy hôm trước cũng có nói với tôi, nói là gần đây nghiên cứu chuyện Hoành Không.

Đặc biệt là quy hoạch Hoành Không. Một khi có được thành công có thể nói là một sáng kiến rất lớn.

Việc này, chờ đồng chí Tương Hòa khỏe lại sẽ giao cho anh ấy.

Lúc này bí thư Trần đột nhiên nói.

– Đúng vậy, trước kia tôi đã dạy đại học, đối với nghiên cứu vẫn rất quan tâm. Hiện giờ tuy nói công tác trong cơ quan nhà nước nhưng khi có quy hoạch Hoành Không tôi vẫn rất quan tâm.

Một Tập đoàn kéo theo hai thành phố, thậm chí hai địa khu phát triển, đây thật đúng là sáng kiến khó lường.

Suy nghĩ này của đồng chí Diệp Phàm thật là mới mẻ độc đáo. Hơn nữa, theo sự phát triển gần đây. Đó cũng là một điều không tưởng.

Cũng không phải là một công trình bề nổi lấy thành tích, mà là một công trình dân sinh thật sự.

Nói như thế nào, một khi quy hoạch lớn này thành công sẽ làm thay đổi cuộc sống của mấy triệu dân của hai tỉnh Điền Nam và Thiên Vân trong phạm vi quy hoạch.

Cho nên nói, đây là một sáng kiến rất xuất sắc.

An Bình Phong nói.

– Vậy đồng chí Tương Hòa, anh về nghỉ ngơi tốt một chút. Trước đây anh được phân công quản lý tập đoàn Hoành Không, sau này đồng chí Diệp Phàm thì anh mới xong việc.

Đối với tập đoàn Hoành Không anh quen thuộc nhất. Nhưng sức khỏe là cái vốn của cách mạng, không có sức khỏe làm sao làm việc.

Cho nên, anh nghỉ ngơi cho tốt. Tập đoàn Hoành Không vẫn không rời bỏ anh. Tuy nói anh dưỡng bệnh nhưng có một số việc vẫn không thể thiếu anh.

Chủ tịch Dương nói xong nhìn Bí thư Trần một cái nói tiếp:

– Trong khoảng thời gian này đồng chí Tương Hòa vẫn không thể thiếu trong quy hoạch Hoành Không. Dù sao rất nhiều việc phải tham khảo anh ấy, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không thể thiếu anh.

Muốn làm điều này có lẽ tập đoàn Hoành Không phải tổ chức thành lập một tổ nhỏ.

Đồng chí Tương Hòa không thể không tham gia tổ viên.

– Ôi, xét thấy sức khỏe của đồng chí Tương Hòa không thể không tạm thời rời cương vị công tác, nhưng ảnh hưởng của đồng chí Tương Hòa không thể bớt.

Bình thường gọi điện thoại tham khảo ý kiến là được. Cho nên, như vậy đi, trong khoảng thời gian này do đồng chí Bình Phong sắp xếp.

Mà đồng chí Tương Hòa làm phó ở nhà giúp đỡ.

Bí thư Trần nói.

– Tôi nghe theo quyết định của hai vị lãnh đạo, tranh thủ sớm có ngày trở lại công tác quy hoạch của Hoành Không. Nhưng, trong thời gian nghỉ ngơi ngắn này, chỉ cần lãnh đạo có việc cứ gọi điện thoại đến, tôi sẽ cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ.

Trương Tương Hòa gật đầu nói.

Diệp Phàm giống như từ đây nghe ra một chút mùi vị. Trong lòng suy nghĩ liền đoán ra tám chín phần.

Việc này mình báo cáo thì Chủ tịch Dương và bí thư Trần đã thấy trước tiền đồ rộng lớn của quy hoạch Hoành Không, cho nên do ai đại diện tỉnh xuống giải quyết vấn đề có vẻ rất quan trọng.

Tình huống vừa rồi cho thấy, Phó chủ tịch thường trực An Bình Phong và Bí thư Trần có quan hệ không tồi. Mà Phó chủ tịch Trương Tương Hòa và Chủ tịch Dương quan hệ không tồi.

Hai vị đầu sỏ của tỉnh đương nhiên đều hi vọng người có quan hệ tốt với mình có thể đến thường trú ở tập đoàn Hoành Không để giải quyết công việc.

Một khi thành công, một là cũng có phần thành tích của mình.

Chẳng qua vị trí chủ soái chỉ có một mà bí thư Trần lên tiếng trước, vừa lúc Trương Tương Hòa không may.

Bởi vì bệnh bao tử của ông ấy, ngày hôm qua mới từ bệnh viện ra. Lấy cớ này bí thư Trần đã chiếm được vị trí của anh ta.

Mà Chủ tịch Dương dù trong lòng không muốn nhưng không tiện phản bác trực tiếp. Cuối cùng vẫn tranh thủ cho Tương Hòa vị trí phó soái.

Mà bí thư Trần cũng nể mặt Chủ tịch Dương nên cũng đồng ý với phương án này.

không thể tưởng tượng được việc này chưa có bắt đầu, chuyện chia quả đào tỉnh người ta đã triển khai. Có lẽ tỉnh Thiên Vân cũng quá không bình tĩnh.

Quả nhiên buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Phàm mới vừa về đến tập đoàn Hoành Không, Cái Thiệu Trung gọi điện thoại đến, thở phì phì nói

– Ôi mẹ nó, đều là chuyện gì đây?

– Hả, ông anh, chuyện gì làm cho anh tức giận như vậy?

Diệp Phàm cười nói.

– Còn không phải chuyện cậu nói xin quy hoạch Hoành Không là công trình trọng điểm quốc gia sao. Buổi sáng nay Ủy ban nhân dân tỉnh thiếu chút nữa sôi.

Chủ tịch Khúc mở cuộc họp thành viên Ủy ban. Việc tỉnh phân công người phụ trách nói thế nào cũng phải giao cho tôi là trợ lý Chủ tịch tỉnh, người phân công quản lý tập đoàn Hoành Không có phải không?

Kết quả ngay cả tên cũng không nói đến ông đây, ôi con mẹ nó, muốn làm gì?

Cái Thiệu Trung thở phì phì.

– Hả, tỉnh đề nghị ai?

Diệp Phàm cũng tò mò, hơn nữa cũng nghe được chút thuốc súng trong tỉnh có vẻ hơn tỉnh Điền Nam nhiều lắm.

– Chủ tịch Khúc đề nghị đồng chí Phong Hồ Ninh. Mà phó chủ tịch Bố Hoa Thanh cũng đề xuất đồng chí Triệu Hướng Đông. Phó Chủ tịch Bố nói là đồng chí Phong Hồ Ninh mới tiếp nhận vị trí không lâu.

Đối với công tác của tập đoàn Hoành Không cũng không thể nào quen thuộc. Mà đồng chí Triệu Hướng Đông là lão nhân của tỉnh.

Chẳng những quen thuộc đối với tập đoàn Hoành Không hơn nữa đối với thành phố Hạng Nam và cả tỉnh cũng quen thuộc hơn.

Cái Thiệu Trung nói.

– Chủ tịch Khúc nói thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

– Lão Khúc nói, Phong Hồ Ninh tuy nói mới tiếp nhận vị trí công tác mấy thang, nhưng hiện giờ đồng chí phụ trách xây dựng của tỉnh.

Mà quy hoạch Hoành Không chính là xây dựng. Như khai thác du lịch, di dời hai thành phố, xây dựng nhà máy… đều đề cập đến vấn đề xây dựng.

Trong quy hoạch Hoành Không việc di dời hai thành phố rất nặng. Xây dựng này có thể thực hiện được không sẽ thể hiện quy hoạch Hoành Không có tốt không.

Đồng chí Triệu Hướng Đông tuy nói công tác thời gian dài ở Thiên Vân nhưng vẫn quản lý vấn đề giao thông, thuế vụ…

Ít liên quan đến quy hoạch Hoành Không.

Cái Thiệu Trung nói.

– Phó Chủ tịch Bố lập tức phản bác rằng sao lại nói ít liên quan. Nhà máy có muốn thu thuế hay không, giao thông cũng rất quan trọng.

Tập đoàn Hoành Không có rất nhiều hạng mục liên quan đến xây dựng giao thôn. Trong quy hoạch Hoành Không có liên quan đến dự án đường cao tốc.

Những vấn đề này, đồng chí Triệu Hướng Đông đi xuống thích hợp hơn. Mà lần này chẳng những liên quan đến tập đoàn Hoành Không mà còn liên quan đến Tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh.

Mà vấn đề cũng rộng hơn nữa. Tỉnh đã có ý đồ đem thành phố Hạng Nam xếp vào trong quy hoạch Hoành Không.

Đối với toàn bộ thành phố Hạng Nam, đồng chí Phong Hồ Ninh không thể nào nắm rõ bằng đồng chí Triệu Hướng Đông.

Bởi vì đồng chí Triệu Hướng Đông đã từng công tác ở thành phố Hạng Nam.

Cái Thiệu Trung nói

– Bọn họ nói như vậy đã quên bí thư thành ủy Hạng Nam, trợ lý chủ tịch tỉnh phân công phụ trách tập đoàn Hoành Không như tôi.

Tôi tức giận quýnh lên, không cẩn thận vỗ bàn một cái, đây chính là chọc vào tổ ong bò vẽ.

Chủ tịch Khúc cùng phó Chủ tịch Bố không ngờ bắt tay phê bình tôi. Nói tôi làm như thế là không đúng.

Phán bác lại nói là tôi hiện giờ được phân công quản lý tập đoàn Hoành Không lần này quy hoạch Hoành Không xin thành công trình trọng điểm quốc gia nên việc lần này do tôi phụ trách là hợp lý nhất.

Bởi vậy, tôi còn liệt kê chuyện công việc ở thành phố

Hạng Nam. Hơn nữa tôi cũng đã từng có thời gian ngắn ở tập đoàn Hoành Không.

Nếu hết thảy điều kiện thích hợp đã có, không thể tưởng tượng cái này giống như chọc giận mọi người, chẳng những Chủ tịch Khúc và phó Chủ tịch Bố phản ứng, mà ngay cả Triệu Hướng Đông cùng Phong Hồ Ninh cũng đánh đến, tôi đứng chịu trận, thiếu chút nữa thành cái bao rồi.

Nhưng, chuyện này liền tạm thời quyết định, Chủ tịch Khúc đề nghị việc này cho cả đồng chí Cái Thiệu Trung vào danh sách báo cáo lên Tỉnh ủy, việc này do hội nghị thường vụ Tỉnh ủy quyết định. Phó Chủ tịch Bố cũng đồng ý.

– Ha ha, lão đồng chí, anh cũng được vào danh sách rồi. Việc này chứng tỏ cái gì, đồng chí có thực lực gây sức ép nên gây sức ép có phải không? Thành tích này, nếu ra tay phải ra tay. Tôi nói với anh, chuyện lần này nắm chắc năm mươi phần trăm, chính anh phải biết rõ ràng.

Diệp Phàm cười nói.

– Cám ơn cậu nhắc nhở, tôi cũng muốn cắn bọn họ một hơi. Mẹ kiếp, cái gì cùng cái gì thôi. Dám gạt bỏ Cái Thiệu Trung tôi, tôi tuyệt đối không đồng ý.

Cái Thiệu Trung khí phách lên.

– Ông anh, anh cần phải bình tĩnh một chút. Đến tỉnh ủy gây sức ép không được tốt.

Diệp Phàm khuyên nhủ.

– Yên tâm, tôi không ngu như vậy.

Cái Thiệu Trung nói.

Buổi tối, Dương Chí Thăng mang theo sản phẩm dinh dưỡng cao đến nhà Ninh Chí Hòa. Thăm người thân thôi, Dương Chí Thăng vẫn là khá hài lòng.

Nhưng, lúc này tâm trạng của anh ta cũng không tốt, thành phố Hạng Nam nhập vào quy hoạch Hoành Không, nhận được tin tức này Dương Chí Thăng ngồi không yên.

– Anh họ.

Dương Chí Thăng vào nhà chào sau đó nhẹ nhàng đặt quà bên cạnh ghế sô pha.

– Không ở dưới làm việc chạy đến tỉnh thành làm gì? Công tác của cậu ở Hạng Nam, không phải tỉnh thành. Gần đây hình như cũng không có hội nghị gì có phải không?

Ninh Chí Hòa hình như có chút bất mãn, đặt tờ báo trong tay xuống nói.

– Anh họ, có tin tức nói thành phố Hạng Nam sẽ nhập vào quy hoạch Hoành Không để xin thành công trình trọng điểm quốc gia. Việc này có phải là tin chính thức không?

Dương Chí Thăng kiên trì hỏi. Người này vẫn khá nhút nhát.

Việc này, lão Ninh lãnh đạo một tỉnh biên giới uy nghiêm cơ nào. Mặc dù là thân thích cũng vô dụng.

– Sao thế, trong lòng cậu bất bình có phải không?

Ninh Chí Hòa hỏi, vừa nói xong, Dương Chí Thăng nhất thời như sét đánh ngang tai, nửa ngày không khôi phục lại tinh thần. Lão Ninh tuy không trực tiếp trả lời, nhưng coi như đã trả lời.