Chương 1473: Không chống được thì nói với tôi

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Kỳ thực cũng khó trách Sở trưởng Hà, việc này rõ ràng được bày ra nhằm đắc tội với Chủ tịch tỉnh Cố, so với Chủ tịch tỉnh Cố cũng chẳng có lợi ích gì hơn, dù có bất mãn với cái kiểu chuyên quyền của Chủ tịch tỉnh Cố, cũng phải lường trước được mối quan hệ căng thẳng sau sự việc này chứ.

– Con gái Bộ trưởng Kiều Viễn Sơn là Kiều Viên Viên, anh tra xem có phải không? Tuy nhiên, việc này tôi hi vọng Giám đốc sở Hà chú ý đừng để ầm ĩ là được.

Vu Kiến Thần có chút xem thường cái tính sợ này sợ nọ của Hà Nghỉ Viễn.

-Giám đốc sở Vu cứ nói đùa, tôi ăn no rồi đi điều tra việc này làm gì?

Hà Nghi Viễn cũng cảm thấy có gì đó.

-Anh hôm nay lại muốn lợi dụng em à?

Kiều Viên Viên bất mãn bĩu môi, không thèm nhìn người nào đó lấy một cái.

-Ha ha, Viên Viên à. Em nói xem, nếu có bảo vật bên người, không dùng thì có phải là đáng tiếc lắm không? Có người nói, có quyền không dùng, hết thời cũng mất giá. Hợp lý có phải không? Hơn nữa, cái này cũng không thể coi là lợi dụng. Có thể em không biết, sáng nay anh đã đi tìm Bí thư Phí rồi, còn không phải là vì việc của anh trai em sao, thật phiền quá đi, chuyện anh giúp là chuyện lớn, nhờ vả em chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Thêm nữa, hai chúng ta là quan hệ gì chứ, sao lại có thể nói là lợi dụng được, cái này nghe thô tục quá phải không nào?

Những lời nói vô liêm sỉ của Diệp lão đại khiến Kiều Viên Viên nghẹn suýt chút nữa không nói được lời nào.

– Da mặt anh quả là dày, Kiều Viên Viên em xem như có mắt như mù, sao lại đi chọn kẻ mặt dày như da lợn như anh chứ?

Kiều Viên Viên cười, giơ ngón tay chọc vào mặt Diệp lão đại.

-Ha ha, em cũng biết, anh có biệt hiệu là “Cẩu Tử” mà, nếu biến thành động vật thì cũng phải là chó đực chứ. Còn em thì sao, không phải cũng biến thành chó cái sao. Chúng ta sau này sẽ sinh một bầy chó con, hợp thành một đội paparazzi thì thế nào. Em xem, minh tinh ngày nay, cả những kẻ làm quan nữa, tất cả đều sợ paparazzi. Sau này ai không nghe theo, đám con của chúng ta sẽ nhảy ra, bao vây tấn công, tóm toàn bộ. Sáng hôm sau, cho ra ánh sáng, xem chúng còn dám động vào chúng ta nữa không?

Diệp Phàm cười khan một tiếng, thiếu chút nữa khiến Kiều đại tiểu thư chết nghẹn. Rồi hắn điên cuồng cười ha hả, cười đến sắp gãy cả thắt lưng.

Đang định lên xe, một bóng người đang ngồi bên cạnh đột nhiên đứng bật dậy. Diệp Phàm nhìn qua, không phải là gã Đội trưởng Giang Sinh Bảo của cục thành phố Thủy Châu, ban nãy vừa xử lý vụ ẩu đả thì còn ai nữa?

Đội trưởng Giang sắc mặt có chút khó coi, rụt rè sợ hãi đứng trước mặt Diệp lão đại. “Vẻ mặt u ám của thằng nhãi này, theo thuật ngữ của môn tướng số mà nói thì ấn đường màu đen là điềm báo của số con rệp rồi.”

– Đã xử lý ổn thỏa chưa?

Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, liếc nhìn tên này.

-Bí thư Diệp… bí thư Diệp, chuyện này, có chút rắc rối, có chút rắc rối rồi.

Chỉ thấy Đội trưởng Giang Sinh Bảo vẻ mặt lo lắng nói.

-Rắc rối à, có gì rắc rối chứ. Sự thật rõ rành rành, lại có nhiều nhân chứng như vậy, tôi lại muốn nghe xem rắc rối này đến từ chỗ nào?

Diệp Phàm hừ một tiếng, “Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, người có thể lái một chiếc Hummer nhập khẩu có thể không có một chút thân phận nào được sao? Hơn nữa, đám người kia cũng thật quá cuồng vọng rồi. Việc cố ý đâm xe không nói, lại còn dám ra tay hành hung. Cái đám quần là áo lượt như vậy mà không phải con nhà gia thế mới thật là ăn nói lung tung.”

– Ban… ban nãy, Phó giám đốc sở Tiếu gọi điện thoại phê bình tôi, phê bình rất nghiêm khắc.

Giang Sinh bảo nói.

-Hắn nói gì?

Diệp Phàm hỏi, “Không ngờ việc này lại lôi được cả người như Tiếu Nhuệ Phong ra. Người này gần đây cứ như oan hồn bất tán, thường xuyên gây rắc rối cho mình.”

-Nói tôi làm việc lỗ mãng, không theo trình tự chấp pháp. Còn nói, có chút việc nhỏ mà lằng nhằng mãi không thả, hỏi tôi có ý gì. Xong rồi yêu cầu tôi lập tức thả mấy gã kia ra.

Giang Sinh Bảo vẻ mặt oan ức, liếc nhìn Diệp Phàm nói:

-Bí thư Diệp, tôi đã xử lý vụ án theo đúng trình tự chấp pháp bình thường. Bắt người, lấy chứng cứ, thẩm tra đều đúng với trình tự, thế này thì phải làm sao chứ?

-Đã thả người chưa?

Diệp Phàm hỏi.

– Chưa, vẫn chưa, tôi đến đây để nghe chỉ thị của anh mà.

Giang Sinh Bảo đáp.

-Nên làm gì thì làm?

Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng.

-Bí thư Diệp, làm như vậy có được không?

Giang Sinh Bảo trên mặt hiện lên vẻ khó xử đáng thương.

-Vậy anh nói xem rốt cuộc nên làm thế nào?

Diệp Phàm nhíu mày.

-Qua điều tra, gã thanh niên có biệt hiệu “Lang Tử” tên thật là Phù Chính Mậu, nhà ở Bắc Kinh. Hắn vẫn đang làm ầm ĩ, kêu trong nhà có người làm bộ trưởng. Anh hắn Phù Chính Đa lợi hại thế nào rồi cái gì ấy. Cái gã Phù Chính Mậu này hẳn là loại con ông cháu cha ở Bắc Kinh. Chiếc xe Hummer kia là của hắn, nghe nói phải đến mấy triệu.

Còn Thuận Tử tên là Đinh Hạo, là cháu ruột Hội trưởng Hội thương nghiệp Thủy Châu Đinh Nhất Minh tiên sinh. Đinh Nhất Minh thân là Hội trưởng Hội thương nghiệp, giao thiệp rất rộng, ảnh hưởng cũng rất lớn.

– Gã thanh niên tóc vàng kêu Lưu Bình. Nghe hắn nói cha hắn là Lưu Bản Tin, là hoa kiều ở hải ngoại, ở Đài Loan mở một công ty điện máy gì đó rất lớn, gia sản nghe nói cũng phải khoảng mấy tỷ. Còn gã đầu húi cua xuống xe cuối cùng gọi là Ngô Diễn, là con trai Ngô Huy Cần, Phó tư lệnh quân khu tỉnh ta.

Giang Sinh Bảo vội vàng giới thiệu. Đương nhiên muốn nhắc nhở Diệp Phàm chú ý, xuất thân của mấy gã này đều không tầm thường, có thể không động vào thì tốt nhất là cố gắng đừng động vào.

-Tôi hỏi anh việc này là như thế nào, anh lại kể cho tôi về gia thế mấy tên đó. Có phải nghe nói mấy gã này đều là kẻ có lai lịch nên sợ rồi không? Không dám động vào hả, muốn thả chúng hả, hừ!

Diệp Phàm rất không vui, hừ một tiếng. Thật ra, trong lòng hắn đã có quyết định. “Đã đưa đến cửa, đương nhiên phải để bọn chúng chịu khổ một chút, hơn nữa, bọn chúng đều là kẻ con nhà thế gia, vậy còn phải tận dụng hết mức có thể, phải để bọn chúng làm chút chuyện cho khu Hồng Liên mới phải chứ.”

-Sự việc đã được điều tra rõ ràng rồi, mấy gã này uống say rồi lái xe. Khi ấy Đinh Hạo châm chọc nói là Phù Chính Mậu lái xe tốc độ chậm đến nỗi có đâm phải lợn cũng không chết. Còn nói con Hummer của hắn là đồ thứ phẩm có lỗi. Mà Lưu Bình cùng Ngô Diễn ở phía sau còn hùa theo, xúi giục Phù Chính Mậu tìm con lợn rừng rồi đâm chết cho mọi người xem. Phù Chính Mậu nghe xong, liền nổi giận. Do đó, vận tốc lập tức tăng lên đến hơn 100 km/h. Hơn nữa để chứng minh chiếc Hummer của mình rất có uy lực, nên trực tiếp đâm vào xe của Bí thư Diệp.

Giang Sinh Bảo vừa nói đến đây, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

– Coi tôi là lợn rừng phải không?

– Không không, Bí thư Diệp sao lại là lợn rừng được.

Đội trưởng Giang Sinh Bảo vội nói, “Chỉ sợ hai chữ “lợn rừng” này để lại ám ảnh trong lòng Diệp lão đại, e rằng tiền đồ đời này của mình xong rồi.”

– Không phải lợn rừng, vậy ta là người đúng không?

Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Đội trưởng Giang Sinh Bảo không rõ ý của Diệp lão đại, mặt tỏ vẻ cẩn thận, gật gật đầu.

-Nếu tôi là người, vậy bọn chúng có phải đã liên kết giết người không?

Diệp Phàm nói.

-Phải phải phải, là liên kết giết người.

Giang Sinh Bảo sắc mặt trắng bệch. “Diệp lão đại xác định là giết người, ý tứ đó rõ quá rồi, mấy gã kia nhất định chưa được thả rồi.”

Liếc nhìn kẻ này một cái, biết là Giang Sinh Bảo đang sợ hãi. Diệp Phàm hừ nói:

-Nếu là giết người, thì không còn là chuyện của anh nữa, phải giao cho cơ quan nào xử lý thì giao cho cơ quan ấy đi?

– Được! Vậy tôi lập tức đem vụ án này giao cho bên Cảnh sát hình sự.

Giang Sinh Bảo như được ban đại xá, liền chào theo kiểu nhà binh rồi bước đi.

-Hà tất phải tính toán với mấy người này, anh phải chú ý tới địa vị của mình chứ. Bọn họ chỉ là lũ công tử bột, anh so đo với họ thực có chút hạ thấp giá trị. Hơn nữa, dây dưa với bọn người này càng nhiều thì lại càng lắm phiền phức. Không phải bảo chúng ta sợ bọn nó, mà chủ yếu là sợ phiền phức. Lúc đó sẽ khiến anh ngày nào cũng phải luẩn quẩn với cái chuyện này, công việc không thể làm tốt, thì đúng là lỗ to rồi.

Kiều Viên Viên nói, có chút không hiểu.

— Ha ha, việc này em đừng quan tâm, “sơn nhân ắt có diệu kế”.

Diệp Phàm liếc nhìn Kiều Viên Viên, cười với vẻ thần bí.

– Suýt nữa bị người đâm chết còn có diệu kế gì, anh ấy hả, bị đâm chết cũng đáng đời! Anh thật sự là lợn rừng to xác rồi. Ha ha!

Kiều Viên Viên liếc nhìn Diệp lão đại một cái.

– Đồng mệnh uyên ương ha! Cô nàng heo cái!

Diệp Phàm cười khan một tiếng.

-Ai đồng mệnh uyên ương với anh, đáng chết! Em còn chưa sống đủ đâu?

Kiểu Viên Viên hừ một tiếng. Nhớ đến ban nãy hai người đều ở trên xe, nếu có mất mạng thì cũng là hai người ở cùng nhau.

-Mẹ nó, xe đang ngon lành vậy mà bị đâm cháy. Xem ra, đành phải đi bộ về rồi.

Diệp Phàm cười cười.

– Đi bộ cũng tốt, tiện thể dạo phố cùng em, em muốn mua mấy thứ. Nhanh lên chút, quần áo, giày dép, tất tiếc chả mang theo cái gì cả.

Kiều Viên Viên lập tức tươi cười hớn hở, vẻ mặt rạng rỡ. Diệp lão đại vừa nhìn, trong lòng liền thấy buồn bực. Tự nhủ “Lần này thảm rồi, cùng phụ nữ dạo phố, ví tiền xẹp đi chỉ là chuyện nhỏ, người này thật chịu không nổi giày vò đâu. Bát đẳng như ông đây còn chẳng chịu nổi sức ép, cũng không biết các đồng chí chẳng có đẳng nào kia làm thế nào qua được quãng thời gian khó sống này.”

Hai giờ sau, Lô Vĩ gọi điện thoại đến, hỏi:

-Anh, nghe nói có người muốn giết anh, to gan quá.

– Ha ha, không sao, tôi không chết được đâu. Bảo đồng chí cậu quen trong đội Cảnh sát hình sự điều tra giúp tôi. Tuyệt đối không được thả người, tôi giữ lại vì có chỗ cần dùng. Còn nữa, con Audi của tôi bị đâm cháy rồi, mấy ngày tới không có xe chắc sẽ khổ rồi.

Diệp Phàm thờ ơ nói.

-Thả cái rắm, ông đây phải lột da chúng nó. Em vừa nhận điện thoại của đội trưởng đội Cảnh sát hình sự, đã quay về cục rồi, chuyện này em sẽ đích thân xử lý. Anh yên tâm đi, có điều, em vừa xem qua ghi chép, phát hiện mấy tên đó đều khá có lai lịch đấy. Anh muốn giữ chúng lại có phải có ý gì khác không?

Lô Vĩ quăng ra mấy câu độc địa, hơn nữa, đến cuối còn nở nụ cười ruồi.

-Ha ha, khu Hồng Liên muốn khai thác cần rất nhiều tiền, có thần tài đến cửa chúng ta sao có thể tùy tiện buông taychứ. Ít nhất phải để bọn họ đầu tư chút, làm giàu chút có phải không, cùng nhau phát triển khu Hồng Liên. Bị thương thì chỉ có một mình Diệp Phàm anh đây, nhưng hưởng phúc lại là một triệu hai người dân khu Hồng Liên. Sao nào, anh cậu suy nghĩ như vậy có phải là rất cao thượng không? Xã hội ngày nay, những người như chúng ta không còn nhiều nữa đâu.

Diệp Phàm thản nhiên cười một tiếng, Kiều Viên Viên ở bên cạnh cũng chợt hiểu ra, hóa ra là như vậy.

-Cao… thượng!

Lô Vĩ trong lòng thầm khinh bỉ vị Diệp lão đại nào đó, cố tình kéo dài tiếng cười nói:

-Còn nữa, cha em hỏi công ty Bàn Đế khi nào tới ký kết hợp đồng chuyển nhượng với tập đoàn Lư Thị.

-Anh đã nói với anh trai anh rồi, anh ấy nói tuần sau sẽ trực tiếp bay từ Việt Châu qua đây.

Diệp Phàm cười nói.

– Được!

Lô Vĩ nói, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

-Cái tên Tiếu Nhuệ Phong kia đúng là đáng ghét, cứ gọi cho em suốt, đã gọi mấy cuộc rồi. Vụ ầm ĩ tối nay làm người ta không thể yên tĩnh được, em thật muốn tắt máy rồi.

-Không chỉ có mình hắn sao?

Diệp Phàm hừ một tiếng.