Chương 3012: Rắp tâm gây sự.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chuyện này, đối với Bao Nghị là sự phản kích lại y, bắt y phải cuốn xéo đi. Trương Hưng Phúc ngạc nhiên, mặt liền trướng lên giống như cái mông con khỉ vậy.

– Đồng chí Hưng Phúc này, anh nghỉ ngơi một chút đi. Không chừng Cục công an thành phố Hạng Nam sẽ được Diệp Phàm báo cáo đấy. Chúng ta không ra tay không có nghĩa là Diệp Phàm cũng không ra tay, anh cứ chống mắt lên mà nhìn là được rồi.

Cái Thiệu Trung nói có vẻ kỳ quái khó hiểu, tự nhiên lại nói móc mấy câu.

– Ha ha, cảm ơn sự tín nhiệm và ủng hộ của bí thư Cái.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói vào trong điện thoại:

– Ha ha, đồng chí Vương Đông này, gan của anh cũng không nhỏ chút nào. Tôi ra lệnh cho anh lập tức đi điều tra danh sách lãnh đạo tỉnh ủy. Tôi cho anh hai phút.

– Diệp tổng, câu này của anh có ý gì? Anh đang uy hiếp tôi sao? Vương Đông tôi thấy sợ rồi đấy.

Vương Đông hỏi.

– Đồng chí Vương Đông, đương nhiên là không phải tôi đang dọa anh, anh là người lớn rồi mà.

Cái Thiệu Trung đang thêm dầu thêm củi vào.

Y biết là Diệp Phàm nói như vậy không phải là muốn giáo huấn quát nạt gì y, tự nhiên muốn bới móc ra thôi.

– Không nghe thấy sao? Ngay lập tức đi điều tra, đây là mệnh lệnh.

Khẩu khí của Diệp Phàm ngày càng nghiêm khắc. Thiết nghĩ Vương Đông ở đầu bên kia điện thoại cũng đang sửng sốt cho mà xem. Lúc bình thường y có vẻ ngạo mạn, y chỉ là một cấp dưới không thèm để ý tới mấy người Diệp Phàm bọn họ.

Thế nhưng, Vương Đông dù sao cũng là kẻ ngốc. Diệp Phàm nhắc đi nhắc lại thế là muốn y phải hoài nghi.

Hai phút sau, Vương Đông gọi điện lại trước, nói:

– Cục công an thành phố Hạng Nam chỉ huy cho chủ nhiệm Vương Đông thăm hỏi Diệp tổng. Xin hỏi, Diệp tổng có chỉ thị gì không, Vương Đông nghiêm chỉnh chấp hành.

– Lập tức cử người đến trung tâm kỹ thuật ở trụ sở của tập đoàn Hoành Không, tranh thủ trong thời gian đầu này, hãy mang về toàn bộ số tài liệu tuyệt mật mà chúng ta bị lấy trộm. Báo với cảnh sát là chuyện này mà dám bỏ qua thì Diệp Phàm tôi sẽ xử lý bọn họ.

Diệp Phàm nghiêm nghị nói.

– Vâng, vâng, tôi sẽ lập tức liên hệ với cục cảnh sát thành phố. Lập tức cử nhân viên điều tra hình sự giỏi nhất tới đây.

Vương Đông nói.

Đột nhiên điện thoại bị ngắt, mấy chục người đứng đó ngây người nhìn Diệp Phàm, thật không dám tin vào những gì mà tai họ vừa nghe thấy là sự thật.

Cái Thiệu Trung xấu hổ vô cùng. Ngay cả Trương Hưng Phúc cũng phải dựa vào tường.

– Chủ nhiệm Vương hôm nay thật kỳ lạ, không ngờ lại gọi điện hỏi thăm, không phải là đã mắc lỗi gì đó chứ?

Một nữ cảnh sát xinh đẹp, xoay ghế lại, hỏi.

– Đúng vậy. Tôi cũng nhận thấy điều đấy. Lúc đầu chủ nhiệm gọi tới nói nghe rất đáng sợ, sau đó lại giống như con cừu con vậy. Đầu bên kia điện thoại nhất định là một nhân vật máu mặt.

Một người phụ nữ trung niên nói.

– Đúng thế, cô không nhìn thấy. Chủ nhiệm Vương vẫn còn trẻ tuổi mà đã giữ chức rồi. Tuy thế nhưng vẫn giữ chức cục trưởng. Nghe nói ở trên thành phố, chủ nhiệm Vương rất có thế lực đấy. Bình thường thì chủ nhiệm Vương không thể không để ý tới bí thư Đặng. Bây giờ không ngờ lại gọi điện hành lễ, vậy thì đối phương cũng không phải tầm thường.

Cô gái trẻ khiếp sợ.

Người của cục công an thành phố Hạng Nam đến thật nhanh, không tới 30 phút.

Họ vừa tới nơi liền tiến hành điều tra.

Có điều, sự điều tra này tất cả đều biểu hiện ra hết sức vòng vo giống như viên đá đang đè nén trong đầu Cái Thiệu Trung, đuổi cũng không đi vậy.

Tên này lười nhác, xoay ghế, có vẻ lo lắng bất an.

Y đang nghĩ thì chuông điện thoại vang lên, cầm điện thoại lên nhìn, bỗng ngồi ngay người dậy, chào hỏi:

– Chào Bí thư Kim.

– Thiệu Trung, anh cũng quá là bốc đồng đấy.

Bí thư tỉnh ủy thứ ba Kim Nhân Viễn giọng nghiêm khắc.

– Bí thư Kim muốn nói chuyện của Bao Nghị ở tập đoàn Hoành Không sao?

Cái Thiệu Trung hỏi.

– Còn chuyện gì khác sao? Cậu xem xem, bậy giờ cậu bị động rồi đấy. Tối qua xảy ra chuyện bị trộm mất bản vẽ, vậy sau này sẽ xảy ra chuyện gì đây. Sao cậu không chịu suy nghĩ sâu xa hơn một chút thế.

Những chuyện này đều xảy ra xung quanh cậu sau khi Bao Nghị bị đuổi đi. Trách nhiệm này thật nặng nề. Nghe nói là 502 tài liệu liên quan đến đơn hàng với Canada mà các cậu có được. Vậy có thể nào liên quan đến gần 2 tỉ không Thiệu Trung.

Nếu 502 tài liệu ấy không thể tìm thấy, truy cứu rõ nguồn gốc thì nhất định là đổ lên đầu cậu rồi. Bởi vì việc mất tài liệu này là do không có nhân viên công an bảo vệ.

Nhân viên công an này đi đâu rồi, chẳng phải là do đồng chí Cái Thiệu Trung đuổi đi sao. Lúc đó xem kết cục của cậu kìa.

Thiệu Trung cậu có thể ngồi vào vị trí Bí thư Đảng ủy của tập đoàn Hoành Không thật không dễ dàng chút nào. Cậu phải quý trọng chứ.

Kim Nhân Viễn phê bình.

– Tôi nghĩ là có người đang giở trò. bao Nghị rõ ràng là người thân tín của Diệp Phàm, hơn nữa vẫn là trụ cột vững chắc. Bao Nghị quyết mang người đi như vậy cũng là coi thường lãnh đạo rồi.

Hơn nữa, Diệp Phàm lại không hề mở miệng ngăn cản. Tôi tin rằng việc này Diệp Phàm ngầm cho qua đấy.

Bao Nghị nhất định là có xin ý kiến Diệp Phàm trước khi đi, Diệp Phàm lại cho phép y mang theo người đi cùng, chuyện này là đã không nghĩ tới lợi ích của tập đoàn Hoành Không rồi.

Việc này nói lớn hơn một chút chính là hắn đã đem ân oán riêng giữa cậu và hắn ra khiến công ty bị vạ lây.

Phải truy cứu ra, Diệp Phàm cũng phải chịu một phần trách nhiệm, nhưng hắn lại là chủ tịch tập đoàn Hoành Không.

Vả lại, tôi nghi ngờ 502 tài liệu bị mất trộm lần này, chính là âm mưu của Diệp Phàm, hắn muốn hại chết tôi đây mà.

Bằng không thì tại sao sau khi Bao Nghị vừa đi liền xảy ra chuyện này, trước đó sao không xảy ra?

Bụng dạ người này thật là hẹp hòi. Vì thù riêng mà không màng tới tập thể, thật quá ghê tởm.

Cái Thiệu Trung tức giận nói.

– Trước khi ra đi, nhất định là Bao Nghị đã xin ý kiến của Diệp Phàm, và Diệp Phàm đã ngầm đồng ý, lại không hề ngăn cản. Như vậy thì rõ ràng là muốn Cái Thiệu Trung cậu phải nhận lỗi với Bao Nghị rồi.

Trong chuyện này Diệp Phàm đã sai rồi, nhưng Cái Thiệu Trung cậu là sai lớn nhất. Nếu như cậu không mắng Bao Nghị như vậy thì đã không xảy ra một loạt những chuyện sau đó rồi.

Cậu nghĩ xem, không có cục công an. Đám đàn bà ấy lại tấn công vào văn phòng của hai vị chủ nhiệm văn phòng các cậu.

Cậu lại không nghĩ ra cách giải quyết nào, chỉ có ra tay phía sau, hơn nữa Diệp Phàm đương nhiên là bỏ mặc cậu rồi.

Trước đây, nhân vật lợi hại như Khương Quân mà Diệp Phàm đã phải đầu hàng khuất phục, cậu nghĩ là Diệp Phàm không thể hàng phục được đám đàn bà đó phải không?

Kim Nhân Viễn nói.

– Tôi biết, Diệp Phàm nhất định là cố ý. Cố ý để đám đàn bà đó phải thảm hại. Nhưng thực tế là chỉ trích Cái Thiệu Trung tôi đã đuổi Bao Nghị đi. Nghĩ đi nghĩ là thì mục đích cuối cùng vẫn là nhằm vào tôi.

Cái Thiệu Trung nói.

– Cậu vẫn chưa biết hết được những tính toán của hắn đâu, còn nữa, cậu nói là Diệp Phàm cho người ăn trộm tài liệu. Tôi nghĩ, nếu cậu không có chứng cứ gì thì đừng có ăn nói lung tung.

Tôi nghĩ, Diệp Phàm cho dù có hồ đồ thì cũng không dám làm những chuyện này. Chuyện này quá lớn, cục công an mà điều tra ra, vậy thì không những phải từ chức mà còn phải ngồi xổm trong đại lao ấy.

Diệp Phàm lại hồ dồ như vậy sao? Tôi nghĩ hắn sẽ không đần tới mức ấy. Chuyện này, xem ra là có kẻ khác nhúng tay vào rồi.

Vả lại, nhìn vẻ bên ngoài lại là nhằm vào Cái Thiệu Trung cậu, tôi nghĩ người này tính toán hết sức cay nghiệt đấy.

Tôi đoán là kẻ này muốn xem cậu và Diệp Phàm đánh nhau đây. Bởi trong chuyện này, phần lớn các đồng chí đều nghi ngờ Diệp Phàm làm, nhưng Diệp Phàm lại không làm chuyện này.

Cái Thiệu Trung cậu sẽ bị hiểu lầm số một, hai vị lớn nhất của tập đoàn Hoành Không này ngày ngày đấu nhau, làm gì còn thời gian xử lý công việc công ty chứ.

Cậu hãy suy nghĩ một chút, người này là ai mà lại có thể ra tay như vậy?

Kim Nhân Viễn hỏi.

– Đúng, đúng là có thể xảy ra khả năng này. Tôi nghĩ, có mấy người ngoài cuộc. Một là chuyện của Thiết Cúc Hoa, bọn họ muốn báo thù.

Hai là đối thủ cạnh tranh của chúng ta. Bọn họ không muốn tập đoàn Hoành Không chúng ta phát triển. Nếu như hai vị lãnh đạo có nhất của tập đoàn Hoành Không mà đối đầu nhau thì tập đoàn Hoành Không sẽ sụp đổ.

Đó là điều mà bọn chúng mong muốn. Người này không biết có phải là có quan hệ với tập đoàn cơ khí Hoa Hạ và tập đoàn điện khí Tây Nam không.

Hay là tập đoàn Hoành Không xây dựng nhà máy để tạo đối thủ ngang tài ngang sức mấy chục năm tới.

Cái Thiệu Trung nói.

– Ha ha, còn cả chuyện của Chu Đống nữa, cậu quên rồi sao.

Kim Nhân Viễn cười nói.

– Đúng rồi, cả chuyện của lão ta nữa.

Cái Thiệu Trung nói.

– Nhiệm vụ cấp bách hiện nay, xem ra cậu không cần phải giữ thể diện nữa rồi. Phải nhanh chóng làm hòa với Bao Nghị, kêu Bao Nghị đem người trở về mới đúng.

Nếu không sau này sẽ lại phát sinh ra những chuyện tương tự như này, khi đó cậu sẽ rơi vào tình thế bị động vô cùng bất lợi đấy.

Thể diện này so với cái mũ trên đầu, cái nào nặng cái nào nhẹ, cậu nên suy nghĩ cho kỹ. Là thằng đàn ông thì nên nắm những thứ có thể buông ra được.

Cái Thiệu Trung cậu phê bình Bao Nghị là quá đáng rồi. Nếu dũng cảm sửa khuyết điểm của mình thì chẳng phải là mất mặt sao.

Trái lại, sẽ khiến cho cán bộ công nhân viên của tập đoàn Hoành Không có thể thấy rõ được tấm lòng của cậu đấy.

Kim Nhân Viễn khuyên nhủ.

– Chuyện này để tôi suy nghĩ một chút.

Cái Thiệu Trung nói.

– Ôi, tôi nói hết lời với cậu rồi đấy, cậu phải suy nghĩ cho kỹ giữa lợi và hại. Muốn cái mũ trên đầu cậu hay muốn thể diện, cậu tự mình quyết định đi.

Kim Nhân Viễn thở dài rồi cúp điện.

Buổi tối, Phó chủ tịch ban thường vụ tỉnh ủy, đồng chí Bố Hoa Thanh, không ngờ lại đến tập đoàn Hoành Không.

Hơn nữa lại còn lập tức triệu tập toàn bộ tập đoàn mở cuộc họp nữa.

– Hai vị của chúng tôi, hai vị chủ tịch của tập đoàn Hoành Không, rốt cuộc là hai vị đang làm gì vậy?

Bố Hoa Thanh vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người, mở đầu đã nói câu phê bình.

– Chủ tịch Bố, tôi đã không làm tới nơi tới chốn.

Không ngờ Diệp Phàm lại đồng thanh cùng với Cái Thiệu Trung.

– Đậy gọi là không tới nơi tới chốn sao? Đây phải gọi là không làm tròn bổn phận, không làm tròn chức trách.

Bố Hoa Thanh khí thế lên cao, vỗ bàn một cái, giống như Lôi Công trợn mắt nhìn hai người Cái Thiệu Trung và Diệp Phàm, nói:

– Các cậu không nghĩ xem đó là 502 tài liệu liên quan đến đơn hàng trị giá hơn hai tỷ của tập đoàn các cậu đấy.

Nếu không có đơn hàng này thì sự vươn lên của tập đoàn Hoành Không các cậu sẽ trở thành bọt nước. Có lẽ đống tài liệu này sẽ làm các cậu sụp đổ.

Việc này khá nghiêm trọng, vậy nên tôi nhận sự ủy thác của chủ tịch Khúc tới đây giải quyết chuyện này. Các đồng chí đâu, nhất định phải giải quyết chuyện này.

– Không làm tròn chức trách ư, chủ tịch Bố ạ, chúng tôi cũng đã dốc hết công sức rồi. Ông nói vậy có vẻ không thỏa đáng.

Hơn nữa, buổi tối tôi còn đặc biệt cử thêm nhân sự. Bình thường chỉ có hai người trông coi, nhưng buổi tối cử thêm hai người nữa rồi.

Từ mánh khóe của những người này thì thấy rằng thủ đoạn của chúng rất cao minh. Tôi nghĩ, cho dù là có công an trông giữ đi nữa thì cũng sẽ xảy ra chuyện này thôi.

Chuyện này là có người có rắp tâm gây ra.

Diệp Phàm giải thích.

– Đúng vậy, hiệp cảnh và nhân viên công an cũng không khác nhau nhiều. Hơn nữa, người cũng đã được bổ sung thêm, việc này đồng chí Diệp Phàm làm rất tốt.

Cái Thiệu Trung cũng tương trợ cho Diệp Phàm.

Bởi vì cái gậy của Bố Hoa Thanh là muốn hướng vào hai người, thế nên tạm thời hai người phải liên minh lại với nhau cùng chống đỡ.