Chương 665: Cô nàng muốn tu chai.?

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ừ!

Thiết Chiêm Hùng chỉ gật đầu, liếc nhìn Lý Xương Hải một cái, không mặn không nhạt. Không cần phải nói về cô nàng Hoa Phi Ngọc, chính cô ta đã làm Trấn Thang Thành đến thở cũng khó khăn.

Tề Chấn Đào và Trấn Thang Thành xem náo nhiệt, Thái Chân Lương, Lý Xương Hải và Đoàn trưởng Giang âm thầm kêu khổ, nhưng lại không dám làm mất mặt Thiết Chiêm Hùng.

Từ thái độ của Tề Chấn Đào và Trấn Thang Thành đối với Thiết Chiêm Hùng lúc nãy có thể thấy, người này chắc chắn có lai lịch, địa vị chắc chắn không kém Tề Chấn Đào và Trấn Thang Thành.

Ba người chỉ có thể thầm trách Hoa Phi Ngọc không thức thời, tuy nhiên, ba người cũng âm thầm kinh ngạc, không ngờ Thiết Chiêm Hùng vì một Phó chủ tịch huyện nghèo như Diệp Phàm mà cứng rắn ra mặt như vậy. Xem ra giao tình với Diệp Phàm không phải tốt bình thường.

Vừa rồi Diệp Phàm cũng gọi Tề Chấn Đào là chú Tề, ba người thầm đoán, Diệp Phàm có phải là cháu chắt bên ngoại của Tề Chấn Đào gì đó không.

Nếu đúng thật là như vậy thì tên nhãi họ Diệp kia cũng là một nhân vật, không thể dựa vào chức vụ của hắn để định luận được.

– Tướng quân Thiết, tôi uống rồi ông không trách tội tôi nữa, có phải hay không?

Hoa Phi Ngọc rất kiên cường, ăn nói rõ ràng, cũng hiểu được sự lợi hại trong đó, đương nhiên cũng vì tức giận, giọng lạnh lùng hỏi.

– Haha, Thiết Chiêm Hùng tôi nhỏ mọn vậy sao? Chỉ cần cô uống, coi như là xin lỗi em tôi, tôi chẳng những không trách tội cô, mà, cô không phải ở đoàn ca múa tỉnh sao? Tôi có thể đáp ứng một yêu cầu của cô mà tôi có thể làm được, chẳng hạn, mời cô đến biểu diễn cho binh lính xem ở căn cứ vịnh Lam Nguyệt gì đó chẳng hạn, hahaha…

Thiết Chiêm Hùng cũng bị tính cách cứng cỏi của cô nàng này chọc cười, sớm đã hết giận, cười nói.

– Cái này…

– Hoa Phi Ngọc chần chừ, liếc mắt nhìn trưởng đoàn Giang một cái, thấy bà đang ra hiệu, đương nhiên là thúc giục cô không nên bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.

Nên biết rằng hiện nay đoàn ca múa tỉnh chỉ được cái danh, kỳ thực đã rất túng quẫn rồi, ngay cả tiền lương của diễn viên cũng chẳng còn phúc lợi cao nữa.

Không phải là diễn viên của đoàn ca múa tỉnh không giỏi, mà chủ yếu là Nhà hát của đoàn ca múa kịch tỉnh đã củ rồi, chắc cũng được xây cách đây sáu bảy mươi năm rồi, sớm phải hủy đi xây mới lại mới đúng.

Tuy nhiên, số tiền xây mới lại quá lớn, có thể là phải chục triệu, số tiền đó lớn quá. Diễn viên trụ cột trong đoàn bỏ đi không ít, toàn là đi các nơi đánh du kích, tự đi kiếm tiền

Cứ tiếp tục thế này ắt hẳn đoàn ca múa tỉnh có khả năng tan rã. Trưởng đoàn Giang một lòng vì sự nghiệp ca múa, đương nhiên không muốn để đoàn ca múa tan rã như vậy rồi.

Vì thế, gần đây chạy ngược chạy xuôi, nhưng cũng chỉ kiếm được tài chính hơn một triệu, còn cách số tiền mười triệu khoảng đường rất dài.

Hơn nữa, hiện nay các nhân vật đứng đầu các đơn vị chủ yếu là nam. Đàn ông nào mà không ăn mặn, Trưởng đoàn Giang vì đi kiếm chút tiền, có khi cũng phải chịu không ít quấy rầy của các cán bộ.

Tuy nhiên, Trưởng đoàn Giang cũng không bị lung lay, bị đám quan viên chọc ghẹo thì còn nhẫn nhịn được, chứ nếu thực sự động tay động chân thì Trưởng đoàn Giang nhất định sẽ không hàm hồ, cùng lắm là không cần khoản tiền đó.

Cho nên, đây cũng là lý do chủ yếu tại sao Trưởng đoàn Giang chạy ngược chạy xuôi cả năm nay mà mới được một triệu.

Hôm nay, rất vất vả mới thông qua một bạn học làm quen Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Thủy Châu Lý Xương Hải, cho nên, cố tình dẫn theo những diễn viên chính của đoàn là Hoa Phi Ngọc và Mai Nhược Phương, còn không phải là muốn tạo quan hệ tốt với Trưởng ban Thái sao, để có thể kiếm ra được nhiều tiền xây lại Nhà hát.

Tuy Trưởng Đoàn Giang liều mạng ra hiệu như vậy, nhưng cô nàng Hoa Phi Ngọc này rất kỳ lạ. Luôn coi tiền bạc như cặn bã, trời sinh đã có thành kiến với cán bộ quan viên rồi.

Cho rằng làm quan chẳng có gì tốt, đều là lũ hám sắc, tham quan. Cho nên, không thể lý giải được nỗi khổ tâm của Trưởng đoàn Giang, vì thế, kết quả là vẫn đứng bất động.

Trưởng đoàn Giang thấy sốt ruột, sờ bình Remy Martin, cười nói:

– Tướng quân Thiết, tôi là trưởng đoàn ca múa tỉnh, theo lý mà nói tướng quân Thiết để mắt đến đoàn chúng tôi, có cơ hội tốt như vậy, tôi đương nhiên phải cảm ơn tướng quân Thiết, rượu này tôi uống thay Phi Ngọc, thế nào?

Trưởng đoàn Giang vì kiếm thêm được nhiều tiền, chỉ có thể quyết định tạm thời hy sinh dạ dày của mình một chút.

– Hahaha, Trưởng đoàn Giang, như vậy sợ là không ổn. Thế này đi, Diệp lão đệuống cùng cô Phi Ngọc, tôi uống với Trưởng đoàn Giang một chai, thế nào?

Thiết Chiêm Hùng ắt hẳn còn chưa hết giận, không ngờ còn giận lây sang Trưởng đoàn Giang.

– Cái này…

Trưởng đoàn Giang trợn tròn mắt, nhất thời không kịp đối ứng. Nếu không uống là chọc vị tướng quân không rõ lai lịch này bất mãn, cuối cùng đoàn ca múa tỉnh không được đến căn cứ diễn, chuyện diễn xuất thất bại. Phỏng chừng khoản tiền cát sê kia sẽ không ít, hơn nữa bị loại người này ghi hận sau này còn phiền phức lắm.

– Trưởng đoàn, tôi uống, không phải chỉ một chai sao?

Hoa Phi Ngọc nổi giận, thấy Trưởng đoàn bị liên lụy, trong lòng rất giận, cho nên, quyết định rất nhanh, cầm chai Remy Martin bắt đầu uống với đồng chí Diệp Phàm.

– Được, cô Hoa thật khí phách. Tôi thật khâm phục. Như vậy, sau này khi mạng lưới giao thông Lâm Tuyền hoàn công, tôi đại diện nhân dân khu kinh tế Lâm Tuyền mời đoàn ca múa của Trưởng đoàn Giang đặc biệt đến diễn ở Lâm Tuyền.

Diệp Phàm cười nói.

– Không cần, một huyện nát có gì mà diễn chứ.

Hoa Phi Ngọc tuyệt đối không nể mặt Diệp Phàm, trực tiếp châm chọc.

– Haha, cô Phi Ngọc nói quá lời rồi, chỗ cậu ấy tuy là huyện nghèo, nhưng Diệp lão đệ là người tài. Người ta đã kiếm được khoản tiền quyên tặng gần bốn chục triệu, còn kéo được hơn một trăm triệu tiền đầu tư đó.

Đến lúc mạng lưới giao thông Lâm Tuyền làm xong đạt mức đầu tư hơn bốn mươi triệu, cộng thêm khoản tiền đầu tư hơn trăm triệu khi cắt băng hoàn công khu công nghiệp, ắt hẳn Chủ tịch tỉnh huyện, Bí thư huyện ủy, Chủ tịch thành phố đều đến. Tiền cát xê à, ắt hẳn là không ít.

Thiết Chiêm Hùng trêu ghẹo nói.

– Không nhiều lắm, tôi định bỏ ra một triệu để mời mấy ngôi sao ca nhạc nổi tiếng, nếu đoàn ca múa tỉnh coi thường chỗ nhỏ bé của chúng tôi, thế thì thôi vậy.

Diệp Phàm hắng giọng cười nói.

– Trưởng đoàn Giang, vịnh Lam Nguyệt chúng tôi chỉ có thể bỏ ra được tám trăm ngàn thôi, không so được với khu kinh tế Lâm Tuyền lắm tiền của người ta đâu. Nếu Trưởng đoàn Giang có hứng với vụ làm ăn này thì uống đi.

Thiết Chiêm Hùng cũng bức ép.