Chương 1977: Chủ tịch Chúc có vảy ngược

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha, chúng ta là anh em, là loại anh em thân thiết không thua kém gì anh em ruột thịt, là anh em vào sinh ra tử cùng nhau mà.

Cậu nói như vậy là coi tôi như người ngoài rồi đấy.

Thiết Chiêm Hùng ha ha cười nói.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy trong lời anh ta nói có chút chua xót. Chuyện này, cũng là tất nhiên. Thứ trưởng Bộ Công an quyền cao chức trọng hiện giờ lại rớt xuống làm một huấn luyện viên quèn, hoàn toàn không quyền không thế ở trường Đảng Trung ương, Thiết Chiêm Hùng không buồn bực mới là lạ.

– Việc này, có lẽ chị dâu cũng đã trách cứ vài câu?

Diệp Phàm hỏi.

– Cô ấy không sao, tôi hiện giờ sống rất thoải mái tự do, cô ấy còn có thể nói gì.

Thiết Chiêm Hùng lại cười nói.

– Anh Thiết, cho tôi thêm mấy tháng nữa, đợi sau khi có cơ hội thuận lợi rồi lại “trở mình”.

Diệp Phàm nói.

– Không vội, tôi tin rằng, trưởng Đảng Trung ương này không phải là trạm dừng chân cuối cùng của Thiết Chiêm Hùng tôi. Có một số chuyện không thể vội vàng được, người ta đang nhìn rất chăm chú. Hiện giờ lại đi “trở mình” người ta sẽ không vừa lòng. Cho nên, đợi mấy tháng nữa, con người ấy mà, tức giận rồi sẽ vơi bớt một chút, đến lúc đó hãy ra tay, nước đến đầu cầu ắt sẽ thẳng… thôi.

Thiết Chiêm Hùng nói.

– Anh Thiết hiểu được như thế tôi rất mừng.

Diệp Phàm nói.

– Chúng ta là anh em mà!

Thiết Chiêm Hùng lại nhấn mạnh câu này.

– Còn nữa, anh Thiết, Vương Triều bây giờ còn kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an của tập đoàn Đường Nghiệp thành phố Đông Cống. Qua loa cũng lên được chức Phó giám đốc sở. Tôi nghĩ, chờ anh trở về bộ Công an, nên đưa Vương Triều về. Đến lúc đó, nên giữ vững chức Phó giám đốc sở này.

Diệp Phàm nói.

– Việc này nếu tôi có thể trở về, hẳn là không khó. Anh ta vốn là xuống dưới tạm giữ chức, sau khi trở về cũng sẽ lấy lại chức về. Người này, thật là kiếm quá nhiều rồi. Cậu xem xem Lam Tồn Quân cũng thơm lây từ cậu. Cậu ấy á, là một vị phúc soái đấy.

Thiết Chiêm Hùng cười ha ha, nói:

– Tin rằng, Thiết Chiêm Hùng tôi cũng sẽ thơm lây từ cậu thôi.

– Điều đó là tất nhiên rồi.

Diệp lão đại lại ra vẻ vô lại.

Thành phố Đông Cống gần đây rất bẩn rất lộn xộn, bởi vì, nơi nơi đều đang xây dựng. Công xưởng mới của tập đoàn Đường Nghiệp thành phố Đông Cống.

Đường dành riêng cho người đi bộ Lư Thị cùng với sân thể dục, tòa nhà Thành ủy, còn có Ngũ Long Sơn mở ra khu Thức Cảnh.

Nhiều công trình quy mô lớn như vậy đều tập trung cả một chỗ.

Cho nên, thành phố Đông Cống gần đây khói bụi đầy trời, nhìn qua nơi nơi đều là tiếng quấy trộn chói tai của máy trộn bê-tông.

Tuy nhiên, Diệp lão đại lại cảm thấy rất tự hào. Đặc biệt bảo taxi đi chậm lại, Diệp lão đại muốn thị sát địa bàn của mình một chút.

Bởi vì tòa nhà Thành ủy phải sửa thành Khách sạn chiêu đãi Thành ủy, mà Ủy ban nhân dân thành phố lại đang kiến thiết toàn diện. Cho nên, tạm thời, các phòng ban của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều tập trung tại một địa điểm làm việc tạm thời.

Đương nhiên, điều kiện làm việc kém hơn. Ngay cả quyền Bí thư Thành ủy như Diệp Phàm cũng chỉ được phân cho một văn phòng, không giống như trước kia bên ngoài vẫn còn một gian phòng khách. Mà những nhân viên khác đều phải chen chúc làm việc cùng nhau. Ngay cả Phó Chủ tịch thành phố cũng không được phân riêng một văn phòng. Hai Phó một văn phòng, thành ra làm việc gần gũi hơn.

Tuy nhiên, vừa vào văn phòng, Lam Tồn Quân đã đến.

– Tồn Quân, chuyện gì thế? Gần đây hành động gây chú ý thế?

Diệp phàm vừa mời Lam Tồn Quân ngồi, vừa hỏi.

– Tôi biết việc này cấp trên đã chú ý đến, chắc là, anh lên tỉnh bị phê bình rồi phải không?

Lam Tồn Quân hỏi.

– Phê bình, cũng có chút. Có điều, nhiều kẻ lắm mồm như vậy, có phải anh có chỗ nào xử lý không ổn thỏa rồi phải không?

Diệp Phàm uyển chuyển hỏi.

– Căn bản là không cách nào xử lý ổn thỏa được, tôi biết, nhất định có rất nhiều người đang kiện tôi. Nói Lam Tồn Quân tôi cầm quyền độc tài, công trình bao thầu không làm theo trình tự và quy hoạch, có phải không?

Lam Tồn Quân nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi.

– Có phải anh bị buộc phải làm thế không?

Diệp Phàm như thoáng hiểu ra điều gì, gật gật đầu.

– Đúng!

Lam Tồn Quân gật đầu, nói:

– Sau khi anh đi rồi, anh xem xem, người tạm thời đứng đầu Thành ủy Y Cao Vân muốn cắm một gậy vào.

Mà Thái Phi và Quách Tắc Quân mới được điều tới cũng không lề mề. Cả một đám bê lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ra áp chế tôi.

Yêu cầu tôi đưa tất cả một loạt kế hoạch kiến thiết các công trình của nhà máy đường, và số tiền đầu tư kiến thiết mấy tỷ kia giao lại toàn bộ cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thống nhất quản lý.

Thống nhất quản lý cũng chẳng vấn đề gì, trong nhà Lam Tồn Quân tôi còn có tiền, cũng chẳng muốn mò thêm chút tiền làm gì. Chỉ có điều, bọn họ quá đáng quá rồi.

Đầu tiên là phủ định toàn bộ quy hoạch, phương án kiến thiết nhà máy đường. Nhà máy đường mà sau khi chúng ta quy hoạch là phải lớn mạnh, toàn bộ nhà máy đều được xây dựng theo tiêu chuẩn quốc tế.

Sau khi bị bọn họ đùa nghịch, chỉ thay đổi chút ít so với nhà máy cũ. Quy mô mở rộng ra một chút. Đúng kiểu bình mới rượu cũ, một nhà máy đường mới được xây dựng như vậy căn bản không phù hợp với yêu cầu chấn hưng nhà máy đường lớn mạnh của chúng ta.

Trong lúc họp tôi vẫn kiên trì không đồng ý với phương án này. Bọn họ chuyển sang lấy danh nghĩa tập thể bộ máy Thành ủy và bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố ra áp chế tôi.

Sau đó tôi rất tức giận, lấy ra thư bổ nhiệm mà anh đã để lại trước khi đi, bọn họ cũng tức giận. Cứ như vậy, tự nhiên, mâu thuẫn liền bùng nổ.

Thư cáo trạng có, lời đồn thổi vớ vẩn nói tôi này nọ cũng nhiều. Tôi nghĩ, mặc kệ thế nào, tôi vẫn phải đứng vững, ít nhất cũng phải chờ được anh trở về giải quyết.

Lam Tồn Quân cũng tức tối đầy bụng mà không chỗ giải phóng.

– Tôi cũng đoán được rồi, con người ấy mà, toàn mắc phải bệnh ghen ghét đố kỵ thôi. Trong tay anh cầm mấy tỷ, người ta thì không được một chút nào, sao có thể buông tha cho anh được.

Diệp Phàm gật gật đầu, xoay sang nói:

– Chỉ có điều, việc này, anh hãy viết một văn bản tỉ mỉ trình lên, chứng cớ phải đầy đủ, có sức thuyết phục.

Phải tỉ mỉ xác thực chút, tôi chuẩn bị báo cáo với Chủ tịch Chúc và Bí thư Quốc Vân. Tôi nghĩ, bọn họ là chủ chốt ở tỉnh.

Cũng không có thời gian quản mấy chuyện cụ thể ở thành phố Đông Cống chúng ta. Lúc anh hành động quá ầm ĩ, bọn họ tất nhiên cũng nghe được phong thanh.

Cho nên, sinh ra một chút hiểu lầm cũng là bình thường. Tồn Quân, cứ thoải mái mạnh dạn mà làm. Bây giờ tôi trở về rồi, nhân vật số một nhà máy đường là tôi.

Tôi ủng hộ anh, anh cứ mạnh dạn mà làm. Tôi muốn xem xem, mấy người đó còn có thể giở trò gì.

– Tôi đã viết xong xuôi cả rồi, lúc đầu bọn họ đã áp chế tôi bằng hình thức hội nghị như thế nào, vân vân, tôi đều đã sửa sang xong tài liệu rồi, chính là đây, anh xem qua trước đi.

Lam Tồn Quân nói xong đưa tài liệu ra.

Sau khi Diệp Phàm nhận lấy, lật qua, thuận tay đặt lên bàn, hỏi:

– Việc xây dựng nhà máy đường không bởi vậy mà dừng lại chứ?

– Không, tôi nổi trận lôi đình. Sau đó, tôi không thèm để ý đến bọn họ nữa. Bọn họ muốn nhúng tay tôi liền bê “Thượng Phương bảo kiếm” anh đưa ra. Bọn họ tất nhiên rất tức giận, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Lam Tồn Quân không ngờ mỉm cười.

– Có lẽ, bọn họ hận tôi tận xương rồi.

Diệp Phàm cười nói, lúc trước khi rời khỏi thành phố Đông Cống đến thủ đô, Diệp lão đại có để lại một quyết định.

Cũng chính là trong thời gian hắn không ở đây, tất cả sự vụ của nhà máy đường đều do Xưởng trưởng Lam toàn quyền phụ trách. Bất cứ ai cũng không được can thiệp…

Giữa trưa, lúc hai người đang ăn cơm cùng nhau thì Trương Hùng gọi điện thoại đến, nói:

– Anh Diệp, đã điều tra xong rồi.

– Mau nói đi.

Diệp Phàm thúc giục, nói.

– Trước khi nói việc này vẫn phải nói một chút về nguyên Chủ tịch tỉnh Tây Lâm – Trần Dũng. Trần Dũng cái lão này cũng là một tay hống hách đấy.

Tính tình cũng tương đối tệ, lúc đầu cũng là xuất thân từ quân đội. Hơn nữa, Trần Dũng cũng có bối cảnh nhất định ở thủ đô.

Sau đó bởi vì chuyện đội phòng ngự thành phố Đông Cống các anh cùng đồng chí Phó tư lệnh thứ nhất của quân khu Việt Đông lúc bấy giờ là Tăng Cương gây ầm ĩ.

Đội phòng ngự cũng rất phức tạp, với lại lúc đó xây dựng đội có một chút căn do, có một chút liên hệ. Về phần căn do cụ thể thế nào, tôi cũng không rõ ràng lắm.

Tuy nhiên ít nhất cũng lấy được một chút tin tức, Trần Dũng có mâu thuẫn với Tăng Cương. Hơn nữa, bọn họ cũng đã đối đầu với nhau từ lâu.

Trước kia Trần Dũng đã từng làm ở quân đội, năm đó còn từng là chiến hữu với Tăng Cương. Hơn nữa cùng cấp bậc. Chỉ vì một lần đề bạt mà hai người trở thành đối thủ cạnh tranh.

Kết quả, Tăng Cương thăng cấp, Trần Dũng lần đó mất cơ hội. Cho nên, Trần Dũng chuyển nghiệp luôn. Tuy nhiên người này cũng rất ghê gớm, không ngờ có thể kết giao với mấy ông tai to mặt lớn ở thủ đô.

Trần Dũng nản lòng trong quân đội, không ngờ trên quan trường lại như cá gặp nước, đi lên một mạch đến cái ghế Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây Lâm mới luii về.

Mà Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây Lâm đương nhiệm Chúc Nham Phong chính là môn sinh đắc ý của Trần Dũng. Vẫn luôn đi theo Trần Dũng đến tận bây giờ, ngồi trên ngai vàng Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây Lâm.

Đối với mâu thuẫn giữa Tăng Cương và Trần Dũng, trong lòng Chúc Nham Phong cũng rất rõ ràng. Cho nên, ông ta muốn bỏ ra mấy chục triệu để giúp đội phòng ngự di dời, tự nhiên đã chọc vào vết sẹo cũ của Trần Dũng.

Tuy nói hai người Trần Dũng và Tăng Cương đều đã về hưu. Nhưng lòng người, chữ “Hận” viết lên thì dễ, muốn xóa đi thì rất khó.

Hơn nữa, theo tôi được biết, Tư lệnh quân khu tỉnh đương nhiệm Quy Hưng Thiên cũng là một tay Tăng Cương nâng đỡ.

– Như thế cũng tốt, thân tín của hai người đối đầu nhau đều va chạm. Tôi nói chuyện gì đây chứ, Y Cao Vân tự ý sửa lại phương án xây dựng quốc lộ quân dân dùng chung Ngũ Long Sơn.

Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Quy Hưng Thiên này không ngờ một chút cũng không thân thiết, có lẽ, việc này Quy Hưng Thiên đã nhắc đến trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy lâu rồi.

Kết quả hẳn là bị đám người Tỉnh ủy Bí thư Tăng Cửu Thiên liên kết với Chủ tịch tỉnh Chúc Nham Phong đàn áp.

Sau khi gác điện thoại, Diệp Phàm nói lại việc này cho Lam Tồn Quân.

– Nếu như đúng là như vậy, thì phiền toái thật rồi. Nếu như anh muốn ủng hộ quốc lộ chung Ngũ Long Sơn của quân đội, vậy nhất định sẽ động phải vảy ngược của Chủ tịch Chúc rồi.

Điều này, thật ra lại là kết quả mà Y Cao Vân và đám người Thái Phi rất muốn nhìn thấy. Vốn thái độ của Chủ tịch Chúc đối với anh tương đối tốt.

Giống như chuyện nhà máy đường ông ta cũng ủng hộ rất mạnh mẽ.

Mà gần đây tốc độ xây dựng khu vực trung tâm của thành phố Đông Cống chúng ta cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nếu mọi việc có thể thuận lợi thì sẽ để lại cho Chủ tịch Chúc ấn tượng tốt về anh.

Mà hiện tại chỉ cần một quốc lộ Ngũ Long Sơn, là có thể phủ định toàn bộ mọi công lao và ấn tượng của anh trong lòng Chủ tịch Chúc.

Anh Diệp, anh phải nghĩ cho kỹ. Đâu nặng đâu nhẹ, Quy Hưng Thiên chẳng qua chỉ là một Tư lệnh quân khu tỉnh thôi mà?

Lam Tồn Quân có chút lo lắng, nói.

– Ý của anh là không để ý đến chuyện của bên quân đội nữa ư?

Diệp Phàm liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói.

– Chúng ta muốn để ý cũng không để ý nổi, chỉ có thể bỏ việc nhỏ mà nắm lấy việc lớn thôi. Dù sao, Chủ tịch Chúc phân lượng quá nặng. Tôi nghĩ, cho dù là người vĩ đại cỡ nào cũng có điều bản thân phải tránh.

Mà đội phòng ngự chính là “vảy ngược” của Chủ tịch Chúc. Trần Dũng có ơn tri ngộ đối với ông ta, mặc cho việc này là đúng hay sai, Chủ tịch Chúc nhất định sẽ cứng rắn đàn áp Ủy ban nhân dân thành phố không ủng hộ phương án quốc lộ Ngũ Long Sơn của quân đội.

Nếu như ông ta muốn nhúng tay can thiệp, trong tỉnh chúng ta còn ai có thể ngăn cản được ông ta. Ngoại trừ Bí thư Phó Quốc Vân còn ai có thể chống đỡ với Chủ tịch Chúc?

Hơn nữa, cho dù có là Bí thư Phó Quốc Vân, cũng chưa chắc đã đồng ý đứng ra mạo hiểm đắc tội với nguyên Chủ tịch Trần Dũng và Chủ tịch đương nhiệm Chúc Nham Phong mà làm chuyện này.

Tôi nghĩ, người khôn khéo như Bí thư Phó, nhất định sẽ không phạm phải sai lầm cỏn con như thế này đâu. Còn chúng ta, căn bản không có khả năng chống lại Chủ tịch Chúc.

Hơn nữa, về việc này, còn phải thêm nhân vật đứng thứ ba của Tỉnh ủy Tăng Cửu Thiên nữa.

Lam Tồn Quân vừa húp canh vừa phân tích.