Chương 3451: Đến Nhận Lỗi..

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Buổi tối một bàn tại khách sạn Hắc Thiên Nga.

Quả nhiên, đi cùng Tần Bộ chính là Lâm Thiệu Đông. Người này vẻ mặt xấu hổ, nhìn thấy Lang Phá Thiên đầu hơi cúi, còn Lang Phá Thiên đương nhiên vẻ mặt nghiêm túc.

Hai bên cùng ngồi xuống.

– Tham mưu Lang, chuyện đó tôi rất xin lỗi.

Lâm Thiếu Đông đỏ mặt lên, Diệp Phàm phát hiện Tần Bộ còn kéo kéo tay áo Lâm Thiệu Đông y mới không thể không kiên trì. Công tử mà, luôn luôn như vậy.

– Biết mình sai rồi?

Lang Phá Thiên tỏ ý một chút.

– Tôi đã biết, hôm nay đặc biệt đến đây nhận lỗi với Tham mưu Lang. Chén rượu này tôi mời anh.

Lâm Thiệu Đông cầm chén rượu lên.

– Một chén rượu.

Lang Phá Thiên lạnh nhạt nhìn chén rượu đỏ.

– Tham mưu Lang, Thiệu Đông rất có thành ý, anh xem, chén rượu này có phải …?

Tần Bộ nhìn Lang Phá Thiên.

– Ha ha, được, uống.

Lang Phá Thiên đột nhiên đứng lên cầ chén rượu uống một hơi cạn sạch.

Nhưng thấy ra Lâm Triệu Đông nhìn có chút ngây người, kết quả Tần Bộ nhanh chóng kéo áo cậu ta một chút cậu ta mới lập tức phản ứng lại cũng uống một hơi cạn sạch.

– Thiệu Đông, tôi cũng muốn nói thật với cậu, Lang Phá Thiên tôi là người dễ chịu, cậu thích tôi cũng thích. Chuyện trước đây xảy ra một ly đã hết.

Lang Phá Thiên rất khí lớn.

– Cảm ơn tham mưu Lang có thể lượng thứ.

Lâm Thiệu Đông nói.

– Được được, chúng ta cùng nhau uống một ly thì sao?

Tần Bộ nói xong đột nhiên nhìn Diệp Phàm một cái cười nói

– Vị này chính là?

– Ha ha, không phải anh bảo tôi mời sao, bạn tôi Diệp Phàm.

Lang Phá Thiên cười nói, biết ông ta cố ý như thế.

Đối với anh ta thì Tần Bộ đã hoàn thành nhiệm vụ Chủ tịch tỉnh Lâm giao, nhưng đối với diệp phàm, Tần Bộ muốn thử một chút.

– Không thể tưởng tượng được.

Tần Bộ lắc lắc đầu.

– Sao thế, có gì không thể tưởng tượng được?

Lang Phá Thiên hỏi.

– Chủ yếu là Chủ tịch tỉnh Diệp quá trẻ tuổi, nếu không, tôi cũng sẽ không tin.

Tần Bộ cười nói.

– Ha ha, mặt tôi vậy thật ra năm nay tôi đã 30 tuổi rồi.

Diệp Phàm cười ảm đạm. Hắn phát hiện Lâm Thiệu Đông nhìn mình chằm chằm. Hơn nữa cũng khó dấu sự kinh ngạc trên mặt.

– Chủ tịch Diệp chính là tổng giám đốc tập đoàn Hoành Không?

Lâm Thiệu Đông bình tĩnh lại thản nhiên hỏi.

Diệp Phàm buồn bực trong lòng, có vẻ như Lâm Thiệu Đông không gây ra việc ở khách sạn Xương Đô Vậy y mời mình đến đây để làm gì?

– Ha ha, một tập đoàn nhỏ Cục trưởng Lâm cũng biết.

Diệp Phàm lên tiếng.

– Tập đoàn nhỏ, ha ha, chủ tịch Diệp nói đùa.

Lâm Thiệu Đông nói.

– Đúng rồi Thiệu Đông, chủ nhân sao còn chưa tới?

Tần Bộ quay đầu hỏi Lâm Thiệu Đông.

– Chính chủ, sao thế, chẳng lẽ chúng ta đều ngồi gầm cầu?

Lang Phá Thiên cười cười.

– Không phải ý đó, thật ra, buổi tối hôm nay quản lý khách sạn Xương Đô Cố Minh Trung mời khách.

Tổng giám đốc Cố sợ các anh không nhận lời mời, cho nên, bảo tôi ra mặt mời, Ngại quá, việc này giờ mới nói với các anh không phải cố ý gạt các anh.

Chủ yếu là sợ các anh không chịu đến. Việc này Tần Bộ tôi không đúng, tôi tự phạt một ly.

Tần Bộ cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

– Cũng không có việc gì, nhưng nếu Tổng giám đốc Cố mời khách đến giờ sao còn chưa thấy đâu? Việc này không phải chúng tôi không nhận lời.

Lang Phá Thiên cố ý hỏi, Diệp Phàm đã suy nghĩ ra đại khái mọi việc.

Lúc mới bắt đầu Lâm Thiệu Động chịu nhận lỗi với Lang Phá Thiên, tất nhiên việc mất mặt thế không thể để Cố Trung Minh thấy được.

Cho nên, để Cố Trung Minh đến muộn một chút. Nhưng lại tìm cơ hội thích hợp để Cố Trung Minh lên sân khấu đàm phán với Diệp Phàm.

– Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ôi, tôi kẹt xe. Thật là, tình hình giao thông của Việt Châu thật sự không tốt.

Kẹt xe thì kẹt xe thôi không ngờ có người đụng vào xe của tôi. Phải chờ cảnh sát giao thông nên đến muộn một chút.

Đâu tiên tôi chịu phạt một ly để xin lỗi các vị lãnh đạo.

Một người trên dưới năm mươi tuổi bước vào, vừa vào đã nói.

– Tổng giám đốc Cố, nếu là kẹt xe thì là sự cố giao thông, tôi thấy chén này nên miễn đi, cứ ngồi xuống trước, tôi giới thiệu với anh một chút Tham mưu Lang và Chủ tịch Diệp.

Tần Bộ cười ha hả, nhưng Cố Trung Minh vẫn uống một hơi cạn sạch.

– Đông Thủy, còn không vào kính các vị lãnh đạo một ly.

Lúc này Cố Trung Minh nhìn ra ngoài cửa nói.

Sau đó, chỉ vào một người trẻ tuổi cao gầy nói

– Các vị lãnh đạo, đây là con tôi Cố Đông Thủy, bên cạnh là bạn của nó Đường Hồng.

– Ngồi đi.

Tần Bộ vừa nói thì Đường Hồng đã ngồi trên ghế, ra vẻ không chút khách khí.

Hơn nữa, kiểu tóc của Đường Hồng thật đúng là rất sành điệu, giống như một cái mào gà, không những thê còn nhuộm màu nữa…

– Sao thế tổng giám đốc Cố, đồ ăn của tôi đâu?

Đường Hồng nhìn lên bàn, quay đầu không chút khách khí hỏi Cố Trung Minh như có một mình mình.

Tần Bộ không khỏi nhíu mày nhìn Cố Trung Minh một cái, Cố Trung Minh đương nhiên cũng cảm giác được sự kiêu ngạo của Đường Hồng, không khỏi nhìn Tần Bộ vẻ xin lỗi.

Ngay cả Lâm Thiệu Đông cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn tên này một cái. Kiểu kiêu ngạo này tất nhiên Lâm đại công tử không nhịn được, hừ nói

– Cậu bé, hiểu quy củ một chút.

– Cậu bé, anh bảo tôi cậu bé, anh là ai?

Đường Hồng có chút khinh thường nhìn Lâm Thiệu Đông một cái.

– Thực xin lỗi Đường công tử, cậu ta chính là Lâm công tử mà tôi nói với cậu. Chính là con trai của Chủ tịch tỉnh Lâm.

Cố Trung Minh không ngờ cười giảng hòa, ra vẻ có chút nịnh nọt.

Không biết Đường Hồng là con cái nhà ai. Diệp Phàm thầm nghĩ.

– Đúng vậy Lâm Thiệu Đông, cũng hòa.

Không thể tưởng tượng được Đường Hồng hơi quay đầu chút nói.

– Hả, nói như vậy cậu lợi hại sao?

Lâm đại công tử khi nào thì chịu tức giận như vậy, vừa rồi Lang Phá Thiên làm cho buồn bực còn chưa được phát ra, giờ đã tìm được chỗ xả.

– Lâm… Lâm công tử, việc này…

Cố Trung Minh nhanh chóng cười muốn giảng hòa. Thật ra, trong lòng anh ta thầm kêu khổ.

– Cố Trung Minh, anh nói ít đi cho tôi.

Lâm Thiệu Đông đặt mạnh chén xuống mặt bàn một chút, hừ nói

– Tôi nói chuyện anh ít xen mồm vào.

– Kiêu ngạo vừa thôi Lâm Thiệu Đông, anh thật sự cho mình là một nhân vật có phải không? Còn là công tử hàng đầu Việt Đông, chó má không phải.

Đường Hồng bị chọc tức, cầm hộp tăm trên bàn ném.

– Anh rốt cuộc làm gì vậy, không ngờ dám sủa ở đây. Cố Trung Minh lập tức bảo con chó này cút đi, cút.

Rầm một tiếng Lâm Thiệu Đông rốt cuộc không nhịn được, đập bàn chỉ vào Đường Hồng mắng.

– Anh dám mắng tôi là chó, được, Lâm Thiệu Đông, anh là cái gì. Tôi lập tức gọi điện thoại cho anh của tôi một tiếng. Người nhà họ Đường chúng ta thành chó, là công tử thứ nhất của Việt Đông nói.

Đường Hồng đứng lên lấy điện thoại di động ra.

– Đừng, đừng như vậy Đường công tư, có chuyện gì từ từ nói.

Cố Trung Minh vừa thấy hoảng hốt nói, đưa mắt nhìn Cố Đông Thủy đứng bên cạnh. Cố Đông Thủy vừa thấy, nhanh chóng bước lên kéo lấy tay Đường Hồng.

– Cố Đông Thủy, hôm nay bố anh làm chủ có phải không?

Đường Hồng hừ nói.

– Đúng vậy, anh Đường, là nhà tôi làm chủ.

Cố Đông Thủy nhanh chóng tỏ vẻ mặt tươi cười.

– Nếu là nhà của cậu làm thì không dông dài, bảo đầu heo này cút đi.

Đường Hồng chỉ vào Lâm Thiệu Đông hừ nói.

– Đường… anh Đường, nghe tôi nói có được không?

Cố Đông Thủy tiếp tục cười làm lành.

– Cố Trung Minh, Lâm Thiệu Đông tôi nói anh không coi ra gì có phải không?

Lâm Thiệu Đông tức giận.

– Cục trưởng Lâm, anh đừng giận, cậu ta từ Bắc Kinh đến là bạn học cùng Đông Thủy, là đến đây chơi.

Cố Trung Minh nhanh chóng nói.

– Bắc Kinh đến thì có thể ép người có phải không? Chó Bắc Kinh cũng không lớn hơn Việt Đông chúng ta.

Lâm Thiệu Đông hừ nói.

– Được, buông tay ra để ông đây gọi điện thoại.

Đường Hồng tức giận, Cố Đông Thủy thiếu chút nữa bị đẩy ngã.

Diệp Phàm cùng Lang Phá Thiên nhìn nhau, hai người cũng là vẻ mặt đứng đắn ngồi xem cuộc vui.

– Bốp…

Lúc này tiếng đập bàn vang lên, mọi người nhìn phát hiện không ngờ là Tần Bộ.

– Muốn làm cái gì, Cố Trung Minh lập tức dẫn Đường Hồng đi, gây rối ở đây anh mời khách cái gì? Là gì mà một chút quy củ cũng không hiểu.

Tần Bộ nói có hai ý nghĩa.

– Bộ trưởng Tần, đừng như vậy Đường Hồng là người của Đường gia ở Bắc Kinh.

Cố Trung Minh vội nói.

– Đường gia ở Bắc Kinh, Đường gia nào?

Tần Bộ sửng sốt giọng thấp đi không ít.

– Chính là… chính là …

Cố Trung Minh nhìn Đường Hồng một cái, cố ý thật tốt giống như rất khó nói.

– Bắc Kinh còn có mấy Đường gia nữa.

Đường Hồng vừa nghe lạnh lùng hừ nói.

– Việc này… việc này… các anh xem, việc này… Đường…

Tần Bộ mặt có chút đỏ lên, nhưng Lâm Thiệu Đông cũng nghĩ đến điều gì nhất thời có chút tức cười.

– Đường thiếu gia, việc này, phải trách tôi không giới thiệu với mọi người một chút trước. Cậu xe, việc này còn có thể nói hay không?

Cố Đông Thủy cúi người hỏi.

– Nói thôi, có gì không nhận ra người có phải không? Đường gia chúng tôi quan minh chính đại.

Không giống người nào đó được gọi là công thử thứ nhất thật sự kiêu ngạo. Hơn nữa, việc này chỉ sợ tôi về nói với anh tôi, người nhà Đường gia chúng tôi thành chó.

Đường Hồng châm chọc. Lâm Thiệu Đông không hé răng.

– Chú Tần, chú của anh ấy chính là bộ trưởng Đường Lâm của Bộ giáo dục. Lần đó Bộ trưởng Đường đến trường học của chúng cháu, Đường Hồng từ xa đã gọi bộ trưởng Đường là chú.

Lúc đó bộ trưởng Đường còn dặn Đường Hồng phải tuân thủ quy định. Về nhà Đường Hồng còn bị cha mắng một chút.

Nói chú lúc đó là lãnh đạo bộ, đến trường học để kiểm tra công tác, sao lại lên tiếng gọi như trong nhà, muốn gọi cũng phải gọi là Đường bộ trưởng, đây là quy định…