Chương 1479: Phải bắt bí anh

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

-Khá lắm Ngô Huy Cần. Giám đốc sở Tiếu thấy chưa, tất cả những người ở đây hôm nay đều là nhân chứng. Tạm thời không nói chuyện Trưởng phòng Mã đánh người, bây giờ Tư lệnh Ngô lại đập vỡ bàn ở đây. Tình thế này xem ra sự an toàn của chính tôi cũng không được đảm bảo rồi. Đội trưởng Hướng tôi yêu cầu anh gọi một số cảnh sát vào đây quan sát những người muốn dùng bạo lực, bảo vệ sự an toàn của Giám đốc sở Tiếu.

Lúc này, Diệp Phàm dường như đã nắm nắt được thời cơ chiến đấu, hét lên. Hướng Minh Huy nghe thấy mang mấy thanh niên đi vào, một người chặn trước mặt Tiếu Duệ Phong, một người đứng trước Diệp Phàm tạo thành tư thế bảo vệ lãnh đạo không bị tấn công.

Đồng thời, Hướng Minh Huy lạnh lùng hừ nói:

-Tư lệnh Ngô, hy vọng anh chú ý kiềm chế một chút. Văn phòng của Bí thư Lô đã không chịu được sự phá hoại của anh nữa rồi. Tất cả những đồ đạc ở đây đều là tài sản quốc gia, phá hoại tài sản quốc gia là phải bồi thường gấp nhiều lần. Hơn nữa với những hành động ác liệt như của anh bây giờ chúng tôi hoàn toàn có thể căn cứ vào điều lệ trị an bắt anh lại.

-Ngươi … Ngươi …. cái rắm.

Tư lệnh Ngô bị tức đến hồ đồ rồi, lấy điện thoại gọi cho ai đó. Không ngờ Diệp Phàm lại thản nhiên hừ nói:

-Gọi đi.

Nghe thấy Diệp Phàm nói thế Ngô Huy Cần thấy tên Diệp Phàm này kỳ lạ quá. Sao có thể nói chuyện như thế được. Nhưng Ngô Huy Cần chỉ liếc nhìn Diệp Phàm một cái, không để ý đến hắn nữa, tiếp tục gọi điện thoại.

Diệp Phàm lại thản nhiên nói:

-Gọi đi. Gọi càng tốt.

Ngô Huy Cần lại nghe thấy Diệp Phàm nói thế. Tuy nói là không để ý đến Diệp Phàm nhưng các ngón tay ấn phím điện thoại lại chậm lại. Cảm giác như bấm mỗi số phải cần đến mấy phút.

-Tiếp tục gọi đi. Gọi được thì càng tốt. May mà tôi quen Quân đoàn trưởng Hầu của quân đoàn hai.

Diệp Phàm nói mà có vẻ râu ông nọ cắm cằm bà kia. Theo lý mà nói Ngô Huy Cần là phó tư lệnh quân khu tỉnh, muốn báo cáo công việc cũng phải báo cáo cho tư lệnh quân khu tỉnh Hồ Trung Minh mới đúng.

Sao lại gọi điện thoại cho Quân đoàn trưởng Hầu của quân đoàn thứ hai được. Chuyện này đến Giám đốc sở Tiếu nghe xong cũng thấy khó hiểu. Còn đội trưởng Hướng và những người khác thì lại càng có cảm giác có phải Diệp Phàm uống nhầm thuốc rồi không? Quân đoàn số hai không thể quản lý được quân khu tỉnh. Hai cái đều là đơn vị quân đội, cùng cấp bậc với nhau. Trừ khi là lãnh đạo đại quân khu Lĩnh Nam mới có thể quản được quân khu tỉnh Nam Phúc.

Nhưng Ngô Huy Cần lại không gọi nữa rồi. Vẻ mặt không ngờ buồn bực nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Tuy nhiên, Ngô Huy Cần không nhịn được nữa, vẫn thăm dò hỏi:

-Anh nói vậy là có ý gì đây?

-Ý gì? Haha. Tư lệnh Ngô biết rồi còn hỏi. Có muốn tôi nói rõ ràng trước mặt các đồng chí ở đây không?

Diệp Phàm thản nhiên liếc Ngô Huy Cần một lượt, vẻ mặt thản bình tĩnh tự nhiên.

Ngô Huy Cần vừa nghe vẻ mặt liền sầm xuống, mang tai hơi đỏ lên nữa. Kiểu như bị Diệp Phàm nói đúng điểm yếu rồi.

Thấy hai người này nói một cách bí hiểm, Tiếu Duệ Phong nhìn đi nhìn lại, mắm môi cuối cùng cũng không hỏi. Nhưng phó giám đốc sở Tiếu lại vô cùng buồn bực.

Mà bọn đội trưởng Hướng lại càng không dám đụng vào Diệp lão đại xui xẻo. Chuyện của lãnh đạo, cái không nên hỏi thì tốt nhất là không nên mở miệng, mở miệng nói sẽ gặp họa. Giống như tình hình này, là cấp dưới thì chỉ cần đôi tai và chân là được rồi. Sao lại nói như vậy, lãnh đạo nói mình phải nghe, sắp xếp mình làm công việc gì thì mình phải quyết tâm chấp hành. Tức tai phải nghe, chân tay phải làm việc. Còn miệng thì tạm thời chỉ cần nói “Vâng” là được rồi.

Vài phút sau, Ngô Huy Cần cuối cùng cũng mở miệng hỏi:

-Bí thư Diệp, anh định xử lí chuyện này thế nào đây?

Lúc nói mấy câu này Ngô Minh Huy tương đối nhã nhặn. Sự tức giận nhanh chóng biến mất rồi. Hơn nữa còn có ý muốn thương lượng nữa.

-Rất đơn giản, nghiêm trị người gây ra họa, xin lỗi đồng chí Lô Vĩ, bồi thương những tổn thất của cục công an thành phố, loại bỏ ảnh hưởng. Còn nữa, tôi cũng có chút chuyện nhỏ muốn làm phiền tư lệnh Ngô.

Diệp Phàm không chút khách khí nói những lời này.

-Quá đáng quá. Chúng tôi không sai, tại sao lại phải bồi thường, xin lỗi. Không thể nào.

Lúc này Trưởng phòng Mã không nhịn được nữa hét lên.

-Làm càn. Ở đây tôi là lãnh đạo hay anh là lãnh đạo?

Ngô Huy Cần đột nhiên nghiêm mặt lại, nghiêm khắc la mắng Trưởng phòng Mã.

Mã Bằng Lâm vừa nghe mặt lập tức đỏ bừng lên, tự nhủ chuyện này rõ ràng là do ông làm ra. Ông căn dặn tôi đến đòi người, kết quả không ngờ bị đánh một trận. Tên chó Nhật, mày có còn là người nữa hay không? Tuy nhiên Trưởng phòng Mã chỉ dám nghĩ vậy thôi chứ không dám lên tiếng cãi lại, nhịn mãi mới thốt ra một câu:

-Tôi nghe theo lệnh của thủ trưởng.

-Sai thì đã sai rồi. Phải dũng cảm nhận thức lỗi sai của mình. Ngày xưa, đại tướng quân Liêm Pha nước Triệu còn biết chịu đòn nhận tội, chẳng nhẽ là một người quân nhân thời hiện đại đến điều cơ bản nhất như vậy cũng không làm được sao? Chúng ta đều là quân nhân, cần phải nhận thức sâu sắc được mình cũng có lúc làm sai, sai rồi thì sửa. Tôi tin là Bí thư Diệp sẽ không tính toán đâu đúng không?

Ngô Huy Cần không ngờ lại quay lại nịnh bợ Diệp Pham. Điều này làm Tiếu Duệ Phong suýt nữa cứng họng không nói được gì nữa.

Còn đội trưởng Hướng và mấy tên cảnh sát sớm đã ngây ngốc rồi. Trong lòng hét lên đã quá, có bao giờ những quân nhân đức cao vọng trọng của Quân khu tỉnh cúi đầu trước chúng ta đâu.

Nói một cách khó nghe, trước đây những người trong cục công an thành phố nhìn thấy những người quân nhân ngạo mạn không thể chịu được giống như chuột thấy mèo. Muốn đấu súng, vũ khí của họ tiên tiến hơn mình; muốn đấu võ, hình như thân thủ của quân nhân càng lợi hại hơn; muốn đấu sự ưu đãi, nhà nước quan tâm đến những quân nhân đó hơn nhiều.

Đội trưởng Hướng vẫn cố ý ưỡn ngực, đợi đoàn người do Trưởng phòng Mã đến thành thật xin lỗi. Thế thì từ nay về sau có cái để khoác lác rồi. Những ai đã từng cúi đầu xin lỗi tôi, đúng là oai quá.

-Xin lỗi đồng chí Hướng và các anh em cảnh sát. Mong mọi người tha lỗi cho những gì chúng tôi là đã làm. Đợi lát nữa đến bệnh viện thăm Bí thư Lô Vĩ. Còn về những tổn thất của cục công an thành phố, sau khi trở về nhất định sẽ lập tức thanh toán hết, chuyển đến những dụng cụ văn phòng hàng hiệu đắt gấp hai lần.

Tư lệnh Ngô nói với giọng không rõ ràng. Bọn Trưởng phòng Mã mặt

Thấy bọn Trưởng phòng Mã vẫn đứng yên bất động, mặt tất nhiên là đỏ bừng lên giống như mông con khỉ. Điều này đúng là quá khó khăn. Tư lệnh Ngô lạnh lùng hừ nói:

-Bây giờ thế nào? Có phải muốn đem chuyện này mang về báo lên Quân khu để xử lý không?

Bọn Mã Bằng Lâm nghe xong lập tức cả người run lên. Mã Bằng Lâm rất dứt khoát, lập tức đi đến trước mặt Diệp Phàm cúi đầu xin lỗi, nói:

-Xin lỗi Bí thư Diệp, chuyện vừa rồi chúng tôi xử lí không thỏa đáng, gây phiền phức không đáng có cho cảnh sát thành phố. Chúng tôi biết lỗi của mình rồi, mong anh tha lỗi.

-Ừ. Sau này chú ý một chút. Các anh là người của quân đội nhân dân không phải những người đầu đường xó chợ. Chỗ của tôi thì chỉ là chuyện nhỏ, đến bệnh viện nên thành khẩn xin lỗi Lô Vĩ. Ở đây tôi nói với đội trưởng Hướng một chút là được rồi. Từ nay về sau, tôi hy vọng sẽ không xảy ra chuyện tương tự như thế này nữa.

Diệp Phàm quay mặt một cái, hừ nói.

-Xin lỗi đội trưởng Hướng, vừa rồi chúng tôi lỗ mãng quá…

Mã Bằng Lâm và những người khác mặt đỏ bừng cúi đầu xin lỗi.

Đội trưởng Hướng và những tên cảnh sát vô cũng thích thú, còn sung sướng hơn trúng một triệu nhân dân tệ. Ai cũng muốn cười phá lên nhưng trong trường hợp này không nên cười. Thực ra nhịn không cười như thế cũng rất khó chịu.

-Ừ. Chuyện này coi như thế là xong rồi nhé. Tôi xem tổn thất văn phòng của Bí thư Lô: cái bàn này, cái ghế này, còn cả cái tủ sách cao cấp này nữa, cái li trà cổ này. Ừm đúng rồi còn cả cái bút vàng hàng hiệu này nữa… Tổng cộng tất cả ít nhất cũng phải đến gần một trăm nghìn tệ đấy.

Diệp Phàm thản nhiên nhìn Tư lệnh Ngô nói.

Cái ly trà bình thường này biến thành đồ cổ từ bao giờ thế, còn cái bàn với cái bút mực này cũng chỉ là mạ vàng thôi. Không ngờ lại thành bút vàng. Tổng cộng lại tất cả không thể hơn ba mươi nghìn tệ, thế mà hét lên đến con số trăm ngàn.

Ngô Huy Cần muốn dùng nắm đấm đánh cho hắn chảy máu mũi ra nhưng lại nhẫn nhịn được. Vì con trai, tư lệnh Ngô thản nhiên gật gật đầu, nói:

-Trưởng phòng Mã, khi nào về lập tức nói với người phụ trách tài vụ cục hậu cần một tiếng. Trực tiếp chuyển hai trăm ngàn vào quỹ của cục công an thành phố, quân với dân cùng xây dựng là đúng rồi.

Tư lệnh Ngô tìm ra được cái cớ “quân với dân cùng xây dựng” làm cho đội trưởng Hướng suýt nữa bật cười thành tiếng. Bởi vì, những đồ đạc trong văn phòng của Lỗ Vĩ là do đích thân Hướng Minh Huy đi mua cùng với người ở văn phòng, nhưng chỉ mất hai mươi nghìn tệ. Bây giờ bị chính tay Lô Vĩ đập vỡ lại kiếm được một trăm tám mươi nghìn tệ, không mừng mới lạ. Lúc đó, sự ngưỡng mộ của đội trưởng Hướng và những người khác với Bí thư Diệp không dùng từ ngữ nào hình dung được.

Về phần Tiếu Duệ Phong, bí mật liếc nhìn Diệp Phàm một cái. Tên này hoàn toàn không hiểu tại sao Tư lệnh Ngô lại “hào phóng” như thế? Hơn nữa, hắn cũng có chút kiêng kị với Diệp Phàm, cảm thấy Diệp Phàm âm mưu quá. Không nói nhiều mà có thể đánh bại người bình thường kiêu ngạo hết sức như Tư lệnh Ngô.

-Tư lệnh Ngô, vùng bên trong sông Hồng Liên đang mở rộng kiến thiết, nghe nói nhà khách tỉnh là đơn vị cấp dưới do ông trực tiếp quản lý. Tôi thay mặt Đảng ủy chính quyền khu Hồng Liên cảm ơn sự quan tâm giúp đỡ của Tư lệnh Ngô tới nhân dân Hồng Liên, sự ủng hộ cho công việc của Đảng ủy chính quyền khu Hồng Liên.

Diệp Phàm đứng lên giơ tay ra.

Ngô Minh Huy vừa nhìn thấy thế tự nhủ trong lòng con mẹ nó. Điều này cũng thật là lạ, đồ chó nhà mày chưa nói chuyện gì đã nói những lời kiểu cảm ơn, rốt cuộc là có ý gì đây? Tuy nhiên Hướng Minh Huy không hỏi, nói:

-Cảm ơn thì không cần thiết đâu. Những chuyện có thể làm, những chuyện mà chúng tôi có thể làm vì nhân dân khu Hồng Liên đều là những chuyện nên làm.

-Mời tư lệnh Ngô xem cái này.

Diệp Phàm đem những tài liệu liên quan đến việc yêu cầu nhà khách quân khu tỉnh trả lại đường sông Hồng Liên đã chiếm cho Ngô Huy Cần.

“Mẹ nó. Tên nhãi này đã chuẩn bị tinh thần trước rồi. Chẳng nhẽ sớm đã tính toán hết rồi?”Ngô Huy Minh suy nghĩ, một lúc hối hận. Da bụng suýt nữa đã bị tức nổ tung ra rồi. Y cười nhẹ nhận tài liệu, biết là hôm nay sẽ bị tên nhóc con này xử rồi.

Vừa mới lật tài liệu, mi mắt của Tư lệnh Ngô đã nháy vài cái, nói:

-Bí thư Diệp, chuyện này tôi e rằng sẽ khó đấy. Muốn nhà khách của quân khu tỉnh chúng tôi nhượng lại vùng đất lớn như thế, phải biết là vùng địa bàn gần sông Hồng Liên là khu giải trí quan trọng, không thể để lãnh đạo cấp cao xuống ở lại nhà khách Quân khu tỉnh mà đến một khu vui chơi giải trí cũng không có đấy chứ.

– Ha ha. Tôi đã quan sát thực tế rồi. Thực ra không phải là không có cách khác. Khu đất đường sông đó sau khi thu lại các anh hoàn toàn có thể mua thêm mảnh đất bên cạnh để xây khu vui chơi giải trí mà.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

-Bí thư Diệp bên cạnh người ta để xây tòa nhà siêu thị rồi. Một là người ta có đồng ý chuyển nhượng lại cho mình không? Hai là dù người ta có muốn bán thì giá cũng phải cắt cổ. Không có mấy triệu chắc chắn không mua được.

Ngô Huy Cần có cảm giác như đột nhiên bị đâm một dao, mặt trầm ngâm suýt nữa hét ầm lên.