Chương 2487: Mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lúc này, có một vài cảnh sát có trách nhiệm giữ trật tự buổi tối nay nhìn qua khe cửa thấy hai người này ở pk, nhanh chóng rụt đầu vào.Chuyện này, ai dám đi can ngăn chứ, như vậy không phải là tự làm mất mặt sao.

– Làm phản mất rồi, cậu dám đánh tôi à, đồ khốn khiếp tôi có thể đạp chết cậu bất cứ lúc nào!

Đường Vân tức điên lên, bổ nhào về phía trước hung hăng đá một cước vào mặt Thái Quân, như một tiếng nổ.

Đầu Thái Quân lung lay giống như một bao cát khi dừng lại thì máu mũi miệng cũng ộc ra. Hơn nữa, sống mũi giống như bị dập, toàn bộ cái mũi bị sụp xuống.

Vốn Thái Quân trẻ hơn Đường Vân, hẳn là sẽ mạnh hơn. Chẳng qua Thái Quân vẫn còn có chút e ngại sự oai vũ của Đường Vân, chỉ là chống cự bị động thôi. Cậu ta không nghĩ tới Đường Vân lại hạ tay mạnh như vậy ở đây.

– Tôi quyết đấu với ông!

Thái Quân quệt ngang lau một cái, thấy trên mặt mình toàn máu, cậu ta không muốn sống nữa đánh về phía Đường Vân.

Thân thể của Đường Vân và Thái Quân đâm vào nhau rơi xuống đất, giống như chiếc hồ lô lăn dưới đất.

Hai người liều mạng lăn vào nhau trên lối đi nhỏ, giống như hai người đàn bà chanh chua lao vào nhau.

Hơn nữa, hai người vừa đánh nhau vừa rống lên mắng.

– Làm gì vậy, còn ra thể thông gì chứ!

Lúc này, cách lối đi nhỏ không xa có tiếng của Ninh Mãn truyền đến đầy trang nghiêm.

– Tránh ra tránh ra!

Ninh Mãn quát, không lâu, vài người cảnh sát ba chân bốn cẳng chạy tới kéo hai người ra.

– Đồng chí Đường Vân, anh làm cái gì vậy? Cục công an thành phố ngang nhiên đánh người trong ngõ cho hả giận hả. Anh muốn làm gì? Anh đường đường là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Chương Hà cũng không sợ mất thể diện à. Đánh nhau với cấp dưới là rất kỳ cục đó!

Thực ra Ninh Mãn đã sớm nghe thấy rồi, nhưng vẫn không đi ra chính là muốn khiến hai người đánh nhau một trận. Tốt nhất là làm tổn thương thì mới có trò hay để xem.

– Anh nói nhảm cái gì đấy? Tôi đánh người cho hả giận, anh làm sao biết được tôi đánh người cho hả giận.

Hình như Đường Vân cực kỳ tức giận, chợt từ dưới đất bay lên đá một cước về phía Ninh Mãn.

Bụp…

Ninh Mãn nghìn tính vạn tính cũng không tính đến Đường Vân lại có thể bay lên đá mình, nên một chút phòng bị cũng không có, thực ra trên mặt bị Đường Vân đá cho một cước. Lập tức, mũi Ninh Mãn có cảm giác nóng lên. Mau mũi tự nhiên chảy ra.

– Anh bị điên à!

Ninh Mãn tức giận điên lên, muốn kéo lấy Đường Vân. Tuy nhiên, lúc này khí lực của Đường Vân rất lớn, một quải liền làm cho cái bụng bia của Cục trưởng công an dính vào vách tường.

Thái Quân giống như một con hổ đói vồ lấy con dê chạy rất nhanh như kẻ điên đến để lấy hết sức ôm Đường Vân. Ninh Mãn lại muốn tách hai người ra. Ba người nhất thời kéo thành một đoàn, quyền qua cước lại ở trên đường.

Còn mấy người cảnh sát trực ban sớm bị dọa nên len lén chạy tới phía hành lang, đi vào WC. Gọi điện thoại.

Tuy nói Ninh Mãn là Cục trưởng. Nhưng Đường gia có Khổng gia làm chỗ dựa. Cùi chỏ đó mà so với Ninh Mãn còn thô hơn nhiều. Dù sao hai người đó, đều không đắc tội được. Ngăn ai lại liền đắc tội với người kia, rõ rang đi mới là vương đạo.

– Còn không đến đây ngăn bọn họ cho tôi.

Ninh Mãn nói rất to người ở dưới lầu đều có thể nghe thấy, đám cảnh sát sợ quá, đành phải tiến lên ngăn Đường Vân và Thái Quân.

– Đường Vân, anh làm cái trò gì thế?

Vẻ mặt Ninh Mãn tức giận chỉ vào Đường Vân quát.

– Làm cái rắm ý, Ninh Mãn, anh đã làm trò gì thế? Rõ ràng đồ hỗn trướng Thái Quân là thủ hạ của anh dám lừa dối tôi, không ngờ anh không quan tâm hỏi han gì, mới mở miệng ra đã chỉ trích tôi, còn giúp đỡ Thái Quân đánh nhau với tôi. Anh cho là bắt nạt tôi dễ lắm phải không? Anh có ý gì. Ninh Mãn, anh giải thích đi. Bằng không. Hôm nay tôi sẽ không để yên cho anh đâu?

Đường Vân cũng rất tức giận, chỉ tay vào Ninh Mãn chất vấn. Thằng này quýnh lên. Lau máu dính trên đầu.

Đúng lúc này, Chánh văn phòng cục Công an thành phố Chương Hà, Trần Chính Văn cũng mang theo vài cảnh sát đến đây, vừa nhìn bộ dạng bi thảm của Đường Vân, lại nhìn một chút Thái Quân, Trần Chính Văn sợ tới mức kêu lên:

– Thái Quân, sao cậu dám công kích thư ký Đường, cậu ăn tim gấu gan báo có phải không? Đây là công kích lãnh đạo thành phố đó, cậu biết không!

Đương nhiên, chủ nhiệm Trần cũng nhìn thấy trên mũi Ninh Mãn có máu. Nhưng Ninh Mãn không có can đảm hô lên.

Tuy nhiên, mấy người cảnh sát đi theo Trần Chính Văn đến đây chỉ dám bước chân đi một chút không dám làm gì, bởi vì Ninh Mãn đang nhìn trừng trừng về phía bọn họ.

– Còng!

Đường Vân lên tiếng, vài cảnh sát đành kiên trì đi tới phía Thái Quân.

– Dừng lại, đây là đâu chứ, ai cho các người làm vậy ở đây?

Vẻ mặt Ninh Mãn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mấy cảnh sát, sợ tới mức không dám tiến lên nữa.

– Còng tay lại đi, Đường Vân tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.

Đường Vân nói.

– Ai dám làm càn, lập tức còng tay lại!

Ninh Mãn cũng nhìn Đường Vân chằm chằm nói.

Buổi tối, Diệp Phàm phê chỉ tài liệu đến rất muộn mới xong, ngẩng mặt lên đã 6h30 rồi, liền đến căn tin Thành ủy.

Lúc này đã ăn xong cơm buổi chiều, tuy nhiên, thấy Bí thư Diệp đến đấy. Nghe nói Bí thư Diệp còn chưa ăn cơm. Cô giám đốc căn tin lập tức kêu đầu bếp làm vài món thức ăn.

Vừa mới ngồi xuống nhấp một hớp súp thấy điện thoại vang lên, vừa cầm máy lên đã nghe thấy tiếng động mạnh nói:

– Bí thư Diệp, anh có thể đến Cục Công an thành phố một chuyến không?

– Đến cục Công an thành phố, có chuyện gì xảy ra thế

Diệp Phàm nhíu mày hỏi.

– Vừa rồi…

Trì Hạo Cường đem chuyện vừa xảy ra rất nhanh nói,

– Việc này, cơ bản là tôi không có biện pháp xử lý. Hai người không ai phục ai, gây sức ép thật sự lớn. Tôi bảo bọn họ cứ về nhà trước rồi mai sẽ nói sau, nhưng bọn họ không chịu rời khỏi thị cục.

– Được rồi, tôi sẽ đến đó một chút.

Diệp Phàm nói, trong lòng cũng thấy kỳ lạ, nói gì mà có thể dẫn đến đánh nhau.

Không lâu sau, Diệp Phàm cùng với Phó bí thư Thành ủy Dương Lương đi tới cục Công an thành phố. Bởi vì Mễ Nguyệt đi theo Ngọc Xuân Phong đến Hồng Cốc Trại sắp xếp để ngày mai cán bộ bộ Tài chính xuống cắt băng khánh thành. Đáng nhẽ Phong Thanh Lục sẽ đến Đồng Lĩnh tối nay.

Chẳng qua là do có việc gấp nên làm lỡ, bây giờ vẫn còn đang trên đường đi. Phỏng chừng phải 10 giờ đêm mới tới đây. Bằng không, Diệp Phàm cũng không có thời gian rảnh rỗi đến thị cục xử án.

Tuy nhiên, mới bước chân ra khỏi xe không ngờ thấy xe của Xa Quân và xe của Khổng Đoan cũng đang đỗ trên chỗ đất trống của cục thị.

Bọn họ cũng tới sao, ha hả, hai bên đều có viện binh giằng co rồi, buổi tối có trò hay để xem, Diệp Phàm hơi sững sờ sau đó nghĩ ngay trong lòng. Bởi vì Đường gia và Khổng gia là thông gia, mà Khổng Đoan cùng với Thứ trưởng thường trực bộ Xây dựng Khổng Chính Húc cũng là họ hàng.

Phụ thân của Khổng Đoan – Khổng Tiểu Dương với Khổng Chính Húc là anh em thân thiết. Nếu Đường gia và Khổng Chính Húc đã có quan hệ, đương nhiên, Khổng Đoan và Đường gia cũng có một chút quan hệ. Cũng không thể chỉ đứng xem Đường Vân xui xẻo.

Quả nhiên, mới vừa đi tới đầu bậc thang Trì Hạo Cường đã vội vàng đi ra, nói:

– Bí thư Diệp, tất cả mọi người đang ở phòng họp tầng ba.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói vài câu với Trì Hạo Cường, sau đó vào phòng họp. Khổng Đoan cùng Xa Quân vừa thấy Diệp Phàm tới, hai người đều đứng lên chào hỏi. Việc này là hiểu lầm trong hiểu lầm thôi. Làm lãnh đạo ai cũng muốn giữ thể diện. Ở trên đài bắt tay nhau ở dưới đài chém chân nhau là chuyện bình thường.

Mà phía bên trái mặt của Ninh Mãn cũng bị đánh sưng lên, cái mũi cũng bị sưng lên. Tạm thời mới bôi một ít thuốc đỏ, khiến cho chỗ sưng thoạt nhìn càng sưng hơn một ít, tất nhiên là do đánh nhau rồi.

Nhìn lại thấy Đường Vân cũng đại khái thế, kéo ống tay áo với ống quần lên, lộ ra cánh tay và bắp chân bên trong đang sưng rất to nhưng đã được băng bó một chút.

Đương nhiên, thảm nhất phải nói tới Thái Quân. Mũi của anh ta bị băng bó hết, chỉ lộ ra mỗi hai con mắt. Mà cổ tay còn treo ngược lên.

Trong lòng Diệp Phàm đang muốn cười, tuy nhiên, nơi này đang nghiêm túc không thích hợp để cười. Vì thế vẻ mặt rất nghiêm túc ngồi ở vị trí trung tâm của bàn hội nghị.

– Đều ngồi xuống đi.

Diệp Phàm nói.

Mọi người liền ngồi xuống.

– Các anh nhìn lại mình đi, từng người đều bi thảm như vậy đấy, còn ra thể thống gì. Anh, còn giống một cục trưởng công an thành phố không?

Anh, vẫn là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Chương Hà sao? Anh nhìn lại anh một chút đi, nghe nói anh là đội phó đội Cảnh sát Hình sự thành phố.

Nhiệm vụ của đội Cảnh sát Hình sự là gì, là nòng cốt của công an. Quả đấm của các anh là phải dành cho các phần tử xấu, chứ không phải đem nắm đấm hướng về đồng chí của mình.

Các anh xem các anh đang làm cái gì đó, chơi trò tập làm người lớn có phải hay không?

Làm hại tôi ăn cơm còn chưa no đã phải tới đây, nói đi, rốt cuộc sao lại thế này, giải thích xem sao. Việc này, nhất định phải nghiêm túc tìm hiểu, không thể để như này được!

Diệp Phàm duỗi ngón tay chỉ ba người, vẻ mặt nghiêm túc hỏi. Thật ra, trong lòng Diệp Phàm đang thoải mái, hô to thích thú.

– Là đồng chí Đường Vân không đúng, anh ta động thủ đánh người trước.

Ninh Mãn nói.

– Nói láo, rõ ràng tôi hỏi Thái Quân có biết tin tức của Đường Sở không. Căn bản là Thái Quân đùa giỡn tôi. Lừa dối tôi, Đường Vân tôi tốt xấu còn treo cái mác là ủy viên Đảng ủy thị cục giữ chức vụ Phó cục trưởng thành phố. Thái Quân ngươi chỉ là một đội phó đội Cảnh sát hình sự dựa vào cái gì mà coi khinh lãnh đạo, ngang nhiên lừa dối tôi! Việc này khiến tôi rất tức giận.

Đường Vân phản bác.

– Nói chuyện văn minh, đừng như đánh rắm đấy. Chúng ta đều là cán bộ, không thể làm tổn hại đến hình ảnh của chính quyền.

Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc, giáo huấn quát Đường Vân, kỳ thật Diệp Phàm kích thích hiềm nghi của Đường Vân. Ngọn lửa này tốt nhất là bùng nổ.

– Rất xin lỗi Bí thư Diệp, chính là do Thái Quân lừa dối tôi. Thật sự là tôi chỉ giơ ngón tay chỉ một cái, không ngờ cậu ta lại tấn công. Đây là ngang nhiên công kích lãnh đạo thị cục, là phạm tội!

Đường Vân lớn tiếng dọa người.

– Bí thư Diệp không phải như vậy đâu, tôi nào dám động thủ đánh ông ta trước. Vừa rồi tôi nghe cục trưởng Ninh Mãn nói về tình huống của Đường Sở. Đích xác là chúng tôi chưa bắt được người, nếu Bí thư Diệp không tin có thể đi cùng tôi đến hỏi tất cả đội cảnh sát hình sự một chút, trời đất chứng giám, nếu tôi mà có lừa gạt thư ký Đường cả nhà của tôi đều chết hết.

Trong ba người Thái Quân là người yếu thế nhất.

Hiện tại nhìn thấy ba người đứng đầu Thành ủy, Diệp Phàm, Khổng Đoan cùng với Xa Quân đều ở đây, lập tức chân của anh ta cảm thấy có chút giật giật. Thiếu chút nữa đứng không vững, cho nên, quýnh lên vạch áo cho người xem lưng.