Chương 2558: Cởi bỏ mưu toan

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Nhìn qua không phải là đần độn sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Không giống như là đần độn, dường như là giống như đánh lén.

Bởi vì Bao Nghị cũng tập võ, cũng đã đạt được đến tứ đẳng. Cho nên, nghĩ tới một khối.

– Đừng nóng vội, lập tức tôi sẽ trở lại. Và hơn nữa đã kiểm tra.

Diệp Phàm khuyên nhủ.

– Cậu không biết, bộ dạng Long Đông vừa mới biến thành cái gì à. Khổng Đoan nói cậu xin nghỉ, mà dự án nhà máy nhiệt điện không thể thiếu người, cho nên Xa Nhất Quân cùng Chiêu Khai không mở hội nghị thường vụ lâm thời. Người phụ trách dự án nhà máy nhiệt điện đang thay đổi. Hiện tại chuyển cho Phó chủ tịch thành phố La Phong đảm đương.

Bao Nghị giận dữ nói.

– Xuống tay qua nhanh, tôi mới đi ra ngoài ba ngày không ngờ lại gặp chuyện không may thành ra gây sức ép.

Diệp Phàm hừ một tiếng rồi đặt điện thoại xuống lên xe thẳng hướng Thủy Châu mà đi.

Ở trong xe Diệp Phàm gọi điện gấp cho Cung Khai Hà tỏ vẻ cảm ơn.

– Cậu là thế nào với ma chưởng Sửu Vô Đoan? Nghe nói người này có một nửa tài năng của Tiên Thiên Tôn giả.

Cung Khai Hà ra vẻ rất ân cần hỏi han, trong lòng Diệp Phàm biết rõ, biết lão Cung có ý muốn thăm dò mình xem có thu hoạch được gì không.

– Thật may là vận khí tốt, kỳ thật, Sửu Vô Đoan và Tiêu Sắt Nhất cùng bị thương. Đúng lúc đụng phải Sửu Vô Đoan đối thủ một mất một còn, người nọ kêu Lạc Hận Thiên. Hai người liền đấu, cuối cùng ngay cả tôi cũng bị đánh ngất xỉu luôn, sau khi tỉnh lại thấy cả hai người đều đã chết.

Diệp Phàm nửa thật nửa giả nói.

– Chết rồi ư, thật đáng tiếc.

Cung Khai Hà có chút tiếc nuối.

– Ừ, tuy nhiên, cho dù là bất tử thì chúng ta cũng không thể sử dụng được. Ngược lại thì đã chết sạch rồi. Tôi đã chôn cất bọn họ. Mộ được đặt trong núi sâu ngay tại thị trấn Thủy Khâu huyện Điền thành phố Đông Hà tỉnh Giang Đô.

Diệp Phàm nói cụ thể địa điểm ra. Đương nhiên là để lấy được sự tin tưởng của Cung Khai Hà. Bằng không, rất khó lừa gạt được ông ta.

– Đã chết là được rồi, chỉ cần cậu bình an. Mấy ngày nay chắc chạy thoát thân thôi cũng đã rất mệt, nghỉ ngơi vài ngày rồi đi làm. Cậu cứ nghỉ ngơi đi tôi sắp xếp người đi mời, phía Tỉnh ủy cũng không có việc gì.

Cung Khai Hà nói, cũng không hỏi ại chuyện gì.

– Tôi hiểu rồi, tuy nhiên, chắc là không nghỉ ngơi được rồi.

Diệp Phàm thở dài.

– Haiz. Cậu ý, bảo tôi phải nói cái gì đây. Kêu cậu chuyên tâm công tác ở Tổ đặc nhiêm A cậu lại không muốn. Chuyện này biết rõ là mệt, hai phía đều trao, đương nhiên là mệt rồi.

Hơn nữa, nghe nói trên Tỉnh ủy còn gọi cậu phụ trách công việc của địa khu Phong Châu, bôn ba hai phía thì càng mệt mỏi.

Người không phải làm bằng sắt, hay là cứ chú ý nghỉ ngơi. Tuy nói bản lĩnh của cậu tốt. Nhưng vẫn phải chú ý.

Cung Khai Hà cằm ràm một đoạn lâu nói, Diệp Phàm nghe thấy trong lòng cảm thấy nóng ran.

Vội vàng chạy về thành phố Đồng Lĩnh thì trời đã tối. Diệp Phàm cũng không thấy mệt nhọc. Đem Lạc Phi đến thẳng bệnh viện lớn nhất thành phố.

– Thật ra, qua cuộc kiểm tra, Diệp phàm phát hiện niềm vui bất ngờ. Sức khỏe Lạc Phi cũng không có nghiêm trọng như Lạc Hận Thiên nói.

Có lẽ lúc đó Lạc Hận Thiên bận quá không kịp kiểm tra. Một chân của Lạc Phi chỉ bị thương ở ngoài vẫn tốt.

Chỉ có điều kinh mạch chân kia bị tắc. Đoán chừng là bị Sửu Vô Đoan điểm huyệt. Chỉ cần có thể làm thông chỗ tắc đó, Lạc Phi còn có cơ hội chạy bằng hai chân.

Còn nói bị thương nghiêm trọng đương nhiên là nghiêm trọng, tuy nhiên, phải tin tưởng vào phương pháp chữa bệnh hiện đại hơn nữa Diệp Phàm còn biết thuật châm cứu, việc hoàn toàn bình phục là không có vấn đề gì.

Sắp xếp xong việc điều trị của Lạc Phi Diệp Phàm chạy thẳng đến phòng của Vương Long Đông. Thấy Bao Nghị và Mễ Nguyệt vừa đứng canh giữ vừa trò chuyện gì đó trong lối đi nhỏ.

– Tình hình thế nào, bệnh viện nói như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

– Bác sĩ nói là không tìm ra nguyên nhân gây bệnh. Bởi vì thể trạng của anh ta tốt lắm, tất cả các bộ phận đều bình thường. Chỉ có điều người không thể di chuyển và không nói thành lời. Nếu nói là trúng gió cũng đúng.

Bao Nghị đáp.

Diệp Phàm vội vàng vào phòng bệnh.

Vừa thấy Diệp Phàm đi vào, Vương Long Đông cố gắng di chuyển con ngươi. Lại chép miệng u ơ, tuy nhiên, cho dù Diệp Phàm đã cố gắng lắng nghe nhưng cũng không hiể anh ta muốn nói gì.

– Long Đông, đừng nóng vội, trước tiên tôi kiểm tra anh một chút.

Diệp Phàm nói, Vương Long Đông giống như rất hiểu, không cố nói nữa.

Diệp Phàm từ từ truyền nội khí vào bên trong cơ thể Vương Long Đông, kinh mạch các bộ phận đều có vẻ thông.

Tuy nhiên, có chỗ kinh mạch bị tắc, khẳng định đó chính là nguyên nhân khiến Vương Long Đông không thể di chuyển. Mà chỗ bị tắc rất tệ hại.

Diệp Phàm lấy kim châm ra bắt đầu châm cứu.

Hai giờ trôi qua, người Diệp Phàm đầy mồ hôi. Tuy nhiên, cũng không có hiệu quả.

Ngay sau đó, Diệp Phàm gọi điện thoại. Không lâu sau đặt điện thoại xuống. Sau ba canh giờ, Xa Nhất Đao vội vàng tiến vào.

– Tiền bối ở Hoa Sơn có bị thương nặng không?

Diệp Phàm hỏi.

– Chỗ vết thương nhẹ, coi như cũng được, chắc ba ngày sẽ khôi phục được. Vết thương ở ngoài da phải từ từ mới liền, còn nội tức cũng không có trở ngại lớn.

Xa Nhất Đao nói.

– Vật là tốt rồi.

Diệp Phàm cao hứng gật gật đầu, nói,

– Tiền bối, lần này trở về tôi tìm được một loại độc dược tốt, có lẽ sẽ có tác dụng chữa bệnh của anh. Tuy nhiên, trong lúc này quá bận. Chờ tôi cân nhắc thấu đáo sẽ nói cho anh biết. Việc này có gấp cũng không gấp được, không suy nghĩ kĩ tôi sợ kê đơn mù quáng sẽ làm anh bị thương.

– Không sao, mọi thứ cậu cứ quyết định là được. Tôi cần phải làm thế nào cậu cứ nói là được.

Xa Nhất Đao thể hiện rõ vẻ độ lượng.

Hơn nữa, vừa nghe nói giáo lý Phúc Âm Xa Nhất Đao có vẻ hơi kích động. Dù sao, có thể tiếp tục sống so với biết mình chỉ sống được hai năm nữa thật tốt.

Hơn nữa, Xa gia còn có thù sâu hận lớn muốn Xa Nhất Đao đi xử lý. Đương nhiên, anh ta hy vọng mình có thể sống sót.

– Tôi mời anh lại đây chủ yếu là bởi vì tôi phát hiện Vương Long Đông bị người ta đánh lén, người xuống tay bản lĩnh tương đối cao.

Hoặc có thể là dung thủ đoạn đặc biệt mà không phải là người này có bản lĩnh rất cao. Những điều này cũng đều có thể xảy ra.

Tuy nhiên, dựa vào nội tức của một mình tôi không thể giúp anh ta mở được hoàn toàn chỗ kinh mạch bị tắc.

Diêp Phàm giải thích.

– Ý của cậu là hợp công lực của tôi vào để làm?

Xa Nhất Đao vừa nghe đã hiểu ngay.

– Đúng vậy.

Diệp Phàm gật đầu nói.

– Nhìn bộ dạng như vậy là tính mạng tương đối nguy hiểm, nếu nội tức của chúng ta kém nhau quá nhiều, không phân dung sẽ sinh ra nghịch phản, khống chế không tốt còn có thể lấy mạng của đồng chí Vương Long Đông. Tình hình sức khỏe của cậu ta như thế nào?

Xa Nhất Đao ngưng trọng nói.

– Cậu ta có thân thủ tứ đẳng, đương nhiên, cho dù là như vậy cũng không chịu được chúng ta gây sức ép. Tuy nhiên, tôi cảm thấy khả năng thành công có tới tám phần.

Bởi vì tôi có bí pháp có thể đẩy mạnh việc dung hợp. Hơn nữa, chúng ta có thể thử độ mạnh yếu của nội tức, nếu Vương Long Đông chịu không nổi sẽ có phản ứng đúng không?

Hơn nữa, trước tiên chúng ta tìm kinh mạch nào bị tổn thương không nhiều đem nội tức của chúng ta dung hợp trước. Nếu thấy có nghịch phản thì dừng lại.

Diệp Phàm nói.

– Biện pháp này cũng không tệ.

Xa Nhất Đao gật gật đầu.

Bắt đầu gây sức ép đến tận bốn giờ sáng mới hoàn toàn thông được kinh mạch bị tắc của Vương Long Đông.

– Long Đông, rốt cuộc là có chuyện gì?

Diệp Phàm cũng không để ý tới mệt nhọc, trực tiếp hỏi.

– Tô có một người bạn gái cậu còn nhớ chứ?

Vương Long Động dựa người vào trên giường bệnh, nói.

– Hình như là Cổ Phi Phi, một đại tiểu thư chua ngoa. Nghe nói là người của Cổ phủ thành phố Kim Lăng. Cổ phủ rất có tiền, ở thủ đô mở một khách sạn có phải không?

Diệp Phàm nói.

– Đúng vậy, lần trước ở khách sạn Kinh Đô chúng ta và người của Cổ gia còn không thoải mái với nhau. Lúc đó tôi tức giận đã đi. Rút cuộc đã lâu như vậy mà vẫn chưa gặp lại Phi Phi. Lúc đầu muốn quên đi, nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở.

Tuy nói Phi Phi có chút chua ngoa, nhưng, bản chất cô ấy cũng không xấu. Hơn nữa lúc nào lương thiện thì rất lương thiện. Là người rất hồn nhiên.

Đêm hôm trước tôi vừa mới về đến nhà đã đụng phải Phi Phi gọi ‘Ngưu Chỉ’ tên người hầu béo. Tên kia có vẻ rất thảm hại, đầu bù tóc rối không nói câu nào hơn nữa trên người còn nhiều chỗ tím sưng. Cậu ta đi vào bên trong phòng tôi. Sau tôi hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì, cậu ta dắt tôi chạy, nói là Phi Phi đã xảy ra chuyện.

Tôi lập tức xin nghỉ, trên đường mới biết Phi Phi có một anh con bác tên là Cổ Dũng, người này ngày đó chúng ta cũng đã gặp ở kinh đô, rất kiêu căng. Cổ Dũng vẫn muốn đem Phi Phi giới thiệu cho Nam Vân Cáo Hồng của Nam Vân gia thành phố Kim Lăng.

Bởi vì Cổ Dũng và Nam Vân Cáo Hồng là bạn tốt. Hơn nữa, Cổ gia chuyên buôn bán thuốc phiện, việc buôn bán thuốc phiện của Cổ gia bị thất bại do chính phủ.

Mà Nam Vân Gia có mấy người nhận chức trong chính phủ. Hơn nữa cấp bậc còn rất cao, phó bộ có mấy người.

Cho nên, Cổ Dũng muốn thông gia với Nam Vân gia, hai nhà hòa hợp thì việc buôn bán sẽ nhanh hơn. Tuy nhiên, Phi Phi vẫn không để ý tới Nam Vân Cáo Hồng.

Không ngờ lần này bị Cổ Dũng cho bắt về. Đương nhiên, việc này cũng à ý của Cổ Thiên cha của Phi Phi.

Căn bản là người ta gai mắt với một cán bộ bình thường như Vương Long Đông tôi. Sau khi bị bắt trở về Phi Phi vẫn bị người trông giữ không cho ra ngoài. Hơn nữa, hàng ngày có người tới khuyến khích cô lấy thằng cha Cáo Hồng của Nam Vân gia kia.

Tuy nhiên, Phi Phi vẫn kiên trì hành hạ không nhượng bộ. Tuy nhiên, sau đó, người hầu của Phi Phi, thì ra là Ngưu Chỉ nghe lén được chuyện

Hình như là Cổ gia chỉ thị người bỏ thuốc Phi Phi, để gạo nấu thành cơm chắc chắn cho dù Phi Phi có gây sức ép cũng không có cách nào khác nữa.

Ngưu Chỉ vừa nghe thấy tìm một cơ hội lén chạy ra ngoài. Cho nên tìm được tôi đi cứu Phi Phi. Bởi vì lúc ấy không lien lạc được với anh Diệp, mà Bao Nghị vừa mới đi làm nhiệm vụ. Thời gian cấp bách, không còn kịp rồi.

Tôi nghĩ, trong xã hội bọn họ có thể làm gì tôi? Vì thế phải đi thôi, muốn thuyết phục người Cổ gia hoặc trước tiên đem việc này gây sức ép chí ít cũng có thể kéo dài thêm một thời gian ngắn.

Đến lúc đó anh Diệp đã trở về chúng ta sẽ có biện pháp. Không thể tưởng tượng được tôi vừa đến Cổ gia, từ trước đến giờ bọn họ đã không coi tôi ra gì.

Hơn nữa bảo ta lập tức cút đi và vân vân. Hơn nữa Cổ Dũng còn kiêu ngạo nói mấy ngày nữa là Phi Phi xuất giá.

Vẻ bên ngoài thì tươi cười nhưng trong thì không cười đưa cho tôi thiệp mời đến lúc đó mời tôi đến uống rượu mừng. Thật sự là rất ức hiếp người, tôi thật sự rất bực mình, tranh giành với bọn họ.

Kết quả là Cổ Dũng nổi cáu liền đánh nhau. Tôi không hiểu được tại sao về sau lại thế này.

Vẻ mặt Vương Long Đông tức giận nói, xoay người đứng dậy mở tủ đầu giường lấy ra thiệp mời, nói,

– Mọi người nhìn xem, bọn họ thật đúng là quá kiêu ngạo. Đem tôi đến bệnh viện rồi còn dám đem thiệp mời đặt ở bên cạnh tôi. Cũng không sợ người khác sẽ điều tra được trên người bọn họ. Quả thật là coi trời bằng vung.