Chương 2312: Làm việc suốt đêm

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nếu Toàn Thành Lâm cảm thấy được, thì Bàn Đế không đầu tư cũng được. Hơn nữa, theo tính toán của Diệp Phàm thì cũng chẳng đầu tư được bao nhiêu. Bởi vì, điểm kinh doanh của Bàn Đế không ở mặt này. Hơn nữa, lời nói rất đáng sợ.

Sau khi ăn tối xong, nghỉ ngơi một chút cũng đã đến 8 giờ.

Diệp Phàm lặng lẽ đến một căn miếu ở một góc vắng vẻ của địa khu Nam Lĩnh.

Trần Quân và Triệu Thiết Hải đã đứng ở bên ngoài chờ từ lâu.

– Đại ca, em rể của Trần Khảo Quốc là Trần Hùng, hiện tại đã bắt được rồi. Tên này cũng cứng đầu lắm, không ngờ còn giỡn trước mặt tôi. Sau đó phải cho nó vài quyền thì nó mới biết điều đấy. Tuy nhiên, Trần Khảo Quốc cũng thật sự là xằng bậy. Em rể của y là Trần Hùng học còn chưa hết tiểu học, đã cho lên làm Phó chủ tịch thị trấn Khê Sơn rồi. Mẹ nó chứ, trong chuyện này mưu mẹo không nhỏ nhỉ.

Trần Quân cười nói.

– Còn chưa khai sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Chưa, Trần Hùng cứng đầu lắm. Tưởng rằng có anh rể là Bí thư Khu ủy cho nên cứng đầu không chịu khai đây mà.

Tuy nhiên, số thôn dân có liên quan đến mảnh đất kia đều đã khai hết rồi. Họ nói là lúc đó bị Trần Hùng lừa, mới đầu thì nói tiền thuê đất mỗi người chịu một nửa.

Kết quả là, một hai năm đầu còn chia cho họ một ít. Nhưng về sau chẳng thấy tăm hơi đâu cả.

Trần Hùng là thổ bá vương ở thị trấn, trước kia lại là trưởng thôn, về sau lại là cán bộ của thị trấn, hơn nữa có anh rể ở trên, làm gì có ai dám đến đòi tiền hắn chứ?

Triệu Thiết Hải nói.

– Tiến triển cũng không tệ lắm nhỉ, mới có hơn nửa ngày thôi mà

Diệp Phàm cười nói.

– Điều đó là đương nhiên, tôi và Thiết Hải liên thủ với nhau, đâu chịu bó tay được. Huống chi, chúng tôi dùng thủ đoạn phi thường, đám Trần Hùng kia sớm đã coi chúng tôi là kẻ thù của Trần Khảo Quốc rồi. Thật là buồn cười quá.

Trần Quân cười nhạt nói.

– Có gì mà buồn cười với không buồn cười chứ. Nói không chừng Trần Khảo Quốc là kẻ đâm dao cũng nên. Ít nhất, người này cũng rất đáng nghi. Cho dù không phải là kẻ cầm dao đâm thì cũng là kẻ xung phong dẫn đầu.

Diệp Phàm hừ nói.

Mọi người đều dùng thuốc biến đổi khuôn mặt của tổ A, cho nên không sợ bị người khác nhận ra.

– Bên của lão Hạ thì sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Bên Lão Hạ thì âm thầm điều tra cán bộ vi phạm kỷ luật. Mục tiêu nhắm tới là Trần Khảo Quốc. Ngay cả với thằng em rể chưa học hết cấp 1 mà ông ta cũng nâng lên làm Phó chủ tịch thị trấn được cơ mà.

Trong chuyện này nhất định vi phạm quy định rồi. Hơn nữa, lão Hạ cũng nói, ngay cả bãi đất sông của thôn Khê Sơn cũng có không ít mưu mẹo.

Cũng không biết đã bị hai người Trần Khảo Quốc moi bao nhiêu tiền. Cái này, một khi đã vạch ra được thì có lẽ khu Nam Lĩnh sẽ xảy ra một cơn địa chấn nho nhỏ đấy.

Trần Quân nói.

– Bớt những lời ong tiếng ve đi, chúng ta lập tức hạ Trần Hùng cái đã. Về sau, nếu có tiến triển đột phá thì lập tức đem Trần Khảo Quốc đến đây rồi trị cho một trận. Thủ đoạn của tôi cũng phải khiến cho bọn chúng nếm thử một chút. Dù sao cũng đều không theo quy tắc thông thường cả mà.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng rồi bước vào căn miếu.

– Các người là ai, có biết tôi là cán bộ cao cấp của Đảng, là Phó chủ tịch thị trấn hay không? Anh rể của tôi là Bí thư khu Nam Lĩnh. Các người mau thả tôi ra, nếu không các người sẽ biết thế nào là lễ độ đó. Mẹ kiếp, ăn phải gan hùm rồi hay sao mà dám bắt ông đây?

Diệp Phàm đi vào trong, chỉ nghe thấy tiếng chửi bới của Trần Hùng.

– Ha ha, một Phó chủ tịch thị trấn mà cũng đòi làm cán bộ cao cấp của Đảng sao? Vậy thì Đảng ta có bao nhiêu cán bộ cao cấp nhỉ?

Trần Quân ôm bụng cười nói. Sau đó gã đưa tay lên cổ vặn cái ‘rắc’. Trần Hùng vừa nghe thấy, lập tức nghĩ đến trận đòn ban nãy, cho nên liền rụt cổ lại, không dám ho he thêm nửa lời.

– Tao nhổ vào, mày mà cũng là cán bộ cao cấp thì cả cái nước này là cán bộ cao cấp. Đồ chó hoang nhà mày mà cũng đòi sao?

Triệu Thiết Hải đi đến liền tung chân đạp cho Trần Hùng một cái khiến y kêu lên thảm thiết, tuy nhiên, không dám mắng lại nửa lời.

Diệp Phàm không muốn lằng nhằng cùng y làm gì cho mất thời gian, liền giơ tay lên, cách không cho y một đòn.

Diệp Phàm hiện tại đã đạt đến thập đẳng, việc thi triển phân thác cốt thủ cũng không mất nhiều sức lực.

Không lâu sau, Trần Hùng đau đến mức mồm miệng méo xệch. Chân tay co giật giãy giụa giống như một con chó bị đánh sắp chết vậy.

Hai phút sau, Diệp Phàm lại thi triển Hóa âm mê thuật. Trần Hùng không còn cách nào nữa, đành phải khai toàn bộ.

Y thú nhận rằng mảnh đất trống này là do hai anh em rể bọn họ gây ra. Sau lợi nhuận nhiều, hai người bỏ túi cũng không ít.

Mà Trần Khảo Quốc cũng rất giảo hoạt, số tiền này y chẳng cần phải động đến. Bởi vì, vợ của y là Lưu Liên mở một cửa hàng cao cấp, đều kêu Trần Hùng đem tiền thông qua mấy ông chủ mua sắm vật liệu xây dựng cả.

Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm tiếc nuối chính là không thể moi được từ miệng Trần Hùng ra chuyện liệu có phải hai người bọn họ câu kết để cho Kiều Báo Quốc một vố hay không.

“Chẳng lẽ không phải do hai đứa chúng nó làm sao?”

Diệp Phàm trong lòng nói thầm một câu. Nhìn Triệu Thiết Hải một cái, hừ nói:

– Lập tức kêu Bí thư Tằng phối hợp, đem theo thân tín bắt hết số ông chủ cung cấp vật liệu xây dựng cho Lưu Liên.

Phải nhanh chóng, chúng ta phải làm trong đêm nay. Nếu như tiến triển nhanh, thì có thể sẽ hỗ trợ lão Hạ để tóm Trần Khảo Quốc.

Thời gian không đợi người. Nếu như Trần Hùng bị mất tích quá lâu, thì e rằng Trần Khảo Quốc sẽ cảnh giác mà thủ tiêu hết chứng cứ thôi.

– Bí thư Tằng đang đợi cách đây không xa. Ông ấy cũng đem tho mười mấy người thân thiết sẵn sàng đợi lệnh.

Trần Quân nói, dẫn theo Triệu Thiết Hải lập tức xuất phát.

10 giờ tối, một đám ông chủ đều bị đám người Trần Quân bí mật bắt đến căn miếu hoang kia. Lập tức triển khai công tác thẩm vấn.

Hễ cứ thấy miệng tên nào cứng ngắc là Diệp Phàm lại dùng Hóa âm mê thuật. Kết quả, đương nhiên là đám người này đều phải khai ra hết.

Sau đó, đám Trần Quân hành động suốt đêm. Đi đến những nơi mà các ông chủ này khai để lục soát chứng cứ.

Đến 2h sáng, tất cả đều đã được chuẩn bị hòm hòm.

Hạ Hải Vĩ cũng vội vàng chạy đến ngôi miếu.

Mấy người thương lượng một chút, sau đó quyết định xuất kích. Suốt đêm đi bắt Bí thư Khu quỷ Nam Lĩnh Trần Khảo Quốc.

Bởi vì người này có hậu trường là Phó bí thư Tỉnh ủy Nạp Lan Nhược Phong, cho nên đã bắt thì phải có kết quả. Bằng không sẽ phiền phức lớn.

Hạ Hải Vĩ đương nhiên trở thành chủ soái, bởi vì y là Phó chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật tỉnh. Đi bắt Trần Khảo Quốc cũng là chuyện bình thường. Vốn việc này phải báo cáo cho Tân bí thư Lô Trần Thiên một chút. Tuy nhiên, Lô Trần Thiên còn đang ở Đức Bình để bàn giao công tác.

Cho nên, Hạ Hải Vĩ đành phải gọi điện thoại cho anh ta một chút. Lô Trần Thiên tỏ vẻ tôn trọng quyết định của Ủy ban Kỷ luật.

Tuy nhiên, chỉ nói là tôn trọng chứ không nói là ủng hộ. Hơn nữa, Lô Trần Thiên còn yêu cầu phải xử lý việc này một cách thận trọng.

Cái này thì cũng là điều dễ hiểu. Bởi vì, Lô Trần Thiên biết người đứng sau lưng Trần Khảo Quốc là Nạp Lan Nhược Phong.

Cho nên, nói rất thận trọng là tôn trọng, chứ không phải là ủng hộ. Sau này nếu có chuyện gì, thì Lô Trần Thiên cũng dễ ăn dễ nói.

Còn Hạ Hải Vĩ hỏi Lô Trần Thiên ngày mai có về hay không, bởi vì gã cũng muốn giáp mặt báo cáo cho Lô Trần Thiên một chút. Tuy nhiên, Lô Trần Thiên nói là còn chưa bàn giao xong.

Sau khi cúp máy xong, Hạ Hải Vĩ không kìm nổi, liền mắng một câu:

– Cáo già.

– Bình thường mà, anh ta không về cũng là cách tránh né tốt nhất. Đối với những việc như thế này, đương nhiên anh ta cũng không muốn dính vào làm gì. Hơn nữa, việc này, Lô Trần Thiên cũng nhìn thấy được mờ ám trong đó rồi.

Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.

Trần Khảo Quốc tóc hơi bạc, dáng người trung bình, mặt tròn, mặc một bộ đồ tây phục. Tuổi chưa đến 50, người trông vẻ rất từng trải mà lại nho nhã. Nếu như không điều tra được ra bao nhiêu việc làm bẩn thỉu của ông ta thì Diệp Phàm tuyệt đối sẽ tin người này là một cán bộ liêm khiết.

– Các người là ai? Dẫn tôi đến đây để làm gì?

Mặc dù là bị bắt cóc, nhưng Trần Khảo Quốc vẫn không hề tỏ ra bối rối, ngược lại giọng nói vẫn rất sắc bén.

– Chuyện ông làm mà ông cũng không biết sao?

Hạ Hải Vĩ vẻ mặt nghiêm túc nói. Tất cả mọi người đã khôi phục nguyên bộ mặt cũ. Đã vào giai đoạn phá án chính thức rồi, cũng không sợ người ta nói ra nói vào nữa.

– Nực cười, Trần Khảo Quốc tôi công tác gần ba chục năm nay, đã làm bao nhiêu là việc. Ví dụ như xây cầu, xây trường học, phát triển kinh tế, giúp dân làm giàu…Nhiều lần được bầu làm đảng viên ưu tú.

Những cái này, các người muốn nghe chuyện gì nào?

Trần Khảo Quốc lôi ra một đống thành tích của mình rồi hỏi lại.

Địa ủy bình thường không có Thường ủy. Ủy viên Địa ủy chính là Thường ủy. Vì vậy cấp bậc của Trần Khảo Quốc cũng là Phó giám đốc sở.

Lại cộng thêm chức Bí thư Khu ủy Nam Lĩnh nữa. Thực sự ông ta cũng là một nhân vật quan trọng.

Vốn việc bắt giam những người như vậy phải được Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh đồng ý. Chẳng qua vì có Nạp Lan Nhược Phong, cho nên Hạ Hải Vĩ tạm thời dùng thủ đoạn không theo quy tắc thông thường.

– Đem những cái này cho ông ta xem. Ông đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Hạ Hải Vĩ lạnh lùng hừ nói.

Triệu Thiết Hải đem đống tài liệu đặt trước mặt Trần Khảo Quốc. Trần Khảo Quốc cầm lên lật xem, bỗng ông ta vỗ bàn một cái nói:

– Nói đi, các người moi được những tài liệu vu tội này ở đâu? Tất cả đều là vu cáo cả. Các người vu tội cho một đảng viên, một cán bộ cao cấp của Đảng như vậy là phạm tội, có biết không hả? Tôi muốn phản ánh chuyện này lên Tỉnh ủy.

– Tôi chính là Hạ Hải Vĩ của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.

Hạ Hải Vĩ lộ ra thân phận của mình.

Trần Khảo Quốc nghe xong, liền có chút sững sờ. Diệp Phàm phát hiện, người này khóe miệng trở nên co quắp lại.