Chương 2667: Phí Thanh Sơn đột phá

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phí Nhất Độ và những người đi cùng muốn cười mà không dám cười, trông ai nấy cũng rất khó chịu.

– Sao phải so đo như vậy, cô còn không biết tình cảnh của tôi sao? Giấy chứng nhận thì miễn đi, quá phiền phức rồi.

Diệp Phàm ánh mắt có chút nản.

– Hừ hừ.

Đường Châu Ái hừ hai tiếng, khinh thường nhìn Diệp Phàm.

– Quá rồi phải không, Đường Châu Ái là người phụ nữ của Diệp Phàm tôi, nhớ chưa. Bằng không tôi sẽ không ngại mà hủy diệt đảo Chris này đâu.

Diệp Phàm tức giận nói, đường đường một người như tôi là bị một người phụ nữ như cô làm cho mất mặt, chuyện này mà về nước chắc sẽ là trò hài cho các anh em đây.

– Anh chỉ biết ức hiếp người khác thôi

Đường Châu Ái cũng không dám trêu chọc Diệp Phàm nữa.

– Được rồi, Châu Ái, lần này đến ta mang cho cô rất nhiều đồ hay đây.

Diệp Phàm cười nói.

– Tôi đâu có thấy, một chút quà nhỏ cũng đừng lấy ra không lại mất mặt. Đường Châu Ái tôi tuy xuất thân là người tộc xứ Nạp Tây.

Nhưng đều biết được những văn bằng chứng chỉ thạc sĩ hay nghiên cứu sinh mà các anh nói.

Hơn nữa, tôi còn đã đến 7, 8 nước có sức ảnh hưởng lớn đến toàn cầu. Bao gồm cả TQ các anh, bằng không tiếng phổ thông của các anh tôi cũng không thể nói tốt như vậy được.

Cho nên, thế giới của các anh tôi rất rõ. Quy tắc của các anh tôi cũng đã nghe nói đến một chút. Vì thế đừng có lấy những thứ rác rưởi ra hù tôi.

Đường Châu Ái hừ nói, trong lòng cũng tức giận.

– Cầm cái này xem đi.

Diệp Phàm đột nhiên ôm lấy Đường Châu Ái đứng lên trên một cái cây cao chừng 30 mét. Rồi tiện tay đưa ra kính viễn vọng rõ ràng dùng trong quân đội cho cô ấy.

Đúng là Đường Châu Ái hết sức tò mò. Cầm lấy kính viễn vọng rồi nhìn theo hướng Diệp Phàm chỉ. Nói:

– Hình như có một chiếc thuyền lớn. có thể phải đến cả hàng chục nghìn tấn?

– Không phải là chục nghìn tấn mà là 30 nghìn tấn. Biết bên trên là gì không?

Diệp Phàm hỏi.

– Chẳng lẽ lại là món quà mà anh tặng tôi sao?

Đường Châu Ái có chút kích động, phập phồng trong lồng ngực.

– Đừng có nhảy lên, yên tĩnh đã.

Diệp Phàm không biết liêm sỉ ở đâu nữa, đưa tay ra mà ấn ấn lên bộ ngực của cô ta, nhân cơ hội hiếm có này.

– Họ ở dưới, anh muốn chết à.

Đường Châu Ái đỏ mặt, liếc nhìn Diệp Phàm nhưng không hề có ý định ngăn cản lại hành vi hèn hạ này của hắn.

– Không sao, họ đâu có nhìn thấy. Mà chẳng qua là tôi đang “ôn tập luyện công” có phải không? Đã lâu rồi không sờ, hình như là đã cứng hơn, độ căng cũng căng hơn rồi. Có phải là gần đây đã luyện tập không?

Diệp Phàm cười nói.

– Hàng ngày đều luyện tập nhưng anh hãy nói đi, trên thuyền kia là gì?

Đường Châu Ái nhẹ nhàng dựa vào lòng Diệp Phàm, làm nũng hỏi.

– Cái gì cũng có, những thứ mà em cần như lương thực, quần áo, chăn… mà lần này anh còn mang đến cả máy phát điện, cả máy xúc, xe lu và những máy móc xây dựng khác. Đường của bên em đã quy hoạch rồi, bây giờ đã bắt tay vào giai đoạn đầu chưa?

Diệp Phàm hỏi.

– Cảm ơn ông xã.

Đường Châu Ái cảm động hôn một cái lên má Diệp Phàm nói:

– Con đường nối thẳng đến tòa nhà làm việc của tù trưởng đã đào lên rồi.

Chẳng qua còn chưa có thiết bị máy móc nên đường vẫn còn thô. Có được chuyến thiết bị này của anh sẽ triển khai ngay.

Hơn nữa, người anh em của anh là Nhân Bàng cũng có cách. Gần đây anh ấy đi quanh đảo, nói rằng mưa sẽ làm phong phú cho đảo.

Mà lượng nước của con sông dồi dào, ngày trước có khi còn cảm thấy khan hiếm nước bởi vì còn chưa có đập ngăn nước.

Nếu như có thể quy hoạch được việc tu sửa đập ngăn nức. Lợi dụng sự chênh lệch về nước để làm nên vài trạm điện nhỏ.

Một khi đã làm được thì vấn đề dùng điện của đảo sẽ được giải quyết. Ở xã hội đương thời, tác dụng của điện là rất lớn.

Huống chi lại còn có thể điều tiết nước trong mùa thiếu nước.

Đường Châu Ái nói.

– Chuyện này cứ để ta lo, tốt nhất là mời các chuyên gia trong nước để quy hoạch. Sau khi ta trở về sẽ cho người đến, đường thứ nhất mới là trọng yếu. Không xây dựng được đường thì xây trạm điện cũng bằng không. Chúng ta cứ làm từ từ từng bước. Mà phải làm công tác đả thông người trong bộ lạc mới được.

Diệp Phàm nói xong ánh mắt quái dị nhìn Đường Châu Ái, cười nói:

– Nhân Bàng lợi hại như vậy, em có hối lộ anh ta gì không đấy?

– Người trong bộ lạc thì không vấn đề gì. Bởi vì họ đã nhìn thấy những điểm tốt trong thành quả của xã hội hiện nay.

Mấy ngày nay buổi tối em toàn cho phát mấy bộ phim, khiến cho những người trong bộ lạc trước giờ chưa từng xem phải há hốc mồm miệng.

Hơn nữa còn làm không biết mỏi mệt. Ngay buổi chiếu phim đầu tiên mọi người còn không đành về, phim hết rồi mà ai nấy vẫn ngồi nguyên vị trí.

Sau đó trưởng lão phải yêu cầu cho phát lại. Kết quả là đêm đó phát đi phát lại đến 5, 6 lần. Còn nói về hối hộ, em không hiểu anh nói gì?

Hơn nữa Nhân Bàng lại là anh em của anh. Anh ta không nên giúp chúng em sao?

Đường Châu Ái hưng phấn nói.

– Như vậy tốt rồi, phim có tác dụng giáo dục rất tốt. Sau khi về nước anh sẽ dựa vào đặc điểm của người tộc Nạp Tây để làm ra một ít phim khoa giáo. Ví dụ dạy làm thế nào để trồng lúa… Nhưng, em không hối lộ là không được rồi. Ví dụ, tiền thì anh ta chắc chắn không cần nhưng những cô gái xinh đẹp nơi đây thì chắc chắn là anh ta thích.

Diệp Phàm nói.

– Các cô gái trong bộ lạc đều sùng bái anh hùng, trong mắt họ Nhân Bàng là một anh hùng. Nhưng anh ta cũng rất bắt bẻ đấy.

Đường Châu Ái đỏ mặt nói.

– Bắt bẻ, lẽ nào em cũng đã dâng tặng con gái cho anh ta mà anh ta lại không thích sao?

Diệp Phàm có chút kinh ngạc cười nói:

– Có thể là anh ta muốn dùng lạt mềm để buộc chặt hơn thôi, em đừng có để bị anh ta lừa.

– Anh ấy thích nhưng không được vượt qua 3 cô. Nếu như quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến anh ấy, hơn nữa anh ấy còn có vợ ở nhà nữa.

Không thể để anh ta ăn chơi xa đọa ở đây mà quên đi cả vợ con.

– Em hỏi vì sao chỉ chọn ba cô, thì ra anh ấy rất nghe lời anh đấy.

Đường Châu Ái giật mình nói.

– Tên này, nếu như làm loạn nữa thì xem anh xử lý hắn như thế nào…

Diệp Phàm đắc chí nói.

Tối đến, Vương Nhân Bàng cùng hắc kỵ quân đến canh giữ ở xung quanh Tượng lôi thần. Và xung quanh Tượng lôi thần đều trống rỗng.

Lạc Phi, Xa Nhất Đao, Diệp Phàm mà Xa Thiên 4 người, 4 phía vây quanh Tượng lôi thần. Còn Phí Thanh Sơn ngồi xếp bằng không xa trung tâm của Tượng lôi thần mấy.

Công lực Sửu Vô Đoan bị Diệp Phàm hoàn toàn dung hợp, ở trận tứ tượng của 4 chuyên gia cùng kết hợp với thuật Bảo chí thiền sư.

Đây thực ra đã thải ra ngoài, là môn pháp trợ lực đột phá sáng tạo độc đáo của Diệp Phàm.

Diệp Phàm đã đặt cho nó một cái tên rất hiện đại là: Diệp thị quá cảnh pháp.

“quá cảnh” ở đây đương nhiên không phải bảo anh lén lút qua cảnh, mà là lén qua giới hạn của công bậc, đột phá thành công lên một giai đoạn cao hơn.

Đương nhiên Diệp Phàm cũng rõ. Khó khăn trong chuyện này khó mà nói được, và tỷ lệ thành công còn phụ thuộc vào thiên thời địa lợi nhân hòa.

– Bắt đầu đi.

Diệp Phàm ra lệnh nói, 4 cao thủ đang giơ tay đẩy công lực, nội công bốn người đang hướng về tượng thần.

Khi nội lực vừa phát ra, đột nhiên có một chấn động vô cùng lớn. Dù vừa mới bắt đầu nhưng 4 vị cao thủ đã nắm được 20% thành công. Nhưng sức mạnh của 4 người hợp lại cũng đủ để dọa người kinh sợ.

Tượng lôi thần nóng đỏ đột nhiên nổi gió xoáy, không lâu sau, gió xoáy trên không trung dần dần hình thành một cột xoáy cực kỳ đáng sợ.

Độ mạnh càng lớn thì tượng thần càng phóng lớn. Tượng thần đã phát ra song chấn động trên không trung.

– Xuống dưới, rót vào.

Diệp Phàm phát ra âm thanh trong đêm tối rất chói tai.

Không lâu sau 4 người kết hợp nội lực thành một nội lực mới do Diệp Phàm khống chế rồi hướng về phía Phí Thanh Sơn.

Ban đầu Phí Thanh Sơn tiếp nhận rất gian nan, lại còn đau đớn. Diệp Phàm cũng có thể cảm nhận được. Phí Thanh Sơn khuôn mặt trước rất bình tĩnh, nhưng giờ đã biến dạng mất rồi.

– Sư bá, nếu không chịu được thì bảo một tiếng để chúng cháu hoãn lại.

Diệp Phàm nói.

– Không cần, ta còn chịu đựng được. Thành bại là ở lúc này, nếu hoãn lại có thể sẽ thất bại ngay. Phí Thanh Sơn này nhất định lần này phải đột phá lên thập đẳng. Chính thức đặt chân vào dòng cao thủ võ công có thể dùng nội công không chế.

Phí Thanh Sơn rất quyết tâm nói.

Diệp Phàm cũng chấp nhận, cẩn thận vận khí để giúp cho Phí Thanh Sơn đột phá công lực.

Sau ba tiếng đồng hồ, cả 5 người đều toát cả mồ hôi. Bởi vì đột phá trợ lực như thế này truyền nội công trực tiếp, nên càng mất sức.

Bởi vì anh phải khống chế lực mới được, phải tùy theo độ mạnh yếu của nội lực Diệp Phàm truyền đến để mà điều chỉnh mà nhận.

Làm như vậy thì anh bị khống chế, cũng giống như cảm giác mà chúng ta lái xe vậy.

Giống như đi xe đằng sau xe hoa vậy, sẽ rất mệt mỏi. Bỏi vì người ta đi nhanh thì mình mới đi nhanh, người ta đi chậm thì mình phải đi chậm.

Mà bản thân mình không thể tự lái theo ý thích của mình được, như vậy rất là khó chịu.

Nhưng Phí Thanh Sơn vẫn chưa có phản ứng đột phá gì lại. Vì ông ta còn ủ rũ, còn lo là tiêu hao năng lực của người khác. Nhất thời áp lực của Phí Thanh Sơn lớn hơn, và lại còn cảm giác như chịu tội. Vì thế là sự điều tiết nội lực có chút thay đổi.

– Mộng do tâm thanh, siêu việt mộng tưởng! Sư bá, xung!

Diệp Phàm đột nhiên dùng hóa âm mê thuật như chuông chấn động thu nạp song trực tiếp trong não bộ của Phí Thanh Sơn.

Phí Thanh Sơn không có phòng bị nên bị chấn động tạm thời, xung kích với nội lực lớn nhất đã đến các huyệt qua kinh mạch.

Đúng lúc này, Diệp Phàm lại đẩy nội lực của 4 vị về phía tượng thần. Quay một vòng trong tượng thần rồi lại hướng về phía Phí Thanh Sơn mà phóng.

Quả nhiên có phát hiện mới, Diệp Phàm đoán không sai. Khi nội lực được luyện trong tượng thần xong truyền vào cho Phí Thanh Sơn dường như đã có biến đổi nhẹ.

Phí Thanh Sơn cảm thấy rất dễ chịu, mà sau khi đã nhận được thấy rất thích thú.

Lúc trước nội lực của ông so với của người khác không có được cảm giác mãnh liệt như vậy.

– Sư bá, người là hào kiệt, người muốn chiến thắng lão Trúc. Càng không nói đến nhà Hoành Đoạn. Chúng ta hãy cùng nhau, xung, xung, xung.

Diệp Phàm lại lần nữa dùng mê thuật hóa âm nói vào đại não của Phí Thanh Sơn.

Phí Thanh Sơn trong lòng đang buồn bực, nhưng bị sóng âm tác động, nên không nghĩ nhiều. Phí Thanh Sơn trong đầu nghĩ dùng toàn bộ lực để xung kích về phía trước.