Chương 3037: Lấy lại thứ vốn có.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Những thứ này phải xử lý thế nào?

Nam vân Thiên My vẫn bịt mũi, chỉ vào cái hũ nói.

– Tặng cho những chuyên gia của tổ chức thần bí quốc gia chắc chắn họ sẽ vui lắm.

Diệp Phàm nói,

– Mà nếu như có thể nghiên cứu ra cách chống thối rữa của Da Tây Pháp thì đúng là chúng ta đang cần rồi.

Không chừng sẽ là một phát kiến vĩ đại cho loài người chúng ta. Như kỹ thuật về xác ướp Pha ra ông ở Ai Cập đó.

Những thứ này mà người ta còn bảo hộ được, còn như là sinh vật đang sống vậy.

Hai người cùng lục soát một lượt, cũng không phát hiện ra thứ gì có giá trị hơn.

Thế là tiến vào cái động ở dưới cái hũ đó. Không lâu sau lại quay lại đầu đó, cuối cùng cũng đã thò đầu ra.

Miệng động là một cây đại thụ lớn, đó là loại cây cổ dong có hàng nghìn năm.

– Tôi về nhà một chuyến xem sao. Bằng không họ không thể yên tâm được.

Nam vân Thiên My nói, Diệp Phàm cũng gật đầu.

Thế là cũng gọi điện thoại về. Thế là hai người đi trộm mấy bộ quần áo rồi mặc về.

Rạng sáng ngày hôm sau Diệp Phàm đi thẳng đến Ngũ Đài trên Sơn vân quan.

Lúc hoàng hôn Nam vân Thiên My cũng đã đến.

– Thấy không có Mao ni kia, còn nữa lão hòa thượng bay đó cũng không ở trong chùa?

Diệp Phàm nhanh hỏi Xa Thiên.

– Mao Ni không có ở đây, vừa đến trấn rồi. vốn ông ấy cũng chẳng muốn ra ngoài ngày ngày chỉ rượu thịt thôi.

Xa Thiên nói:

– Đúng là không thấy, hay là bắt ông ta về trước, một khi ép là có thể hỏi ra Phi Không đó đúng không?

– Không cần, giờ cứ lo bảo vệ Quan Vân tự là được, sau đó giả bộ khiêu chiến với Phi Không, tôi nghĩ chỉ cần ông ta ngồi đó thì chắc chắn không chịu để thế đâu.

Diệp Phàm cười nói.

– Cách này cũng hay, ngoài Phi Không ra thì các hòa thượng khác vốn không dùng nhiều sức được.

Xa Thiên cười nói, Diệp Phàm nhìn Nam vân Thiên My cái, cô ta hừ nói:

– Cách này của anh quá tàn rồi, đúng là chuyên làm chuyện xấu xa, chứ sao tự nhiên có thể làm thế được.

– Không xấu xa chắc chắn ông ấy không ra mặt. Nếu như cô có thể nói đạo lý với những vị ở đây mới là lạ.

Đương nhiên, nếu như cô có thể đợi được tôi sẽ cùng cô trong chùa này một thời gian.

Phong cảnh nơi đây đúng là không tệ, là một nơi tốt để tu dưỡng, dưỡng sức.

Diệp Phàm hừ nói.

– Biến thái, anh muốn thế nào thì thế, không phải việc của tôi. Tôi về sớm đây, không phải lôi thôi lắm chuyện được.

Nam vân Thiên My hừ nói.

Bên kia có một tiếng nổ ầm. Lập tức có khói bụi bay ra.

– Là ai làm thế?

Có hòa thượng lên tiếng.

– Họ nói là con lừa ngốc Phi Không có ra không, nếu như không thò cái đầu rùa ra thì tao sẽ đập phá Vân quan tự.

Xa Thiên đứng lên tường to tiếng kêu.

– Lên, đánh chết hắn đi.

Có hòa thượng lên tiếng, không lâu sau, có mười mấy hòa thượng lao ra, ai nấy đều cầm côn bổng lao như bay.

Không lâu sau, sau những tiếng bùm bùm, cả đám hòa thượng đó đã nằm hết ra đất. Những hòa thượng ở Vân qua tự luyện qua võ công cũng chỉ có mấy người thôi, thực ra còn lại chỉ là hòa thượng bình thường, sao có thể là đối thủ của Xa Thiên được.

– Đúng là không đáng đánh, chả có vị gì cả.

Xa Thiên phủi bụi trên tay, vẻ mặt khinh bỉ nói.

– Chỉ chủ là ai, sao lại đến tấn công chúng tôi vậy? Lẽ nào thí chủ không biết còn có pháp luật sao? Hôm nay không nói rõ ràng thì chúng tôi sẽ đến báo án. Ở trấn này chỉ cần gọi công an, không đầy 10 phút sao có thể đến ngay.

Lúc này đại sư Quy Lâm đã lộ diện.

Lão hòa thượng đương nhiên là tức giận rồi.

– Hừ, chúng ta lấy lại những thứ mà chúng ta đã mất, có gì sai sao?

Xa Thiên hừ nói.

– Thí chủ có gì để lại ở Vân quan tự này, chúng tôi có thể giúp thí chủ tìm lại. Nhưng nếu thí chủ đã ra tay như thế là không đúng rồi. Những tổn thất này sẽ do thí chủ chịu.

Đại sư Quy Lâm tức muốn chết nói.

– Đồ hiện đang trong tay Phi Không.

Lúc này Diệp Phàm đứng lên nói.

– Là anh!

Đại sư Quy Lâm vẻ mặt khó coi. Bởi vì lần trước Diệp Phàm có mang bức thư tay của lão Phượng đến.

Đại sư Quy Lâm đã coi Diệp Phàm là tài tử rồi. Người này không phải là người mà Vân quan tự chọc được.

– Vâng, là tôi thưa đại sư. Chúng ta lại gặp nhau rồi.

Diệp Phàm nói nhẹ nhàng.

– Có chuyện gì thì chúng ta cùng thương lượng sao phải làm chuyện thất lễ thế?

Đại sư Quy Lâm nói.

– Không liên quan gì đến Vi Tường, chỉ là trả lại đồ của chúng tôi thôi. Trước chúng tôi đã quyên góp cho bên này 2 triệu tu sửa chùa.

Diệp Phàm nói.

– 2 triệu nhiều như vậy sao?

Lúc đó có một âm thanh quen thuộc vang đến, âm thanh đó không phải Phi Không còn là ai nữa.

– Rốt cuộc cuối cùng ông cũng đã ra mặt. Đồ của chúng tôi đâu?

Diệp Phàm hỏi.

– Đồ à, có đó nhưng phải xem xem anh có khả năng mà lấy lại không, còn nữa tường quanh đây không phải vỡ là vỡ được.

Không cần nói 2 triệu, nếu anh làm được thì 20 triệu tôi cũng đưa. Bổn đại sư sẽ cho cậu cả đời này đi bằng một chân mới được.

Bằng không cũng phải lấy mạng đổi mạng.

Đại sư Phi Không túc giận, nhìn Diệp Phàm rồi vung tay ra tát.

Diệp Phàm nhảy sang một bên.

– Ồ, hình như thân thủ nhanh nhẹn hơn lần trước đó.

Đại sư Phi Không ngây người, có chút trầm ngâm.

– Không có bản lĩnh không thể lên núi được. chỉ cần ông trả lại thứ của chúng rôi thì tôi sẽ về.

Diệp Phàm nói, mặt lạnh tanh.

– Ha ha ha…

Đại sư Phi Không điên cuồng ngửa mặt lên trời cười, nhìn Diệp Phàm nói:

– Chính là anh, muốn lấy đồ trong tay ta. Cả đời này, lên đi, tiểu tử ngông cuồng này, để chân lại.

Một quyền đột nhiên tung ra, từng đợt sóng khi một lao ra. Một sóng khí khổng lồ đẩy về phía Diệp Phàm.

Bộp một tiếng.

Diệp Phàm liền lui lại 5 bước, còn Phi Không cũng đã đứng vững chắc.

– Được lắm, uy phong của đại sư…

Toàn bộ hòa thượng của Vân quan tự đều kêu lên.

Thấy tay mình còn run lên, Diệp Phàm có chút lo lắng, biết là bản thân còn kém xa ông ta.

Nhưng ông ta căn bản cũng không có nụ cười, mà thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng.

– Lúc nào mà cậu đã đột phá được?

Đại sư Phi Không hỏi.

– Mới gần đây.

Diệp Phàm nói, nhảy dựng lên giống như cá bơi trong nước vậy.

Hai chân như đuôi cá, hai tay để thành hình chữ thạp, lao về phía đại sư Phi Không, Nam vân Thiên My và Xa Thiên đứng bên nhìn.

Phi Không cuộn gió lại, cũng tạt một cái. Như một mũi tên cuốn Diệp Phàm vào trong vòng xoáy đó.

Nhưng hắn lại tránh được, chạy thẳng tới trước mặt Phi Không.

– Còn quá nhiều thứ hay.

Phi Không trừng mắt nhìn hắn ta, lòng bàn tay liền phát ra cả một khối lực lớn về phía Diệp Phàm. Có thể như muốn bóp lại trong tay.

Nhưng Diệp Phàm đã đột phá lên bán thần tiên rồi. Chỉ là nội công còn chưa được thâm hậu.

Không dễ gì có thể tránh được, nhất thời đã bị giằng co trên không trung.

Nhưng Phi Không ra lực, hắn vẫn cố gắng tiến về trước mặt.

Diệp Phàm đột nhiên ra lực, can tương nhanh chóng tăng tốc đâm về phía Phi Không.

– Tiểu tử vô dụng kia, một đao mà khiến lão này chết sao, vậy lão chẳng bằng đậu hụ à?

Phi Không khinh thường nói, tay đang nắm vào.

Ầm…

Thấy can tương sắp rơi vào tay Phi Không rồi, nhưng Phi Không đột nhiên thấy nguy hiểm lớn, nên nhanh chóng lui lại.

Nhưng đã muộn rồi, chiếc áo choàng nâu đã bị con dơi của Diệp Phàm kéo rách rồi. Lộ ra cả những nếp nhăn của ông ta.

– Tiểu tử, lên.

Phi Không tức giận, nhảy người về phía trước, cả người như một hòn đá lăn về phía Diệp Phàm.

– Chân của tôi không phải dễ dàng lấy đi vậy đâu.

Diệp Phàm hừ nói, cả người sang một bên, cứ như cá đang bơi vậy. Phi Không lao vào trong khoản không. Lão hòa thượng tức tới đỏ mặt.

Đằng sau lại vòng về người Diệp Phàm, tuy cách 5 – 6 mét.

Nhưng chân hình như là một ảo ảnh, như kiểu tạo ra bảy, tám chân tiến về phía Diệp Phàm. Mà mỗi một chân đều phát ra nội khí.

Diệp Phàm sửng sốt, dùng mắt ưng quan sát, phát hiện chân của đại sư Phi Không không phải là ảo ảnh mà là chân thật.

Ha ha ha…

Diệp Phàm cười một tiếng. Bộp một tiếng đã bị đá một cái, cả người bay lên khoảng hai mươi mét.

– Hay lắm, hay lắm…

Các hòa thượng của Vân quan tự lại ồ lên, vỗ tay hoan hô, trầm trồ khen ngợi, cả hiện trường náo nhiệt hẳn.

Phi Không cũng còn giơ tay lên, như kiểu thủ trưởng kiểm duyệt bộ đội đấy, chỉ còn thiếu câu “Các đồng chí tốt”.

Đúng lúc này ông ta đột nhiên nhảy dựng lên, cả người như một con ếch nhảy lên cao chừng bảy, tám mét. Quát Diệp Phàm:

– Người thả cái gì ra thế?

– Chỉnh chung.

Diệp Phàm cười, hành động như cá, Phi Không tức giận đánh.

Nhưng công phu chạy của Diệp Phàm đúng là giời. Cả người như thể trườn đi mất, Phi Không cũng không đuổi được.

Tuy nói là không thể địch lại nhưng con cá rồng có mười tám cách chạy trốn này cũng tương đối tốt.

Cả người Diệp Phàm trên không trung hình như đã thành một con cá, ngay cả Xa Thiên và Nam vân Thiên My cũng đang ngây ra nhìn Diệp Phàm.

Nhìn thấy đại sư Phi Không đang đánh vào người hắn, nhưng lực đánh đó lại lướt trên người Diệp Phàm. Hai người cũng cứ hà hốc mồm mà nhìn.

Còn Phi Không trên không trung cũng hổn hển, bỏ ra toàn lực tiến về phía Diệp Phàm. Nhưng Diệp Phàm cũng không dính chưởng.

– Lão hòa thượng, có phải thấy ngứa không?

Diệp Phàm vừa chạy vừa cười.

Phi Không sầm mặt.

Đột nhiên đứng lại không động đậy. Không ngờ lại ngồi xếp bằng, tay chắp lại, không biết là làm gì.

Diệp Phàm cũng dừng lại, vẻ mặt ngưng trọng.

Con cá rồng mười tám cách biến cũng chỉ để chạy, người ta không đuổi nữa rồi thì cũng không hiệu quả.

Không lâu sau Phi Không tỏa ra một đám khói đen từ trên đỉnh đầu.

Đám khói đó giống như một sinh vật sống lao về phía Diệp Phàm.

Đám khói đuổi người khó mà tránh vời vì không lâu sau nó liền lan ra. Diệp Phàm dùng chường nhưng khói lại tản ra, xong lại hợp thành với nhau.

– Không ngờ đại sư lại luyện được nhất trụ thanh thiên.

Nam vân Thiên My nói.

– Cái gì là Nhất trụ thanh thiên?

Diệp Phàm vừa trượt, vừa hỏi.