Chương 2764: Thảo nào họ lại thân thiết như vậy?

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tôi cũng muốn đi một chuyến, đương nhiên, các chuyên gia của tổ nghiên cứu đồng ý đi theo thì sẽ càng tổt phải không?
Tây Môn Đông Hồng quả nhiên giấu đầu lòi đuôi.

Diệp Phàm cười thầm, biết Tây Môn Đông Hồng tích cực như thế cũng vì muốn có được mật rắn kia. Sau đó anh ta sẽ nuốt luôn vào bụng, hiện giờ công lực của anh ta chưa qua cửu đẳng, tin rằng nếu hư nuốt được túi mật kia thì chắc sẽ đột phá lên được tầng thức của thập đẳng.

Thứ đó đối với một vài người mà nói còn quý hơn cả tiền bạc. Nhưng đối với Tây Môn Đông Hồng thì quan trọng nhất là nâng cao công lực của mình. Bởi vì dã tâm của anh ta rất lớn. Có lẽ đã sớm nhằm vào cái ghế của Cung Khai Hà rồi.

Mà anh ta còn trẻ, chưa qua 40. Cung Khai Hà nhận thêm một nhiệm kỳ nữa thì cũng đến 70, cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi. Đến lúc đó Tây Môn Đông Hồng cũng khoảng 50, vừa vặn để nhận chức vụ.

Nhưng nếu là tổ trường tổ A mà nội công không cao thì khó mà thuyết phục được kè dưới. Bởi vì tổ A không giống những tổ khác. Nắm đấm mạnh mới là đạo lý cứng rắn.

– Giúp đỡ cũng được, nhưng tôi yêu cầu đích thân sẽ đưa đội quân phối hợp với tướng quân Tây Môn để làm nhiệm vụ khảo sát hòn đảo hoang này.
Ngô Quang Bảo không có nhiều biện pháp, tuổi ông ta cũng không nhỏ nữa. Có thể là vì thần bí mà đi, cũng như những chuyên gia của tổ nghiên cứu đều thích khảo cổ, điều càng thần bí thì càng thêm hứng thú.

Thực ra việc này là một chuyện tổt. Họ nếu đã có hứng rồi, thì sẽ nhiệt tình mà tìm ra bí ẩn đó, như vậy mới có ích cho tổ A.

Đương nhiên, nếu nói Ngô Quang Bảo không vì bản thân chút nào thì cũng không đúng. Dù sao Ngô Quang Bảo cũng sắp 50 rồi mà vẫn là một thiếu tướng. Trước khi ông ta về hưu mà được thành trung tướng cũng Ịà mơ ước của ông ấy.

Chẳng qua sẽ rất khó để để được đề bạt lên trung tướng ở tổ A, nguyên nhân chủ yếu chính là chức trung tướng thì có thể lọt vào trung tâm chỉ huy rồi.

Ngô Quang Bảo chỉ là tổ trưởng rổ nghiên cứu khoa học mà thôi, nếu muốn lên vị trí phó tổ trưởng để quản mấy chục bộ ngành bên dưới thì chắc chắn là rất khó.

Bởi vì công lực của đồng chỉ Ngô Quang Bảo còn thấp, chỉ là bước đầu của tử đắng. Ông ấy chủ yếu làm nghiên cứu.

– Đi thì có thể đi nhưng tôi cũng phải nhắc nhở đồng chí Tây Môn và đồng chí Ngô đây. Đây không phải là một trò chơi mà là một mảnh đất kỳ quái. Đến giờ khi nghĩ lại mà tôi vẫn còn sợ hãi.
– Nơi đó rất nguy hiểm. Các đồng chí trong tổ nghiên cứu có võ công thấp, thậm chí có những chuyên gia chỉ luyện qua chút quyền thuật trong quân đội. Tất cả đều vì đội hình, phải thật khỏe mạnh, nếu không các người sẽ không phải là đối thủ của con rắn kia.

– Do đó, làm thế nào để bảo đảm an toàn cho các chuyên gia và trở về an toàn là việc không hề dễ dàng chút nào. Hơn nữa, nếu tổ Hồng Quân và tổ Lam Sơm cũng phái người ra thì chúng ta không chỉ đối mặt với thứ đáng sợ hơn cả chúng, đó là đối thủ của chúng ta.

– Vì thế, tôi đề nghị nếu như đi thì không nên đi nhiều. Không thể hơn hai người được, trong đó bao gồm cả Ngô tướng quân.

Diệp Phàm nhắc nhở bọn họ.

– Diệp tướng quân, chúng tôi sẽ xem xét qua tổ nghiên cứu khoa học một lượt. Không phải tôi đã nói rồi sao, đã có tướng quân Đông Hồng, chúng tôi chỉ chuyên tâm nghiên cứu, chỉ vậy thôi lẽ nào cũng không được?

– Mà hơn nữa, tuy võ công của tổ chúng tôi không cao nhưng ít ra cũng thuộc tam đẳng. Thậm chí còn có đồng chí không đến nhị đắng. Nhưng chúng tôi đều đã trải qua huấn luyện đặc biêt, cũng có thể dùng súng được. Nếu chỉ có hai người đi, sợ là đến lúc có chuyện gì đó xảy ra ngoài tầm tay, lại bị người Anh hay người Nga cướp mất tay trên thì chúng ta cũng không có chỗ mà khóc. Hơn nữa, tôi cũng cảm nhận được, hòn đảo kỳ lạ này có tác dụng đối tổ A chúng ta.

– Nghĩ lại, nếu như Hồng của Nga hay Lam Sơn của Anh đến trước, họ có những kỹ thuật hiện đại, thì họ sẽ lấy được túi mật rắn thần trước. Như vậy tổ A chúng ta lại càng hổ thẹ, càng bị áp bức. Đây chính là việc liên quan đến an toàn quốc gia, nên không thể qua loa được.

Ngô Quang Bảo nói. Ông ta cứ nghĩ rằng trước đó Đông Hồng không coi họ ra gì, bây giờ ngay cả tên nhóc Diệp Phàm miệng còn hôi sữa này cũng như thế thì làm sao ông ta chịu nổi.

– Đúng là không thể qua loa đại khái được. Nhưng Diệp tướng quân nói như vậy là vì lo lắng cho sự an toàn của các anh. Các anh đều là những bảo vật của tổ chúng ta, dù tổn thất đi một người cũng không thể được.

Cung Khai Hà giảng hòa nói.

– Không sao, khi vào tổ A thì chúng tôi đã thề với Đảng rằng cả đời này kiếp này của chúng tôi nguyện hy sinh cả mạng sống để cống hiến cho tổ A.

– Chúng tôi không sợ chết, thì cũng là chết vì tổ quốc. Lẽ nào chỉ riêng các anh có thể đẫm máu mà đi, còn chúng tôi lại không thể sao?

– Nếu thành công, cũng sẽ làm tăng thêm lực lượng cho tổ A. Lão Nghiêm tuy đã đi rồi, nhưng câu nói của ông ấy vẫn còn vang mãi: Tổ A vĩnh viễn bất bại. Đồng chí Ngô Đại Thuận đi rồi, trước khi ông ấy đi còn nói như thế. Tôi cũng muốn nói cho dù là tôi có không về. Tôi tin rằng, tổ chức của chúng ta sẽ càng ngày càng lớn mạnh. Chắc chắn sẽ có một ngày chúng ta sẽ có thể đứng cùng với các cường quốc trên thế giới.

Ngô Quang Bảo quyết tâm nói

– Được lắm, vậy tổ các anh đi 4 người, gồm cả anh ở trong đó. Đồng chí Tây Môn Đông Hồng lập tức chuẩn bị đi. Phải chọn được cao thủ trong tổ, hiểu được trong phương diện cao thủ này. Diệp Phàm tạm thời không quan tâm chuyện này.

– Anh cũng nên đi nghỉ ngơi, cố gắng mà chăm sóc Viên Viên. Khi Cung Khai Hà nói tới Kiều Viên Viên thì lập tức nhíu mày lại.

– Ha ha, đã họp xong chưa? Nếu xong rồi thì tôi về gặp Viên Viên đây. Nửa năm không gặp, tôi nhớ cô ấy muốn chết rồi.

Diệp Phàm cười đứng lên, toàn thể các động chỉ khác đều nhếch mép cười, rất cứng nhắc. Diệp Phàm vừa nhìnn đã biết có gì đấy kỳ lạ, cười đùa nói:

– Chẳng nhẽ mọi mọi người không đồng ý sao? Tôi đã nói với Viên Viên rồi, trong ngày 26,…Đúng rồi, còn mấy ngày nữa là tới rồi. Thiếp mười còn chưa phát đâu đấy. Đến lúc đó tôi sẽ mời mọi người, chúng ta sẽ uống một phen chứ. Mọi người đều phải đến đấy.
– Tướng quân Tây Môn cũng không phải vội, sang năm rồi đi. Tin chắc rằng cho dù họ có ra tay trước, thì muốn tìm được đảo đó cũng khó tựa lên trời. Thái Bình Dương rộng lớn bao la, không dưới nghìn vạn đảo, nói thì dễ mà.

Thấy ánh mắt của mọi người có vẻ trốn tránh, Diệp Phàm khó hiểu, nhìn về Lý Khiếu Phong, cười nói:

– Sao, lão Lý, đến ông cũng không chúc mừng tôi sao?

– Việc này….Ha ha. Khuôn mặt Lý Khiếu Phong nhăn nhó như đàn bà.

– Thôi, tan họp!

Cung Khai Hà thở dài, gọi Lý Khiếu Phong lên, nói với Diệp Phàm: – Đến văn phòng tôi uống miếng trà, nói chuyện đôi câu đã.

Vì thế mà ba người lặng lẽ uống hai bình trà.

– Tổ trưởng Cung, lão Lý, có phải đã có chuyện gì không? Các ông nói đi, tôi chịu được.

Diệp Phàm cảm thấy có gì đó không ổn, nen lên tiếng hỏi.

– Vợ cậu sắp không trụ được rồi.

– Tổ trưởng Cung, ông không nói ra thì tôi nói, Viên Viên bị hạ độc thủ.

Lý Khiếu Phong cố gắng nói chuyện này cho Diệp Phàm biết.

– Tôi về gặp cô ấy.

Diệp Phàm đã hiểu, tại sao mà Đường Hạo Đông lại thân thiết quá mức với hắn như thế, chính là liên quan đến Viên Viên. Diệp Phàm sốt một, đau xót, chỉ nói bốn chữ đó rồi quay người rời đi. Tiếng hai người trong phòng trách móc thì Diệp Phàm cũng không nghe thấy gi nữa. Căn bản là hắn cũng đã chạy rồi.

Vừa đến phòng giám hộ bệnh viện quân y, hắn đã gặp phải một người ngoài ý muốn, Phượng Khuynh Thành.

– Cô đến đây làm gì? Diệp Phàm trừng mắt hỏi.

– Em đến thăm chị Viên Viên cũng không được sao?

Phượng Khuynh Thành thể hiện ra vẻ đau thương, lời này không giống như khẩu khí ngày thường, hình như trong chốc lát cô ta đã trưởng thành hơn trước đây nhiều.

– Có phải là mèo khóc chuột không?

Diệp Phàm hừ lạnh nói. Nhìn qua cửa thủy tinh, hắn thấy Viên Viên đang nằm im trên giường bệnh, không khỏi ấp úng nói:

– Viên Viên. Anh, Diệp Phàm của em đây, anh đã về rồi đây!

– Anh đúng là khoan dung.

Quả nhiên Phượng Khu ynh Thành tức giận. Diệp Phàm đã mặc quần áo bệnh viện và vào phòng bệnh rồi.

– Viên Viên, anh đã về rồi đây. Sao em không tỉnh dậy mà đón anh? Chỉ còn mấyy ngày nữa là chúng ta kết hôn rồi, ngày 26 này là ngày đại hỷ của chúng ta. Em hãy tỉnh lại đi! Chúng ta còn phải tổ chức một đám cưới long trọng mà, anh muốn cho cả thế giới biết vẻ đẹp của em.

Diệp phàm bắt đầu nói năng đã lộn xộn, hắn đứng ngây bên giường của Viên Viên, hai hàng nước mắt không ngừng tuôn ra.

– Thủ trường, cô ấy cũng đang khóc kìa!

Lúc này cô y tá nhìn lên khuôn mặt Viên Viên mà vui mừng kêu lên.

– Viên Viên, em tỉnh rồi sao? Diệp Phàm vui mừng ngồi xuống muốn nâng cô dậy.

– Đừng động đậy! Đột nhiên lúc này có một tiếng quát uy nghiêm từ ngoài cửa vang lên, Diệp Phàm quay người lại thì nhận ra người mới lên tiếng là chuyên gia điều trị cho Viên Viên.

– Cô ấy không tỉnh thì sao có thể chảy nước mắt được?

Diệp Phàm hử lạnh nói.

– Cô ấy có một chút nhận thức, mà có thể là cô ấy cũng đã tỉnh rồi. Chỉ có điều là nhận thức đó còn quá mông lung thôi. Có rất nhiều người bệnh cũng có phản ứng giống như cô ấy. Hình như họ có thể nghe thấy người thân của họ gọi nhưng rất khó để tỉnh lại.

– Tiểu tử, tôi nói thật đấy. Chúng tôi đã kiểm tra tổng thể rồi, theo triệu chứng của cô ấy bây giờ thì về cơ bản không có gì nghiêm trọng. Hiện giờ tình trạng của cô ấy là chưa khôi phục lại nhận thức của mình.

– Vấn đề lớn nhất là ở hệ thống thần kinh của cô ấy. Vì thế tôi đề nghị anh cho cô ấy xuất viện, ở lại trong bệnh viện không có lợi cho cô ấy. Nếu như có thể trở về với môi trường quen thuộc, có người thân bên cạnh, có lẽ tỷ lệ hổi
phục của cô ấy sẽ cao hơn.

Vị chuyên gia nghiêm túc nói.

– Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng tôi hy vọng bệnh viện có thể cung cấp thiết bị, tôi sẽ bò tiền mời các chuyên gia đến chỗ tôi ở. Tôi không muốn cô ấy gặp bất cứ tổn thương nào nữa, và tôi tin cô ấy sẽ tỉnh lại được.

Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh, lau nước mắt, nắm tay Viên Viên, dùng nội lực chàm chậm truyền vào cơ thể cô. Nhưng dĩ nhiên, dây thần kinh não bộ của Viên Viên đã bị ách tắc nghiêm trọng. Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng nhìn, có chức năng nhìn thấu mơ hồ.

Hắn ta phát hiện ra dây thần kinh não bộ của Kiểu Viên Viên có nhiều chấm đen lấm tấm, vô số chấm đen như lưới. Nhưng vì mắt ưng của Diệp Phấn cũng mơ hồ nên hắn cũng không nhìn rõ lắm.