Chương 3395: Diệp Thiên Hạ.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Anh Diệp, Tử Lâm Diệp sơn trang hình như lớn hơn trước không ít.

Phí Nhất Độ mấy năm trước nhận sự ủy thác của Diệp Phàm đến Thái Lan âm thầm thăm hỏi sơn trang.

– Ừm, lớn hơn gần gấp đôi.

Diệp Phàm gật đầu nói.

– Lớn hơn trước, nhưng nhìn tổng thế cũng không thay đổi bao nhiêu. Vẫn rất cổ kính…

Lô Vĩ nói, người này trước đó đã đến đây cùng với Diệp Phàm.

– Cổ kính mới đẹp chứ.

Vương Long Đông nói.

– Lạp Thiên Đông, lại đây.

Lúc này một giọng nói trẻ con truyền đến, mọi người nhìn theo cánh cửa được chạm khắc tinh xảo, phát hiện một cậu bé chừng sáu bảy tuổi chạy đến.

Cậu bé ăn mặc theo kiểu võ sĩ Trung Hoa, chạy đuổi theo một cậu bé khác lớn hơn mình.

Ba~ một tiếng, cậu trai lớn hơn bị cậu bé đạp cho một cước ngã sõng soài trên mặt đất. Phỏng chừng cậu này tên là Lạp Thiết Đông.

Lạp Thiết Đông vừa thấy, tức giận một quyền đánh về phía cậu bé. Miệng cũng kêu lên:

– Diệp Thiên Hạ, khốn kiếp…

– Dựa vào tiểu thân thủ của anh mà cũng đòi đánh à?

Diệp Thiên Hạ tiếp tục xông lên, đánh liên tục về phía Lạp Thiết Đông. Nhất thời khiến chân của Lạp Thiết Đông sưng vù.

– Diệp Thiên Hạ, anh Diệp, đây chắc là giống của anh rồi.

Lô Vĩ nhất thời hai mắt tròn xoe.

– Ha ha, Diệp Thiên Hạ, cái tên khí phách lắm.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

– Không phải khí phách mà là bá đạo. Nhìn thấy không, cậu bé ngoan quá, cậu Lạp Thiết Đông này có lẽ là anh họ của nó, không ngờ lại ra tay mạnh như thế. Lớn lên thì chắc còn lợi hại nữa. Chúng ta phải đề phòng mới được, chớ có động đến ông cụ non này.

Phí Nhất Độ cười nói, bộ dáng có chút thưởng thức.

– Lạp Thiết Đông là con trai của Lạp Pháp Lợi hả?

Diệp Phàm hỏi.

– Đúng vậy, đây chính là con trai của anh ta.

Vương Triều gật đầu nói.

– Có chịu thua không?

Lúc này, Diệp Thiên Hạ còn muốn ra tay.

– Đừng đánh nữa Thiên Hạ, Lạp Thiết Đông là anh con đấy.

Lúc này, một giọng nữ truyền đến. Người phụ nữ này mặc trang phục Thái Lan. Tuy nhiên, tóc cũng búi cao, rất có khí chất của của công chúa hoàng thất. Cùng với giọng nói, có mấy người đi đến, nữ có nam có.

– Thiên Hạ giỏi lắm.

Em trai của Thi Mạn Lạp Mông cười lớn, người này qua mấy năm rồi nhưng cũng không thay đổi bao nhiêu. Tuy nhiên trông cũng cường tráng hơn.

Diệp Phàm tuy rằng sau khi trở về không đến Thái Lan nữa, nhưng cũng có phái người bảo vệ Tử Diệp Lâm sơn trang. Đơng nhiên, dạy võ công cũng là do cao thủ thủ hạ của Diệp Phàm phụ trách.

– Mẹ, Lạp Thiết Đông vẫn không được.

Diệp Thiên Hạ tay quơ quơ nắm tay nhỏ bé của mình.

Bởi vì Diệp Phàm, cho nên việc học tiếng phổ thông TQ trong gia tộc Lạp Lạc Đế cũng là một chương trình học bắt buộc. Bên này còn mời cả giáo viên người Trung Quốc đến dạy.

Vì vậy, người nhà Lạp Lạc Đế ai cũng có thể nói tiếng Hán.

– Được rồi, được rồi, Diệp Thiên Hạ của chúng ta lợi hại, được chưa nào?

Thi Mạn xoa đầu con trai nói.

– Không được sờ đầu con.

Không ngờ Diệp Thiên Hạ lại trừng mắt, nói với mẹ như vậy.

– Được rồi, mẹ quên mất, lần sau sẽ không xoa đầu con nữa, được không?

Thi Mạn cười nói.

– Anh Diệp, con trai anh bá đạo thật đấy. Mẹ xoa đầu mà cũng không cho.

Phí Nhất Độ cười khan nói.

– Thằng nhóc này có tính cách giống hệt tôi.

Diệp Phàm vui vẻ nói.

– Diệp Thiên Hạ, một ngón tay của ta là có thể đánh bại con.

Lúc này, Diệp Phàm đứng ở ngoài cửa nói to.

– Ông là ai? Dám nói đánh bại tôi bằng một ngón tay. Lên đi, tôi không đánh cho ông răng rơi đầy đất tôi không phải là Diệp Thiên Hạ.

Diệp Thiên Hạ kêu lên, chạy lao ra cửa định đánh nhau với Diệp Phàm.

– Diệp…Diệp Phàm, rốt cục anh cũng đến rồi, rốt cục anh cũng đến thăm hai mẹ con em rồi.

Thi Mạn nhất thời chấn động, cả người lặng đi.

Tuy nhiên, thân ảnh Diệp Phàm lóe lên, thoáng cái đã đi đến bên cạnh Thi Mạn, ôm lấy cô.

– Buông mẹ tôi ra, tên khốn kiếp này.

Diệp Thiên Hạ phẫn nộ xông lên, đá mạnh vào người Diệp Phàm.

– Thiên Hạ, đừng đánh, đó là ba con.

Thi Mạn vừa thấy, vội từ trong vòng tay Diệp Phàm, ngăn con trai lại.

– Ba của con, không thể.

Diệp Thiên Hạ hừ nói, xiết chặt năm tay.

– Sao lại không thể?

Diệp Phàm cười tủm tỉm nhìn con trai.

– Tôi chưa gặp ông bao giờ.

Diệp Thiên Hạ hừ nói.

– Thiên Hạ, đó đúng là ba con, ba con bận công việc, phải đi mấy năm bây giờ mới về thăm hai mẹ con ta. Tên của con là do ba con đặt cho đấy.

Thi Mạn khóc thút thít nói.

– Vậy được, không phải ông nói một ngón tay cũng đánh bại tôi sao. Nào, chúng ta đánh mấy chiêu, muốn làm ba tôi cũng được, nếu đánh không lại tôi tôi sẽ không nhận ông làm cha. Ông từ đâu đến thì hãy cút về chỗ đó đi.

Diệp Thiên Hạ kiêu ngạo nói.

– Được lắm, dám thách thức cả ba. Nào bào, ba cứ đứng cho con đánh nhé, nếu con đánh được vào người ba thì coi như con thắng,

Diệp Phàm vẻ mặt khí phách.

Diệp Thiên Hạ tức giận đạp một cước về phía Diệp Phàm, tuy nhiên, Diệp Phàm toàn thân toát ra kình khí, nhất thời ngưng tụ hơi nước xung quanh người, trông giống như một chiếc bình nước chụp lấy cả người vậy.

Cánh tay nhỏ bé của Diệp Thiên Hạ vừa gặp “bình nước” liền bị đánh bật lại, căn bản đánh không đến người Diệp Phàm.

Cậu bé không phục, đánh liên tục trăm quyền, thiếu chút nữa thì ngồi sụp xuống đất vì mệt.

– Tiểu tử, dám thách thức cả ba. Cho con xem thế nào là nắm đấm nhé.

Diệp Phàm đột nhiên mặt nghiêm lại, một quyền đi xuống, một phiến đá to như chiếc xe tải cách đó trăm mét bị một quyền của Diệp Phàm đánh cho vỡ vụn.

Nhất thời, trời bỗng nổi lên cơn “mưa đá”

Tất cả mọi người đều ngây người, còn Diệp Thiên Hạ nhất thời hóa đá.

– Mẹ ôi, Thái quyền đế cũng không được uy lực như vậy.

Lạp Mông khiếp sợ kêu lên.

– Nào, con trai, để ba đưa con đi một vòng.

Diệp Phàm hào hứng, tung bổng Diệp Thiên Hạ lên cao, mỗi cú tung như vậy đi được hàng chục bước, khi rơi xuống lại tung lên, cứ như vậy mấy lần, Diệp Thiên Hạ giống như đang bay trên không trung vậy, cậu bé hưng phấn thật sự.

– Đây là bay sao?

Lạp Mông hỏi.

– Không phải, đây là Khinh Thân Thuật tối cao của TQ chúng tôi.

Phí Nhất Độ lắc đầu.

– Quá lợi hại, trông không khác gì bay cả.

Lạp Mông hai mắt tròn xoe, cảm thán nói.

Rốt cuộc cũng rơi xuống đất rồi.

– Ba, ba, ba dạy Phi hành thuật này dạy cho con được không? Còn cả món quyền lợi hại kia nữa. Nếu con học xong, con sẽ đánh hỏng Thái quyền đế kia.

– Con trai, phải từ từ, không học hết một lúc được đâu. Ba cũng phải luyện cả chục năm mới được như vậy. Con chỉ cần chăm chỉ luyện tập, sau này có khi còn lợi hại hơn ba ấy chứ.

Diệp Phàm cười nói.

Mọi người đi đến đại sảnh, Diệp Phàm đương nhiên ngồi lên vị trí chủ nhân.

– Lạp Mông, hiện tại đã đến đẳng cấp Thái quyền đế chưa?

Diệp Phàm hỏi, thực lực Thái quyền đế tương đương với thất đẳng của Quốc thuật TQ.

– Haiz, thiếu chút nữa thì được.

Lạp Mông thở dài.

– Lại đây.

Diệp Phàm cười nói. Lạp Mông nghe vậy liền đi đới, Diệp Phàm một chưởng vỗ vào vai Lạp Mông.

Nhất thời, Lạp Mông cả người nhảy lên, hét lớn:

– Thông rồi, thông rồi.

– Thông cái gì, xem anh hưng phấn kìa.

Vợ của Lạp Mông là Cách Lệ Tư còn tưởng rằng chồng mình đột nhiên phát điên.

– Cách Lệ Tư, anh bây giờ là Thái quyền hoàng rồi. Thái quyền hoàng rồi, anh sẽ lập tức vào cung, anh phải khiêu chiến Khắc Lý Cương, phải đánh bại y.

Lạp Mông kêu lên.

– Khắc Lý Cương là ai?

Diệp Phàm thản nhiên nói.

– Là cận vệ của quốc vương, lần đó Lạp Mông tranh địa vị Thái quyền hoàng của hoàng thất với anh ta, kết quả là bị anh ta đánh bại. Vì vậy, Lạp Mông luôn ấm ức trong lòng.

Cách Lệ Tư nói.

– Thật ra, lúc đó Lạp Mông chỉ thua anh ta một chiêu thôi. Hiện giờ Lạp Mông đã đột phá lên Thái quyền hoàng rồi, chắc chắn có thể đánh bại anh ta rồi.

Thi Mạn cũng cười nói.

– Tuy nhiên, sư phụ của Khắc Lý Cương quá lợi hại. Lạp Mông, phải cẩn thận nhé.

Lúc này, Trần Khiếu Thiên nói.

Trần Khiếu Thiên là người dạy võ công cho con trai của Diệp Phàm ở Tử Lâm Diệp sơn trang này. Còn vợ con của Trần Khiếu Thiên cũng theo đến. Gia tộc Lạp Lạc Đế cũng rất tôn trọng ông, giống như đại sư trong cung vậy.

Trần Khiếu Thiên dưới sự trợ giúp của Diệp Phàm cũng đã đột phá lên 11 đẳng đỉnh giai. Bảo vệ Tử Lâm Diệp sơn trang không vấn đề, mấy năm nay cũng không có người đến đây quấy rầy.

– Người này so với ông như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

– Nhìn không ra, tuy nhiên, cảm giác sẽ không thua tôi. Lần trước đấu, tôi cũng là khách mời đặc biệt của quốc vương. Mà sư phụ của Khắc Lý Cương “Hồng Toàn” ngồi cách tôi không xa, tôi cũng âm thầm dùng nội khí để thăm dò thử. Tuy nhiên, nội khí như biển rộng. Vì vậy tôi nghĩ người này mạnh hơn cả tôi.

Trần Khiếu Thiên nói.

– Ừm, vậy thì chăc là mạnh hơn ông một chút. Tuy nhiên, lần tỉ thí đó chắc mời không ít khách nhỉ?

Diệp Phàm hỏi.

– Ừm, Quốc vương đích thân đến, tất cả cũng phải đến trăm người.

Trần Khiếu Thiên nói.

– Lạp Mông, lúc nào cậu thách đấu Khắc Lý Cương?

Diệp Phàm hỏi.

– Buổi chiều có được không? Đến lúc đó mời mọi người đến Lạp Cách Lạc Tư trang viên. Anh Diệp, chắc anh ko biết. Em trai của Quốc vương là Đỗ Đức Lý thân vương cũng có chút thân thủ, hơn nữa, cũng rất say mê võ thuật.

– Ha ha, Đỗ Đức Lý thân vương có thân thủ cao thế nào?

Diệp Phàm cười nói.

– Đại khái, cũng tương đương với em.

Lạp Mông có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Tuy nhiên, khi Lạp Mông gọi điện cho Đỗ Đức Lý thân cương mới biết là thân vương đã đi châu Âu, mấy ngày nữa mới về, Diệp Phàm quyết định giải quyết xong chuyện của Phương gia rồi mới tính sau.

Buổi tối, cảnh sắc rất tuyệt.

Diệp Phàm và Thi Mạn ngồi trên ban công.

– Thi Mạn, em vất vả rồi.

Diệp Phàm vẻ mặt ngượng ngùng nói.