Chương 2747: Nhảy ra bay lên

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tôi đã nhắc nhở Nhân Bàng, còn cả đồng chí Đường Thành nữa. Tôi đã nói, đây là tối mật của nước cộng hòa, ai dám nói lung tung sẽ bị kỷ luật nặng nhất.

Nét mặt Cung Khai Hà nghiêm túc nói.

Lời nói của anh có tác dụng đối với người khác, nhưng đối vơi Vương Nhân Bàng thì không có tác dụng, người ta không phải là người của Tổ A. Anh xử phạt cái gì?

Lý Khiếu Phong nói.

Ổ, cũng phải, phải để cho Thành Trạch nói.

Cung Khai Hà thở dài.

Hai tháng trước.

Bi Á Lạc Phu, anh hẳn là thuộc về Tổ Đặc nhiệm Hồng quân Nga phải không?

Ba người ăn lương khô sau khi đã xem xong sơ đồ kết cấu trên con tàu Mã Lệ Châu

Nạp.

Thương lượng một hồi cách làm thế nào để tạo ra dường khí sau đó quyết định nghỉ ngơi một lúc cho thể năng khôi phục lại đến một trình độ nhất định rồi mới qua.

Thành bại chính là lúc này, đối với ba người Diệp Phàm mà nói thì đây chính là cây cỏ cứu mạng cuối cùng. Không thành công thì cũng thành nhân.

Tháp Bố Tư, đây nhất định không phải là tên thật của anh phải không?

Không ngờ Bĩ Á Lạc Phu liếc nhìn Diệp Phàm, nửa đùa nửa thật nói.

Anh nói xem.

Diệp Phàm cũng cười đùa nói.

– Tôi thấy tình hình này đối với ba chúng ta mà nói cũng là lành ít dữ nhiều, dù là có thể làm ra được một bình dường khí khi lao ra khỏi thuyền.

Nếu là ở độ sâu mấy nghìn mét thì áp lực nước cũng có thể lấy mạng của chúng ta. Cũng không cần phải che giấu làm gì.

Đến khi thực sự nhìn thấy thượng đế thì ba chúng ta cũng là bạn, biệt danh của tôi là Đế Tôn, đến từ Tổ Lam Sơn Hồ của Liên hiệp Anh.

Đế Thiết tỏ ra rất thoải mái nói.

Bĩ Á Lạc Phu, đến từ Tổ đặc nhiệm của Hồng Quân Nga.

Bĩ Á Lạc Phu cũng nói.

Ha ha, tên thật mọi người đều không thể nói ra. Chúng ta biết biệt danh là được rồi, có người gọi tôi là Tử Thần, đến từ Tổ A của Trung Quốc.

Diệp Phàm cũng gian sảo cười nói.

Dù sao thân phận Không Thành đều là giả, hơn nữa cái tên Tháp Bố Tư có lẽ cũng chi có thể dùng lần này.

Dù sao về việc làm giả thân phận, Tổ A có lẽ có cả mấy chục bộ phương án có thể không để người khác điều tra ra được.

Ngay cả việc Ngô Đại Thuận nằm vùng Tổ A cũng có thể phát hiện ra, về thân phận của Ngô Đại Thuận dù Cung Khai Hà không nói cho Diệp Phàm biết. Theo báo cáo, Ngô Đại Thuận đã từng làm ở Quyền hội Tommies 15, 16 năm.

Mà Quyền hội Tommies nhất định là chỗ dựa của Sói Biển. Hoặc có thể nói là một chi nhánh của Hải Lang, Hoa Kỳ.

Dùng quyền hội để ngụy trang đúng là một cách tốt. Hơn nữa có thể tiếp xúc với rất nhiều nhân vật cấp cao.

Nhân vật quan trọng như vậy lại là người của Tổ A, có lẽ Hải Lang nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.

Diệp Phàm nhớ lại việc này trong lòng lại có chút tức giận, có cảm giác bị lừa gạt. Tuy nhiên vì việc bí mật của Tổ A nên Diệp Phàm cũng chỉ thầm giật mình.

Cũng không biết Tổ A còn có bao nhiêu bí mật mà mình chưa được biết, việc này có lẽ chi có một mình đồng Cung Khai Hà biết.

Bởi vì nằm vùng ở Quyền hội Tommies cũng đã mấy năm rồi, nhưng lại không biết được Ngô Đại Thuận là người của mình.

Mà bản lĩnh của Ngô Đại Thuận có thể liều mình ẩn nấp trong bóng đêm, Diệp Phàm có thể khẳng định người này ít nhất cũng đạt từ cảnh giới cao nhất của cửu đẳng trở lên.

Không ngờ cao thủ như vậy lại có thể lặng lẽ nằm vùng ở Quyền hội Tommies mười mấy năm, cũng thực làm cho người ta khâm phục. Lần này nếu không phải là Ngô Đại Thuận, Diệp Phàm sớm đã mát mạng rồi.

– A

Không ngờ Bĩ Á Lạc Phu cùng kêu lên một tiếng.

Hai người làm sao thế, có phải là đau răng không?

Diệp Phàm nhì hai người, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc.

Đau cái con khỉ, không ngờ, thực sự không ngờ chúng tôi lại có thể nhìn thấy anh tôn thần như vậy.

Đế Thiết hơi chút bất mãn hừ nói.

Đúng vậy, hai chiến hữu của tôi ở Sahara đều gặp phải độc thủ của anh. Khi đó tôi còn thề rằng sẽ chính tay tôi sẽ đâm chết tử thần. Không ngờ hôm nay chúng ta lại cùng nằm ăn lương khô ở đây. Đây là việc thế gian thực sự không thể nói rõ được.

Bĩ Á Lạc Phu thở dài một tiếng.

Trước khác nay khác mà Tử thần, bây giờ không còn nhận sự uy hiếp của tử như trước nữa.

Diệp Phàm nhún vai, Đế Thiết cũng cười, liếc nhìn Diệp Phàm nói:

Tôi nói các anh em tử thần. Các anh có thể không hiểu được. Như Hải Lang, Tổ Thần đạo, có bao nhiêu người muốn đầu của các anh. Nghe nói Bác Cung ngầm treo giải thướng 50 triệu đô la Mỹ để mua đầu của các anh.

Tôi còn thực sự không ngờ đầu của tôi lại đáng giá như vậy.

Diệp Phàm xoa đầu cười.

Hai anh phải hạ thủ lưu tình, đừng thừa lúc tôi không chú ý mà cắt đầu mang đi, nó đáng giá 50 triệu đô la đấy.

Chắc chắn không thề!

Không ngờ Đế Thiết và Bi Á Lạc Phu cùng nói rất kiên quyết.

May là bản đồ kết cấu con tàu do Đế Tôn làm ra rất đầy đủ, ba người đều là cao thủ. Diệp Phàm đoán chừng hai người này thực lực cũng đã đạt thập nhị, thập tam đẳng.

Tìm mãi mới thấy nơi để bình dường khí và đồ lặn, ba người mặc mỗi người một bộ.

Bên này mỗi người lại tìm thấy một cái khung bằng cao su để đặt bình dường khí vào trong đó.

Cố gắng hết sức rốt cuộc cũng ra được đến khoang thuyền. Vừa thò đầu ra ngoài đã cảm thấy áp lực nước rất lớn trên đầu.

Đế Thiết vừa thò đầu ra một chút cổ liền bị vẹo đi phải thụt trở lại phía dưới tấm chắn thép của tàu. Ra hiệu áp lực nước bên ngoài rất mạnh, thiếu chút nữa thì gãy cổ rồi.

Diệp Phàm ra hiệu nói là để hắn xung phong lên.

Diệp Phàm hít một hơi dài, khó khăn đẩy tấm sắt dày trên đầu ra.

Nó quá nặng, trên đầu giống như đang đội một ngọn núi vậy. Diệp Phàm dùng hết sức đẩy toàn thân lên, rồi kéo hai người Đế Thiết ra ngoài.

Tuy nhiên, vừa mới bắt đầu thì phát hiện áp lực thực sự rất lớn.

Phía sau thích ứng một chút nên đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Ba người không tưởng tượng được nước ở đây lại sâu đến thế.

Vì thế cố gắng bơi lên trên được chừng hai phút thì cảm thấy áp lực hải lưu rất lớn.

Ba người bị luống hải lưu cuồn cuộn kia làm cho lảo đảo. Sau cùng ba người đã ôm lấy nhau, nhưng vẫn bị luồng hải lưu đó đẩy đi chỗ nào không biết.

Sau khoảng một tiếng đồng hồ, khi đã hết choáng váng thì họ mới tình lại.

Mẹ kiếp, cuối cùng cũng lên được.

Đế Thiết vừa lò đầu lên lật nắp bình dường khí ra hít một hơi mạnh và chửi một câu.

Ba người nổi lên mặt nước, nhìn ra xa, bất chợt lại bực bội. Đây là biển rộng mênh mông, mặt trời lại đang chiếu rọi. Thị lực và mắt chim ưng của Diệp Phàm có thể nhìn ra xa mấy trăm dặm.

Đừng nói là thuyền, đến cả bóng của quỷ cũng chẳng phát hiện ra gì.

Tuy nhiên, may là ba người cũng đã có sự chuẩn bị. Lập tức lấy một chiếc túi mềm đẩy lên trên mặt nước. Đây chính là một chiếc xuồng khí.

Vì chưa được bơm khí nên ba người dùng sức thay nhau thổi.

Trèo lên chiếc xuồng, ba người như nằm như ba con lợn chết, mệt không nói nên lời.

Ước chừng ngủ được khoảng ba tiếng thì họ lại tỉnh lại.

Đế Thiết, anh hãy dùng dụng cụ để đo xem chúng ta đang ở nơi nào?

Diệp Phàm hỏi.

Đế Thiết không nói gì, lập tức mở chiếc đồng hồ trên cố tay mình. Chiếc đồng hồ này không hề đơn giản, nó tổng hợp nhiều công dụng. Ví dụ như xác định phương hướng, định

vị, liên lạc với cấp trên.

Tuy nhiên, sau năm phút vẻ mặt Đế Thiết lại bực bội, lắc lắc chiếc đồng hồ chửi:

Mẹ nó, tôi nghi ngờ liệu có phải Tổ đã đưa cho tôi hàng nhái hay không. Nhiều chức năng như vậy mà lại chỉ còn lại đi chức năng xác định phương vị. Định vị GPS, liên lạc với cấp trên, kiểm tra áp lực nước đều đã bị hỏng cả rồi.

– Vậy thì còn tác dụng mẹ gì nữa, chiếc xuồng nhỏ này của chúng ra không nhúc nhích, tất cả phải dựa vào thuyền bè của người khác. Nếu cách bờ biển xa thì một chút lương khô này chúng ta duy trì được nhiều lắm là một tuần.

Lại còn nước ngọt cũng sắp hết rồi, còn phải tiết kiệm dùng. Tuần sau thì sao, chúng ta sẽ trở thành món thịt người nướng ở New Orleans rồi.

Bĩ Á Lạc Phu không giấu nổi sự bực bội chửi.

Đừng ủ rủ nữa, dù có một tia hy vọng thì vẫn còn đường sống. Khó khăn như vậy mà chúng ta vẫn từ tàu ngoi lên mặt nước được. Người sống luôn không thể bị nước tiểu dìm chết được. Không chừng chúng ta may mắn, một lúc nữa có thể gặp tàu đi ngang qua, có phải thế không nào?

Diệp Phàm an ủi nói, thực ra trong lòng hắn cũng đã ớn lạnh rồi.

Tuy nó ba người là cao thủ, nhưng trong đại dương mênh mông họ giống như những hạt cát. Đừng nói là môi trường khắc nghiệt, chi cần ánh sáng mặt trời chiếu chói chang thì cũng có thể nướng họ như gà rồi.

Hơn nữa, bây giờ ba người đều không biết đây là nơi nào, thiết bị liên lạc đều đã hỏng cả rồi. Lúc này, Diệp Phàm đã cảm nhận được sâu sắc sự bất lực.

Bất luận thế nào, mình nhất định phải sống trở về, Diệp Phàm xiết chặt nắm tay.

Thần chết, vừa rồi tôi đã sửa chữa cả ngày rồi. Phát hiện mọi thức đều đã hỏng, những thứ này đến phương vị cũng không xác định được nữa.

Đế Thiết có chút bi quan, tức giận giật chiếc đồng hồ ra rồi quăng nó xuống biển.

Tuy nhiên, bộp một tiếng, chiếc đồng hồ đã bị Diệp Phàm cách không hút lại từ dưới biển, nói:

Đừng vứt, không chừng lúc nào đó nó lại hoạt động trớ lại. Có thể nó bị ngâm dưới nước lâu quá, áp lực nước làm cho nó không hoạt động. Chúng ta mở ra phơi nắng. Hơn nữa dù có không còn tác dụng thì cũng có thể xem giờ mà, có phải vậy không?

Vô dụng, vừa rồi tôi phát hiện, ngay cả kim cũng không thể chạy nữa. Có lẽ là ở

dưới đó lúc đánh nhau kịch liệt, bom nổ đã chấn động làm cho nó không chuấn nữa. Mẹ kiếp, còn nói là thành quả cao nhất của khoa học kỹ thuật, cái gì mà chống rung, chịu nước, chịu lửa chứ, tôi thấy một cọng lông cũng chịu không nổi.

Đế Thiết tức giận chửi.

Thôi, mắng chửi cũng chẳng có tác dụng gì, chúng ta bàn bạc một chút tiếp theo phải làm thế nào.

Tính cách của Bĩ Á Lạc Phu tương đối điềm đạm. Còn Đế Thiết thì nóng như lừa, Diệp Phàm cảm thấy gã này giống như Hắc Lý Quỳ ở Trung Quốc. Chi có điều da mặt không đen như vậy mà thôi.

Bây giờ vấn đề mấu chốt nhất là chúng ta phải duy trì được lâu dài, về vấn đề lương thực chúng ta không lo. Dưới biển những thứ khác không có nhưng cá thì không ít. Tuy nhiên, vấn đề quan trọng là nước ngọt và môi trường trên biển khắc nghiệt. Ví dụ như

gió to.

Diệp Phàm nói.

ừm, đây là một vấn đề lớn. Không thể uống nước biển, chỗ nước ngọt này chúng ta có tiết kiệm thì nhiều lắm cũng chi đủ một tuần. Vì thế chúng ta khi có thể không uống thì đừng có uống, phải chịu đựng. Hơn nữa, trong cá còn có máu cá, chúng ta phải uống nhiều máu của cá.

Bĩ Á Lạc Phu nói.

Thế chẳng phải là người rừng rồi, thối chết mất.

Đế Thiết nói.

Thành người rừng cũng còn hơn thành người chết.

Diệp Phàm liếc nhìn gã một cái, hừ nói. Đế Thiết cúi đầu, còn Diệp Phàm vô hình trung đã trở thành thủ lĩnh trong ba người.