Chương 810: Có chuyện bất ngờ xảy ra. (1+2)

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tôi đi ngay.

Mã Vân Tiền thẳng thắn, trả lời rồi bước ra ngoài. Khi vừa mới ra ngoài cửa, mặt thằng nhãi này lập tức lộ vẻ hung tợn: “Đến kịp à, dùng chiến thuật kéo dài à, ông đây sẽ phải khiến cho mày kéo dài đến tè ra quần mới đúng.”

– Bí thư Chu, dân hai thôn xã Kim Đào phát sinh đánh nhau có dùng vũ khí…. Tôi dự định xuống xem. Chuyện khách Nhật Bản đến dự bên này, nhờ anh đến thị trấn tiếp đãi trước.

Diệp Phàm nói.

– Dùng vũ khí đánh nhau, vì sao vậy? Có bao nhiêu người tham gia?

Toàn thân Chu Phú Đức khẽ động đậy, cũng chẳng kích động và lo lắng lắm. Vì, dân huyện Ma Xuyên xảy ra chuyện dùng vũ khí đánh nhau là chuyện cơm bữa.

Mỗi năm đều có mấy người bị đánh chết, nhưng thông thường đều tự giải quyết, bồi thường hai ba chục ngàn là xong chuyện. Nếu mà xử lý không được, thường thì sẽ phái công an xã thị trấn đến ra mặt thì mới có thể gọi hai bên đến đàm phán.

Vì chẳng ai báo cảnh sát, cho nên những chuyện như thế này không dẫn đến quá nhiều phiền toái. Chuyện này đương nhiên liên quan đến vùng đất Ma Xuyên được xưng là nơi những tên thổ phỉ trước kia được thả ra và sự hung hãn của người dân địa phương.

Trước kia có người dùng vũ khí đánh nhau, mọi người đều cho đây là chuyện riêng, người chết là do bản thân xui xẻo, không có quan niệm căn bản về pháp luật.

Người ở đây, căn cản là không nghĩ đến chuyện đi báo công an hoặc gì đó. Có lẽ, chuyện này sớm đã trở thành một quy định đi sau vào tiềm thức dân gian rồi.

Phòng công an huyện biết rõ chuyện này, nhưng người ta không báo cảnh sát thì đương nhiên họ cũng chẳng dính chuyện phiền phức làm gì cho tự bẽ mặt.

– Chuyện lần này tương đối lớn, chắc có khoảng một trăm người. Người ở xã nói là không khống chế được, nguyên nhân sự việc đang được điều tra, ắt hẳn là có liên quan đến phụ cấp cây đào.

Trong lòng Diệp Phàm tương đối lo lắng, chuyện này dù sao cũng vướng mắc đến mình.

Vì cây đào là do mình không cho dân chúng chặt, giờ có chuyện tranh cãi do tiền trợ cấp, thế nào cái lũ kia cũng mò đến mình điều tra.

– Trăm người à, vậy cậu nhanh xuống đó đi, tránh mọi chuyện lại lớn thêm bước nữa. Tuyệt đối không được để chết người, kêu Mã Vân Tiền đi cùng, đem theo nhiều người một chút, dân địa phương đó hung hãn, chú ý bảo vệ bản thân. Chuyện khác Nhật Bản bên này tôi sẽ đợi ở huyện, cậu xử lý xong lập tức quay về. Nói thật, kẻ quê mùa như tôi nhìn thấy người nước ngoài cũng hơi ngại. Chỉ lo lại nói câu nào thô lỗ, dọa họ chạy mất.

Chu Phú Đức có chút lo lắng.

Vừa rồi không coi trọng, vì nghĩ chuyện không lớn. Giờ có trăm người đánh nhau, thế thì đây là chuyện nghiêm trọng rồi.

Nếu thực sự có người chết, ắt hẳn Chủ tịch huyện Diệp Phàm này cũng trốn không thoát, bản thân là nhân vật số một của Ma Xuyên chắc chắn cũng bị dính cứt vào quần.

Diệp Phàm đi xử lý đương nhiên có thể bị thương rồi, dù nói bản thân mình với Diệp Phàm này hiện nay vẫn chưa có tình cảm gì tốt, nhưng cũng chẳng có ác cảm, chỉ là cảm thấy có chút vướng tay. Thậm chí hiện nay, chuyện Diệp Phàm không thể uy hiếp đến mình sao?

Thứ hai, dù sao hắn ta cũng do đích thân Bí thư Trang chọn, nếu thực sự bị đám dân Ma Xuyên đánh chết chắc chắn bản thân mình cũng không thoát được.

Tuy nói đã có Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung chống, nhưng nếu Trang Thế Thành đã nổi trận lôi đình thì chắc hẳn dù là Vương Triều Trung, cũng sẽ không sống chết bảo vệ mình. Lúc đó bị người ta bỏ rơi, thành thứ bỏ đi, chi bằng cứ trong tình trạng đề phòng tai họa như hiện tại.

Nhưng, đối với chuyện cây đào, Chu Phú Đức cũng hơi hối hận vì lúc đó trong Hội nghị thường vụ đã ủng hộ Diệp Phàm. Nếu lúc đó để cho dân chúng tự chặt hết đào, thế thì đã không có chuyện rắc rối này rồi.

“Mẹ kiếp! Cũng là do chó Nhật Phương Hồng Quốc hại. Ngày đó nếu không phải y cứ ở bên cạnh ồn ào, mình cũng sẽ không vì chuyện lôi kéo Diệp Phàm mà mở miệng. Đào ơi là đào, mày đúng là một quả bom hẹn giờ chẳng biết khi nào thì kích nổ, nói không chừng…” Chu Phú Đức nắm tay lại, đấm thịch xuống bàn. Hai mắt lập tức trợn trừng.

– Hồng Quân, anh nói rõ tình hình cụ thể trước đi, rốt cục là có chuyện gì? Diệp Phàm ngồi trong chiếc Wrangler, vẻ mặt thâm trầm, hỏi thư ký Xa Hồng Quân. Thằng nhãi này đang suy xét chuyện này rốt cuộc là do ai gây ra hay là tự nhiên phát sinh, cái này quá trùng hợp rồi.

Vốn ở huyện không có tiền, muốn đi vay ngân hàng nhưng vẫn chưa làm. Cuối cùng Diệp Phàm giao cho Bí thư dân quyền Thái Tắc Dân, dùng chiến thuật kéo dài thời gian, muốn chuyển tiền trợ cấp cho cây đào sang năm sau mới tính, ai ngờ chẳng được bao lâu đã xảy ra chuyện náo động rồi.

– Chủ tịch huyện, vừa rồi tôi cũng có hỏi tỉ mỉ. Hôm đó sau khi anh đi rồi, Chủ tịch xã Thái lập tức triệu tập họp chính quyền xã, để sắp xếp bố trí.

Sáng hôm sau bèn đem một chút tiền đến viện trợ cho mỗi nhà hạch định có cây đào vay hai tiền.

Vốn chuyện này tiến hành rất thuận lợi, xã Kim Đào có gần ba chục ngàn dân, ba mươi thôn lớn, thôn nhỏ chắc cũng khoảng một trăm.

Tổ chức xã hạch định từng tổ nhỏ trong một thôn một để phát tiền trợ cấp, dân trong thôn cũng yên ổn không gây chuyện. Đợi đến lượt tổ mình, có những người đã chặt cây đào trước rồi thì không ngừng hối hận.

Nhưng, hôm nay có chuyện lạ lùng, tổ nhỏ của Phó chủ tịch xã Lý Tĩnh trong xã dẫn người đến thôn Dương Thụ, đang hạch định cây đào ở đây thì đột nhiên có tiếng ồn ào truyền đến.

Không lâu sau, thấy một đám người từ thôn Lý Gia gần đó chạy đến. Ai nấy cũng như hung thần, người cầm cuốc, người cầm đòn gánh, còn có…

Những người đó xông đến trước tổ hạch định cây đào hét lớn: Chủ tịch xã Lý, tới thôn chúng tôi hạch định cây trước đi, chúng tôi đợi không nổi nữa rồi, muốn lãnh tiền trợ cấp rồi.

Người dân thôn Dương Thụ nghe xong đương nhiên không đồng ý, còn trưởng thôn Lý Gia kéo tay Phó chủ tịch Lý Quy Ngưu hét lớn: Chủ tịch xã Lý, ông cũng là họ Lý, tuy nói chúng ta không cùng một thôn, nhưng năm trăm năm trước chúng ta cùng một nhà. Nghe nói trên huyện hết tiền rồi, ai hạch toán đào trước thì có tiền, ai sau thì nợ, những người phía sau chẳng có tiền để lãnh rồi.

Người dân thôn Dương Thụ vừa nghe nói trên huyện không có tiền, thế thì cũng chẳng còn gì nữa, trưởng thôn Dương Phát Thuận lập tức hô lên, không lâu sau mấy trăm người xông tới. Người hai thôn lôi kéo cán bộ của xã, đều muốn túm về thôn mình.

Sau đó thì loạn cả lên, chẳng biết ai đó hét lớn: Hiện nay tổ công tác đang ở thôn Dương Thụ chúng tôi, dựa vào cái gì thôn Lý Gia các ngươi đến cướp người, lẽ nào thôn Dương Thụ chúng tôi đều là đám ẻo lả cả sao?

Sau đó thì càng loạn hơn, dòn gánh cuốc cày đều đem ra đánh nhau hết. Mấy nhân viên công tác xã kêu ầm cả lên, khuyên can cũng không khuyên được, mấy người ắt hẳn là sợ đánh trúng bèn vội núp qua một bên rồi.

Chuyện này vừa mới loạn lên thì chẳng ai thu tay được, mà càng đánh càng hăng, chẳng ai nhận ra anh là cán bộ hay là dân thôn, dù sao cứ thắng trước đã rồi tính…

Xa Hồng Quân nhanh chóng kể lại một lượt.

– Phái cảnh sát đồn công an đến chưa, Chủ tịch xã Thái đâu?

Diệp Phàm hỏi.

– Toàn bộ điều động cả rồi, nhưng mà ít quá, không can được. Chủ tịch huyện có thể anh không biết, Ma Xuyên chúng ta trước kia thổ phỉ hoành hành, cho nên, ai ai cũng có dính phỉ khí. Chuyện đánh nhau bị thương thậm chí đánh chết nhân cũng không hiếm thấy. Không đáng là cái gì, dân trong thôn hình như quen dùng nắm đấm giải quyết vấn đề chứ không dùng đầu óc và pháp luật rồi, vì vậy cái này càng trực tiếp càng thấy hiệu quả quả. Cán bộ huyện sợ nhất cái này, có đánh nhau thì bọn họ đã sớm trốn xa rồi, còn ai dám vào đám náo loạn đó để tự mình rước họa chứ.

Xa Hồng Quân nói.

– Hừ, bưu điện huyện Ma Xuyên có chuyện gì vậy? Ngay cả sóng điện thoại cũng chẳng có?

Trong lòng Diệp Phàm rất lo lắng, nhưng nhất thời không thể chạy tới được. Còn ở đây thì điện thoại biến thành một món đồ chơi, căn bản là chẳng thu được chút sóng. Cho nên, tình hình xảy ra bên kia ở trên xe căn bản là hoàn toàn chẳng biết được.

– Chủ tịch huyện, bưu điện địa khu nói là người huyện Ma Xuyên chúng ta căn bản chẳng xài nổi điện thoại, nói là đầu tư làm ăn nhiều ở Ma Xuyên chúng ta chỉ tổ lỗ vốn.

Cho nên, ngoại trừ trấn huyện có một trạm di động được xây dựng khá tốt một chút, dưới các xã thị trấn trừ thị trấn Thanh Sơn, xã Thiên Hầu mấy xã có nền kinh tế tốt một chút ra.

Những chỗ khác, chẳng hạn xã Kim Đào, xã Kháo Sơn Truân Tử, Chức Nữ, Ngưu Lang… thì chẳng biết có trạm di động không.

Chắc hẳn nếu có thì cũng là cái dạng chắp vá lung tung, căn bản là chỉ bày ra đó, chứ chẳng dùng được gì.

Những thứ Xa Hồng Quân biết không ít, xem ra ở tổ thư ký văn phòng Huyện ủy nhiều năm như vậy cũng không phải ngồi không.

– Hừ! Ma Xuyên nghèo, dân Ma Xuyên là công dân hạng hai, ngay cả các đơn vị bộ môn trên địa khu cũng coi thường chúng ta.

Thực sự xem chúng ta như rác rưởi, chuyện này sau sẽ giải quyết. Một địa phương có hệ thống thông tin như thế thì sao mà thu hút đầu tư chứ?

Chẳng thể nào bảo với khách là điện thoại của họ đến đây chỉ là món đồ chơi thôi, thế thì còn chiêu thương, thu hút đầu tư, hấp dẫn cái quái gì.

Tòa cao ốc xây dựng ở nơi hoang dã cũng phải có cửa chứ, lẽ nào ở trong đó dùng sừng húc à?

Cảm giác trong lòng Diệp Phàm rất trầm trọng, nặng trịch đến nỗi bị nó ép đến không thở được.

Hai tiếng sau, rốt cuộc cũng tới thôn Dương Thụ.

Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương cùng với một đám người đi đón đoàn cán bộ cùng với ông Aoi Ichiro lúc này đã bắt đầu từ cửa khẩu Lão Hổ sơn mạch Thiên Xa đi xuống.

Vì lúc nãy trên núi gặp phải một chiếc xe tải đang gián đoạn, đợi ba tiếng đồng hồ mới chạy xe đến khúc cua tương đối rộng chạy qua, bằng không, cũng chẳng biết khi nào mới đến được.

Dấu hiệu xây dựng của Đức Bình—quán rượu Đức Hồng Đại.

Két một tiếng, chiếc Audi 80 màu đen dừng trước cửa, cửa xe mở ra, trong đó có ba nam một nữ bước ra.

Đi đầu là một thanh niên, trong tay cầm chiếc túi màu đen.

Ở giữa là người đàn ông trung niên trông rất dữ dằn, cả người mặt bộ đồ Roman màu đen thẳng thớm, cà vạt Goldlion đỏ, chân mang chuồn chuồn ớt, có vẻ trang trọng mà bất phàm. Tuy nhiên, chiếc mũi ưng trên khuôn mặt ông ta đã phá hủy hình tượng đó, làm cho người ta có cảm giác trong sự thận trọng không mất đi vẻ cuồng ngạo, trong sự giả dối không mất đi sự mãnh liệt.

Đi sát bên cạnh người đàn ông là một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay có mấy cọng đụng vào mặt người đàn ông, hai quả bóng trước ngực phập phồng như hai chiếc bánh bao, khiến người ta vừa nhìn đã muốn cắn vài cái. Người con gái đi sát người đàn ông mũi ưng, giống như một đôi tình nhân.

Người đàn ông đi sau cùng dáng béo mập, trong tay mang một chiếc túi da, cái bụng bia khi đi đường nhìn giống như con vịt đang đi dạo.

– Lão Đinh, tài liệu chuẩn bị đủ chưa đấy?

Người đàn ông mũi ưng quay đầu ra sau hỏi người đàn ông trung niên bụng bự.

– Lúc đầu mới làm, hơi loạn. Nhưng mà, hiệu quả tương đối tốt, số tiền vốn tiêu cũng không ít, đám truyền hình Địa khu Quy Tôn Tử kia cũng thâm lắm, chụp một tấm mà năm trăm, đây là cướp tiền thì có, làm như Hồng Sa Châu chúng ta là kho báu không bằng?

Lão Đinh tức giận sờ cái bụng bia của mình, mắng.

– Chủ nhiệm Đinh, hình như không chỉ dừng ở 500 tệ, hihihi…

Cô gái đi bên cạnh người đàn ông mũi ưng đột nhiên cười nói, giống như một yêu tinh.

– Trưởng phòng Dương, cái này cô đương nhiên hiểu rõ nhất. Haha…

Chủ nhiệm Đinh hắng giọng cười nói. Dường như có nỗi niềm khó nói.

– Sao vậy lão Đinh, cậu chú ý một chút chứ, đừng có làm hỏng hết mọi chuyện.

Người đàn ông mũi ưng sửng sốt, sắc mặt lạnh lùng nói.

– Chắc chắn là không đâu, Chủ tịch huyện Quách, căn cứ vào thông tin anh cung cấp, biết Aoi Ichiro tương đối thích phụ nữ đẹp. Cho nên, nên lúc đầu tôi đã tốn chút tiền để kiếm mấy cô em thôn nữ, haha, còn mặc trang phục tộc Xa các co nữa, đứng tạo dáng trong rừng trúc thanh tú, chắc chắn là hấp dẫn, không thì anh cứ xem trước đi.

Chủ nhiệm Đinh cười khan rút xấp ảnh trong túi da ra, đưa lên.

Chủ tịch huyện Quách cầm xấp hình mở ra xem, xem kỹ một lúc, cười nói:

– Lão Đinh làm việc không tệ, tiền là chuyện nhỏ. Quan trọng là phải làm Aoi tiên sinh động lòng mới được, tre trúc thêm các cô em, hơn nữa còn mặc trang phục dân tộc, đầy tính nghệ thuật, hơn nữa lại có tính sơn dã. Cái này chắc chắn sẽ được tán dương. Mặc dù Aoi không nhìn tre trúc của Hồng Sa Châu chúng ta, thì cũng phải nhìn các cô em này, hahaha…

Chủ tịch huyện Quách mỉm cười thâm hiểm.

– Đúng thế, đám Ma Xuyên khốn kiếp đó là cái quái gì, chắc giờ cả đám đang ở chỗ Thiên Xa sơn, phải xoay chết cái đám Quy Tôn Tử đó mới được.

Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại huyện Hồng Sa Châu Đinh Nhất Bình không ngừng đắc ý.

Mũi ưng đương nhiên chính là Chủ tịch huyện nổi tiếng huyện Hồng Sa Châu Quách Tân Bình, người con gái xinh đẹp đi bên cạnh là Trưởng phòng Thông tin mới trù bị Dương Kiều Kiều, người đi trước là Thư ký Chủ tịch huyện Quách, Trần Đống.

– Chủ tịch huyện Quách, Chủ nhiệm Đinh suy nghĩ chu đáo quá.

Thư ký Trần Đống đi trước quay đầu lại, nhỏ giọng khen.

– Ừ! Lão Đinh, nghĩ ra chiêu gì vậy?

Quách Tân Bình hơi hơi sửng sốt, hỏi.

– Cũng không thể xem là chiêu độc, đám Ma Xuyên đó không phải muốn đến Đức Bình đón Aoi sao? Tôi chỉ kêu mấy chiếc xe đến chỗ Thiên Xa sơn đứng một chút, ắt hẳn bọn họ ở trên Thiên Xa sơn nửa ngày rồi đó.

Đinh Nhất Bình mở miệng.

– Hay, hay, hay, đúng là lão Đinh chu đáo, cái này gọi là Đinh đại tướng bày trận Thiên Xa sơn, đám Ma Xuyên kia không nắm giữ ấn soái Mộc Quế Anh, xem ra trời giúp Hồng Sa Châu chúng ta.

Chủ tịch huyện Quách Tân Bình trong lòng mừng rỡ, âm thầm liếc nhìn Đinh Nhất Bình, thầm nhủ lão này đúng là thủ đoạn, ý tưởng nát này mà cũng nghĩ ra, nhân tài mà.

– Sai rồi Chủ tịch huyện Quách, bên kia bọn họ cũng có Mộc Quế Anh.

Đinh Nhất Bình vỗ vỗ cái bụng khá bự, vẻ mặt cao nhân thần bí.

– Là ai?

Dương Kiều Kiều mở to đôi mắt xinh đẹp. Cái người phụ nữ này, nghe đến phụ nữ đẹp, là lại phản ứng mạnh vậy đấy.

– Nghe nói lần này là do Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương đến Đức Bình nghênh đón Aoi Ichiro, cô gái đó, là một người rất lợi hại, không hề kém Mộc Quế Anh.

Nói đến đây Đinh Nhất Bình, hai mắt lờ mờ liếc nhìn bộ ngực Dương Kiều Kiều.

Nhưng lão Đinh cũng chẳng dám làm càn, bởi vì Dương Kiều Kiều là của Chủ tịch huyện Quách, có cho lão Đinh gan trời cũng chẳng dám đụng đến.

– Hóa ra là cô ấy?

Chủ tịch huyện Quách ừ một tiếng, mấy người vừa đến cửa, một người thanh niên cao gầy đến đón.

– Tiểu Lưu, Aoi ở phòng số mấy?

Quách Tân Bình trực tiếp hỏi.

– Số 8 lầu 18.

Người đàn ông cao gầy tên Tiểu Lưu trả lời.

– Đi!

Quách Tân Bình không nói chuyện vô nghĩa nữa, mấy người đi thẳng đến thang máy.

Bởi vì đường trong thôn quá kém, may là chiếc Wrangler của Diệp Phàm có tính năng việt dã rất tốt, bằng không chẳng thể nào mà đi được.

Nhưng, dù vậy, cũng khiến cho lái xe Lý đổ mồ hôi một phen. Lái xe ở đó, căn bản là làm cho đầu óc không yên, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa mình đi báo tin ở Âm phủ.

Mất lần, Xa Hồng Quân định mở miệng, nhưng thấy vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm trọng lại không dám hé răng, cũng chẳng dám phát ra tiếng động gì. Chắc là muốn đề nghị Diệp Phàm xuống đi bộ, dù sao mạng này cũng đáng tiền. Chỉ là Xa Hồng Quân có chút băn khoăn.

Lo lắng ngày đầu tiên nhậm chức Thư ký đã để cho Chủ tịch huyện ấn tượng xấu là một tên nhát gan, không dám mạo hiểm, không chịu được trọng dụng.

Vất vả lắm mới có được một cơ hội, nghe nói là do em họ nhờ vả, đương nhiên Xa Hồng Quân sẽ không dễ dàng gì từ bỏ. Huống chi Chủ tịch huyện Diệp người ta còn không sợ chết, một thư ký nhỏ như mình thì sợ cái quái gì.

Cuối cùng anh ta nhìn chằm chằm phía trước, hai tay nắm chặt. Đương nhiên, mồ hôi lạnh trên lưng chắc chắn đã thấm ướt áo, kỳ thực Diệp Phàm cũng không sai biệt lắm, chỉ có điều vẫn còn tốt hơn một chút.

Vì thời gian không kịp nữa rồi, nếu thời gian cho phép hắn sẽ kiến nghị sửa đường rồi. Lái xe Lý chốc chốc lại lấy khăn lau mồ hôi.

Từ xa đã nhìn thấy hai mươi cảnh sát đang vây quanh một đám người đông đúc, tiếng quát tháo loạn cả lên.

Kỳ lạ là cảnh sát giúp người nhưng vẫn bị lôi kéo, thậm chí, có một người đàn ông lực lưỡng còn cầm đòn gánh lên chuẩn bị nện xuống, mới bị một cảnh sát xông lên trước lôi lại.

“ Mã Vân Tiền rốt cuộc đang làm gì vậy? Đem ít người đến như vậy, giờ vẫn còn chưa dẹp được trận đánh nhau nữa” Diệp Phàm cau mày.

– Dừng tay.

Diệp Phàm ra hiệu cho Xa Hồng Quân xông lên trước hô to.

Nghe tiếng la, Mã Vân Tiền không biết từ đâu lò đầu ra, chỉ vào Diệp Phàm hô lớn:

– Mọi người, Chủ tịch huyện Diệp huyện Ma Xuyên chúng ta đến rồi, có chuyện gì mọi người cứ nói với anh ấy, nhưng ngàn vạn lần đừng nói chuyện xằng bậy. Chuyện gì Chủ tịch huyện Diệp cũng sẽ giải quyết cho mọi người, cứ nói đi, nói đi.

Diệp Phàm trong lòng than “Hỏng rồi, cái đồ ngu đó làm gì đây?”

Quả nhiên

Nghe Mã Vân Tiền nói vậy, cả đám như nổ tung lên, hai ba trăm người la hét, như mãnh hổ chạy đến chỗ Diệp Phàm.

– Dừng lại, từng người từng người một…

Mấy cảnh sát đứng cách Diệp Phàm khá gần xông lên trước muốn chặn đám người lại.

Nhưng, thôn dân giống như điên loạn, trên mặt còn đọng vết máu, có người trên tay máu còn chảy thành dòng, Mấy cảnh sát bị người ta xông đến, có người bị đẩy lui ra sau bên cạnh Diệp Phàm, lăn lộn, căn bản là chẳng làm được gì.

Người hung dữ Diệp Phàm không sợ, hắn cứ đứng đó thản nhiên không hề có ý định lui ra sau. Xa Hồng Quân thấy không ổn, nhiều cười đến quá, Chủ tịch huyện Diệp chết ngạt mất, sao mà chịu được. Hơn nữa những người này xông lên như vậy, Chủ tịch huyện Diệp sẽ bị thương mất thôi.

Cho nên, anh xông lên trước, thuận tay cướp lấy đòn gánh của một người dân, quơ quơ trong tay hét lên:

– Dừng lại, ai xông lên ông đây liều mạng với người đó.