Chương 2817: Oán Hận.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bình thường công ty hợp tác lâu dài gặp phải tình huống này đều hoãn một chút mới đến thúc giục. Con người đều có tình cảm, cũng không thể ép chết người ta.

– Đúng vậy,

Tổng giám đốc Ngô gật gật đầu.

– Ý Hùng, thông báo với tài vụ chi séc, hôm nay hai ngày rồi cấp trước 100 nghìn.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vung tay bỏ đi, không để ý đến tổng giám đốc Ngô.

Người này bị ngượng, mặt lập tức đỏ bừng, nói với theo:

– Tổng giám đốc Diệp, anh có thái độ gì vậy? Chúng tôi cần máy móc, tiền này chưa thấy bao giờ.

– Hiện giờ ông thấy, trước tiên cứ xuống xưởng chờ.

Diệp Phàm cũng không quay đầu lại, Diệp Phàm không phải là lỗ mãng mà sau lần nói chuyện với Vệ Ngọc Cường Diệp Phàm đã cho người điều tra Công ty Không Phi.

Công ty này nói lớn cũng không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ. Đây chỉ đơn giản là chuyển hàng thôi, văn bản chuyện của bộ phận vật tư, sao có thể đến Ngô Vĩnh Toàn đến đây?

Người này tự mình đến gây sức ép, đây đối với một công ty có số vốn hơn một tỷ mà nói là tương đối hiếm. Phó tổng giám đốc Công ty đến đây làm chuyện này khiến Diệp Phàm cảm thấy lạ.

– Hừ, chúng ta đi, tôi muốn xem Tổng giám đốc Diệp có bao nhiêu tiền. Một công ty sắp phá sản còn tưởng là tập đoàn Hoành Không trước kia có phải không?

Ngô Vĩnh Toàn hừ lạnh một tiếng dẫn người đi.

– Người này rất không thức thời, chúng ta đang chờ, một ngày không giao tiền không được, nghe nói Hoành Không hiện giờ đến tiền lương còn nợ mười mấy tháng, một ngày năm mươi nghìn không phải giết bọn chúng sao?

Một cấp dưới của Ngô Vĩnh Toàn nói thêm.

– Tổng giám đốc Diệp… Tổng giám đốc Diệp…

Diệp Phàm vừa mới chuẩn bị lên xe trước mặt đột nhiên truyền đến một tiếng kêu dồn dập, Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn, trong lòng tự nhủ mày quả nhiên đến đây.

Tuy nhiên, thằng này cũng nhíu mày, hừ nói:

– Có chuyện gì trạm trưởng Thôi, hiện giờ tôi đang bận không có thời gian tào lao với ông. Hiện giờ nhà máy không có điện, vừa rồi người ta đến lấy đi một trăm nghìn.

– Rất xin lỗi tổng giám đốc Diệp, tôi đến cầu việc các anh đây.

Trạm trưởng Thôi lau mồ hôi trán vội vã nói.

– Cầu viện, có ý gì? Tôi thấy trạm trưởng Thôi bị áp lực đến hồ đồ rồi.

Diệp Phàm vẻ mặt giả vờ kinh ngạc nhìn ông ta.

– Là như vậy, chúng tôi hiện giờ nhân sự tu sửa thiết bị không đủ, cho nên, muốn mượn chuyên gia của tập đoàn Hoành Không sang trợ giúp.

Trạm trưởng Thôi nói

– Quái, buổi sáng tôi đến chỗ các anh, anh không phải nói địa bàn quá nhỏ nhân sự nhiều ngược lại càng loạn thêm sao?

Cho nên, húng tôi không muốn gây phiền thêm cho các anh. Hiện giờ mới mấy tiếng sau, chẳng lẽ ai đó có phép thuật mở rộng phạm vi của trạm biến thế?

Nếu không loạn cũng không thể loạn thêm có phải không?

Diệp Phàm tươi cười, đương nhiên Thôi Hữu Sinh biết là Tổng giám đốc Diệp đang gõ mình, chế giễu mình.

Tuy nhiên, Chủ tịch thành phố Lam đã ra lệnh rồi, tuy lãnh đạo Cục điện lực cũng đã nói qua.

Nhưng cửa đầu tiên của Chủ tịch thành phố Lam đã không qua được rồi, mà trong vị Đại thần lão Cái trong truyền thuyết lại không có chỉ thị gì mới.

Thôi Hữu Sinh tất nhiên nóng nảy, con mẹ nó, Lam Tồn Quân cũng quá thâm hiểu, thậm chỉ ngay cả người sẽ tiếp nhận chức vụ này đều cho ở lại đây chờ.

Dù nói thế nào, mặc dù là vị đại thần trong truyền thuyết kia mà nói Cục điện lực thành phố cũng là bộ phận thuộc chính quyền thành phố.

Người ta là nhân vật số một của chính quyền thành phố thật sự muốn xử lý một trạm trưởng trạm biến thế chẳng lẽ còn không được hay sao?

Hơn nữa Thôi Hữu Sinh trong lòng có quỷ, dĩ nhiên là giật mình rồi. Ít nhất, qua cửa ải này rồi nói tiếp.

Nếu tiếp theo vị đại thần trong truyền thuyết kia thật muốn ra tay với mình thì sẽ nghĩ cách tìm mối thân quen về Điện lực tỉnh.

Tạm thời dù sao cũng phải giải quyết trước đã.

Tuy nhiên, điều khiến Thôi Hữu Sinh buồn bực chính là lúc trước sợ chuyên gia của Hoành Không đến thấy được sơ hở trong đó cho nên những thiết bị kia hỏng thật rồi.

Chẳng qua do con người làm hỏng mà không phải tự nhiên hỏng.

Vì thế Thôi Hữu Sinh cũng mời cao thủ đến muốn làm hư. Làm hư nhưng cũng có bí quyết không phải nói có thể muốn làm là được, ít nhất làm hỏng sau đó còn có thể sửa mới được.

Hiện giờ, cũng là nhân sự không đủ, đành phải mặt dày đến cầu Hoành Không rồi.

– Tổng Giám đốc Diệp, để tiến độ nhanh hơn, chúng tôi đã sử dụng tất cả các đồng chí có kỹ thuật, qua hai ngày đêm thật sự cũng mệt rồi, đều nói là làm không được. Cho nên không có cách nào, tuy nhiên xin tổng giám đốc Diệp yên tâm, người của các anh cử đến chúng tôi sẽ trả tiền theo chế độ.

Thôi Hữu Sinh nói.

– Đây là việc nên làm, tuy nhiên, chuyên gia của chúng tôi làm tăng ca. Theo quy định của công ty chúng tôi tăng ca tính gấp năm lần tiền công.

Dù sao chúng tôi là doanh nghiệp nhà nước, giờ nghỉ phải nghỉ không thể loạn được.

Nói cách khác, sau lưng các chuyên gia sẽ nói Diệp Phàm tôi là Hoàng Thế Thân có phải không?

Diệp Phàm nói, Thôi Hữu Sinh thiếu chút nữa muốn nổ.

Trong lòng ông ta tự nhủ mày là đồ chó hoang, giữa ban ngày ban mặt cũng không phải là lễ bái thiên. Hơn nữa, tập đoàn Hoành Không chúng mày hoạt động không đủ, những chuyên gia này có lẽ rảnh rỗi đến bệnh. Hiện tại việc này căn bản là xảo trá.

– Cứ vậy cứ tính gấp năm lần tiền công.

Thôi Hữu Sinh trong lòng đang thầm mắng, đầu như lửa đốt.

Khổng Ý Hùng đứng cạnh thiếu chút nữa bật cười. Trong lòng tự nhủ Thôi Hữu Sinh gặp phải Diệp Phàm coi như là ngã tám đời hỏng rồi.

Ông đấu cùng hắn căn bản cũng không phải cùng cấp. Đương nhiên, đối với tái độ của Thôi Hữu Sinh Khổng Ý Hùng cũng có chút buồn bực, không hiểu được chuyện gì xảy ra khiến cho trạm trưởng hò hét hoành tráng cũng phải chó cùng rứt giậu.

Châm chọc rồi Diệp Phàm mới cử chuyên gia đến trạm biến thế Hoành Không.

Nhìn những người gọi là chuyên gia của tập đoàn Hoành Không đến đầy một xe buýt Thôi Hữu Sinh thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Tập đoàn Hoành Không có một chiếc xe buýt, có thể ngồi sáu bảy mươi người, bình thường dùng để đưa đónhưng các những nhân viên đi khảo sát.

Thời kỳ hưng thịnh thật ra thường xuyên dùng.

Mấy năm nay hình như đã lâu không thấy nó xuất hiện. Cho nên hiện giờ xe buýt có vẻ cũ kỹ.

Nhưng cũ kỹ thì cũ nó vẫn nhét vào trong ít nhất bảy tám chục người.

Đối với tập đoàn cơ điện Hoành Không mà nói, lạc đà gầy con hơn ngựa lớn. Tuy nói nhân tài bị sói mòn nhưng vì người ta là nhà máy sản xuất thiết bị điện lực. Thiết bị của trạm biến thế Hoành Không đều là do nhà máy này sản xuất.

Cho nên đối với “đứa con” của mình người ta rất quen thuộc. Muốn nói người ta sửa thì rất dễ.

Việc này Diệp Phàm vừa dứt lời liền đưa đến một xe người.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng là căn cứ vào những người này nhàn rỗi, để bọn họ ra ngoài làm công kiếm ít tiền cũng không tệ. Hơn nữa, đã thống nhất gấp năm lần tiền công hình như cũng không tệ.

Về phần Thôi Hữu Sinh, phải cho một cú đau nhớ đời là được.

Nghe nói tổng giám đốc Diệp muốn đi kiểm tra, hai người phụ trách hai nhà máy Chu Hưng đã làm một nghi lễ chào đón đơn giản, mười mấy nữ công nhân viên cũng không hóa trang cầm mấy bông hoa chào đón tổng giám đốc Diệp đến chỉ đạo công tác.

– Đến lúc nào rồi còn làm mấy cái này, rút lui đi.

Diệp Phàm nói cảm thấy đây là một thói quen rất xấu, nhà máy sắp phá sản còn làm nhưng trò chơi này.

Mấy người Chu Hưng và Dương Toàn thoáng nhìn nhau khoát tay sao cho mấy người chào đón rút lui.

Diệp Phàm đi thị sát hai nhà máy cùng Khổng Ý Hùng và hai giám đốc.

Về mặt vệ sinh vẫn được quét tước sạch sẽ, việc này không sản xuất đương nhiên là sạch sẽ rồi.

Tuy nhiên, đi vào trong khu sản sản máy móc, Diệp Phàm tức giận hỏi:

– Sao lại thế này?

– Tổng giám đốc Diệp, hai năm gần đây khó khăn quá, không có đơn đặt hàng. Trang thiết bị nhà máy dùng điện đặc biệt nhiều, hơn nữa, dừng liên tục nên nhiều máy móc đã hỏng. Cho nên, trên cơ bản không dùng được. Đều phụ trợ nhà máy mở ra.

Giám đốc nhà máy chế tạo máy móc Hoành Không Dương Toàn xấu hổ nói.

– Tạm thời không hoạt động cũng không có nghĩa là mãi mãi không hoạt động, bình thường như thế nào không cho thiết bị này hoạt động cho tốt?

Hơn nữa, quan trọng phải bảo vệ tốt những thiết bị này. Ví dụ như tra dầu, đắp vải… việc này không cần tôi dạy các anh chứ?

Nếu cứ để lung tung lộn xộn như vậy, nếu có đơn hàng lớn thì làm sao bây giờ? Giám đốc Dương, nuôi binh nghìn ngày dùng binh chỉ một giờ.

Vẻ mặt nghiêm khắc Diệp Phàm phê bình Giám đốc Dương.

– Đơn hàng lớn, hai năm cũng chưa có, chỉ là hỗ trợ nhà máy thôi.

Giám đốc Dương không phục thầm nói một câu

Tuy nhiên, Diệp Phàm lỗ tai tinh thật,

– Ông nói cái gì, lập tức cho tất cả các công nhân kiểm tra lại toàn bộ máy móc một lần nữa.

Hỏng lập tức sửa, làm cho tốt bảo dưỡng về sau. Giám đốc Dương, nếu có đơn hàng lớn đến nếu không kịp để thiết bị hoạt động tôi sẽ lấy mũ ông!

Diệp Phàm nói xong xoay người đi đến các phân xưởng khác.

Giám đốc Dương đỏ bừng mặt, đành phải lập tức giao việc vừa thở phì phì đi theo sau Diệp Phàm không nói gì.

Dưới sự cố gắng của các chuyên gia tập đoành Hoành Không, rạng sáng điện đã được cấp trở lại, nhà xưởng khởi động lại trong đêm. truyện copy từ

Cuối cùng Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, mỗi ngày một trăm ngàn tiền bồi thường thật đúng là đau.

Sáu giờ sáng, một hồi chuông điện thoại vang lên.

Mở di động vừa thấy là Phí Nhất Độ.

– Về lúc nào?

Diệp Phàm hỏi vì Phí Nhất Độ giải quyết chuyện đảo Chris.

– Tối hôm kia.

Phí Nhất Độ cười nói.

– Sao không gọi điện thoại bên kia thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

– Đừng nóng vội, bên kia có cao thủ Lạc Phi theo dõi không có vấn đề gì.

Phí Nhất Độ giải thích

– Còn sao tôi chưa gọi điện thoại cho anh vì tôi muốn giúp anh một phen.

– Hả, giúp thế nào?

Diệp phàm hỏi.

– Đương nhiên phải theo Cổ gia kim xuất thủ.

Phí Nhất Độ nói.

– Tác dụng không lớn, mặc dù Cổ Thiên Tắc đến đây quyên tặng một ít tiền cho công ty chúng tôi, đối với việc khôi phục và phát triển công ty không có nhiều tác dụng.

Cổ Phi Phi là nể mặt tôi mà đến. Hiện giờ tôi đang đau đầu tìm người hợp tác để phát triển tập đoàn.

Hiện giờ ở công ty tôi hoạt động chưa đến ba phần công suất, một tháng kiếm được chưa đủ phát tiền lương, mỗi phải vẫn phải đi vay tiền, thời gian này thật sự là khổ.

Diệp Phàm hừ nói.