Chương 2453: Ý đồ của chủ nhiệm Điền

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Vì thế, tuy nói là bây giờ đã là xã hội hiện đại rồi nhưng vẫn phải giữ lại một chút truyền thống có đúng không? Chuyện này vốn có thể kịp thời hỗ trợ cho công việc bảo vệ an ninh của đồng chí Lang Phá Thiên, lại cũng là một việc lớn với đồng chí Tồn Quân.

Chủ nhiệm Điền tôi đã cho Tồn Quân một cơ hội tốt để thể hiện mình trước các vị thủ trưởng. Chỉ có điều, việc này đối với đồng chí Tồn Quân mà nói lại là việc thuộc nhiệm vụ bên ngoài, có đúng vậy không?

Hơn nữa, tôi cũng hơi lo lắng. Có một số chuyện đã nhúng tay vào thì khó mà rút ra được. Đồng chí Tồn Quân cũng đã nhiều lần nói với tôi rằng đồng chí ấy không hi vọng sẽ chỉ làm nguyên một công việc đó. Nói thẳng ra thì chính là công việc ở tổ A. Tồn Quân cũng giống tôi, đồng chí ấy muốn làm việc bên chính quyền để phát huy hơn nữa sở trường của mình.

Vì thế lần này làm nhiệm vụ bảo vệ quốc gia còn được chứ không thể để cho một số đồng chí khác lại nghĩ khác đi. Đến lúc đó lại ép hết các bạn của tôi vào tổ.

Chủ nhiệm Điền, ông cũng biết đấy, với thân phận đặc biệt của mình, trong quá trình công tác tôi đã kết giao được với rất nhiều các cán bộ quan chức.

Còn ở tổ A, do yêu cầu của công việc nên cũng phải tiếp xúc với một số cao thủ võ nghệ trong quần chúng. Chẳng hạn như việc chiêu nạp thêm đội viên, nếu không đi vào quần chúng thì còn biết đi đâu để tìm người?

Vì thế trong quá trình tiếp xúc với các cao thủ võ lâm, tất nhiên tôi cũng đã kết giao với không ít anh em cao thủ.

Tuy nhiên, sau khi kết giao được một thời gian, tổ chúng ta biết được đến sự tồn tại của bọn họ.

Hơn nữa trong tổ cũng chăm chăm muốn tuyển chọn các bạn của tôi vào tổ A. Tôi khá là phản đối cách nghĩ này của một số đồng chí.

Vì thế tôi hi vọng rằng các ông sẽ tôn trọng lí tưởng cũng như sở thích, hứng thú công việc của đồng chí Tồn Quân.

Đừng yêu cầu anh ta ra nhập vào tổ. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì còn bằng hữu nào trong giới quốc thuật muốn kết giao với Diệp Phàm tôi nữa. Vậy thì tôi chắc chắn sẽ trở thành kẻ cô độc.

– Tôi sẽ nói lại với một số đồng chí khác về những băn khoăn của cậu. Đồng chí Diệp Phàm ạ, tất nhiên cậu có dự định của cậu còn một số đồng chí khác thì lại có cách nghĩ của riêng họ.

Tuy vậy, có một số chuyện cậu cũng phải nhìn ra. Một số đồng chí không phải vì lợi ích cá nhân mà có những cách nghĩ như vậy. Bọn họ đều đứng trên lập trường của đất nước, nhìn từ góc độ an ninh quốc gia nên mới nghĩ như vậy.

Tất nhiên, những suy nghĩ đó của họ có đụng chạm đến cách nghĩ khác của cậu, thậm chí còn mâu thuẫn nhau nhưng tình hình tổ A cậu cũng hiểu rõ đấy.

Tuy rằng sau trận Sahara chúng ta đã khôi phục lại được chút sức mạnh, lại chiêu mộ thêm được một số cao thủ.

Nhưng trước cục diện thế giới ngày càng phức tạp, trước bối cảnh an ninh toàn cầu rộng lớn và các thủ đoạn khủng bố ngày càng đáng sợ.

Thì các cao thủ của chúng ta vẫn còn quá ít. Những người bình thường thì chúng ta có rất nhiều nhưng còn thiếu một số cao thủ là thành viên chính thức của tổ A.

Cậu cũng biết đấy, bồi dưỡng được một cao thủ không hề dễ. Hơn nữa có khá nhiều người còn mang nặng tư tưởng ân oán giang hồ, không tình nguyện vì lợi ích quốc gia mà chịu bó hẹp vào tổ A.

Bọn họ thích cuộc sống tự do đó, chúng ta cũng không thể ép buộc có đúng không? Vì thế tôi hi vọng cậu có thể thông cảm cho cách nghĩ đó của các đồng chí ấy, chứ đừng để ý nhiều.

Mà việc bọn họ làm là vì đất nước. Tất nhiên, việc của đồng chí tiểu Lan, tôi có thể trả lời cậu rõ ràng.

Tạm thời thì một số đồng cí vẫn chưa có ý muốn chiêu mộ cậu ấy. Dù sao thì nghe nói các cậu lần này đi cùng với tam độc giáo của nước Lào tuy có bị hi sinh hai đồng chí nhưng thành quả thu được cũng không nhỏ.

Võ công của các thành viên tham gia chuyến đi này đã được cải thiện. Điều này rất tốt, rất nhiều đồng chí cảm thấy rất hài lòng. Cậu giả thích cho cậu ấy một chút chẳng phài là xong rồi sao?

Nếu không thì đã không cử tôi đến nói chuyện với các cậu mà đã cướp ép chiêu mộ rồi, có đúng không? Điều này cho thấy các đồng chí đó vẫn rất tôn trọng ý kiến của cậu. Tôi sợ cậu hiểu nhầm nên nói như vậy.

Chủ nhiệm Điền và Diệp Phàm đang chơi trò kéo co. Cả hai bên đều như đang thách đố nhau.

Cái “một số đồng chí” đó tất nhiên là chỉ các thành viên của tổ A do Cung Khai Hà đứng đầu rồi.

– Vậy được. Nhưng muốn ngựa chạy nhanh hơn chẳng phải nên cho thêm chút cỏ ngon hay sao?

Diệp Phàm cười nói, tất nhiên là muốn giành lấy chút ưu đãi nhỏ cho Diệp Phàm rồi.

– Ha ha, cậu muốn thêm cỏ thế nào đây?

Chủ nhiệm Điền mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. Hai bọn họ một già, một trẻ như đang rơi vào tình thế đấu trí với nhau.

– Việc này Diệp Phàm tôi đâu dám khua môi múa mép trước mặt chủ nhiệm Điền.

Diệp Phàm khiêm tốn đáp lại.

– Ha ha ha, không sao hết. Cậu cứ nói đi, xem tôi có làm được hay không.

Chủ nhiệm Điền cười nói.

– Vậy thì tôi đành múa mép thật rồi.

Diệp Phàm nghiêm túc nói.

– Nói đi.

Vẻ mặt chủ nhiệm Điền cũng rất nghiêm túc.

– Chủ nhiệm Điền có thể gọi điện đến số một tỉnh Thiên Vân nói về chuyện của tiểu Lam được hay không? Chuyện này chẳng phải rất đơn giảm sao?

Chủ nhiệm Điền là thủ trưởng của tôi. Trước nay tôi đều rất kính trọng thủ trưởng. Việc làm khó dễ cho lãnh đạo, Diệp Phàm tôi trước nay chưa bao giờ dám làm.

Chủ nhiệm Điền cũng hiểu tính cách của tôi đó. Nếu nói về tính cách thì tôi thực không hợp với chốn quan trường.

Tiếc là xã hội hiện đại bây giờ không còn chốn võ lâm nữa mà cho dù có còn thì tôi cũng khoog thích nữa. Con người tôi mâu thuẫn như vậy đó.

Diệp Phàm nói.

Suýt chút nữa thì chủ nhiệm Điền đã bị Diệp Phàm thuyết phục rồi. Nhưng chủ nhiệm Điền thì vẫn cứ là chủ nhiệm Điền. Về khoản này ông ta lão luyện hơn Diệp Phàm rất nhiều.

Chủ nhiệm Điền không hề để lộ thái độ của mình mà nói:

– Suy nghĩ này của cậu rất tuyệt. Tuy nhiên với chức vụ hiện tại của tôi thì không còn phù hợp để nói đến chuyện này nữa rồi. Hơn nữa ban nãy cậu cũng đã nói đến ý của đồng chí Tiểu Lam, có phải đồng chí ấy không thích làm việc tại một bộ phận đặc biệt nào đó không?

– Đúng vậy, chính là như thế. Đồng chí Tồn Quân đã rất nhiều lần nói với tôi như vậy.

– Vậy thì được rồi. Cậu xem, tôi có thể nói lại với đồng chí Khai Hà về những suy nghĩ thật trong lòng Tiểu Lam, có đúng không?

Như vậy thì hai người chúng ta huề nhau rồi. Lần này đồng chí Tiểu Lam đã làm thêm nhiệm vụ bên ngoài, tôi sẽ nói rõ lại với Khai Hà về suy nghĩ của đồng chí Tiểu Lam.

Tất nhiên quyền chủ động vẫn thuộc về đồng chí Khai Hà. Cậu cũng phải giúp sức chút, nói rõ lại với Khai Hà về nguyện vọng vủa Tiểu Lam, có đúng không nào?

Bằng không để đến lúc đồng chí Khai Hà nghĩ cậu thế nào đó thì cậu lại chuốc thêm rắc rối, đúng vậy không?

Điền Giang bình tĩnh nói.

Diệp Phàm suýt nữa thì ngã nửa ra. Hắn thốt lên:

– Cái này cũng gọi là huề sao?

– Không tính là huề thì tính thế nào? Còn về việc tôi tiết lộ cho cậu chuyện của đồng chí Tăng Hồng Lâm- chủ tịch tỉnh tỉnh Hạng Nam thì coi như là phần Điền Giang tôi tặng thêm cho cậu.

Điền Giang tiếp tục nói. Diệp Phàm chút nữa thì ngã ngửa ra thật. Hắn nghĩ bụng cứ tưởng mình đã đủ mặt dày rồi, không ngờ chủ nhiệm Điền còn gấp bội.

– Ha ha, đã dược thụ giáo rồi. Té ra có loại “huề” như vậy đó. Quả thực nghe chủ nhiệm Điền nói còn hơn cả mười năm đèn sách.

Diệp Phàm cười nói với vẻ châm chọc.

Biết không thể khiến cho chủ nhiệm Điền đứng ra nói hộ được, Diệp Phàm cũng không nói tiếp chuyện đó nữa, tránh để người khác cảm thấy phiền hà.

– Sống đến già thì học đến già mà.

Điền Giang cười đáp lại.

– Đúng vậy, đúng vậy. Sau này tôi phải thường xuyên học hỏi sư phụ Điền mới được.

Diệp Phàm nói, giọng điệu nửa như châm chọc.

– Không có gì, nếu Diệp Phàm cậu cảm thấy việc học hành có thể giúp cậu tiến bộ hơn, cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Dù sao số điện thoại văn phòng và số riêng nhà tôi cậu cũng đều có, đúng không? Con người tôi những mặt khác còn chưa được nhưng ít nhất trước đây tôi cũng từng có một năm làm giảng viên tại trường đại học.

Điền Giang vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Diệp Phàm hận một nỗi không cho ông ta được một cú đấm.

Hắn cố ý vươn vai, ngáp một cái ý rằng đã mệt, không muốn đôi co tiếp với ông ta nữa.

– Ha ha. Cậu mệt rồi, phải đi nghỉ đi thôi. Tuy nhiên việc của đồng chí Tiểu Lam cậu vẫn phải tranh thủ nói rõ đi.

Khi nào thực hiện thì gọi điện cho tôi, bảo đồng chí Tiểu Lam chuẩn bị một chút. Tôi sẽ sắp xếp để đồng chí Lang Phá Thiên liên lạc với cậu ấy.

Điền Giang cười, đứng dậy, nhìn Diệp Phàm, đoạn lại nói tiếp:

– Nghỉ ngơi cho tốt nhé. À đúng rồi

Hôm đó ăn cơm ở nhà hàng Kinh Đô thì gặp vụ trưởng Thái Nhất Hoa của bộ khoa học kĩ thuật.

Vì cũng gặp vài lần rồi nên dù sao cũng quen. Lúc đó vụ trưởng Thái có chào hỏi tôi, tôi tiện thể hỏi ông ta thì biết được ông ta đang mời ông anh trai anh cơm.

Sau đó anh trai ông ta nghe nói tôi ăn ở ngay bên cạnh nên đến ngồi nói chuyện một chút rồi mới đi.

– Chẳng lẽ anh trai của vụ trưởng Thái là vị lãnh đạo cấp cao nào đó của tỉnh Thiên Vân?

Diệp Phàm hỏi. Tuy nhiên ngya sau đó hắn đã muốn tự tặng mình một cái bạt tai.

Việc này, bảo người tra là rõ ngay, là anh em thì trên hộ khẩu đều có đăng kí rồi. Hơn nữa người có thể lọt vào vòng giao thiệp của chủ nhiệm Điền thì tầng lớp tuyệt đối không thể thấp. Câu hỏi kia của hắn thật ngu ngốc.

– Ha ha, cái này thì tôi không rồi.

Chủ nhiệm Điền cười nói, khẽ vỗ nhẹ lên vai Diệp Phàm rồi nói:

– Nghỉ ngơi cẩn thận nhé. Tôi đi đây.

Thấy bóng chủ nhiệm Điền đã khuất hẳn, Diệp Phàm lại nghĩ về ông ta. Hắn cảm thấy con người thủ trưởng Điền cũng có mặt tốt.

Ngay sau đó, Diệp Phàm lập tức gọi ngay cho Thiết Chiêm Hùng, nhờ anh ta tra rõ tình hình nhà Thái Nhất Hoa và một số việc liên quan đến bộ khoa học kĩ thuật.

Điền Giang vừa bước chân đi khỏi thì Vương Nhân Bàng, Thiên Thông và Lam Tồn Quân lập tưc quay lại. Tuy nhiên cả ba người bọn họ chỉ nhìn chăm chăm Diệp Phàm, tuyệt đối không ai nói lời nào.

Sau đó, Vương Nhân Bàng mừng rỡ như vừa phát hiện ra đại lục mới, cầm bao thuốc lá cực thơm ở giá trên bàn Diệp Phàm, cưới nói:

– Phát hiện ra rồi, phát hiện ra rồi. Các anh em, đến đúng lúc lắm.

– Đúng thế. Cái này chắc chắn là chút an ủi của chủ nhiệm Điền. Tuyệt lắm, lần này coi như là chủ nhiệm Điền hào phóng, “rứt ruột” cho anh những hai cây cơ đấy. Tuyệt lắm, tuyệt lắm!

Thiên Thông vừa lắc đầu vừa rung đùi. Điệu bộ anh ta trông rất đáng yêu.

Vương Nhân Bàng tiện tay bóc vỏ vứt cho Lam Tồn Quân ba bao.

– Tôi là anh được vài cái, chẳng nhẽ không tính à?

Diệp Phàm cắn răng đau lòng nói.

– Không như vậy thì còn thế nào nữa? Chúng ta hút vài điếu đã rồi nói tiếp.

Vương Nhân Bàng cười nói, tay mở lớp vỏ bọc ra lấy một điếu đút vào miệng, điệu bộ trông rất “hippie”.

– Bố của anh là cố vấn, lương thưởng hàng tháng cũng không ít. Thế mà anh còn đến đây lấy bớt của tôi. Đây là quà chủ nhiệm Điền đến thăm bệnh nhân là tôi, anh còn nỡ lòng nào lấy đi.

Diệp Phàm nói.

– Anh Diệp, anh biết đấy, bố tôi xưa nay chưa bao giờ rời khỏi cái điếu cày.

Vương Nhân Bàng nói.

– Đúng thế. Bố anh hút không quen mấy thứ này, vì thế có phải toàn bộ đều rơi vào túi anh không?

Diệp Phàm hỏi.