Chương 3650: Xin Ăn Cũng Là Trách Nhiệm.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Cũng phải, loại công ty này ngoài việc bán đấu giá mới dễ xử lý được. Nếu trực tiếp qua tay, trái quyền phiền toái sẽ không ít.

Còn hiện giờ căn bản là chúng ta không có thời gian để đi làm chuyện này. Cách đến tết có mấy ngày trong thời gian ngắn ngủi đó đi mượn một cái xác công ty sẽ rất khó.

Trừ khi là người thân của chúng ta có công ty cho chúng ta mượn. Chỉ có như vậy mới có thể không có tranh chấp.

Đường Thành nói.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Diệp Phàm vang lên. Vừa nhìn dãy số là số của người của nhà họ Phương gọi đến mời Diệp Phàm đi ăn tối. Hắn giật mình nhưng cũng đồng ý rất sảng khoái.

– Dưới cờ của tập đoàn Giang Lưu cũng có mấy người có công ty con. Vừa rồi phương Đông Phong gọi điện đến mời đi ăn cơm. Tôi đang nghĩ, có thể từ tập đoàn Giang Lưu rút ra một chút không?

Diệp Phàm vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh liền cười nói.

– Rút thế nào?

Đường Thành nói.

– Phương Đông Phong mời tôi đi ăn cơm nhất định là vì chuyện quặng mỏ Kỳ Sơn ở Thái Lan. Người này luôn theo dõi tôi mà.

Hình như lại đi tìm mấy người khai thác mỏ, kết quả là lại chết mất mấy người. Hơn nữa đến cả máy quay cũng để cho người ta đạp vỡ mất.

Bây giờ là không trụ được nữa cho nên mới nhớ đến tôi. Tôi nghĩ chưa chắc bọn họ đã nghe đến quặng đồng núi Bối Tây.

Nếu cho bọn họ 10% cổ phần chưa biết chừng họ sẽ há miệng cười. Đến lúc đó, đầu tư một chút tài chính vào công ty con sẽ thành một công ty mới của chúng ta.

Hơn nữa, tập đoàn Giang Lưu của Phương Đông Phong cũng lấy việc khai thác quặng làm chính. Công ty con của chúng ta khai thác quặng cũng là việc danh chính ngôn thuận.

Diệp Phàm nói.

– Chỉ sợ tên kia chào giá tận trời, sau lưng y là Phương đại công tử. Cậu muốn công ty con của người ta lại nói là đi bán đấu giá đến lức đó giá trên đầu cậu, cậu chịu được sao?

Đường Thành hừ nói.

– Tôi nghĩ chuyện này Phương Đông Phong sẽ là người hiểu cho bọn họ 10% quặng đồng ở núi Bối Tây mà họ còn chào giá lên trời tôi sẽ đá văng y ta ngoài. Tối nay cậu cùng tôi đi ăn một bữa cơm.

Diệp Phàm nói.

– Bữa cơm này không có ý nghĩa gì.

Đường Thành lắc đầu.

– Cậu cho rằng tôi muốn mượn cái danh của cậu có phải không?

Diệp Phàm trừng mắt lườm anh ta một cái.

– Tôi đây chỉ là một nhân vật bé nhỏ sao có thể để anh Diệp mượn danh được. Nhưng tin chắc là Phương Đông Phong cũng không biết tôi. Cho nên, cái danh này căn bản không thể mượn được.

Đường Thành cười gượng.

– Ha ha, lần này bảo cậu đi ăn cơm cùng tôi là một nhiệm vụ, hiểu chưa? Chứ không phải là tình cảm cá nhân.

Diệp Phàm cười gượng.

– Ăn cơm lại biến thành nhiệm vụ, đây là cái lý gì thế?

Đường Thành làm cao.

– Lẽ nào không đúng sao? chuyện mỏ quặng núi Bối Tây là nhiệm vụ chính của tổ. Lẽ nào cậu không phải là một thành viên của tổ sao.

Bữa cơm mượn xác công ty này cũng là một trong những nhiệm vụ. Việc này giao cho cậu, nếu như có thể hoàn thành tôi sẽ nhớ công lao của cậu.

Nếu không hoàn thành sẽ phải đánh đòn. Đừng cho rằng tôi không biết tiểu tử cậu lần này không phải sớm đã đi đăng kí rồi sao?

Diệp Phàm nói.

– Tôi biết chuyện này không lừa được cậu, hơn nữa tôi cũng không định dấu. Danh sách nhân viên dự thi này vẫn chưa tập hợp, cuối cùng còn chưa vào tay Phó tổ trưởng thường trực là cậu.

Đường Thành nói.

– Lạ thật, tiểu tử cậu muốn đi tranh vị trí gì? Hình như vị trí trung tâm có thể nào cũng không đến lượt cậu? Hơn nữa, với khả năng của cậu tôi nhìn không ra.

Diệp Phàm vui như kẻ khác gặp họa.

– Ha ha, vị trí kia của các cậu tôi đâu dám mơ tới. Nhưng, nếu như Tượng Trịnh Phương bên kia đi rồi có phải là đám sắn báo bên kia cũng bám theo cả một tốp đồng chí không?

Đến lúc đó, báo săn Sư trưởng phó lên rồi chẳng phải là sẽ để lại một vị trí sao?

Đường thành tôi có thể là được một phó sư có đúng không? Ở trong quân tôi đường đường cũng là một trưởng phòng.

Lên chức Phó sư cũng là danh chính ngôn thuận. Đương nhiên tôi lo chính là với khả năng nhỏ của tôi vẫn không đủ.

Cho nên, ha ha không có cách nào đành phải đợi lá dụng trên đầu thôi.

Đường Thành liên tục cười gượng.

– Ha ha,sư đoàn Báo Săn cũng không phải là quân đội bình thường. Chức phó sư đoàn bên đó tương đương với một trưởng sư đoàn của quân đội bình thường. Tuổi của tiểu tử cậu vẫn còn chưa đủ.

Diệp Phàm cười nói.

– Ai nói thế? Tôi còn lớn hơn cậu một tuổi đấy. Nhưng cậu đã là trung tướng, hưởng sự đãi ngộ của cấp Bộ trưởng. Đường Thành tôi kém cỏi làm một Phó sư cũng không được sao? Đến lúc đó nếu ai lắm mồm tôi sẽ đấm cho bẹp đầu nó. Cho rằng thái tử Đường có thể tùy tiện gọi đến được sao?

Đường Thành tỏ rõ khí phách.

– Oa oa oa, Đường thái tử đại nhân. Uy phong quá nhỉ? Còn đánh đầu người ta nữa chứ. Chỉ e khả năng nói của cậu còn cao hơn cả võ công đến lúc đó người có răng rơi đầy đất lại là Đường thái tử cậu rồi.

Diệp Phàm nói ngoa dụ.

– Chuyện này cũng có thể. Đương nhiên, tôi phải xem có thể đánh lại được nó hay không. Nhưng, Diệp Phầm lần trước cậu vẫn còn nợ tôi một ân tình lớn.

Hơn nữa. Hơn nữa Mai xà bảo ở đảo Thủy Tinh kia tôi vẫn giữ gìn. Nhưng bây giờ phải dùng rồi.

Hơn nữa, Diệp Phàm cậu cũng không thể giương mắt nhìn võ công của người hầu mình lại để người ta ức hiếp đúng không?

Đến lúc đó, cậu cũng mát hết cả thể diện.

Đường Thành cười nói.

– Mất thì mất, không sao, da mặt tôi dày lắm.

Vẻ mặt của Diệp Phàm lạnh nhạt.

– Được được, cuối cùng Đường Thành tôi cũng nhận ra con người của Diệp Phàm cậu rồi. Cậu ác ác lắm. Bữa cơm này tôi ăn vẫn được không sao? Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Buổi tối cậu phải giúp tôi nâng cao công lực. Hơn nữa ân tình lần đó lần này sẽ không tính nữa, vẫn là nợ.

Đường Thành cắn răng.

– Sao lại không tính? vừa rồi cậu cũng nói bữa cơm này là một nhiệm vụ không phải chuyện riêng. Cho nên, giúp cậu cũng là việc riêng tôi sẽ hoàn thành.

Diệp Phàm nói.

– Riêng thì riêng, xui xẻo!

Đường Thành tức đến mức nghiến răng.

– Đúng rồi, Đường Thành cậu thực sự muốn làm Phó sư đoàn Báo Săn sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Thực ra tôi còn thích ở Bắc Kinh nhưng hình như vị trí đó không thích hợp.

Đường Thành nói.

– Tiểu tử cậu đúng là ngốc, đến cả đảo Nguyệt Loan cũng có Báo Săn. Lẽ nào ở kinh thành Báo Săn không giống với bên ngoài sao? Cậu nghĩ cho kĩ đi rồi hãy quyết định.

Diệp Phàm nhắc nhở.

– Bắc Kinh có bộ đội cảnh vệ dời xa Bắc Kinh sẽ không có mấy người nữa đâu. Đúng rồi, tôi có cảm giác dường như chúng ta đóng quân cách Bắc Kinh không xa. Cũng không xa Bát Đại Lĩnh” bộ đội đặc chủng Dã lang” liên lạc vẫn còn khá bí mật.

Có thể nào Dã Lang và Báo Săn là một trong những đội thuộc tổ của chúng ta?

Đường Thành nhất thời tỉnh ngộ ra.

Vì họ hoạt động bí mật. Dù Đường Thành là một thành viên chính thức cũng không có cách nào tiếp xúc được.

Nhưng lần này Diệp Phàm đã có ý gọi Đường Thành đến Dã Lang thì không còn gì là bí mật nữa. Nếu không hắn sẽ không nhắc đến.

– Ha ha, tôi chưa nói gì đâu nhé!

Diệp Phàm cười nói.

– Dã Lang tốt quá mà, vì Dã Lang Đường Thành tôi sẽ phấn đấu lại phấn đấu. Lần này nhất định phải đụng vào trung Bát Cường. Cõ lẽ nếu có thể vào được Bái Cường thì chức Phó sư trưởng sẽ không thành vấn đề. Ha ha… Hơn nữa, Dã Lang gần Bắc Kinh, mấy chục phút là có thể quay lại được.

Đường Thành cười nói.

– Nếu như tiểu tử cậu vào được thì theo ấn định một tháng mới được về một lần, đừng có nghĩ sẽ về Bắc Kinh để tiêu dao.

Diệp Phàm nói.

– Một tháng, chuyện này lâu quá.

Suýt nữa thì Đường Thành kêu lên.

– Đây là kỉ luật thép. Đương nhiên quay về báo cáo với hội sẽ không tính nằm trong đó.

Diệp Phàm cười nói.

– Hiểu rồi, tôi sẽ về báo cáo nhiều lần. Mấy ngày 1 lần, nhất định phải báo cáo công việc với Diệp Phàm.

Đường Thành đứng nghêm trông rất đứng đắn.

– Lần này cạnh tranh gay gắn, bây giờ bản lĩnh của cậu mới ở giai đoạn đầu. Lạc quan nhất chính là coi như đỉnh thiên bát đoạn.

Trong số 10 người bát đẳng đã đi đăng kí cũng không phải là cao thủ gì. Huống hồ sau đó vẫn còn có đồng chí đăng kí nữa.

Hình thức ác liệt quá nhỉ? Loại đấu võ này không phải là đen tối tôi cũng không muốn làm như thế..

Dù sao Diệp Phàm tôi cũng là tiềm nhiệm đến chủ trì một chuyện lớn, nhất định phải công chính liêm minh.

Diệp Phàm nói.

– Yên tâm đi Diệp Phàm cậy nói trước tôi cũng biết là mất mặt. Chúng ta đều là người Đường gia, đều là hảo hán đầy nhiệt huyết. Bằng bản lĩnh thực sự tôi mới là hảo hán. Đây chính là phong cách của người Đường gia chúng ta không muốn làm việc bất chính.

Sắc mặt của Đường Thành có vẻ nghiêm túc.

Sau khi uống trà nói chuyện phiếm, một lúc sau đồng chí Triệu Ngọc Thanh được phân công báo cáo việc trong tổ đã mang tài liệu vào.

– Điều ra rõ chưa?

Diệp Phàm hỏi, vừa rồi có Phương Đông Phong gọi điện đến. Diệp Phàm kiền sắp xếp cho Triệu Thanh Ngọc đi thăm dò tình hình.

– Đã điều ra rõ rồi, tập đoàn Giang Lưu của Phương gia có 4 công ty con. Tôi có tuyển chọn một chút thấy rằng công ty Thiên Kỳ khai thác mỏ rất hợp với chúng ta.

Nói về quy mô công ty chỉ có thể tính là loại công ty vừa và nhỏ. Tập tài liệu liên quan cũng chỉ có gần 6000 trang.

Hơn nữa, gần đây việc kinh doanh cũng không tốt lắm. Nghe nói Phương Đông Phong muốn đóng cửa công ty này hoặc là xác nhập với công ty trung.

Vì hiệu quả và lợi nhuận không được tốt cho nên nhân viên cũng đi mất một nửa. Hiện tại chỉ còn mấy chục người.

Nhưng, nếu chúng ta rót mấy triệu vốn vào công ty này thậm chí cả 1 tỷ cũng sẽ không khiến người ngoài hoài nghi.

Triệu Thanh Ngọc nói.

– Làm tốt lắm, mang quy mô ban đầu sửa lại lớn một chút là được. Tài chính đầu tư sau cũng không có gì là lạ.

Diệp Phàm nói.

– Ừ, tôi sẽ nghĩ cách.

Triệu Thanh Ngọc gật đầu nhìn Diệp Phàm.

– Còn chuyện gì nữa không?

Diệp Phàm nhìn cô ta và hỏi.

– Tổ trưởng Diệp, lần này tôi cũng đăng kí tham gia. Công tác một việc nhiều năm tôi cũng muốn thay đổi vị trí.

Triệu Thanh Ngọc nói thẳng.

– Cô mong muốn sẽ được đổi đến đâu?

Diệp Phàm hỏi thực sự trong lòng có hơi khó xử. Triệu Thanh Ngọc làm việc nhiều năm làm ở tổ tình báo cũng rất hợp lý.

Chỉ là công lực của cô quá thấp có lẽ bây giờ mới ở ngũ đẳng. Xuất thân trước kia của cô là một nhân viên tạp vụ.

Hơn nưa,cơ bản là vị trí quá nhỏ ngoài việc gặp người trong tổ ra thực sự không ai có thể bảo cô ta đi gánh trách nhiệm.

Con gái làm việc rất có trách nhiệm, hơn nữa năm nay chưa đến 40 tuổi tiềm năng còn rất lớn. Hơn nữa lại là đồng chí nữ quả thực là không dễ dàng.

Chuơng 3651: Gánh vác trách nhiệm

– Tôi biết lần này đi đăng kí tham gia cơ hội cũng không phải là lớn lắm, có lẽ sẽ bị loại ngay ở vòng đầu.

Trong tổ này cần 8 phân tổ chính là, có thể khả năng của tổ trưởng Ngô cao hơn tôi. Hiện tại con số đăng kí tham gia đã hơn 10 người, 10 đồng chí này tôi cũng có thể đấu được.

Dù là các cậu chiếu tôi để tôi vào nhưng muốn ngồi ghế thành viên vị trí cao trong bộ máy cũng không phải là không thể.

Tôi là nữa, khả năng bẩm sinh đã hạn chế võ công của tôi. Mấy năm nay tôi luôn nghĩ cách, võ công này không phải tôi nói muốn cao là sẽ cao được.

Xương cốt bẩm sinh cộng với may mắn thì mới được. Ôi nghĩ đi nghĩ lại, nếu như đổi đến là việc ở tổ khác cũng mất hết cả ý nghĩa.

Triệu Thanh Ngọc thở dài.

– Đến một đơn vị bình thường thì sao? Tôi có thể nói đề bạt cho cô làm Thiếu tá. Đến một đơn vị bình thường. Ví dụ như đến cục tình báo quân sự đảm nhiệm vị trí Phó cục trưởng thường vụ. Cô có năng lực này chứ đúng không?

Diệp Phàm nói.

– Tổ trưởng Diệp muốn đuổi Thanh Ngọc đi có đúng không?

Triệu Thanh Ngọc cúi mặt xuống hốc mắt như có nước mắt rơi.

– Cô nói gì thế? Cô hiểu lầm rồi.

Diệp Phàm nói với vẻ nghiêm túc.

– Tổ trưởng Diệp, Thanh Ngọc thích làm việc trong tổ. Cho dù có phải chết trận để hoàn thành nhiệm vụ ở tiền tuyến tôi cũng không hề oán giận nửa lời.

Tổ A là thần thánh, Thanh Ngọc vào tổ A đã ra một lời thề cả đời này tuyệt đối sẽ không dời khỏi tổ A, trừ khi là các anh kiên quyết đá tôi ra ngoài.

Thanh Ngọc lập tức yêu cầu từ chức.

– Triệu Thanh Ngọc rất có dũng khí của một người đàn ông.

– Không nói nữa, tổ trưởng Diệp, coi như vừa rồi tôi chưa nói gì, xin tổ trưởng Diệp tuyệt đối đừng nghĩ những chuyện đó.

Thật là khó xử lý…

Diệp Phàm thở dài mang theo cặp sách đến thẳng văn phòng của Cung Khai Hà.

– Tôi cũng đã sớm nghĩ đến điểm này, việc này làm rất khó. Võ công quá thấp, căn cứ điều chỉnh xuống dưới hay đi tổ khác cô ấy đều không muốn. Hơn nữa đi cũng chẳng có ý nghĩa gì, nữ đồng chí trong tổ chúng ta không có nhiều. Ví thế, trong trường hợp này có nên bắt tay chiếu cố đặc biệt cho đồng chí nữ một chút hay không?

Cung Khai Hà nghe xong liền cau mày nói.

– Làm việc trong Cục tình báo. Trên thực tế công việc tình báo đối với chúng ta là rất quan trọng.

Nhưng loại công việc này rất trừu tượng, cho nên rất khó nhìn thấy thành tích. Không giống như làm trong tổ xuất kích chỉ cần nhận nhiệm vụ là có thể hoàn thành công việc có một chiến tích viên mãn.

Còn nói đến tổ bảo vệ Trung Viên Hải. Cậu thường đi theo các lãnh đạo gần Thủy Lâu cũng có thể có trước được.

Tôi đang nghĩ, ý của Triệu Thanh Ngọc vẫn là muốn làm việc trong tổ. Sếp Cung xem, chúng ta có thể nhận cô ấy vào không.

Nhưng, có thể làm mấy hư chức cũng có thể để cho một vài đồng chí có hy vọng đúng không nào?

Diệp Phàm hỏi.

– Hư chức, hư chức gì?

Cung Khai Hà nói.

– Các bộ, ngành của chính phủ đều có chức trợ lý, còn cấp bậc của trợ lý có thể cao, có thể thấp. Ví dụ như, trợ lý của Chủ tịch tỉnh, của Phó chủ tịch tỉnh. Chuyện này tất cả đều được định đoạt.

Trong tổ của chúng ta còn chưa có chức vụ trợ lý này, hoàn toàn có thể xin từ 2 đến 3 chức vị trợ lý tổ trưởng.

Đến lúc đó, ví dụ như để cho đồng chí Triệu Thanh Ngọc làm trợ lý cho tổ trưởng Chí Thăng, quân hàm nghĩ cách để lên thiếu tướng.

Còn chế độ đãi ngộ cũng có thể được lên đến mức ở cấp bậc Phó tổ trưởng đúng không?

Diệp Phàm nói.

– Nói đến quân hàm, chuyện này là theo chỉ tiêu cứng nhắc. Ở trong cơ quan của chúng ta nói đến quâm hàm thiếu tướng ít nhất cũng phải trên thất đẳng trở lên.

Trước kia đồng chí Ngô Quang Bảo trong khoa cũng vì khả năng quá thấp nên mới mãn vô duyên với quân hàm thiếu tướng.

Còn người ta là đồng chí lão Ngô cũng có những cống hiến to lớn cho tổ. Cho nên, trong trận chiến đảo Thủy Tinh lần trước đồng chí Ngô đã phải đi mạo hiểm tính mạng.

Lần đó là do cậu ta may mắn, thập tử nhất sinh cuối cùng cũng đột phá được, Bây giờ đã lên đến thiếu tướng rồi.

Về phần chức vụ đồng chí Ngô thật ra cũng không có yêu cầu gì. Cậu ta vẫn là tổ trưởng. Triệu Thanh Ngọc làm trợ lý cho tổ trưởng cũng có thể được.

Nhưng có một vấn đề. Số chức vụ và quân hàm của chúng ta đều rất cao. Hơn nữa, mật độ cũng cao hơn quân đội bình thường.

Cậu nhìn xem, tất cả thành viên trong tổ chức của chúng ta đều là tướng quân. Ngay cả số người là thiếu tướng cũng rất ít.

Bây giờ, kế tiếp vào vẫn là thiếu tướng, mặt khác tất cả đều là từ trung tướng trở lên. Hiện tại, đồng chí Triệu Thanh Ngọc được hưởng chính sách đãi ngộ của tỉnh, nhắc đến vị trí trợ lý cho tổ trưởng như vậy cũng phải được đãi ngộ ở cấp thứ trưởng rồi.

Chuyện này phiền rồi. Vậy còn phải tranh thủ cho vào biên chế. Tái thiết vị trí trống rỗng này không hề dễ một chút nào.

Vì các chức vụ của chúng ta đã quá nhiều. Trên cơ bản tất cả các đội viên chính thức đều là sĩ quan, quân hàm từ trung tá trở lên.

Dưới tay của mỗi đồng chí đều giống như bộ đội của Báo Săc vậy. Tổ trưởng lớn rồi lại có tổ trưởng, phó tổ trưởng. Tổ trưởng nhỏ rồi lại phó tổ trưởng nhỏ…

Sĩ quan trong tổ A của chúng ta như một đội quân vậy. Quân sĩ chưa đến 100 người thì sĩ quan cấp cao đã gần 20 người rồi.

Sĩ quan cấp tá thì như một cái sọt lớn. Trong quân khu cũng không tìm ra ở đâu lại có nhiều sĩ quan đến vậy.

Lại thiết lập vị trí này e rằng khó khăn không nhỏ. Chuyện này e rằng sẽ không được cấp trên ủng hộ. Người ta sẽ nói thế nào đây, sẽ nói thành viên trong tổ chúng ta toàn là sĩ quan to.

Cung Khai Hà thở dài.

– Không thể nói như vậy được, quân đội bên ngoài của chúng ta cũng phải có khoảng hơn 2 vạn người đúng không? Đương nhiên, quân đội bình thường cũng phải kém hơn chúng ta rồi.

Nhưng chúng là là quân đội đặc biệt, người nào cũng tinh anh. Đến một quân đội bình thường cũng có thể có một vị trí sư trưởng.

Như vậy 10 sư trưởng nếu theo chế độ xây dựng tập kết 2 đến 3 quân khu cũng không thể nhiều sư đoàn như vậy được.

Diệp Phàm nói.

– Ha ha ha, người ta lại không tính như cậu. Đương nhiên, ý tưởng này của cậu cũng không tồi. Lúc có cơ hội tôi sẽ thông báo với cấp trên thông qua xem có được hay không?

Hơn nữa, tình hình như đồng chí Triệu Thanh Ngọc cũng không nhiều lắm. Hiện tượng đồng chí này cá biệt chúng ta phải phá lệ đề bạt.

Chúng ta phải tôn trọng đồng chí nữa. Đặc biệt là ở trong đội ngũ nam tính như tổ A, một đồng chí làm có thể làm việc được cũng không dễ dàng gì.

Cung Khai Hà cười nói:

– Đúng rồi, chuyện mượn xác công ti đã tìm được chưa?

– Có đối tượng rồi nhưng có lẽ phải tối mới có kết quả.

Diệp Phàm nói.

– Ừ, nắm chặt lấy.

Vẻ mặt của Cung Khai Hà nghiêm túc, ông ta gật đầu:

– Chuyện này chúng ta không kéo nổi, nếu như tiền cuối năm không giải quyết được có lẽ phải để sang năm. Chuyện này, qua tết các ngành, các đơn vị làm việc đều phải kéo dài hơn. Chúng ta không tha nổi.

– Tôi hiểu.

Diệp Phàm gật đầu.

Nhìn thấy đã đến giờ ăn cơm tối Diệp Phàm ngồi trong xe Đường thái tử đi thẳng đến khách sạn lớn Kim Lăng Cổ.

Nếu tập đoàn Cổ Thị có thể theo ý của mình, vậy có thể vậy thì có thể chiếu cố đến việc làm ăn bên ngoài của họ với Diệp Phàm. Bởi vì, vừa rồi Phương Đông Phong có hỏi Diệp Phàm ăn cơm ở đâu, Diệp Phàm nói ở khách sạn.

Có lẽ trong lòng Phương Đông Phong đã nghĩ đến điều gì đó, sau này có thể còn đến Kim Đô uống rượu nhiều hơn thế nữa. Xe đứng trong bãi đỗ xe, Diệp Phàm và Đường Thành đi vào đại sảnh của khách sạn.

– Này, này này, sao bây giờ mới đến.

ở một chỗ không xa có tiếng của một cô gái, Diệp Phàm vừa ngẩng đầu lên không phải bạn học của Bảo Nhi, Tuyết Hồng thì là ai?

Hôm nay Đường Bảo Nhi có một khăn quàng cổ màu xanh lam vắt ở bả vai. Hơn nữa còn mặv váy ngắn, áo lông màu trắng, cao khoảng 1m70, người thanh tú.

Còn có mấy người nữa bên cạnh Đường Bảo Nhi. Còn có một người phụ nữa và mấy người khác nữa đi theo cô ta. Có thể là mẹ cô ta, bên cạnh người phụ nữa trung niên đó còn một người phụ nữ trung niên nữa, cách ăn mặc rất lịch sự.

Có một người đứng cách Đường Bảo Nhi không xa là một người thanh niên khoảng 30 tuổi.

Hơn nữa, còn có một người mặc áo xanh Tôn Trung Sơn nhìn như lão gia khiến Diệp Phàm phải để ý. Hắn thấy ông ta như một quân nhân, hơn nữa còn là một vị quân nhân tai to mặt lớn.

Đường Bảo Nhi vội chạy tới đút tay vào túi quần của Diệp Phàm cười khanh khách với vẻ thân thiết:

– Nói là 5h gặp nhau ở cửa, anh xem anh đến muộn 3 phút, bảo người ta phải chờ. Ông nội ghét nhất là người không đúng giờ.

– Chuyện này… kia…

Diệp Phàm chưa kịp phản ứng gì thì đã phải ngây người ra.

Nhưng, phản ứng của người này cũng rất nhanh vội rút tay ra. Nhưng lại bị Đường Bảo Nhi hung hăng lôi kéo.

– Bình thường, tôi thấy anh ở bên ngoài còn can đảm một chút. Sao thế? Hôm nay nhìn thấy ông nội tôi thì nhát gan rồi hả?

Tôi thấy cũng cần phải thổi phòng lá gan của anh lên một chút nhỉ? Còn khoác lác rằng gặp ông nội tôi cũng không ngại.

– Hôm nay, tôi thấy anh đúng là nhát gan thật rồi.

Đường Bảo Nhi nói rong thì nhẹ nhàng nghiêng bên cạnh Diệp Phàm. Tư thế này hoàn toàn như một đôi nam nữ vậy.

Một luồng sát khí truyền đến. Diệp Phàm dùng ưng nhãn đảo qua phát hiện có ánh mắt của người cách Bảo Nhi không xa nhìn đến.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu được hôm nay là thế nào. Ra vẻ thân cận với người của Đường gia chính mình sẽ bị chết oan. Đương nhiên là bị Đường Bảo Nhi cầm trách nhiệm đi rồi.

Chuyện này Diệp Phàm cũng không muốn xen vào. Có lẽ cuộc gặp vỡ của Phương Đông Phong tối nay sẽ thất bại. Hơn nữa nếu cơ hội này rơi vào tay Kiều gia thì chẳng phải mình sẽ rơi vào cả biển dấm chua hay sao.

Cho nên, hắn muốn nhanh chóng lôi tay của Đường Bảo Nhi ra. Nhưng trong ưng nhãn lại phát hiện trong hốc mắt của Đường Bảo Nhi ẩn chứa giọt lệ. Hơn nữa, Diệp Phàm còn phát hiện trên mặt của Đường Bảo Nhi

Nhìn cô có vẻ rất đáng thương. Hơn nữa nhón tay của cô vẫn còn ở trên cánh tay của mình. Đây đương nhiên là một loại ám chỉ thê nào hôm nay cũng phải cho tên này vào hang.

Trái lại có lẽ Đường Thành cũng nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt của anh ta vui như nhìn thấy người khác gặp họa.

Biết tất cả những thứ này là cuộc hôn nhân chính trị. Đố cũng là một loại bi ai của thiên kim thái tử của ta.

– Ha ha, ai nói tôi không can đảm, không phải chỉ là gặp Đường lão gia thôi sao?

Diệp Phàm cười, nhìn về phía Đường lão gia. Đăng bởi: admin