Chương 3334: Các Chuyên Gia Đều Ngây Người..

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ha ha, suy đoán của tôi 9/10 phần sẽ linh. Đương nhiên, có thể chứng thật suy đoán của tôi thì cần phải dùng biện pháp y học hiện đại.

Về bên trong cơ thể của Phượg lão ta nghi ngờ tế bào ung thư đã lan ra mười mấy chỗ. Tất cả những chỗ đó tôi đã đánh dấu trên đồ họa rồi.

Nếu mọi người không tin thì có thể dùng dụng cụ kiểm tra theo những vị trí ta chỉ ra. Sau đó hãy nghĩ cách lấy một ít mẫu đem đi làm hóa nghiệm.

Diệp Phàm nói.

– Dựa vào những chỗ anh chỉ thì sẽ cần nhiều thời gian. Bọn tôi không có thời gian đi làm những việc đó.

Đối với việc điều trị của Phượng lão, bệnh viện chúng tôi có quy trình trị liệu đầy đủ của mình. Việc này, không cần phải đồng chí Diệp Phàm anh đến nhắc nhở chúng tôi.

Phó Viện trưởng Viện quân y Phương Minh Thủy xem thường nói, đương nhiên là coi thường sự phỏng đóng của Diệp Phàm. Cho rằng hắn căn bản chỉ là tên hồ đồ.

– Hừ, các vị có thể chữa trị, vậy vì sao cái chân bị tật của Phượng lão kia các vị chữa bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa khỏi. Kết quả là tôi đã tạm thời dùng cách trong dân gian để chữa khỏi cho Phượnng lão. Việc này các người có thể hỏi ủy viên Phượng có phải là thật hay không.

Diệp Phàm cũng không khách khí “hừ” nói. Đối với loại người lên mặt kẻ cả thì Diệp Phàm chưa bao giờ không khách khí.

– Chó ngáp phải ruồi mà thôi, chúng tôi không hề phủ nhận thuật đông y của TQ chúng ta rất kém. Nhưng việc này với việc kiểm tra bệnh tình là hai chuyện khác nhau.

Phương Minh Thủy “hừ” nói.

– Việc này tôi thấy chúng ta cũng không cần phải tranh cãi làm gì nữa, tránh làm lỡ việc trị liệu của Phượng lão. Hay là cứ để cho Ủy viên Phượng tự quyết định xem thế nào?

Diệp Phàm nói.

Vừa nghe Diệp Phàm nói, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phí Phụng Triều Phong.

– Thế này đi, chân của gia phụ trước kia thực sự là do đồng chí Diệp Phàm trị khỏi một thời gian. Còn bệnh viện quân y các anh không hề có biện pháp điều trị bào tốt hơn.

Nếu đồng chí Diệp Phàm hoài nghi ở mặt này, hay là cứ theo gợi ý của anh ấy kiểm tra một chút. Đương nhiên, phải chú ý đến khả năng chịu đựng của cơ thể bố tôi.

Các anh phải xác định một phương án kiểm tra thật an toàn mới được.

Phượng Triều Phong tuy không hoàn toàn tin Diệp Phàm, nhưng cũng có sự tin tưởng nhất định.

– Được, chúng tôi lập tức bắt đầu.

Phương Minh Thuỷ gật đầu.

Mấy người sau khi nghiên cứu qua sơ đồ phát triển của tế bào ung thư, Phụng lão được đưa vào phòng kiểm tra.

Qua máy chụp CT và máy đo quang phổ đã hình thành một hệ thống gần như hoàn hảo.

Gần đến sáng, sơ đồ phát tán tế bào ung thư do Diệp Phàm cung cấp thực sự đã khiến cho mấy người này kinh ngạc không nói nên lời, hơn chục vị trí có biểu hiện khác thường không giống với những vị trí xung quanh.

– Thế nào, có phải là phát hiện hơn chục vị trí này có những điểm lấm tấm. Chỉ cần quan sát kỹ, có phải là không giống với những vị trí xung quanh hay không?

Vừa nhìn thấy sắc mặt của mấy người này, Diệp Phàm đại khái đã có thể đoán được kết quả.

– Đúng là đã phát hiện ra sự bất thường.

Sắc mặt Đinh Đắc Thành hơi đỏ, gã không thể không gật đầu.

– Đã lấy mẫu chưa?

Phượng Triều Phong hỏi.

– Lấy rồi, đang đi hoá nghiệm.

Phương Minh Thuỷ nói, liếc nhìn Diệp Phàm, hỏi,

– Tôi thực sự không hiểu, Diệp tổng dùng cách nào mà phát hiện ra những cái đó? Ngay cả màu sắc thay đổi của trong đó cũng có thể phát hiện ra. Trừ phi Diệp tổng đã tiến hành xử lý qua mẫu? Thật khó giải thích tất cả việc này.

Phương Minh Thuỷ lúc này nói chuyện đã khách khí hơn rất nhiều, thể hiện sự học hỏi.

– Ha ha, tôi đã nói rồi, đây chỉ là sự thần kỳ của Đông y chúng ta mà thôi. Chỉ có điều rất nhiều bác sỹ Đông y không có được cảm giác như thôi. Năng lực mạnh mà thôi.

Diệp Phàm cười.

– Xem ra, cảm giác của Diệp tổng đúng là nhạy cảm không như bình thường.

Phương Minh Thuỷ thở dài một tiếng, tỏ vẻ hâm mộ Diệp Phàm.

– Có những người có năng lực trời sinh ở một phương diện nào đó. Việc này cũng đã từng thấy ở nước ta. Ví dụ có người có thể ăn thuỷ tinh mà không bị sao cả có phải thế không nào. Viện trưởng Phương cũng không cần phải quá chú ý làm gì.

Diệp Phàm nói.

– Ha ha, nhưng tôi muốn như thế mà.

Phương Minh Thuỷ cười, tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện nụ cười của anh ta dường như có vẻ chua sót.

Lạc Phi sắp trở về Duy Cơ Kỳ rồi, buổi sáng Diệp Phàm trở về tiễn. Đương nhiên chủ yếu là Diệp Phàm tiễn con nuôi của mình là “Diệp Đường Thiên Thu”.

– Cha nuôi, cha sẽ nhớ con chứ?

Diệp Đường Thiên Thu hỏi, tay xoa cằm của Diệp Phàm. Thằng nhóc này mới chỉ chơi với Diệp Phàm có một ngày, tuy nhiên, có lẽ là đã bị bản lĩnh của Diệp Phàm thuyết phục, cho nên, rất thân thiết.

– Nhớ chứ, hàng ngày ta sẽ nhớ con. Sau khi trở về con phải chăm chỉ luyện công, chờ sau này có thời gian rỗi lại đến đây chơi.

Diệp Phàm nói, trong lòng có chút

– Được rồi, được rồi!

Diệp Đường Thiên Thu vỗ tay.

– Tiên sinh yên tâm. Dù mạng sống của Lạc Phi tôi không còn nhưng mạng sống của Thiên Thu chắc chắn sẽ còn.

Lạc Phi vẻ mặt cung kính.

– Ôi, ta nợ hai mẹ con bọn họ.

Diệp Phàm thở dài.

– Ha ha, đối với bọn họ mà nói thì phải cảm thấy hạnh phúc mới phải. Bằng không, hai người bọn họ bây giờ cũng không biết sẽ như thế nào rồi. Qua mấy năm mở rộng xây dựng, hiện nay trên đảo đã thay đổi rất lớn. Tiên sinh có thời gian thì đến đấy thăm, chắc chắn sẽ tạo cho ông cảm giác mới. Hơn nữa, bọn họ đối với tôi cũng rất tốt, tôi sắp được bọn đưa lên thành Bồ tát rồi.

Lạc Phi cười nói.

– Lạc Phi, cậu cũng đã không còn trẻ nữa rồi, phải tranh thủ giải quyết vấn đề kia đi có phải thế không nào?

Diệp Phàm cười nói.

– Ha ha, tùy duyên thôi. Hơn nữa Duy Cơ Tư cũng không thiếu con gái. Đương nhiên, tôi bảo vệ Duy Cơ Tư cho Tiên sinh cho nên mọi thứ trên đảo đều là của Tiên sinh. Tôi chỉ cần hai người con gái.

Lạc Phi vẻ mặt nghiêm túc nói.

– Không thể nói như vậy được, Duy Cơ Tư thuộc về tộc người Nạp Tây Mễ. Đương nhiên, nó cũng thuộc sở hữu của huynh đệ chúng ta.

Diệp Phàm vỗ vai Lạc Phi cười nói,

– Đi đi, chúng ta đừng lưu luyến nữa.

Nhìn máy bay bay lên không trung, Diệp Phàm vừa ra khỏi sân bay thì nhận được điện thoại của Dương Khai Thành Chủ tịch tỉnh Điền Nam, nói:

– Đồng chí Diệp Phàm, bên Điền Nam chúng tôi cho rằng việc thực hiện Đại quy hoạch Hoành Không là việc cấp bách.

Trước tình hình Đại quy hoạch vẫn chưa hoàn tất chuẩn bị, cũng chưa thấy có lợi ích thì không cần thiết phải mù quáng đi làm Khu kinh tế Hoành Không gì đó.

Tuy tên gọi thì rất dễ nghe, quy mô cũng lớn, nhưng, nhất định sẽ phân tán việc kiến thiết của Đại quy hoạch Hoành Không và sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không.

Vì thế bên chúng tôi cho rằng ý tưởng trước mắt thành lập Khu kinh tế Hoành Không là không thực tế. Không phải là nói ý tưởng này không tốt mà chủ yếu là thời cơ chưa chín muồi.

Chúng tôi cho rằng, cần phải chờ mấy năm nữa xem tình hình thì hãy quyết định.

– Chẳng qua là phạm vi mở bao hàm của Đại quy hoạch mở rộng một chút, còn lại những mặt khác không có thay đổi gì lớn.

Tập đoàn Hoành Không sẽ vẫn cứ có sức phát triển như thế. Hơn nữa, có thêm sự gia nhập của Cơ khí TQ và Điện khí Tây Nam, càng có thêm sự thúc đẩy cho sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không.

Tôi không hiểu, vì sao lại không thực tế?

Diệp Phàm hỏi, khẩu khí mạnh mẽ.

– Đồng chí Diệp Phàm, cơm thì phải ăn từng miếng một, một miếng không thể béo ngay lên được.

Chủ tịch Dương nói.

– Một tin tức mới nhất chúng tôi vừa nhận được, cảng Tân Môn đang mở rộng, cần phải nhập một số lượng lớn thiết bị máy móc.

Hạng mục này nhất định phải gọi thầu, chỉ dựa vào quy mô của một mình Tập đoàn Hoành Không đứng ra cạnh tranh thì còn kém xa so với 500 doanh nghiệp đứng đầu thế giới.

Đây là một hạng mục lớn liên quan đến tổng kinh ngạch lên đến hơn 10 tỷ. Chúng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Còn nếu Khu kinh tế Hoành Không được thành lập thì chúng tôi sẽ có những điều chỉnh hợp lý đối với những tài nguyên hiện có, tạo cho những tài nguyên hiện có tiến thêm một bước mới.

Hơn nữa, nâng cao sức cạnh tranh của Tập đoàn Hoành Không chúng tôi. Đối với hai tập đoàn bọn họ mà nói.

Có thể đưa họ vào Khu kinh tế Hoành Không thì cũng là việc thuận lợi cho chúng ta. Bởi vì, trước mắt hai tập đoàn bọn họ không những không phải gánh bất kỳ món nợ nào, ngược lại lợi nhuận hàng năm cũng đạt gần 2 tỷ.

Nói thực, đó chẳng phải là chúng ta dựa vào “tiên khí” của người ta hay sao?

Diệp Phàm nói.

– Các anh có thể hợp tác cạnh tranh mà, điều này cũng không thể không được. Tại sao cứ phải nhập lại với nhau. Đồng chí Diệp Phàm, anh chỉ nhìn thấy ưu điểm khi hợp nhất. Nhưng anh đã nhìn thấy được những phiền toái và bất cập hay chưa?

Chủ tịch Dương hỏi.

– Phiền toái nhất định sẽ có, nhưng lợi nhiều hơn hại hay là hại nhiều hơn lợi. Ban lãnh đạo Tập đoàn Hoành Không chúng tôi cũng đã nghiên cứu, cho rằng lợi nhiều hơn hại. Việc này không phải một mình Diệp Phàm tôi thích lập công mà là chuyện được quyết định từ sự phát triển lâu dài và bản thân Tập đoàn Hoành Không.

Diệp Phàm nói.

– Chúng tôi không hề nói anh thích lập công lớn, mà là sau khi chúng tôi nghiên cứu cẩn thận đã cho rằng điều kiện trước mắt không thích hợp cho việc thành lập Khu kinh tế Hoành Không.

Khu kinh tế Hoành Không không giống với đại đa số các khu kinh tế khác. Nó là một khu kinh tế trải rộng trên 2 tỉnh, 3 khu vực và thêm cả 2 tập đoàn nữa.

Đem những sự vật căn bản không tương hợp ép lại với nhau, chắc chắn sẽ khiến cho Tập đoàn Hoành Không phát triển thụt lùi.

Chúng tôi lo rằng, nó sẽ cản trở sự phát triển và quật khởi của Tập đoàn Hoành Không. Hơn nữa, những vấn đề liên quan trong đó cũng rất nhiều.

Đơn giản mà nói, đồng chí Diệp Phàm anh nếu là lãnh đạo chủ quản của Khu kinh tế Hoành Không, chỉ bao nhiêu là chuyện phiền toái như thế, việc cãi cọ cũng có thể lôi anh xuống bùn rồi.

Vì thế, tập trung tinh thần để kiến thiết, tạo một bước phát triển lớn mới là điều anh nên quan tâm lúc này.

Chứ không phải lúc để có một ý tưởng không thiết thực.

Lời của Chủ tịch Dương lần này đã nặng hơn không ít.

– Lời nói này khiến tôi lại có những cách nhìn khác, phạm vi Khu kinh tế Hoành Không thì lớn, nhưng có thể vượt quá phạm vi quả lý của 2 tỉnh Điền Nam và Thiên Vân sao? Như thế thì phiền toái của các anh chẳng phải là càng nhiều, mà Chủ tịch Dương anh cũng ko mệt lắm, ngược lại càng ngày càng có tinh thần ấy chứ.

Trong lời nói của Diệp Phàm có vẻ châm chọc.

– Việc xây dựng một tỉnh cần có thời gian tương đối dài, chứ không phải việc mà một tay Dương Khai Thành tôi có thể làm được.

Tôi tin rằng, thời kỳ đầu xây dựng tỉnh Điền Nam cũng gặp phải rất nhiều khó khăn như thế. Chỉ có điều đã nhiều năm như vậy rồi, đã ổn định rồi.

Mà Khu kinh tế Hoành Không các anh thì không giống như thế, là một khu kinh tế mới hoàn toàn. Còn Tập đoàn Hoành Không đang trong quá trình phát triển mang tính phục hồi.

Chúng tôi không hy vọng những việc bên ngoài ảnh hưởng đến sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không. Nói đi nói lại, bây giờ các anh tập trung tinh lực phát triển Tập đoàn Hoành Không mới là quan trọng nhất.

Đưa Đại quy hoạch Hoành Không đến thành công chính là việc các anh nên làm trước mắt.

Thái độ của Chủ tịch Dương cương quyết.

– Việc này có phải bên phía Điền Nam đã chính thức quyết định rồi hay không?

Diệp Phàm hỏi.