Chương 2455: Đến lúc đó đừng tức giận

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tôi biết rồi. Cậu cũng thật là… Mấy thứ đồ trang sức đó chúng tôi đều đã kiểm tra hết rồi, không có độc. tôi đã sắp xếp để Trương Hùng mang trả lại cho các cậu rồi. Còn nữa, tất cả đều mang trả lại hết nhưng chỉ cho phép cậu được lấy thêm ba thứ. Những cái đã đánh dấu thì trả cho mấy đồng chí Thiên Thông. Còn lại đều phải nộp hết. Cậu cũng biết đấy. Lần này các cậu cũng đã tổn thất không ít.

Cung Khai Hà nói.

– Những tổn thất đó tôi có biết. Chẳng phải là giày dép, quần áo và một số thiết bị tinh vi sao. Tuy nhiên lần này thu hoặc được cũng không ít.

Tổ trưởng tổ tình báo Triệu Thanh Ngọc đã đạt đến ngũ đẳng, còn Chu Đồng cũng đã đạt đến lục đẳng, Mã Hán cũng đến lục đẳng tầng thứ ba rồi.

Hai đồng chí dự bị còn lại cuối cùng cũng đã vượt qua môn hạm tứ đẳng rồi, hoàn toàn có thể trở thành đội viên chính thức của tổ A rồi.

Hơn nữa, lần này đi tam độc giáo chúng ta cũng đã thu được một số tài liệu tình báo liên quan đến độc giáo.

Bổ sung cho những chỗ thiếu của chúng ta về mặt này. Về sau nếu có gặp những chuyện như vậy cũng sẽ xử lí tốt hơn có đúng vậy không?

So với những thứ đó thì tổn thất một chút quần áo và thiết bị thì có đáng là bao?

Diệp Phàm nói.

– Cậu nói rất hay. Cái đôi giày đặc chế phòng độc đó cả tổ chúng ta có năm đôi thì đã bị cậu làm hỏng một đôi. Bây giờ chỉ còn lại bốn.

Một đôi giày đó không phải cứ dùng tiền là mua về được. Lại còn quần áo phòng hộ ở cự li gần nữa, có bộ nào không cần đến vài triệu?

Lại còn kính nhìn trong đêm. Lần này chúng ta tổn thất không dưới năm nghìn vạn đâu. Hơn nữa còn hi sinh mất hai đồng chí dự bị. haiz…

Cung Khai Hà thở dài, giọng nói có chút đau xót.

– Đúng vậy, thủ trưởng Cung, những chuyện này tôi đều hiểu. Về mặt tổn thất người tôi không nói đến nữa.

Tôi nói đến chút đồ trang sức kia. Các ông âm thầm đem bán ít nhất cũng được hai ba trăm triệu, kiếm lãi bội còn nói đến chuyện tổn thất làm gì?

Nếu tính ra thì lần hành động này đã đem về thu hoạch lớn cho tổ chúng ta rồi. Từ mặt nhân lực, tiền bạc cho tới các tài liệu.

Vì thế, về chuyện thưởng tôi không cần nữa. Đúng rồi, ông chẳng phải là sẽ giới thiệu với lão Lý xem có thể nâng cấp cho tôi lên trung tướng được hay không sao?

Diệp Phàm nói. Lời nói của hắn chứa đầy ẩn ý.

– Trung tướng? Ai nói vậy?

Giọng nói của Cung Khai Hà đầy kinh ngạc.

– Không lẽ đội trưởng Cung thực sự chưa nhắc đến chuyện này?

Diệp Phàm hơi tức giận. Hắn biết Lý Khiếu Phong tuyệt đối không thể nói bừa được. Đột nhiên hắn hiểu ra, chắc chắn là thủ trưởng Cung đang giả bộ ngốc.

– Ha ha, đúng là lúc nói chuyện phiếm tôi có nhắc đến chuyện đó. Nhưng cậu còn hơi trẻ. Cậu xem một trung tướng chưa đầy ba mươi tuổi

Cung Khai Hà tôi sẽ bị các vị lão tướng bên ủy ban quân giới mắng nhiếc cho chết mất. Cậu muốn lên trung tướng thì phải đợi thêm đã.

Lần sau nếu có thể làm chuyện còn tốt hơn thế nữa, tôi nhất định sẽ giới thiệu cậu. Hơn nữa, đến lúc cậu ba mươi tuổi tôi nhắc đến chuyện này có phải là sẽ tốt hơn không?

Cung Khai Hà cười nói.

– ồ, vậy là tôi làm không công rồi đúng không?

Diệp Phàm cố tình lạnh lùng hỏi.

– Sao lại là làm không công được chứ? Đại công lần này cậu lập sẽ được ghi chép vào sách đấy. Tích lũy thêm chiến công lần sau nữa rồi đề cập đến chuyện trung tướng, tôi chẳng phải là sẽ có lí do để giới thiệu rồi hay sao?

Đến lúc đó cho dù có đồng chí nói đến chuyện cậu còn trẻ, tôi vẫn có thể vin vào công lao cậu đã lập mà chặn miệng họ lại được.

Vì thế, bây giờ cậu đang tạo bước đệm. “Vạn trượng sao lâu tòng địa khởi”-không có nền thì làm sao xây dựng được, có đúng không nào?

Cung Khai Hà quả thực rất giỏi khua môi múa mép.

– Còn muốn lần sau nữa sao? Vậy thì khó rồi. Lần này suýt chút nữa đã toi mạng. Tôi thật không muốn suốt ngày cứ xách cái đầu của mình liều mạng đi làm việc không công nữa rồi.

Muốn làm thì hãy để cho các vị láo tướng nói chuyện phiếm đó đi làm. Tôi nói vậy cũng là hợp tình hợp lí rồi chứ không phải là vì tôi vô trách nhiệm mà thoái thác.

Nếu bọn họ đã nói là dễ thì cứ để họ đi. Còn nếu tổ chức muốn đề bạt họ lên cấp tướng nào đó thì Diệp Phàm tôi không thèm ghen tị.

Diệp Phàm đã bắt đầu bực bội.

– Không thể nói như vậy được có phải không đồng chí Diệp Phàm? Cậu cũng phải nghĩ một chút cho các đồng chí ấy.

Dù sao không có quy định thì không thể đi vào quy củ được. Tất cả đều dựa theo cách nghĩ của mình, nghĩ thế nào thì là thế ấy thì thế giới này loạn hết cả rồi à?

Tất nhiên là yêu cầu của cậu thì tôi có thể nói lại với cấp trên. Còn về chuyện có được hay không thì không phải là thứ Cung Khai Hà tôi có thể quyết định được rồi, có đúng không nào?

Tuy tôi là ủy viên nhưng cũng chỉ được một phiếu. Có tác động thêm thì nhiều nhất cũng chỉ được hai ba phiếu nữa, chưa tạo nên được tính quyết định.

Hơn nữa tôi cũng muốn nói thêm với cậu. Cho dù là không có hi vọng thì cậu cũng không nên bực tức. Cứ tiếp tục phấn đấu, đối với cậu thì chuyện lên cấp trung tướng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Chỉ cần trong mắt cậu còn có tổ A mà thôi, có đúng không nào?

Cung Khai Hà bắt đầu giảng hòa.

– Thôi bỏ qua vậy. Cái quân hàm trung tướng ấy cũng chẳng có gì hay ho cả. Dù sao tôi cũng không muốn suốt ngày trong quân ngũ. Thế này đi, lần hành động này, Trương Cường đã thể hiện rất xuất sắc.

Hơn nữa để lần này thắng lợi được, Trương Cường suýt nữa đã phải bỏ mạng. Dù bây giờ anh ấy vẫn đang dưỡng thương, độc trong người anh ấy tôi cũng chưa có cách loại bỏ hoàn toàn.

Có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, công lao của Trương Cường quả là không nhỏ.

Diệp Phàm nói. Cuối cùng hắn cũng đã lộ rõ hàm ý.

– Việc này thì cả tổ đều rõ, tuyệt đối sẽ không quên đồng chí Trương Cường. Tôi bàn bạc thêm với vài ủy viên nữa thì bọn họ đều đồng ý ghi công lao cấp một cho Trương Cường. Hơn nữa sẽ báo đến cả ủy ban quân ủy và văn phòng chủ tịch nữa. Còn về chuyện đề bạt Trương Cường lên làm đội trưởng đại đội tám thuộc đoàn cảnh vệ thì chúng tôi cũng đã báo lên bên trên mà trên cũng đã phê duyệt rồi.

Cung Khai Hà nói.

– Thứ tôi muốn không phải là cái đó.

Diệp Phàm đáp lại.

– Vậy cậu muốn cái gì? Là đại soái của lần hành động lần này, cậu có thể trực tiếp đề xuất. Suy nghĩ và ý kiến của cậu chúng tôi sẽ châm chước để giải quyết, có đúng không?

Cung Khai Hà nói.

– Trương Cường hoàn toàn có đủ tư cách để trở thành thiếu tướng.

Diệp Phàm nói.

– Việc này…

Cung Khai Hà ngập ngừng.

– Đến cả chút yêu cầu này tổ cũng không đồng ý sao?

Diệp Phàm bắt đầu tức giận thật. Giọng nói hắn trong điện thoại không còn nhã nhặn nữa.

– Hét lên cái gì hả cậu Diệp Phàm? Tôi dù sao cũng là lãnh đạo của cậu, đúng không? Đến cả nói chuyện với lãnh đạo mà cậu cũng có thái độ đó à?

Giọng điệu của Cung Khai Hà bắt đầu trở nên nghiêm túc.

– Xin lỗi, tôi hơi bị kích động một chút.

Diệp Phàm đã bình tĩnh lại.

– Việc này đúng là khó. Không phải là Cung Khai Hà tôi cố tình làm như vậy. Cái này là tùy theo số lượng quân hàm cho xuống. Thiếu tướng thì chỉ có một cái.

Cậu cũng rõ đấy, có tới hơn mười quân hàm đại tá trong tổ chúng ta được đề cử. Phải xem xét nhiều mặt đã.

Cậu nói Trương Cường có công lao nhưng công lao của người khác cũng không ít. Mu trên hay mu dưới bàn tay đều là thịt cả, cậu bảo tôi phải làm sao?

Cung Khai Hà dứt khoát nói rõ ràng mọi chuyện.

– Ý của thủ trưởng Cung là các ủy viên trong tổ đều có người để giới thiệu rồi?

Diệp Phàm hỏi.

– Có giới thiệu vài người. Trước hết trong tổ đang tiến hành việc xét tuyển bước đầu. Sau đó lọt vào vòng trong thì có ba đồng chí. Đồng chí Trương Cường được lão Lý giới thiệu. Tuy láo Lý không còn là ủy viên nhưng mọi người đều tôn trọng ông ấy nên đồng chí Trương Cường đã được vào vòng hai.

Cung Khai Hà kể lại.

– Hai đồng chí còn lại là những ai vậy?

Diệp Phàm lại hỏi:

– Còn nữa, những ai đã giới thiệu họ vậy?

– Một người là đại tá Tiền Sâm-tư lệnh viên của khu căn cứ địa Ngư Đồng Đại Hùng Sơn, Đồng chí Tiền Sâm công tác ở Đại Hùng Sơn đã nhiều năm rồi.

Hơn nữa đồng chí ấy vẫn luôn âm thầm bảo vệ Đại Hùng Sơn. Đồng chí ấy có thực lực làm việc, kinh nghiệm công tác phong phú, lên hàm thượng tá cũng đã năm năm rồi.

Một đồng chí khác là Đằng Các-tổ phó tổ nhân sj của chúng ta.

Cung Khai Hà trả lời. Ông ta biết chuyện này có muốn giấu cũng không được. Chi bằng nói toạc ra nếu không đến lúc Diệp Phàm biết thì lại đau đầu.

– Không đúng, năm 2003 đồng chí Đằng Các mới chỉ đạt đến ngũ đẳng. Hơn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm thì quân hàm lúc đó của đồng chí ấy là thượng tá.

Đồng chí ấy đã từng sát cánh chiến đấu với tôi trong trận Sahara. Tuy nhiên lúc đó nghe nói ông ta vẫn chỉ là một quân nhân bình thường.

Bây giờ thì leo nhanh thật, đã lên đến chức tổ phó tổ nhân sự rồi. Nói thế nào thì cũng vừa có hai năm thôi.

Không lẽ đồng chí Đằng Các có thể trực tiếp từ hàm thượng tá lên thiếu tướng? Tôi không hiểu những đồng chí giới thiệu ông ta có phải là đầu óc bị lừa đá rồi hay không?

Diệp Phàm châm chọc nói.

– Trường hợp của đồng chí ấy hơi đặc biệt một chút. Hơn nữa võ nghệ của đồng chí ấy cũng đã đạt đến lục đẳng rồi.

Hình như Cung Khai Hà có điều gì khó nói nên ông ta không muốn nhắc đến Đằng Cách.

– Có thể cho tôi biết người giới thiệu bọn họ là ai không?

Diệp Phàm tiếp tục hỏi.

– Bây giờ thì tôi không tiện cho cậu biết nhưng buổi tối cậu cứ lên tổng cục đi.

Cung Khai Hà trả lời.

– Không lẽ tổi nay sẽ bàn đến vấn đề này sao?

Diệp Phàm lại hỏi.

– Đúng vậy. Thực ra tôi định gọi điện để thông báo cho cậu nhưng một số đồng chí trong tổ nói cậu đang trong giai đoạn bình phục sức khỏe nên cuộc họp lần này không cần thông báo cho cậu. Tuy nhiên tôi thấy cậu đến nói góp vài câu cũng vẫn được. Đến lúc đó cậu đừng có tức giận đấy nhé. Cái bàn trong phòng họp đập hỏng đi cũng được nhưng không được để mất kiểm soát bản thân.

Cung Khai Hà nhắc nhở.

– Dù sao tôi cũng chỉ là một tổ phó chẳng uản lí việc gì cả. Bọn họ nói đúng, thông báo hay không thông báo cho tôi thì cũng chẳng sao cả.

Diệp Phàm lạnh lùng nói. Hắn bắt đầu tức giận thật.

Hắn nghĩ thầm mấy người bọn họ lúc phải liều mình thì cử hắn đi đến lúc có chút chuyện hay ho thì lại nhớ đến việc hắn là tổ phó không quản lí việc gì cả.

– Không thể nói như vậy được. Tuy cậu vẫn chưa trút bỏ công việc bên chính quyền, tính quan trọng trong công việc của cậu vẫn thuộc về bên chính quyền đó.

Nhưng cậu đã được chủ tịch Đường đích thân bổ nhiệm làm tổ phó tổ A, đã thông qua sự bàn bạc của các ủy viên quân ủy, cuối cùng cũng đã được ủy ban chính trị phê duyệt.

Đối với các công việc quan trọng của tổ A cậu đều có quyền tham gia, có quyền đề đạt các ý kiến mang tính xây dựng.

Cung Khai Hà nói bằng giọn rất nghiêm túc.

– Vậy được. Hẹn tối nay gặp lại.

Diệp Phàm nói. Gác điện thoại xuống, mặt hắn sầm lại, tay hất một cái bay chiếc cốc xuống nền nhà.

– Tên tiểu tử này, phải nhịn bực tức lại một chút. Cậu xem, cứ bực tức như thế không những hại sức khỏe mà còn làm thất thoát cả tài sản chung nữa. Như thế không tốt đâu!

Không ngờ Diệp Phàm lại đen đủi đến vậy, gặp ngay phải y tá trưởng Dương Quyên đến kiểm tra phòng.

– Cháu xin lỗi! cháu thực sự nhịn không nổi.

Diệp Phàm sầm mặt xuống trả lời. Tất nhiên hắn không thể tức giận vơí vợ của chủ nhiệm Điền rồi.

– ừ, có chuyện gì bực tức nói cho cô nghe xem nào.

Không ngờ giọng điệu của y tá trưởng Dương bỗng chốc trở nên ôn hòa. Bà ta tự mình dọn các mảnh vỡ trên nền nhà và pha bình trà sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nhìn Diệp Phàm rồi hỏi;

– Có phải là lại cãi nhau với bạn gái không?

– Không phải ạ.

Diệp Phàm lắc đầu, nghĩ thầm phụ nữ đúng là bát quái, đến cả vợ của chủ nhiệm Điền cũng không ngoại lệ.

– Cái cậu thanh niên này, lại còn ngượng với cô nữa sao. Cô dù sao cũng là người từng trải mà.

Không ngờ Dương Quyên lại nói như vậy. Giọng điệu như muốn tâm sự với Diệp Phàm.