Chương 3290: Hội Nghị Thường Vụ Thay Đổi Bất Ngờ.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Cấp bậc như thế thì cũng tương đối rồi, cũng có thể có chút thể diện rồi.

Diệp Phàm cười nói.

– Đó là đương nhiên, tuy nhiên sau khi nhắc đến chuyện này đồng chí Bố Hoa Thanh đương nhiên sẽ không nhắc đến việc của Triệu Hướng Vân nữa, còn lúc này lập tức có “bạn bè”, đề nghị chúng ta cũng cử ra đồng chí đồng cấp là được, thế đương nhiên chính là chỉ đồng chí Phó Chủ tịch Thường trực tỉnh Bố Hoa Thanh rồi.

Đối với Phó Chủ tịch Bố mà nói đương nhiên là việc đại hỉ rồi, việc này đảo đi đảo lại lại tự đập vào đầu mình và quân đoàn Mỹ nữ của ông ta. Xem như là một thu hoạch ngoài ý muốn, còn Triệu Hướng Vân, tự nhiên bị ông ta vứt bỏ một cách không do dự.

Tuy nhiên, đúng lúc này, lại có đồng chí bạn bè tốt đề xuất chúng là phía khống chế cổ phần của Tập đoàn Hoành Không, càng phải thể hiện mức độ coi trọng của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh chúng đối với Tập đoàn Hoành Không mới đúng. Bằng không, sẽ để lại ấn tượng xấu cho cấp trên rằng chúng ta không coi trọng.

Cho nên cảm thấy phân công đồng chí Phó Bí thư Chiêm Hữu Quang phụ trách mảng kinh tế là tương đối thích hợp. Chủ tịch Khúc thấy tình hình như thế, dù sao người mình đề cử Phong Hồ Ninh cũng không được rồi chi bằng làm một người tốt cũng là tìm kiếm chút tình nghĩa.

Vì thế Chủ tịch Khúc chuyển sang ủng hộ Bí thư Ninh, cuối cùng, Bố Hoa Thanh cũng thất bại, bởi vì chẳng có chuyện gì với hắn nữa.

Còn Bí thư Kim thấy tôi hết trò rồi nên cũng gật đầu, cuối cùng đồng chí Chiêm Hữu Quang xuống rồi.

Tuy nhiên, Bí thư Ninh cũng lợi hại, đã quan tâm nể mặt Chủ tịch Khúc, giao vị trí phó soái cho đồng chí Phong Hồ Ninh.

Bố Hoa Thanh Phó Chủ tịch thường trực cuối cùng lại tay trắng, chỉ có thể giương mắt nhìn. Ôi, những đồng chí ở tỉnh này thật là khó đoán.

Trên Hội nghị thường vụ Tỉnh tình hình thay đổi liên tục. Đây là chỗ để đấu về thực lực, trí tuệ, quan hệ và đầu óc.

Ta thực sự cảm thấy so với những con cáo già này, đầu óc ta thực sự chưa đủ tầm.

Cái Thiệu Trung nói.

– Bí thư Kim hoàn toàn cũng có thể đề xuất cho anh đảm nhận vị trí Phó soái mà, chức Phó soái này có thể không chỉ là một người.

Diệp Phàm nói.

– Đề xuất rồi, Bố Hoa Thanh ngăn cản, nói là muốn ta lên cũng được, nếu thế thì đồng chí Triệu Hướng Vấn cũng phải lên.

Nếu làm như thế, tỉnh sẽ phái xuống 4 cán bộ cấp Phó tỉnh xuống chủ trì một tổ xin hạng mục.

Hơn nữa, 1 đồng chí trong đó còn là nhân vật số 4 của tỉnh. Như thế rõ ràng là quá chướng mắt rồi.

Việc này, rõ ràng là xuống để cướp công mà, như thế sẽ để lại cho cấp trên ấn tượng như thế nào chứ?

Vì thế những kiến nghị này đều bị phủ quyết.

Cái Thiệu Trung thở dài.

– Xin lỗi anh Cái, việc này, tôi cũng không thể giúp được.

Diệp Phàm nói.

– Việc này ta đâu có thể trách cậu được, cậu vừa trở về đã cung cấp cho ta tin tức quan trọng về phương diện này như thế, ta cảm kích cậu còn chưa đủ ấy chứ.

Cái Thiệu Trung nói.

– Thực ra, anh Cái, tuy anh không thể giữ ấn soái. Nhưng dù sao anh cũng là lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh trực tiếp phụ trách Tập đoàn Hoành Không, cho nên việc trình hạng mục Đại quy hoạch Hoành Không không thể thiếu anh được.

Diệp Phàm nói.

– Ôi, thời buổi này, trái đất thiếu đi người nào cũng vẫn quay. Chúng ta những con người bé nhỏ này chỉ là vai phụ ở Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh mà thôi.

Giọng nói của Cái Thiệu Trung hết sức thất vọng và phẫn nộ.

– Đừng tức giận, lão ca, Tập đoàn Hoành Không cần anh, Tổ trình hạng mục Đại quy hoạch Hoành Không cũng cần anh.

Diệp Phàm nói.

– Thế thì làm sao, cấp trên đã quyết định rồi. Chú em, tôi biết cậu cũng khó chịu trong lòng, tuy nhiên, việc trên tỉnh đã quyết định rồi hai người chúng ta cũng không thể thay đổi được nữa.

Cái Thiệu Trung nói.

– Việc này tôi sẽ trực tiếp trình lên Chủ tịch Khúc và Bí thư Ninh, nguyên nhân chính là Tổ trình hạng mục Đại quy hoạch Hoành Không không thể thiếu được lãnh đạo trực tiếp phụ trách là anh.

Diệp Phàm nói rất cương quyết.

– Chú em, cậu có lòng là tốt. Đừng đi nói những việc này, tránh làm người ta khó chịu.

Cái Thiệu Trung động lòng, âm điệu giọng nói cũng có chút thay đổi.

– Yên tâm đi ông anh. Nếu anh không thể xuất hiện trong Tổ trình báo cáo xin hạng mục thì Diệp Phàm tôi sẽ dừng việc đại quy hoạch.

Giọng nói của Diệp Phàm rất kiên quyết và cúp điện thoại.

– Chú em, ôi…sao cậu phải khổ thế.

Lúc này khóe mắt Cái Thiệu Trung đã rớm nước mắt.

Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho Chủ tịch tỉnh Khúc.

– Việc này Thường vụ đã quyết định rồi, đồng chí Diệp Phàm, hy vọng cậu có thể hiểu. Về chuyện này, không phải là Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh không trưng cầu ý kiến của cậu. Đây chỉ là ván đề tỉnh cử người xuống thôi có phải không nào?

Chủ tịch tỉnh Khúc vẫn quan tâm đến cảm xúc của Diệp Phàm.

– Có những việc có thể thay đổi, chúng tôi chắc chắn rất cần đồng chí Cái Thiệu Trung xuống hỗ trợ chúng tôi triển khai công việc. Đây không phải là vấn đề tình cảm, mà là thực sự cần anh ấy.

Diệp Phàm nói.

– Đồng chí Diệp Phàm, có những việc không dễ xử lý đâu. Có một sẽ có hai, đến lúc đó, nếu làm không tốt thì e là người ta lại dị nghị.

Chủ tịch tỉnh Khúc ngầm ám chỉ việc Triệu Hướng Vân cũng phải tham gia.

– Một số thông tin tại Hội nghị Thường vụ tôi cũng đã nói qua rồi, nếu chính thức do bên đó sắp xếp thì đương nhiên không dễ dàng gì.

Thực ra, tôi có một cách. Đồng chí Cái Thiệu Trung là lãnh đạo quản lý trực tiếp Tập đoàn Hoành Không của Ủy ban nhân dân tỉnh, anh ấy cũng là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Hoành Không.

Một Tổng tài như tôi còn có thể tham gia, tại sao Chủ tịch Hội đồng quản trị lại không? Cho nên đồng chí Cái Thiệu Trung hoàn toàn có thể lấy thân phận khác để tham gia.

Đó chính là thân phận Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Hoành Không tham gia Tổ trình hạng mục. Như vậy, chẳng hề mâu thuẫn với quyết định của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh có phải không nào?

Diệp Phàm nói.

– Việc này tôi và Bí thư Ninh trao đổi một chút, xem xem anh ấy nói thế nào.

Chủ tịch tỉnh Khúc cũng biết tính cách của hắn, nếu tạo sức ép thì phiền phức. Đến khi đó làm cho Đại hoạch Hoành Không không ra gì thì tổn thất lớn.

Hơn nữa, Tập đoàn Hoành Không bây giờ mà thiếu hắn thì thực sự không ổn. Huống hồ hắn nói cũng có lý, anh không đồng ý cũng không được.

Thứ 2 ngày mùng 5 tháng 3.

Thư ký Tỉnh ủy Đỗ Kiếm gọi điện, hôm nay có người trên tỉnh xuống. Là quyết định việc thành viên của Tổ trình hạng mục, tỉnh Điền Nam cũng có người qua, bảo đồng chí Diệp Phàm làm tốt công tác chuẩn bị.

Thực ra trong lòng Diệp Phàm cũng đã cơ bản biết được rồi.

Khoảng 2 giờ chiều, những đồng chí trên tỉnh Thiên Vân do đồng chí Phó Bí thư tỉnh ủy Chiêm Hữu Quang dẫn đầu đã đến tổng bộ của Tập đoàn Hoành Không.

Cùng đến còn có đồng chí Phó Thường trực Ban Tổ chức tỉnh ủy Trần Đình. Theo phía sau lại còn có Bí thư thành ủy thành phố Hạng Nam đồng chí Dương Chí Thăng. Diệp Phàm cảm thấy kỳ lạ, thầm hỏi gã này đến đây làm gì?

Đề tài thảo luận đầu tiên là Trưởng ban Trần của Ban Tổ chức Tỉnh ủy tuyên bố nhận điều động nhân sự.

Nguyên Phó Bí thư Đảng ủy, ủy viên Đảng ủy Tập đoàn Hoành Không đồng chí Ngô Hồng Sơn điều nhậm chức Phó Chủ nhiệm Ban Kinh tế – Mậu dịch.

Còn Phó Bí thư Đảng ủy, ủy viên Đảng ủy Tập đoàn Hoành Không đồng chí Cung Chí Quân tiếp nhận vị trí của Ngô Hồng Sơn.

Xem ra, Ninh Chí Hòa cũng rất nể mặt Cung Khai Hà. Người khác không hiểu phân lượng của Cung Khai Hà, nhưng Ninh Chí Hòa lại hiểu rõ đồng chí này rất được Chủ tịch Đường coi trọng.

Cơ hội Cung Khai Hà gặp được Chủ tịch Đường lớn hơn nhiều so với những Chủ tịch, Bí thư tỉnh và trưởng các các Bộ, ngành trung ương. Hơn nữa, Tổ A có thể chỉ huy công an, một số đơn vị bộ đội đặc biệt và còn cả bộ ngành quốc an.

Phần thứ 2 của điều động giao nhiệm vụ là giao cho Bí thư Thành ủy thành phố Hạng Nam đồng chí Dương Chí Thăng làm ủy viên Đảng ủy Tập đoàn Hoành Không, Phó Bí thư Đảng ủy. Hạng mục được phân công phụ trách cụ thể chính là bộ ngành cấp dưới thành phố mơ ước thành phố Hạng Nam trong Đại quy hoạch.

Nhiệm vụ này cũng là chính thức thừa nhận từ nay về sau thành phố Hạng Nam chính là bộ ngành quy hoạch thuộc Tập đoàn Hoành Không. Còn đồng chí Dương Chí Thăng từ nay về sau cũng chính là cấp dưới của Diệp Phàm.

Tuy đồng chí Dương Chí Thăng miệng đang cười, cũng vỗ tay theo mọi người, nhưng Diệp Phàm hiểu rằng, gã đang rất đau lòng.

Việc điều động này Tỉnh ủy không hề bàn bạc với Diệp Phàm, khiến cho Diệp Phàm trở tay không kịp.

– Bí thư Diệp, từ nay về sau tôi chính là một lính dưới quyền của anh rồi.

Dương Chí Thăng lại tủm tỉm cười đưa tay ra.

– Nói gì thế, làm sao lại nói thế được chứ. Chúng ta sau này là chiến hữu cùng chung chiến hào, kề vai chiến đấu. Tin rằng có sự gia nhập của thành phố Hạng Nam, không gian mở rộng Đại quy hoạch Hoành Không càng thêm rộng lớn.

– Có Bí thư Diệp chỉ huy dẫn đầu tin rằng những việc này không phải là mộng tưởng, mà là thực tế rõ ràng.

Lời của Dương Chí Thăng dường như có chút hàm ý.

– Ha ha, giấc mơ thành sự thật mà.

Diệp Phàm cười sảng khoái, đương nhiên không thể để Dương Chí Thăng chèn ép khí thế.

Hai đồng chí này đã bắt đầu thầm ra chân trên hội nghị giao nhiệm vụ rồi, xem ra, sau này sẽ có kịch hay để xem rồi.

– Bí thư Diệp, trong các thành viên của Ủy ban công tác Đệ trình giữa hai tỉnh chuẩn bị thành lập phải chọn ra 4 thành viên trong Ban lãnh đạo Tập đoàn Hoành Không tham gia.

Về việc này các anh phải nhanh chóng quyết định. Còn đồng chí Dương Chí Thăng được phân công phụ trách thành phố Hạng Nam, trọng trách và phân lượng đều chiếm vị trí tương đối lớn trong Đại quy hoạch Hoành Không.

Tỉnh chỉ định đồng chí Dương Chí Thăng nhất thiết phải tham gia Tổ công tác Đệ trình.

Triệu Hướng Vân cười nói.

– Ha ha, những việc này dễ giải quyết mà. Trong 4 vị trí, ngoài đồng chí Dương Chí Thăng đã chỉ định ra, còn lại đương nhiên chính là tôi và 2 đồng chí Dương Chấn Đông và Cung Chí Quân có phải không nào?

Diệp Phàm cười nói, rõ ràng lúc này đang mượn thế ep xuống, tránh việc phải tổ chức hội nghị chuyên môn khiến những đồng chí không được sẽ không thoải mái.

– Ha ha, đương nhiên vẫn phải thật thận trọng, đồng chí Diệp Phàm. Có phải nên mở một cuộc họp chuyên môn bàn bạc với mọi người một chút không?

Triệu Hướng Vân cố ý muốn khơi ra chuyện này.

– Không cần, chỉ là một Ban Đệ trình lâm thời mà thôi. Một khi việc đệ trình thành công thì Ban này cũng sẽ giải tán.

Diệp Phàm nói đến đây.

Cố ý liếc nhìn 3 người Dương Chấn Đông, Cung Chí Đồng và Dương Chí Thăng. Hỏi:

– Ba vị đồng chí đều là Phó Bí thư Đảng ủy, chi bằng chúng ta mở luôn cuộc họp Bí thư ở đây luôn, ba vị có ý kiến gì không?

– Không có ý kiến, chúng tôi kiên quyết tán thành đề nghị của Bí thư Diệp.

Dương Chấn Đông lập tức nói. Việc này cần gì phải đem ra thảo luận ở cuộc họp Đảng ủy làm quái gì. Thảo luận đi thảo luận lại có khi mình lại bị đẩy ra khỏi Ủy ban Đệ trình ấy chứ.

Cung Chí Quân thì càng không có ý kiến, có lẽ Cung lão đầu cũng đã nhắc nhở cẩn thận rồi. Yêu cầu gã hoàn toàn nghe theo chỉ thị của Diệp Phàm.

Còn đồng chí Dương Chí Thăng vừa nhìn thấy cơ hội đến, vì mình là do tỉnh chỉ định nên chẳng phải lo lắng sẽ bị Diệp Phàm dùng thủ đoạn đá ra.

Cho nên gã cố ý trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Việc này tương đối quan trọng, vì thành viên của Ủy ban Đệ trình liên quan đến việc có thể đệ trình thành công hay không.

Đây là hai việc lớn của tỉnh, không thể qua loa đại khái. Tôi thấy cần thiết phải mở một cuộc họp Đảng ủy chuyên môn để thảo luận một chút về việc này.

Như thế cũng có thể chọn ra được những đồng chí thích hợp có phải không nào?