Chương 501: Phòng làm việc

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi Vệ Sơ Tinh đang suy nghĩ linh tinh, Cổ Bảo Toàn cũng tự nói:

“Đồng chí Diệp Phàm, quyền lực tôi trao cho anh không nhỏ. Anh hãy phát triển thật tốt, tốt nhất là có thể tạo ra một con nghé không biết sợ hổ cho Ngư Dương, con nghé có thể thắng được hổ chính là Diệp Phàm.

Anh muốn phát triển an toàn, không dễ dàng như vậy. Tứ đại gia tộc Phí, Tiếu, Ngọc, Tạ có đồng ý không? Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép Ngư Dương toát ra một tiểu hổ nữa.

Thế tất tạo thành nghé hổ xung đột, có xung đột càng tốt! Nếu có xung đột thì có cơ hội, có kỳ ngộ, xung đột sẽ có lợi cho cạnh tranh và phát triển kinh tế, có lợi cho Cổ Bảo Toàn này quản lý và nắm trong tay cả Ngư Dương. Trước mắt từ biểu hiện của Vệ Sơ Tinh, cô ta tựa hồ không có tâm tính tranh giành quyền lợi, lẽ nào cô ta thật sự không có dã tâm nào sao?

Chuyện này là không thể nào, nếu như không có dã tâm thì cô ta không thể chuyển từ Ủy ban kinh tế thương mại tỉnh xuống dưới huyện được, làm quan ai không muốn trở thành chư hầu một phương, con người ai chẳng muốn có địa vị, không, không, cô gái này giấu diếm rất kỹ, mình phải…

“Ài! Thiết Hải, vì đẩy anh lên, tôi đã bất chấp bất cứ giá nào, cũng không biết có lưu lại nghi ngờ gì trong mắt Cổ Bảo Toàn hay không, lần này Hoàng Hải Bình bị bắt giữ Phí gia tuyệt đối sẽ đem món nợ khó đòi này đổ lên người tôi. Mẹ kiếp, nợ thì nợ, lão tử đã đã đắc tội với Ngọc gia, Phí gia cũng đã sớm ở trong tối ám toán mình.”

Diệp Phàm suy nghĩ một lát cũng bình thường trở lại.

Hắn tiện tay gọi điện:

-Thiết Hải, tiểu tử cậu đợi mời khách đi, ha ha ha…

-Tôi mời khách, không thành vấn đề, phó Chủ tịch huyện Diệp huyện trở lại, tôi sẽ chiêu đãi anh tận tình. Anh chọn chỗ đi, ở Lâm Tuyền hay là trong huyện.

Triệu Thiết Hải nhất thời cũng không nghĩ tới chỗ nào.

-Ha ha ha, tiểu tử cậu thăng quan còn không nên mời khách sao?

Câu nói của Diệp Phàm giống như một quả bom, nhất thời làm Triệu Thiết Hải choáng váng.

Triệu Thiết Hải ngây ngô hỏi:

-Thăng quan, thăng quan gì? Tôi không phải chỉ là một giám đốc sở nhỏ, lẽ nào kêu tôi làm Chủ tịch thị trấn?

– Phó Cục trưởng Triệu, hiểu chưa?

Diệp Phàm kéo cố tình kéo dài giọng cười nói, ngay cả chức quan cũng gọi ra ngoài. Triệu Thiết Hải dù có ngốc cũng có thể nghe ra. Y hét vang một tiếng:

-A, phó Chủ tịch huyện Diệp, tôi không phải thăng lên phó Cục trưởng chứ?

Trong giọng nói của Triệu Thiết Hải tràn đầy vẻ nghi ngờ. Chức danh này y đã mong muốn rất nhiều năm.

-Yes! Hiểu chứ?

Diệp Phàm thốt ra một câu tiếng Anh hoàn toàn khiến cho Triệu Thiết Hải muốn rớt con ngươi, hét lớn:

-Cám ơn! Cám ơn phó Chủ tịch huyện Diệp, tôi nói rồi, sau này Thiết Hải này sẽ nghe theo lời anh.

Triệu Thiết Hải run rẩy nói, lại một lần nữa thể hiện lòng trung thành.

– Cậu nói những chuyện này làm gì, tuy nhiên có chuyện này tôi phải nói cho cậu biết. Lần này Hoàng Hải Bình bị bắt giữ vì liên lụy đến chuyện của nguyên nhà máy giấy Ngư Dương, cho nên lúc nào đó nếu Bí thư Cổ nhớ lại hỏi cậu thì cậu phải biết thông minh, cậu nói đầu mối đó do cậu cung cấp cho tôi là được.

Diệp Phàm dặn dò, thật ra cũng có chút lo lắng lúc nào đó Cổ Bảo Toàn đột nhiên nhớ ra chất vấn, tuy nhiên khả năng này rất nhỏ.

-Diệp…phó Chủ tịch huyện Diệp, anh đem công lao lớn lao này dành cho tôi, anh kêu tôi phải nói thế nào đây.

Giọng nói đàn ông mạnh mẽ của Triệu Thiết Hải lại có vẻ nghẹn ngào.

-Tuy nhiên nguy hiểm vốn cùng song hành với lợi ích, mặc dù nói cậu nhận được công lao dành được đề bạt, tuy nhiên nếu như vậy sẽ đắc tội với Phí gia. Hoàng Hải Bình là tay sai của Phí gia, cậu phải cẩn thận chớ để con chó của Phí gia cắn phải. Ai! Chuyện này tôi cũng không biết có mang rắc rối đến cho cậu hay không…

Diệp Phàm thở dài, cảm giác như thoáng cái dìm Triệu Thiết Hải xuống nước.

-Anh nói gì vậy phó Chủ tịch huyện Diệp, nếu sợ đắc tội với người khác, chuyện của sơn trang Kính Nguyệt lần trước, tôi đã không tham dự. Ngọc gia hay Phí gia đều giống nhau, đắc tội với một nhà cũng là đắc tội, đắc tội với hai nhà cũng là đắc tội. Hơn nữa tôi đã từng nói tôi sẽ đi theo phó Chủ tịch huyện Diệp, sợ gì chứ.

Triệu Thiết Hải ném ra một câu thô tục.

– Ừ! Tốt! Tuy nhiên chuyện này cậu cũng không cần lo lắng, lúc đó tôi cũng đã nói với Bí thư Cổ yêu cầu giữ bí mật cho cậu. Tôi tin chuyện này chỉ có tôi và ông ấy biết nội tình, có lẽ ông ta sẽ không nói ra. Nếu muốn đề bạt cậu, không phải chỉ cần một câu nói của ông ấy là xong chuyện, không cần thiết phải đem chuyện này nói ra.

Diệp Phàm an ủi.

-Tôi không lo lắng, phó Chủ tịch huyện Diệp, có chuyện này tôi muốn nói với anh. Phương Nghê Muội đính hôn rồi. Hôm cô ấy mời ăn vốn muốn gọi cho anh nhưng lúc đó điện thoại của anh lại tắt máy.

Triệu Thiết Hải cười nói.

-Nghê Muội đính hôn à! Đó là chuyện tốt, đáng chúc mừng!

Diệp Phàm chợt cảm thấy trái tim như nhói đau, gương mặt thuầt khiết của Phương Nghê Muội bất chợt lại hiện ra trước mặt, trận sóng gió trên xe lam hôm đó thoáng hiện ra trước mắt. Một cảm giác chua xót như xông thẳng lên mũi, trong nháy mắt hắn chợt trở nên thất thần.

Diệp Phàm thầm nghĩ:.

– Vậy cũng tốt! Mình không cưới cô ấy, cũng không thể để người ta lỡ thì, cũng tốt

Diệp Phàm lẩm bẩm như một kẻ ngu đi trên đường, mấy phút đồng hồ sau mới phục hồi tinh thần lại, thuận mồm hỏi:

-Thiết Hải, chồng cô ấy là ai?

-Anh tuyệt đối không nghĩ tới đâu, Tạ Đoan!

Triệu Thiết Hải cười nói.

-Tạ Đoan!

Diệp Phàm thất thanh kêu lên một tiếng, thầm nghĩ:

“Mẹ kiếp, thế giới này thật đúng là nhỏ bé, lại là phó Bí thư Tạ Đoan con trai của Tiếu diện hổ Tạ gia Ngư Dương, nghe nói lần này sau khi Hoàng Hải Bình bị miễn chức, Tạ Đoan tạm thời thay thế y chủ trì công tác của chính quyền thị trấn Lâm Tuyền.

Ài! Lúc ấy mình có đề xuất Thiết Minh Hạ và Tạ Đoan cho Cổ Bảo Toàn. Xem ra lão Thiết nhất thời không có hy vọng gì.

Tuy nhiên Cổ Bảo Toàn cũng thật là kỳ quái, Tạ Đoan rõ ràng là người của Tạ gia Ngư Dương, làm sao ông ta chịu để cho Tạ Đoan ngồi lên chiếc ghế Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền?

Mặc dù nói Tạ Đoan cũng là Tiếu diện hổ giống như cha y Tạ Cường, làm người hiền lành, tuy nhiên người như vậy cũng sẽ không nghe lời Cổ Bảo Toàn, y khẳng định sẽ nghe lời Tạ Cường.

Hơn nữa Tạ Đoan cũng là người quá người hiền lành, bản lĩnh chưa đủ, người như vậy làm Chủ tịch thị trấn có thể gặp khó khăn khi quản lý mười mấy vạn người dân Lâm Tuyền.

Tuy nhiên trái lại y lại học được sự ôn hòa của cha mình Tạ Cường, cho dù phát sinh chuyện gì, có lão tử Tạ Cường làm thường ủy chống đỡ cũng không phải sợ người nào.

Nghê Muội có thể lấy y thì cả đời này cũng không cần lo lắng gì nữa. Ài! Thật ra mình còn muốn kiếm cho Nghê Muội chức vụ Phó Trưởng phòng, bây giờ có Tạ gia che chở thì chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.”

Diệp Phàm luôn miệng thở dài: “Tình cảm vốn vô cùng phức tạp, mình cũng cảm thấy vui mừng khi Phương Nghê Muội có thể tìm được người tốt mà cô ấy có thể nương tựa. Tuy nhiên cảm giác hụt hẫng trong lòng cũng khó lòng tiêu tan trong thời gian ngắn.”

Diệp Phàm vừa đi vừa nghĩ, không lâu sau đã đến ngôi miếu đổ nát, phòng làm việc của cục Tôn giáo.

Hắn phát hiện bên trong trống rỗng không có ai. Phó cục trưởng cục Chiêu thương Trịnh Lực Văn cũng không biết đi làm chuyện gì.

Còn mấy chức phó và đám nhân viên của cục Tôn giáo cũng không thấy ai, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện đã tan sở, khó trách không có ai. Mình cứ nghĩ đến chuyện của Phương Nghê Muội mà quên mất.

Cục Chiêu thương vì chưa có có tiền xây dựng tòa nhà làm việc chuyên môn, hơn nữa cũng do Diệp Phàm chủ quản, cho nên tạm thời cũng thu xếp phòng làm việc trong ngôi miếu đổ nát này.

-Phó Chủ tịch huyện Diệp. Anh đến rồi à?

Lúc này chợt có một giọng nói truyền đến, Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn thì ra là Đinh Hương Muội đang quét sân.

– Mọi người đi hết rồi à?

Diệp Phàm ủ rũ hỏi.

– Ừ! Hôm nay em trực nhật, quét dọn xong mới đi, cho nên về muộn.

Đinh Hương Muội khẽ mỉm cười, để chiếc chổi xuống đi rửa tay, pha trà cho Diệp Phàm

-A.

Tuy nhiên cô ta đã sớm bị Diệp Phàm kéo ôm vào lòng, anh chàng này hiện giờ đang vì chuyện đính hôn của Phương Nghê Muội mà cảm thấy buồn bực.

Hắn tiện tay bế Đinh Hương Muội lên, phăm phăm bước về phía phòng làm việc trên tầng.

– Diệp…phó Chủ tịch huyện Diệp. Nơi này là Cục Tôn giáo. Em…

Đinh Hương Muội bị hù dọa đến thất sắc, khẽ giãy dụa vội vàng nhỏ giọng kêu lên.

-Sợ cái quái gì.

Diệp Phàm rống to một tiếng, làm gạch ngói trên đại điện trong miếu rung lên nhè nhẹ.

-Để em…em đóng cửa.

Đinh Hương Muội nói.

– Đóng cái gì.

Diệp Phàm gằn giọng, đi mấy bước tiến vào phòng làm việc, đầu tiên mở điều hòa, tay thả Đinh Hương Muội lên trên bàn làm việc.

Hắn đưa tay một cái thì bắt ngay được nhũ phong của Đinh Hương Muội, khẽ nắn một cái khiến cô a lên một tiếng run rẩy.

Âu yếm một hồi, hai người ôm chặt lấy nhau, hai đôi môi quấn chặt

Không lâu sau, điều hòa thổi ra hơi nóng làm trong phòng làm việc ấm áp.

Thấy đã chín muồi, Diệp Phàm vuốt mấy cái thì đã cởi hết quần áo của Đinh Hương Muội làm lộ ra cơ thể trắng nõn của cô, từ hai ngọn núi cao ngất phập phồng đến khe sâu bí ẩn.

Cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng khẽ nói vài câu như trong mơ, căp chân thon dài hơn run một chút khiến người nhìn vào càng xông máu mũi.

– A.

Diệp Phàm gầm nhẹ một tiếng rồi nhào lên thân thể của Phương Nghê Muội, một gậy tre đánh thẳng vào hoa tâm, Đinh Hương Muội hự lên kịch liệt, nhất thời xuân tình tràn ngập.

Từng đợt lại từng đợt như sóng trào dâng, Diệp Phàm mãnh liệt như tướng quân sa trường đưa Đinh Hương Muội như bay lên bồng bềnh, thật ra chỉ là thuần túy phát tiết, điên cuồng phát tiết.

Đinh Hương Muội bị vây trong mê loạn, cố gắng nghênh hợp.

Lúc đầu cô còn lo lắng nếu như có đồng nghiệp khác bắt gặp thì đúng là không biết giấu mặt mũi vào đâu nên cắn chặt môi không dám rên rỉ.

Sau đó dưới thế tiến công mãnh liệt của Diệp Phàm mà dần dần không tự chủ được, bắt đầu hét lên sung sướng, không biết lâu như vậy có khiến phật Di Lặc và Tứ đại thiên vương bên cạnh có động phàm tâm hay không, chỉ thấy Di Lặc cứ một mực cười còn Tứ đại thiên vương thì trợn mắt nhìn.

Oan nghiệt!

Một lúc lâu mới ngừng nghỉ.

-Tiểu Diệp ca! Anh thật mãnh liệt, em chưa từng hạnh phúc như vậy.

Đinh Hương Muội đỏ mặt thì thầm, đưa tay khẽ lau mồ hôi trên ngực Diệp Phàm, bộ dạng yêu kiều quyến rũ.

-Chuyện của chồng em giải quyết xong chưa?

Diệp Phàm hỏi.

-Chuyện đó vẫn chưa xong, chính là Cục trưởng Phí của cục Nhân sự cứ gây khó dễ, nói chồng em chỉ là thầy giáo trung học, thuộc biên chế giáo dục. Nếu anh ấy muốn chính thức điều đến công tác ở Ủy ban Nhân dân thì thuộc về biên chế hành chính. Cho nên ông ấy cứ không chịu gật đầu, quà mang đến cũng không nhận. Ài! Em biết chuyện phong bao trợ cấp của hoạt động lần trước đã đắc tội với vợ ông ấy Ngô Lệ Hoa. Được rồi, nếu không được thì quay lại dạy học.

Đinh Hương Muội vừa tức giận vừa lộ ra vẻ bất lực, mệt mỏi dụi đầu vào ngực Diệp Phàm như một chú mèo đáng thương.

-Không sao! Chuyện này không vội, mấy ngày nữa anh rảnh rỗi sẽ làm giúp em. VI Phí Ân có phải không? Cục trưởng cục Nhân sự thì có thể lấy tay che trời à? Nếu thật sự muốn chọc vào lão tử thì lão tử sẽ để y thấy.

Diệp Phàm hừ một tiếng, dù sao hiện tại cũng hoàn toàn nổ súng với Phí gia rồi, chỉ cần là người của Phí gia đụng vào họng súng thì phải bắt giữ, diệt không thiếu một người.