Chương 1234: Bí thư Triệu muốn chĩa mũi dùi vào ai

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhưng Hà Trấn Nam vẫn chưa chịu buông tha, hừ nói:

– Đó chỉ là ý kiến thiểu số, vừa rồi đã có sáu phiếu tán thành, thêm một phiếu của tôi là bảy phiếu rồi.

Trong số 12 vị ủy viên thường vụ ở đây, số phiếu đồng ý đã quá nửa, tôi hy vọng đồng chí Mã Bách Sinh có thể nắm giữ chức vụ trong Ủy ban Chính trị Pháp luật, đứng đầu chỉ huy các đồng chí trong phòng phá được vụ án thảm sát 88 trước cuối năm nay.

Đem lại cho Ngư Đồng của chúng ta một tương lai sáng lạn. Mang tới cho nhân dân Ngư Đồng điều kiện tốt nhất. Tôi sẽ lập tức báo cáo quyết định này của Ban thường vụ thành phố Ngư Đồng với Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Đảng ủy Công an tỉnh cùng với các đồng chí lãnh đạo khác trong Tỉnh ủy.

– Hà Trấn Nam, ông sẽ trở thành tội nhân của thành phố Ngư Đồng, hai mắt tôi không đui, đến một ngày ông phải hối hận, hừ!

Diệp Phàm lạnh lùng “hừ” một tiếng, xoay người đi ra.

– Làm sao mà Hà Trấn Nam có thể trở thành tội nhân được, giọng điệu thật ngang ngược, câu nói này do vị nào phát ngôn vậy, khiến Triệu Xương Sơn tôi vô cùng kinh ngạc.

Đội nhiên cửa phòng họp bị mở ra, một giọng nói sang sảng vang lên.

Khi ba chữ “Triệu Xương Sơn” truyền đến, tất cả các đồng chí thường vụ trong phòng họp đều kinh ngạc đến nỗi đứng bật dậy, trố mắt ra nhìn, không phải là đồng chí Bí thư Tỉnh ủy đầy uy mãnh Triệu Xương Sơn thì còn ai vào đây nữa?

– Lời vừa rồi là ai nói, đứng dậy cho tôi.

Triệu Xương Sơn không hề để ý đến mọi người xung quanh, nghiêm nghị hỏi, đôi mắt uy lực nhìn một lượt toàn bộ các đồng chí trong ban thường vụ.

– Là tôi nói.

Diệp Phàm bất chấp tất cả đứng lên nói, trong lòng thầm tự hỏi, lão già này đến đây làm gì? Rõ ràng là ông ta biết là giọng mình, thế mà lại hỏi câu đó, chắc chắn là việc giao dịch lần trước đã khiến ông ta tức điên lên, muốn tới đây tính sổ với mình đây mà, thật xui xẻo!

– Cậu nói, cậu là ai? Tên họ là gì?

Triệu Xương Sơn liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên nói.

– Tôi là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng Diệp Phàm.

Diệp Phàm ưỡn ngực đứng thẳng, trả lời.

– Cậu không còn là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố nữa rồi.

Lúc này, Hà Trấn Nam đang đứng một bên, lạnh lùng nói.

– Ồ! Nói vậy là thế nào?

Triệu Xương Sơn đưa mắt nhìn Hà Trấn Nam hỏi, có vẻ như khá thích thú, ông an tọa ở vị trí chủ trì mà Hà Trấn Nam mời, khoát tay nói với mọi người:

– Mọi người ngồi xuống đi, tôi chỉ tiện đường đi chơi, ghé qua Ngư Đồng câu cá giải sầu thôi, nghe nói câu cá ở Ngư Đồng vô cùng thú vị, đã đến đây rồi thì cứ nghe mọi người nói chuyện một lúc.

Dĩ nhiên, Triệu Xương Sơn dù sao cũng là nhân vật số một của tỉnh Việt Đông, áp lực vô hình ông ta đem lại cho các vị ủy viên Ban thường vụ tương đối lớn, cả đám người đơ ra như khúc gỗ, vẻ mặt căng thẳng cứng đờ không dám có bất cứ cử động gì.

– Bí thư Triệu, ý kiến xử lý đồng chí Diệp Phàm vừa được cuộc họp Ban thường vụ thông qua hình thức biểu quyết quyết định, chính tôi đang chuẩn bị hoàn thiện nghị quyết để báo cáo lên Tỉnh ủy.

Hà Trấn Nam trả lời một cách thận trọng.

– Hừ. Ngư Đồng này là thiên hạ của ông, Diệp Phàm tôi không phục cũng không được, bởi lẽ, ông là đại diện cho tổ chức. Có điều, từ đáy lòng tôi tuyệt đối không phục. Đồng chí Hà Trấn Nam có thể phán quyết tôi trong cuộc họp Ban thường vụ, tôi cũng có quyền khiếu nại lên lãnh đạo Tỉnh ủy phải không Bí thư Triệu?

Diệp Phàm nói với sắc mặt bình tĩnh.

– Ồ, xem ra trong lòng cậu không phục phải không nào? Thế này đi, hiếm lắm mới có dịp tôi xuống đây, cho cậu một cơ hội khiếu nại. Dĩ nhiên, nếu cậu nói vô lý, không thuyết phục, hoặc là cố tình gây sự, vậy thì biện pháp xử lý cậu của Ban thường vụ chính là ý kiến của tôi. Hơn nữa, tôi đại diện cho Tỉnh ủy, lập tức thi hành.

Triệu Xương Sơn không biểu lộ rõ sắc thái, liếc mắt dò xét Diệp Phàm, nói.

– Bí thư Triệu, còn nếu như tôi nói có lý thì sao?

Diệp Phàm hỏi.

– Đã có tôi đứng ra phân giải, Ban thường vụ Ngư Đồng sẽ xem xét lại việc của cậu.

Lúc Triệu Xương Sơn nói câu này, khóe miệng Hà Trấn Nam giật giật vài cái. Trong lòng thầm nghĩ còn xem xét cái gì, ông còn đứng ra phân giải xem xét làm cái quái gì.

– Bí thư Triệu, chuyện là như thế này…

Diệp Phàm đem mọi chuyện kể tuốt tuột ra.

– Kẻ nghi phạm quan trọng bị cướp đi, không cần phải tính đến chuyện tập đoàn Dương Điền như thế nào, rõ ràng là việc Ban thường vụ Ngư Dương chúng tôi xử phạt cậu ta là hoàn toàn đúng với kỷ cương, điều lệ của Đảng.

Hà Trấn Nam phản bác.

– Đúng ư, vậy tôi xin hỏi Bí thư Hà, ý của ông ở đây là tôi phải chịu trách nhiệm phải không?

Diệp Phàm nói, không hề sợ Hà Trấn Nam một chút nào.

– Đương nhiên, Cục Công an thành phố triển khai công tác dưới sự chỉ đạo của cậu, hơn nữa cậu còn là Cục trưởng. Cậu đã nghe qua việc tự nhận trách nhiệm và từ chức rồi, nhưng cậu lại không chịu từ chức, vậy nên Ban thường vụ chúng tôi đành phải họp để bàn bạc, thông qua xử phạt cậu.

Hà Trấn Nam nói một cách bình tĩnh.

– Được, Bí thư Hà ông nói có lý.

Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn qua một lượt sắc thái biểu hiện của các vị trong Ban thường vụ, đột ngột chuyển đề tài, quay sang Triệu Sơn Xương nói:

– Bí thư Triệu, theo lời đề xuất của Bí thư Hà, tôi phải tự xin từ chức nhận lỗi.

Có điều, năm ngoái lúc xảy ra vụ án thảm sát 88, hình như Bí thư Hà là người đứng đầu Ngư Đồng, vụ án thảm sát lớn như vậy xảy ra, hơn nữa lại xảy ra ở Ngư Đồng, gây ra ảnh hưởng lớn, xét về phạm vi và mức độ nghiêm trọng, theo thống kê của Bộ Công an cũng đứng đầu các vụ trọng án năm ngoái trên cả nước. Bí thư Triệu, ông nói có phải vậy không?

– Ừ, đúng vậy.

Triệu Sơn Xương thản nhiên gật đầu, không đoán được thằng nhãi này đang có ý gì.

– Vậy thì đúng rồi, đảm đương chức vụ Bí thư Thành ủy Ngư Đồng, là người đứng đầu Ngư Đồng, xảy ra vụ án lớn như vậy, không phải cũng nên tự xin từ chức nhận lỗi sao? Mặc dù đồng chí Hà Trấn Nam không kiêm chức Cục trưởng cục Công an, nhưng ảnh hưởng của vụ án thảm sát 88 quá lớn. Ông là người đảm đương chức vụ Bí thư Thành ủy Ngư Đồng, là người đại diện cho Đảng, cho lãnh đạo, đáng lẽ phải gánh vác trọng trách của lãnh đạo, không phải là nên tự xin từ chức nhận lỗi sao?

Diệp Phàm khí thế áp đảo Hà Trấn Nam.

– Cậu đúng là ăn nói hàm hồ.

Hà Trấn Nam thiếu chút nữa là tức phát điên lên, Lý Quốc Hùng và đám người ngồi bên không hé răng nửa lời.

– Ăn nói hàm hồ, ăn nói hàm hồ chỗ nào?

Diệp Phàm phản bác một cách lạnh lùng.

– Bí thưTriệu, xin ông phân xử, đây có phải ăn nói bậy bạ không? Theo như lời cậu ta nói thì có phải là lãnh đạo Tỉnh ủy cũng phải chịu trách nhiệm phải không?

Hà Trấn Nam lôi cả lãnh đạo Tỉnh ủy ra, dĩ nhiên là với mục đích để ép Diệp Phàm.

– Bậy bạ, đúng là có chút bậy bạ.

Triệu Xương Sơn gật gù tán đồng, xoay người, mặt nghiêm lại, đột nhiên nói:

– Ảnh hưởng của vụ án thảm sát 88 năm ngoái đối với Ngư Đồng vẫn còn, ban thường vụ các ông không lo nghĩ cách làm thế nào để cùng nhau dốc sức phá vụ án này, ngược lại lại gây chia rẽ nội bộ, cãi cọ lẫn nhau.

Các ông cho rằng toàn bộ lãnh đạo Tỉnh ủy chỉ là thứ để trang trí, tất cả đều là kẻ câm điếc hay sao? Phá án tuyệt đối không phải là việc của mỗi mình Cục Công an, vụ án này có ảnh hưởng vô cùng sâu sắc với Ngư Đồng các ông.

Ông xem xem, kinh tế Ngư Đồng dạo gần đây bị trượt dốc, lòng người bất ổn, ngay cả những phòng ốc được xây dựng xong cũng trở thành những căn nhà bỏ hoang, nếu như tình hình này cứ kéo dài thì kinh tế làm sao có thể phát triển được, làm sao có thể cải thiện cuộc sống của nhân dân?

Diệp Phàm là Cục trưởng cục Công an thành phố, mặc dù gần đây có biểu hiện khá tốt, tuy nhiên còn chưa dốc toàn lực để phá vụ án này.

Mà đồng chí Hà Trấn Nam là Bí thư thành phố Ngư Đồng, không phải là vì nghĩ cách làm thế nào để tạo điều kiện tốt nhất cho Cục Công an dốc toàn lực phá vụ án này sao, mà vì tên lưu manh bị cướp đi, muốn lâm trận đổi soái, lẽ nào chỉ cần đổi một người là được?

NếuCục Công an cho là tập đoàn Dương Điền có điểm nghi vấn rất lớn, phát triển kinh tế hay phá vụ án này, hai con đường này nằm ở sự lựa chọn của các ông.

Nếu như nhìn từ góc độ mục tiêu trước mắt, đương nhiên là không thể đắc tội với tập đoàn Dương Điền, nhưng, nhìn từ góc độ mục tiêu lâu dài, nếu như vụ án ở Ngư Đồng vẫn không thể phá được, sẽ khiến lòng người hoang mang, lẽ nào như vậy không ảnh hưởng đến phát triển kinh tế ư?

Lấn này tôi tới đây, tôi muốn xem xem thái độ của lãnh đạo Thành ủy thành phố Ngư Đồng đối với vụ án thảm sát 88. Vài ngày trước, tôi đã tham dự cuộc họp tại Bắc Kinh, Thủ tướng đã gọi tôi đến hỏi.

Ông ấy nói: “A, đồng chí Xương Sơn, người dân cả nước đều đang chăm chú theo dõi vụ án thảm sát 88. Ông đừng có tiếc cái giá phải trả, trước hết hãy phá được vụ án, mang lại cho Ngư Đồng một tương lai sáng lạn.

Thấy không, đến Thủ tướng cũng biết rồi, lãnh đạo Thành ủy thành phố, càng nên coi đây là một vụ án lớn cần phải điều tra làm rõ, phải xem đây là sự kiện chính trị trọng đại.

Kẻ lưu manh chạy trốn, nhưng chúng ta cũng không thể nổi giận, còn phải xốc lại tinh thần truy bắt kẻ tội phạm tình nghi kia trở về, tăng cường việc điều tra phá án.

Triệu Xương Sơn nói đến đây, nhìn mọi người một lượt, nói tiếp:

– Hôm nay, tôi nói cho các ông biết, trong nửa năm vụ án thảm sát 88 còn không phá được, tất cả các đồng chí trong Đảng ủy Cục Công an thành phố Ngư Đồng đều phải từ chức.

Hơn nữa, toàn bộ lãnh đạo Thành ủy phải chuyển đi cho tôi, ở đâu khổ, lập tức đến đó cho tôi. Đến lúc đó, đừng có nói là Triệu Xương Sơn tôi không nể tình, đây là việc quan trọng mà lúc này Thủ tướng rất quan tâm.

Các người không phá được án, lần tới tôi đi họp ở Bắc Kinh, tôi phải giải thích với Thủ tướng thế nào đây? Hôm nay tôi chỉ nói tới đây thôi, tôi đi đây, đi câu cá.

Về việc xử lý đồng chí Diệp Phàm, Thành ủy các ông hãy bàn bạc lại, các ông cho rằng nên giải quyết thế nào thì giải quyết như thế, tôi sẽ đợi để nghe báo cáo của các ông.

Còn nữa, đồng chí Diệp Phàm cũng phải dốc hết trăm phần trăm sức lực cho tôi, việc kẻ phạm tội tình nghi bị cướp đi lần này rõ ràng là rất hoang đường.

Còn nữa, cậu xem, đã gây ra náo loạn lớn như vậy rồi. Tuy rằng phá án là quan trọng, những cũng phải chú ý đến việc phát triển kinh tế của địa phương.

Cậu sẽ không thể tìm được cách nào để vừa phá được án vừa không gây trở ngại cho sự phát triển kinh tế, cậu cần phải để não hoạt động, đừng để não chết. Cậu hãy nhớ lấy cho tôi, trong vòng nửa năm không phá được vụ án, cậu tự cởi bỏ mũ về nhà bán khoai lang đi, hừ!

Triệu Xương Sơn sau khi nói xong, mặt trầm ngâm đi mất, thái độ của lão Triệu lấp lửng. Chẳng ai hiểu trong lòng lão ta đang nghĩ gì.

Hiển nhiên trong phòng họp lưu lại một đám ủy viên ngồi mắt chữ o mồm chữ a.

Thật lâu sau, Khang Văn Sinh mới hỏi một cách chậm chạp:

– Bí thư Hà, việc này còn phải bàn bạc lại nữa không?

– Bàn cái con khỉ, tan họp!

Hà Trấn Nam hừ nói, đứng dậy.

– Vậy việc xử lý đồng chí Diệp Phàm, trước hết có cần phải…

Khang Văn Sinh hỏi với sắc mặt khó coi.

– Phải cái gì? Xé biên bản ghi chép cho ông đây, ghi cái rắm, tan họp, tan họp, các vị trở về cố gắng làm việc, sau này Cục công an thành phố có yêu cầu gì thì cần các đồng chí phối hợp, thì toàn lực phối hợp, vừa rồi Bí thư Triệu đã nói, ai dám cãi lại thì ông đây sẽ không khách khí.

Hà Trấn Nam tức giận, nói vài câu thô tục, mở cửa xoay người bỏ đi.

– May là Bí thư Triệu tới, bằng không, hôm nay Hà Trấn Nam đã thực hiện được mục đích rồi.

Vu Chí Hải nhẹ nhàng thở ra, vừa đi vừa trò chuyện với Diệp Phàm.

– Hà Trấn Nam, con chó Nhật này muốn chỉnh chết tôi, xem ra, phải chỉnh lại thái độ của ông ta. Ông bất nhân, Diệp Phàm tôi tuyệt đối bất nghĩa.

Diệp Phàm độc ác nói.

– Hai người các cậu, mâu thuẫn này, xem ra khó mà hòa hợp. Chắc hẳn phá được vụ thảm án 88 này, không phải cậu đi thì là ông ta lăn. Ắt hẳn, khả năng lớn là cậu đi, dù sao, ông ta cũng là nhân vật số một thành ủy.

Vu Chí Hải thở dài.