Chương 3267: Tâm Vững Như Sắt.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Mau bắt lấy cô ta.

Phác Nguyên Thông vừa thấy, bảo hai cô gái lên giữ lấy Phác Thanh Thanh.

Diệp Phàm đột nhiên phát hiện trong nháy mắt hai cô gái nhà họ Phác đi lên bắt lấy Phác Thanh Thanh. Dưới đôi mắt ưng phát hiện ánh mắt độc ác của Phác Thanh Thanh nhìn hắn một cái.

Cô gái này hay là giả vờ điên? Diệp Phàm nghĩ thầm sau đó xoay người nói

– Đừng cản cô ta, để cô ta nhảy.

– Diệp đại sư, ý của cậu là gì?

Phác Thiện Hỉ vẻ mặt có chút tức giận.

– Có tôi ở đây cô ta có thể chết sao? Không cần phải lo lắng.

Diệp Phàm khoát tay áo, hai cô gái buông tay.

Phác Thanh Thanh hét lên một tiếng rồi nhảy xuống hồ. Sau đó dưới hồ luôn miệng hét.

Người nhà họ Phác trên bờ đều vội đến mức không được, nhưng Diệp Phàm vẫn thờ ơ vẻ mặt lạnh lùng nhìn Phác Thanh Thanh đang giãy dụa bị sặc trong nước.

– Nguyên Thông, hay là kéo lên, cứ như vậy nó sẽ chết mất.

Mẹ của Phác Thanh Thanh khóc nói.

Nhưng Phác Nguyên Thông nhìn Diệp Phàm mà Diệp Phàm không gật đầu.

Đúng lúc này Diệp Phàm đột nhiên động, hai tay đánh xuống nước, cột nước nhất thời dâng cao, giống như suối phun nhằm thẳng về phía Phác Thanh Thanh.

Dưới sóng nước, Phác Thanh Thanh liên lục bị nước phun sang, cô liều mình giãy dụa trong nước.

Nhưng Diệp Phàm tâm vững như sắt, tiếp tục đánh ra cột nước tấn công về phía Phác Thanh Thanh. Màn này làm người nhìn không nỡ còn Phác Thanh Thanh mà nói thì chính là chịu hình phạt tàn khốc.

Mẹ Phác Thanh Thanh đã khóc từ lâu, cả người muốn lao về phía Hồ. Nhưng bị hai cô gái giữ chặt.

Chẳng qua thái độ của Phác Nguyên Thông không khác Diệp Phàm là mấy, thờ ơ lạnh lùng, giống như cô gái đang giãy dụa trong hồ kia không phải con gái của mình.

Khói độc phun ra, lao thẳng đến chỗ Phác Thanh Thanh. Bởi vì Diệp Phàm phát hiện tuy có thể Phác Thanh Thanh giả điên, nhưng cơ thể cô ấy bị hắn gây sức ép không ngờ có khí độc tràn ra. Chứng tỏ trong cơ thể Phác Thanh Thanh có độc.

Đúng lúc này Kim sí chung vương giấu trong người Diệp Phàm không ngờ xôn xao lên. Diệp Phàm sửng sốt, thầm nói chẳng lẽ Phác Thanh Thanh bị người ta hạ chung?

Vì thế tay vừa động, một chất độc chung vương được Diệp Phàm nuôi dưỡng trong đan điền được Diệp Phàm bức ra bàn tay.

Trước kia, chung vương này là Tử Đỗng Chung, nhưng hiện giờ đã tiến hóa đến kim sí. Một ngụm nước bọt của Diệp Phàm, Kim sí chung vương thừa dịp bay về phía Phác Thanh Thanh.

Không lâu, một giọt nước nhỏ mang theo Kim sí chung vương bay vào miệng Phác Thanh Thanh. Kim sí chung vương có thể thu nhỏ phóng lớn. Khi ở trong cơ thể Diệp Phàm chỉ bằng chừng sợi tóc, tùy lúc mà có thể thay đổi lớn nhỏ. So với một tế bào trong cơ thể có khi còn nhỏ hơn.

Hiện giờ công lực của Diệp Phàm đã được đề cao, Kim sí chung vương có thể lớn bằng nắm tay to. Hơn nữa, hai đôi cánh cũng tương đối lớn. Lực công kích còn mạnh hơn một bán tiên thiên.

Mà con dơi của Diệp Phàm cũng bay ra ngoài theo Kim sí chung vương tiến vào cơ thể Phác Thanh Thanh. Kim sí chung vương không lâu đi vào não Phác Thanh Thanh.

Con dơi phát hiện, quả nhiên có một chỉ chung vương giấu trong não phía trán của Phác Thanh Thanh. Chỉ chung vương này hoàn toàn màu đen.

Con dơi đầu tiên đi qua lập tức dùng nội khí vây quanh chỉ chung vương kia.

Chủ yếu là nếu Kim sí chung vương có đánh nhau với chung vương bên trong này có thể gây sức ép ảnh hưởng đến não bộ của Phác Thanh Thanh. Không cẩn thận còn ảnh hưởng đến tính mạng của Phác Thanh Thanh.

Con dơi này hóa thành vòng vây nội khí trên thực tế chính là Diệp Phàm lợi dụng thuật phong giới của tam hóa đại sư hình thành một phong giới nhỏ bé trong não bộ của Phác Thanh Thanh. Đem cả Kim sí chung vương và thanh chung vương vào.

Kim sí chung vương phát động thế công hung mãnh, thanh chung vương rõ ràng không địch lại Kim sí không lâu bị tiểu phong giới làm cho hoàn toàn thay đổi.

Thanh chung vương liều mình giãy dụa, nhưng Diệp Phàm không chút nương tay, khống chế Kim sí tiếp tục cắn thanh chung vương.

Hai đùi của Thanh chung vương đều bị Kim sí ăn luôn, tiếp tục là cánh tay rồi đến thân thể đến đầu đều bị Kim sí ăn.

Nhưng Diệp Phàm có chút buồn bực chính là, thanh chung vương giấu trong cơ thể Phác Thanh Thanh chính là một con con, con mẹ lại trong tay người khác.

Gây sức ép lợi hại như vậy, người này sao đến giờ vẫn chưa hiện ra?

Nếu Thanh chung vương bị Kim sí của Diệp Phàm ăn hết thì người mẹ chắc chắn sẽ phải chịu tổn thương rất nặng.

Nhưng mãi cho đến khi Kim sí nuốt hoàn toàn thanh chung vương đôi mắt ưng của Diệp Phàm cũng không phát hiện chung quanh một dặm có động tĩnh gì.

Diệp Phàm suy nghĩ có phải bởi vì con dơi biến thành một phong giới nhỏ ngăn cách hết thảy mọi thứ nên như vậy không.

Phong giới này tuy nhỏ như hạt đậu tương nhưng có công năng ngăn cách hết thảy. Đây là lần đầu Diệp Phàm thi triển thuật phong giới. Tuy nói nhỏ, nhưng nó cũng là một phong giới.

Quét sạch những gì thanh chung vương lưu lại, Diệp Phàm bắt đầu dùng nội khí cùng một ít dược liệu rửa sạch huyệt vị của Phác Thanh Thanh.

Ước chừng hai tiếng hơn sau, Phác Thanh Thanh ướt sũng được Diệp Phàm kéo lên bờ.

Mà Diệp Phàm nhanh chóng ngồi xếp bằng.

Mẹ của Phác Thanh Thanh khóc nấc lên.

– Cô không sao, tốt lắm, lập tức sẽ tỉnh ngay.

Diệp Phàm nói.

– Cậu giết nó rồi, cậu là đồ khốn.

Mẹ của Phác Thanh Thanh khóc hét lên.

Phác Nguyên Thông nhăn mặt kiểm tra qua, nói

– Thiến Ảnh, Thanh Thanh không chết, nó chỉ ngất đi, chúng ta nghe Diệp đại sư.

Đang nói Phác Thanh Thanh tỉnh lại, miệng phun ra một ít nước xong cả người có chút ngây ngốc, hỏi

– Mẹ, sao con lại ở đây?

– Thanh Thanh, con đã khỏe, khỏe lại rồi.

Liễu Thiến Ảnh ứa nước mắt hỏi.

– Con không biết, tại sao con lại ở đây, lạnh quá.

Phác Thanh Thanh nói.

– Dìu cô ấy về nghỉ ngơi, cô ấy không việc gì.

Diệp Phàm khoát tay, Liễu Ảnh tự mình dìu con gái về.

Nhưng lúc đi lên, cô quay lại nhìn Diệp Phàm miệng nói mấy câu Diệp Phàm nghe không hiểu là cảm ơn gì.

– Đại sư thần y.

Phác Nguyên Thông cũng rất vui.

– Đại sư, lúc trước tôi còn nghi ngờ, hiện giờ tôi đã tâm phục khẩu phục, cám ơn đại sư, ngài là đại ân nhân của nhà họ Phác.

Phác Thiện Hỉ cũng nhìn Diệp Phàm chân thành nói.

Bởi vì Phác Thiện Hỉ rất yêu quý chị, vẫn luôn rối rắm việc này. Lúc trước phát hiện Phác Thanh Thanh có bạn trai ngoại quốc Phác Thiện Hỉ còn ủng hộ chị.

Chẳng qua, cánh tay khửu tay khó lừa gạt chân, chủ nhà họ Phác quyết định Phác Thiện Hỉ cũng chỉ có đồng ý không có cách nào. Hơn nữa, kết thân với nhà họ Liễu cũng liên quan rất lớn đến sự nghiệp của Phác Thiện Hỉ.

Trước lợi ích to lớn, Phác Thiện Hỉ lựa chọn cách im lặng. Mỗi lần nghĩ đến trong lòng Phác Thiện Hỉ đều cảm thấy dằn vặt.

– Diệp đại sư, buổi sáng ngày mai tôi sẽ dẫn ngài đi thăm Yêu sâm vương của nhà họ Phác.

Phác Nguyên Thông lúc này mới lên tiếng.

– Thời gian của tôi rất vội, hết kỳ nghỉ tết tôi còn phải trở về. Cho nên, tôi hi vọng hôm nay có thể nhìn thấy Yêu sâm vương. Nếu không chúng tôi chỉ cần một chút là được, một khi nhìn thấy nó chúng tôi lập tức đến thành phố Tân La giải quyết chuyện Phác Tín Đông.

Diệp Phàm nói.

– Vậy được rồi, xin chờ một chút. Nhưng Diệp đại sư nếu muốn gặp yêu sâm vương còn phải tắm rửa thay quần áo sau đó mới đi thăm viếng. Ngại quá, đây là tổ tông truyền lại, trong nhà tôi đến bây giờ vẫn thận trọng như vậy.

Phác Nguyên Thông nói.

Diệp Phàm cũng đồng ý, ăn cơm tối trước sau đó tắm giặt sạch sẽ thay quần áo, cũng nhân dịp này điều tức một chút.

Lúc này đã hết ngày, đã hơn bảy giờ tối, ánh trăng đã trốn vào tầng mây, đêm có vẻ rất yên lặng.

Diệp Phàm đi theo Phác Nguyên Thông đến chỗ trống phía sau núi.

Xa Thiên cùng Phác Thiện Hỉ ở lại bên ngoài. Phác Nguyên Thông lại quỳ gối lạy trước hình bát quái kia.

– Trong mười đại cao thủ trên thế giới, Thái cực huyết Phác Tín Đông chính là một người. Thật ra, các cậu có thể không biết Thái cực huyết chính là dấu hiệu của nhà họ Phác chúng tôi.

Quả cầu này thật ra chính là biến đổi từ hình bát quái âm dương thái cực của người Trung Quốc các cậu.

Trong nhà họ Phác chúng tôi có ba chỗ có Thái cực đồ này. Đây chính là hình Thái cực đồ lớn nhất.

Nếu có một người xâm phạm trái phép thì Thái cực đồ này sẽ nói cho bọn chúng biết báo ứng lập tức sẽ đến.

Tôi tin tưởng tổ tông của chúng tôi thiết kế Thái cực đồ chỉ dùng để bảo vệ người nhà họ Phác chúng tôi. Cũng là một loại cảnh cáo đối với người bên ngoài.

Nếu là bạn bè thì Thái cực huyết sẽ không làm tổn thương, nếu như là địch, Thái Cực huyết không chút khách khí.

Phác Nguyên Thông giới thiểu vẻ mặt hơi chút đắc ý.

Hơn nữa, có vẻ như một cảnh cáo đối với Diệp Phàm. Nếu cậu muốn đùa giỡn chiếm đoạt yêu sâm vương thì Thái cực huyết sẽ làm cho cậu đau đớn thê thảm.

– Ha ha, ông chủ Phác yên tâm. Tôi chỉ đến thăm yêu sâm vương của các ông, Diệp Phàm là người giữ chứ tin, cũng không phải hạng lưu manh. Một khi hoàn thành chuyện Phác Tín Đông, Diệp Phàm muốn có đồ của mình. Hơn nữa, Diệp Phàm tôi xuất thân đứng đắn, không phải là người bất tín.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

Phác Nguyên Thông trang trọng tiếng hành một ít hoạt động hiến tế, dù sao Diệp Phàm nhìn qua cảm giác có tư thế “thần côn”.

Cuối cùng Phác Nguyên Thông đặt hai tay lên Thái cực huyết. không lâu thi triển toàn bộ công lực, Diệp Phàm phát hiện

Giữa bàn tay của Phác Nguyên Thông không ngờ xuất hiện một Thái Cực huyết đồ. Giống như hình vẻ ở cửa, chỉ là nhỏ hơn chút thôi.

Diệp Phàm biết, đây có lẽ có hiệu quả giống như con dơi mà Bức vương khắc trên bàn tay mình

Khó trách cao thủ như Phác Tín Đông cũng không có cách mở ra phong giới, đó là bởi vì chìa khóa mở phong giới là Thái cực huyết đồ trên tay Phác Nguyên Thông.

Cho nên, chỉ cần Phác Nguyên Thông không chịu, Phác Tín Đông giết ông ta cũng vô dụng. Người xưa nghĩ rất chu đáo, Thái cực huyết đồ làm chìa khóa cũng truyền xuống cho những người làm chủ.

Chỉ thấy Phác Nguyên Thông đột nhiên quay cổ tay, một giọt máu bắn ra, máu kia được Thái cực huyết đồ hấp thu hết vào.

– Diệp đại sư, mời, nhưng chớ động đồ gì bên trong, nếu không, tổ tiên bố trí gì đó tôi cũng không có cách đề phòng.

Phác Nguyên Thông nói.