Chương 3445: Lang Phá Thiên Phát Uy.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Cho ông ta vào.

Lang Phá Thiên để bút đang cầm trên tay lên bài hừ nói.

Nhìn thấy Lang Phá Thiên, hai anh em Lâm Thiệu Đông không ra vẻ kiêu ngạo, không siểm nịnh. Dù sao thì chức quan cũng lớn hơn Lâm Phá Thiên nhiều.

– Các anh tìm tôi có chuyện gì không?

Lang Phá Thiên hỏi, đến cả chén trà cũng chưa bảo Thư kí Trần pha.

– Chúng tôi đến là…

Lâm Lý Thăng vẻ mặt phẫn nộ nói ra chuyện,

– Có chuyện này sao?

Vẻ mặt của Lang Phá Thiên kinh ngạc.

– Chuyện này là thật, Viện kiểm sát của thành phố chúng ta đã nhận được tài liệu báo cáo của Cục công an.

Chuyện này chúng tôi muốn biết nguyên nhân cụ thể từ phía Tư lệnh Lang. Hơn nữa, cũng là để báo cáo với Tư lệnh Lang một chút.

Nếu tài liệu này báo cáo lên quân khu Tỉnh… Cho nên trước khi giao tài liệu, Viện kiểm sát chúng ta phải giải thích rõ chuyện này.

Lâm Thiệu Đông nói.

– Ha ha, chúng ta bị kiện rồi. Nhưng thực ra cũng hứng thú đấy.

Lang Phá Thiên cười lấy ra một điều thuốc bật lửa xoành xoạch hút thuốc không coi ai ra gì.

Làm cho anh em Lâm Thiệu Đông cũng tức đến mức rút xì gà ra hút.

Hơn nữa, còn chia cho hai vị Kiểm sát mỗi người một điếu, ra vẻ thuốc của mình lấn át thuốc lá của Lang Phá Thiên. Khói thuốc của hai bên bay mù mịt.

– Tắt đi.

Vẻ mặt của Lang Phá Thiên nghiêm nghị nói với hai anh Lâm gia.

– Tắt đi, ý của Tư lệnh Lang là?

Cơn tức giận của Lâm Thiệu Đông đã đến cực điểm, y cảm thấy hôm nay mìn nhẫn nhịn như vậy là đủ rồi. Từ trước đến giờ chưa từng bị tức như vậy.

– Bảo các anh tắt xì gà đi không nghe thấy à?

Lang Phá Thiên hừ nói, hai vị Kiển sát viên vừa nghe thấy liền dụi thuốc đi.

Đùa thôi, Lâm Thiệu Đông có thể cùng đấu với anh ta, nhưng người ta là thành viên Tỉnh ủy, bóp chết mình cũng chỉ như bóp chết một con kiến.

– Ha ha, không phải là Tư lệnh Lang cũng đang hút đó sao?

Lâm Thiệu Đông cảm thấy có chút mất mặt, hung hăng lườm cấp dưới một cái.

Nhưng người này vẫn còn khiêu khích hít một hơi dài phả khói về phía Lang Phá Thiên.

Hơi phả khói này rất có trình độ, chỉ có cách cái bàn là phun lên mặt Lang Phá Thiên, khiến anh ta sặc khói ho lên.

– Bốp… bốp

Hai tiếng giòn vang

Cằm của người Kiểm sát viên như vỡ ra vì hai anh em Lâm Thiệu Đông và Lâm Lý Thăng ở tỉnh thì rất ghê gớm nhưng ở đây thì không là gì cả bị Tư lệnh Lang tát ngã suýt nữa thì lăn một vòng, một bên mặt của mỗi người nhất thời liền sưng lên.

– Các đồng chí trong toàn quân khu đều hiểu Lang Phá Thiên tôi vô cùng dị ứng với xì gà. Hai người lại còn khoe khoang nhả khói vào mặt tôi. Bệnh cũ của tôi tái phát không thể kiềm chế được cánh tay mình. Chuyện này, các đồng chí trong toàn quân khi đều hiểu.

Lang Phá Thiên vỗ bàn, gần như là mắng mỏ.

– Họ Lang kia, anh dám ngang nhiên đánh cả quan Kiểm sát. Đây chính là hành vi vi phạm phát luật nghiêm trọng. Tôi nhất định phải báo cáo chuyện này nên chấp trên.

Lâm Thiệu Đông nhảy dựng lên, chỉ vào Lang Phá Thiên Thiên mắng mỏ, bản tính kiêu ngạo liền bùng phát.

Còn Lâm Lý Thăng thì sờ bên mặt đỏ sưng của mình vẫn chưa hoàn hồn, không thể ngờ rằng vị Tư lệnh Lang này nói đánh là đánh, rất không có phong độ.

Nói đến hai vị kiểm sát viên sớm đã bị dọa. Trong lòng vẫn nghĩ rằng quyết định vừa rồi là sáng suốt. Nếu không tắt xì gà đi thì tình hình của họ cũng chẳng khác nào hai người kia.

– Báo cáo! Tôi đây chính là cấp trên đây, anh báo cáo đi!

Lang Phá Thiên lại giơ tay lên định tát, Lâm Thiệu Đông sợ đến mức phải rụt tay về.

Bí thư Trần chạy nhanh vào nhìn một tí rồi lại đi ra ngoài, không lâu sau một vị Thiếu giáo vào nghiêm nghị nói:

– Tư lệnh Lang, có phải mấy người kia muốn làm loạn không ạ?

– Biết tôi sợ nhất là xì gà mà còn hút xì gà rồi phả khói vào mặt tôi, các cậu nói xem, có phải là làm loạn hay không?

Vẻ mặt của Lang Phá Thiên còn làm ra vẻ oan uổng. Đột nhiên chuyện lại có biến đổi, anh ta vẫy vẫy tay.

– Mời các vị kiểm sát viên.

Người Thiếu tá đi lên, vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn bọn họ.

– Họ Lang kia, để tôi xem anh còn có thể kiêu ngạo đến lúc nào nữa. Cái đánh này, Lâm Thiệu Đông tôi nhất định sẽ lấy lại. Chính là Tư lệnh quân khu Lang Phá Thiên cũng không được, không được!

Vẻ mặt của Lâm Thiệu Đông tức giận, lặng lẽ bỏ đi.

– Ha ha, lão Lang cái tát này của cậu hình như không cũng chỉ thường thôi, người ta còn muốn trả lại. Cậu phải cẩn thận rồi, nếu không thì, chà chà…

Diệp Phàm cười nghỉ trong văn phòng một lúc đi ra:

– Nhưng cậu từng dị ứng với xì gà.

– Ha ha, chuyện này vung vung là được rồi. Với cái tát thật trong cơn tức năm đó của lão Lang thì chắc chắn y phải thổ huyết mất. Còn phải nể mặt Chỉ tịch Tỉnh Lâm nữa chứ đúng không? Dù gì Chủ tịch Lâm cũng là lãnh đạo của tôi, về chuyện dị ứng với xì gà mọi người trong quân khi đều biết.

Lang Phá Thiên cười nói.

– Chỉ một điếu thế nào? Sản phẩm hoàn toàn mới của Cu Ba.

Diệp Phàm cười rút ra một bao xì gà.

– Chỉ một điếu, anh có quá keo kiệt không đấy? Vừa rồi tôi còn cho anh hút, cả một hộp thế nào?

Lang Phá Thiên cười gượng một tiếng, cướp lấy hộp xì gà trong tay Diệp Phàm, châm một điếu hít một hơi dài.

– Lão Lang, lần này vì chuyện của anh em mà cậu đắc tội với Chủ tịch tỉnh Lâm của chúng ta rồi. Chưa biết chừng không lâu nữa có người đến tâm sự với cậu đấy.

Diệp Phàm cười nói.

– Nói thì nói, tôi đâu có sợ tâm sự.

Lang Phá Thiên hừ lạnh nói.

– Sao lại đánh thế này, thế này là thế nào?

Trên tầng 2 của Tỉnh ủy, nhìn thấy con trai như vậy, Tống Mai Chi đau lòng.

– Thím à, tên Lang Phá Thiên quân khu tỉnh kia quá kiêu ngạo…

Lâm Lý Thăng vội chạy đến thêm mắm thêm muối vào câu chuyện.

– Mẹ, chúng ta không thể trêu vào tên Lang Phá Thiên kia được, chuyện này thế thôi, tự đi viện là được rồi.

Lan Thiệu Đông

– Không thể trêu vào, không thể trêu vào thì cũng không thể đánh con trai ta như thế được. Mẹ sẽ gọi điện thoại ngay cho cha con. Để xem tên Lang Phá Thiên kia có bay được lên trời không?

Tống Mai Chi hừ lạnh một tiếng rồi với lấy điện thoại. Lâm Thiệu Đông và Lâm Lý Thăng nhìn nhau, hai người kết hợp cũng ăn ý lắm, có người phụ nữ nào mà không xót con.

Lúc trưa

Bí thư tỉnh ủy Thái Nhất Cương dẫn theo Khổng Đông Vọng trợ lý kiêm công an, cùng với hai nhân viên công tác của tỉnh vào quân khu.

– Ha ha ha. Bí thư Thái, Bộ trưởng Tần cùng trợ lý Khổng đại giá quang lâm, thật đúng là vinh hạnh quá!

Lang Phá Thiên đứng ở bên ngoài cửa lớn tiếng cười nói.

Thái Nhất Cương đến chắc chắn là được sự ủy thác của tỉnh trưởng Lâm Xương Lực. Chuyện này Lâm Xương Lực không tiện ra mặt, các đồng chí khác trong tỉnh cũng không tiện ra mặt, chắc chắn là Bí thư Thái Nhất Cương phải lo chuyện này.

Mà Thái Nhất Cương và Lâm Xương Lực lại không cùng một phe. Đương nhiên xử lý chuyện này phải mang theo thanh sắt của Lâm Xương Lực, cũng là trưởng ban của Mặt trận thóng nhât hơn nữa, Mặt trận thống nhất và Quân khu tỉnh cũng xấp xỉ nhau, nói chuyện cũng được.

Còn mang theo bộ dạng của Khổng Đông Vọng là để cho Lâm Xương Lực xem. Bởi vì, Lâm gia đã báo án. Khổng Đông Vọng là Trưởng công an hiểu rõ tình hình này coi như nể mặt Lang Phá Thiên.

Thực ra, về chuyện báo án Lâm Thiệu Đông còn bị Lâm Xương Lực mắng cho. Đương nhiên là Lâm Thiệu Đông biết chuyện nghiêm trọng thế nào.

Nếu không báo án thì e rằng y cũng không phải thực sự bị Lang Phá Thiên “đánh đau”. Đến lúc đó, chuyện này không được giải quyết hoặc kết quả kết thúc lại mềm đi vậy thì chẳng phải mình bị đánh cũng thành không sao. Lâm đại công tử ta còn ở Việt Đông thì không thể bị chơi thế được.

Cho nên, Lâm Thiệu Đông cũng không thương lượng ở trong nhà, chỉ có tranh báo án trước thì mới có thể đẩy cho Lâm Xương Lực đối mặt với Lang Phá Thiên.

Đây là Lâm Thiệu Đông muốn tàn nhẫn còn Lâm Xương Lực đương nhiên là không muốn đắc tội với Lang Phá Thiên. Dù sao thì Lang Phá Thiên cũng là ủy viên Tỉnh ủy.

Nhưng, con trai báo án thì còn có thể nói được gì. Chỉ có thể đi lên, hơn nữa, bị mất thể diện, vậy cũng phải giải quyết cả việc công.

Thực ra trong lòng Thái Nhất Cương rất vui mừng, dù chuyện này là thế nào thì sau này Lâm Xương Lực có muốn ủng hộ Lang Phá Thiên cũng không được.

Hơn nữa, chuyện này đối với Thái Nhất Cương mà nói cũng là một cơ hội. Xử lý tốt có thể kéo Lang Phá Thiên xuống, ít nhất anh ta cũng không phản đối chuyện của mình được.

– Ha ha, Tư lệnh Lang, chúng ta đến phòng họp nhỏ nói chuyện đi.

Thát Nhất Cương còn khá khách sáo.

– Vậy được.

Lang Phá Thiên cười dẫn đường trước, không lâu sao hai người đều đi vào phòng họp.

– Đồng chí Phá Thiên, hôm nay đến chủ yếu là có một chuyện muốn hỏi anh.

Thái Nhất Cương vừa ngồi xuống vẻ mặt liền nghiêm túc. Còn một đồng chí của tỉnh lấy laptop ra làm việc, tỏ vẻ phải ghi lại cuộc trò chuyện này.

– Bí thư Thái cứ nói.

Lang Phá Thiên vẫn cới bộ dạng hồn nhiên.

– Lâm Lý Thăng của tập đoàn Thủy Đạt cùng với Lâm Thiệu Đông của Viện kiểm sát, hôm qua hai đồng chí đó có đến giải tỉnh rõ tình hình với cậu?

Khổng Đông Vọng hỏi, vẻ mặt bắt đầu như phá án.

– Trợ lý Khổng, anh hỏi chuyện này là có ý gì?

Lang Phá Thiên làm bộ ngốc.

– Xin lỗi Tư lệnh Lang, là Lâm Lý Thăng và Lâm Thiệu Đông có đến cơ quan công an báo án. Cho nên, chúng tôi không thể không đến để làm rõ tình huống lúc đó.

Vẻ mặt của Khổng Đông Vọng như có lỗi.

Lang Phá Thiên vẫn là lãnh đạo của anh ta, vụ án này phải hỏi thể nào đây. Nhưng là Bí thư Thái Nhất Cương giao cho, chuyện này không thể không hỏi.

Hơn nữa, Khổng Đông Vọng hiểu quan hệ của của Lang Phá Thiên và Diệp Phàm rất thân thiết. Chuyện quân khu tỉnh chiếm khách sạn Xương Đô, Khổng Đông Vọng sớm đã hiểu rồi. Biết được chuyện này rõ ràng là hành vi của Lang Phá Thiên nhưng trên thực tế chắc chắn là có Diệp Phàm đừng sau.

– Báo án, hai người này, tôi còn chưa xử lý bọn họ đâu. Còn đi báo án.

Lang Phá Thiên nghiêm mặt hừ nói.

– Tư lệnh Lang, người ta chính là bị anh đánh. Đến xương mũi cũng dập cả, còn mặt thì sưng húp lên. Chuyện này, nếu theo hình pháp thấp nhất cũng là thuộc vào vết thương nhẹ.

Tần Bộ Hanh hừ nói.

Sớm đã biết tên này là cục sắt của Lâm Xương Lực, Lang Phá Thiên cũng không khách sáo hừ nói:

– Bộ trưởng Tần, anh và nhân viên công tác trong công an sao?

– Không phải, điều này Tư lệnh Lang rõ mà. Hai chúng tôi vẫn là cùng chung cơ quan. Hơng nữa cũng tôi cũng là đồng nghiệp mà.

Bộ trưởng Tần hừ nói