Chương 767: Quyết đoán.

Quan Thuật

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trang Thế Thành đương nhiên biết, phụ nữ giống Kế Diệu Phương trăm phần trăm không dám ký hiệp định như thế, có được khí phách mạnh mẽ thế. Trong hai năm Kế Diệu Phương có làm ra chút thành tích, nhưng cái này đều là do Chủ tịch địa khu Vương Triều Trung cấp vốn. Địa khu có bao nhiêu vốn, dự án, bị Vương Triều Trung lấy ra cho Kế Diệu Phương, không có thành tích mới là lạ.

Vương Triều Trung vẻ mặt nhục nhã, trong lòng mắng: “Cởi bỏ toàn bộ mũ áo, lời nói kia đáng bỏ. Ma Xuyên không phải là một nơi chết, ”

Hơn nữa, Ma Xuyên muốn vượt qua huyện Sơn Cẩu và huyện Hồng Sa Châu thực sự là không có khả năng. Nói đến huyện đứng thứ hai từ dưới lên của địa khu Hồng Sa Châu đi, tổng sản lượng kinh tế hơn Ma Xuyên gần hai lần, huyện Sơn Cẩu lại hơn một nửa.

Huyện Ma Xuyên trong hai năm chẳng những phải vượt qua Hồng Sa Châu, còn muốn siêu việt, việc này còn không làm được, trừ phi Tôn đại thánh đảm đương Chủ tịch huyện Ma Xuyên, dùng phép thuật để làm ra một đống tiền cho Ma Xuyên.

Ông ta trong lòng so đo, lập tức phản bác nói:

– Bí thư Trang, nếu đồng chí Diệp Phàm đồng ý ký kết quân lệnh, tôi bảo lưu ý kiến, nhưng không phản đối việc này.

– Ngay cả quân lệnh này không dám ký thì hắn còn muốn làm gì? Sơm cút đi đi.

Trang Thế Thành cũng đưa vào Lương Sơn, cũng là người vừa nhậm chức ở Đức Bình.

Ngay cả Đảng ủy Địa khu cũng chưa khống chế hoàn toàn được, các nhân vật số một số hai ở các huyện phía dưới đều bị các ủy viên thường vụ chia cắt.

Đặc biệt là Chủ tịch địa khu Vương Triều Trung, là lão nhân ở Đức Bình, đã ở Đức Bình mười mấy năm, đi từ cơ sở đi lên.

Ở Đức Bình, căn bản đã hình thành một mạng lưới quan hệ siêu cấp. Trang Thế Thành cảm giác Đức Bình thật sự là phức tạp.

Có khi chính mình là một bí thư nói chuyện, không ngờ không có tác dụng với Chủ tịch địa khu Vương Triều Trung. Trang Thế Thành quyết không để tình hình này phát sinh, chẳng lẽ lại chán nản bỏ đi?

Trang Thế Thành quyết không đồng ý, cho nên, lần này cùng ông cụ đi đập nước Thiên Thủy ở Ngư Dương câu cá, tình cờ gặp đồng chí Tiểu Diệp say khướt, khi Phượng lão cổ vũ, hạ quyết tâm, đem Diệp Phàm từ Ngư Dương đến Đức Bình, đầu tiên là đưa đến Ma Xuyên.

Trang Thế Thành dự định, chính là tháo gỡ tình hình ở Ma Xuyên, từng bước nắm toàn bộ địa khu trong tay.

Ông ta biết chỉ tiêu đưa ra cứng nhắc khó hoàn thành. Vương Triều Trung chắc chắn không thể tiếp chiêu, vì Kế Diệu Phương không thể có năng lực kia. Quả nhiên, Vương Triều Trung cũng mềm mỏng. Tuy nhiên, cũng phản kích lại, cũng muốn đồng chí Diệp Phàm cũng phải ký kết quân lênh.

Mặt khác Phó bí thư Lôi Minh Hoài và Trưởng phòng Tôn Quốc Đống lưỡng lự đứng một bên để xem kịch, nếu Vương Triều Trung bị tước vũ khí, bọn họ đương nhiên không có ý kiến gì. Đương nhiên, xem ra trong lòng ba người đang chê cười tính toán của Trang Thế Thành.

Trong lòng bọn họ, cởi bỏ hoàn toàn nón mũ, đối với toàn bộ 11 huyện của địa khu, thì huyện Ma Xuyên mà nói, tuyệt đối là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

Trang Thế Thành bị chê cười là chắc chắn rồi, xem ra Diệp Phàm cuối cùng là vật hi sinh trong cuộc tranh giành quyền lực của nhân vật số một Trang Thế Thành và nhân vật số 2 Vương Triều Trung.

Đới với tin tức này, Diệp Phàm tất nhiên không rõ ràng lắm. Không cần nói hắn không rõ ràng, mà ngay cả ủy viên thường vụ Hạ Hải Vĩ cũng không rõ lắm.

Như vậy nhưng đột nhiên làm cho Diệp Phàm trở thành nhân vật quan trọng ở địa khu Đức Bình.

Trong phòng làm việc, hàn huyên với Trang Thế Thành một giờ, thấy đã hơn năm giờ.

– Tiểu Diệp, chúng ta đã đến căn tin của địa khu một chút đi.

Trang Thế Thành thân mật vỗ vai Diệp Phàm. Làm hắn được sủng ái mà lo sợ, có vẻ hơi cung kính, cười nói:

– Như thế làm phiền Bí thư Trang, điều này ngại quá, chiếm dụng thời gian quý giá của Bí thư Trang như vậy.

– Thời gian là quý giá, tuy nhiên, nhiệt tình và thành tích của cậu so với quyết định của tôi có đáng giá hay không?

“Mở mồm là thành tích, ngậm miệng là thành tích, Ông mày có hai chữ thành tích trên mặt hay sao” Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy bực.

Vừa đi ra cửa, Diệp Phàm nhìn thấy Hạ Hải Vĩ đang ngồi trong xe, tuy nhiên Hạ Hải Vĩ thấy Diệp Phàm cùng đi với Trang Thế Thành thì dường như có chút kinh ngạc lóe qua trên mặt, không hiểu được Bí thư lại là người đề nghị.

“Cậu nhóc này đúng là vận may đến nhà, hình như cùng Bí thư Trang rất ăn ý. Trang Thế Thành làm thế là vì cái gì? Tạo thế cho Diệp Phàm, hay là phát tín hiệu cho đối thủ khác, người thanh niên này là người tôi coi trọng, các anh như thế nào thì tùy”…

Hạ Hải Vĩ nhanh chóng nghĩ trong đầu.

Tuy nhiên, trên đường đi tới.

Rất nhiều cán bộ của địa ủy có mặt đều kinh ngạc, trong lòng có vẻ chua xót. Mỗi người đều đánh giá Diệp Phàm, âm thầm xem xét, đánh giá. Không biết người thanh niên trẻ tuổi này, thậm chí có vẻ non nớt gà mờ có quan hệ như thế nào với Bí thư Trang, hai người còn vừa đi vừa trò chuyện, cảm giác rất thân mật.

– Bí thư Trang!

Các cán bộ ở đây đều chào hỏi, tuy nhiên những người này đều cung kính chào hỏi, nhưng ngay khi Trang Thế Thành đi qua, ánh mắt tất cả đều nhìn về phía Diệp Phàm.

– A, kia không phải là lớp trưởng của chúng ta sao?

Cách đó không xa, đột nhiên vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.

– Đúng vậy, Trần Lôi, cậu xem, chính là tên đó, quái, hắn sao lại chạy đến Đức Bình chúng ta làm gì, mà bên cạnh không phải là Bí thư Trang sao, hai người bọn họ sao có thể đi cùng nhau…

Bạn học trường Đảng trước kia cũng chính là người vừa bước vào phòng, đấu một hồi với Diệp Phàm ở khu vui chơi giải trí ủy viên Thái Hồng Ngẫu vội vàng đưa tay lên môi làm dấu, sợ nói to Bí thư Trang nghe thấy.

Thái Hồng Ngẫu là Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Địa ủy, Trần Lôi là Phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân địa khu, cũng là bạn học.

– Ừ, khá thân thiết, cậu xem, Bí thư Trang vừa đi còn vừa nói chuyện với hắn. Người này, mặc kệ thế nào đều là gây họa, nhân vật gây sóng gió. Trước kia ở Trường Đảng, làm cho cả Trường Đảng không ai không biết hắn. Hiện tại lại đến Đức Bình chúng ta, hình như hắn cùng Bí thư Trang đi đến căng tin, không phải đi ăn cơm chứ?

Trần Lôi thở dài, may mắn này xem ra vừa mới rơi vào hắn.

– Hồng Thái Ngẫu, Trần Lôi, các anh cũng ở đây à?

Diệp Phàm đã nhìn thấy hai cô, có lẽ hai người quá chăm chú nói chuyện, cũng không ngờ Diệp Phàm cố ý dẫn Bí thư Trang đến trước mặt hai người.

Đương nhiên, Diệp Phàm có vẻ rất tự nhiên, Trang Thế Thành cùng hắn trò chuyện không để ý đến đã đi đường khác.

– Trang, Bí thư Trang!

Thái Hồng Ngẫu cho dù điềm tĩnh, khi đối mặt với nhân vật số một có vẻ mồm mép không lưu loát được.

Dù sao uy thế của nhân vật số một làm người ta sợ. Trang Thế Thành đến Đức Bình mới nửa năm, Thái Hồng Ngẫu và Trần Lôi cũng chưa có cơ hội gặp trực tiếp anh ta. Tuy rằng nghe nói Bí thư Trang không nghiêm khắc, phân biệt đối xử, nhưng dù sao người ta là nhân vật số một. Có thể ngồi lên vị trí này, cũng không phải là chiếc đèn cạn dầu.

Trần Lôi càng vội vang, mấp máy một lát mời nói được năm chữ:

– Bí thư Trang, chào ông.

– Các cậu biết nhau, ha ha…

Trang Thế Thành cũng hiểu được cái gì, vẻ mặt hòa nhã cười.

– Chúng tôi là bạn học ở trường Đảng, cô này là Thái Hồng Ngẫu, cán bộ Ban Tổ chức địa ủy, cô này là Trần Lôi ở văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu.

Diệp Phàm nhân cơ hội giới thiệu một chút, khiến Thái Hồng Ngẫu và Trần Lôi thầm cảm kích trong lòng.

Việc này, có thể làm những cán bộ đứng ven đường ghen tị, được lọt vào trong mắt của Bí thư Trang. Đừng coi thường việc này, có lẽ cả đời anh cũng không có cơ hội.

Việc nhỏ này có thể cho phép anh tiếp theo để lại một ấn tượng nhỏ đối với Bí thư Trang, về sau lúc nào đó không thể nói chính xác, Bí thư Trang nhớ tới anh, trong quá trình đề bạt trọng dụng có thể nhớ đến anh.

Nói một cách đơn giản, nếu có hai người bày trước mặt Trang Thế Thành, một là anh, người mà anh ta hơi ấn tượng, một là người khác, anh ta không có ấn tượng gì, Trang Thế Thành sẽ chọn ai, đáp án không khó trả lời.

Trong tay có ấn tượng của nhân vật số một, thì cơ hội đề bạt là của anh.

– Bạn học, tốt, về sau các cậu có thể kề vai chiến đấu.

Trang Thế Thành giật mình, mỉm cười nói đùa.

– Chúng tôi không thể sánh với anh ta đâu.

Thái Hồng Ngẫu đã gặp qua nhiều trường hợp, lá gan cũng lớn, nháy mắt cũng bình tĩnh lại, bĩu môi làm nũng dường như hừ nói.

– Ừ, sao lại nói thế? Các cô kề vai chiến đấu với Chủ tịch Diệp có gì không tốt sao? Bạn học cùng phối hợp không phải là càng vui sao? Mặc dù mọi người không cùng chuyên môn, nhưng cùng một địa bàn.

Trang Thế Thành có vẻ hứng thú, đấu võ mồm với hai cô nàng cũng rất khá, giảm bớt chút căng thẳng.

– Chủ tịch huyện Diệp.

Thái Hồng Ngẫu và Trần Lôi cùng kêu lên một câu. Thấy Trang Thế Thành nói Diệp Phàm làm Chủ tịch huyện thì rất kinh ngạc, mới hơn 20 tuổi đã là Chủ tịch huyện, việc này thật quá sức tưởng tượng. Một số cán bộ đang đứng phía xa nghe được cũng kinh ngạc, âm thầm khiếp sợ một Chủ tịch huyện trẻ tuổi như thế.

“Con mẹ nó, đây là chuyện gì đây? Ông này râu đã bạc trắng mới là một trưởng phòng, hơn nữa còn là chức vụ nhàn tản. Người ta miệng còn hôi sữa đã là Chủ tịch một huyện. Người này, xem ra là Thái tử của tỉnh thành hoặc thủ đô, dựa vào thế lực gia đình thôi…”

Một số đồng chí thất bại trong lòng đang oán thầm Diệp Phàm.

– Ha ha, chỉ là được điều đến Ma Xuyên làm quyền Chủ tịch huyện.

Diệp Phàm cười một chút cho ăn khớp.

– Lên chức Chủ tịch huyện rất giỏi. Bí thư Trang, ngài không biết rằng, Chủ tịch huyện Diệp trong khóa học Anh tài vượt thế kỷ do Tỉnh ủy tổ chức làm lớp trưởng. Hắn rất uy phong, học sinh trong lớp cả cán bộ cấp Phó giám đốc sở đều nghe lời cậu ta. Hơi chút không cận thận liền không nể mặt mũi, tôi đã mắng hắn ta vài lần

Thái Hồng Ngẫu không ngờ kể tội, tự nhiên, người ta là có ý kể tội tốt, cũng không có gì ác ý, là thông qua đó làm nổi bật tiếng tăm của Diệp Phàm.